- Con chào bà - Thy và Nhi đồng thanh
- Con tìm Duy hả? - bà của Duy
- Dạ! - Anh Thy
- Con bé này là? - Bà của Duy nhìn Nhi
- Dạ, chị ấy là bạn con!
- Ừ!... Ngồi đi mấy con - Bà của Duy đập tay xuống giường ra hiệu cho 2 cô bé ngồi.
Thy và Nhi vâng lơi.
- Bà ơi, cô bảo con đến xem sao mà Duy đã nghĩ học gần 1 tuần rồi sao kô thấy lên lớp
- Ừ, cái thằng đó à? Hôm đầu tuần bà bị sốt, nó định vác cặp đi học thì thấy bà bệnh vậy...nên nó nói thôi, nghĩ ở nhà lo cho bà.
- Ra là vậy sao? - Nhi thầm nghĩ
- Vâng - Anh Thy
- Giờ bà cũng khỏe rồi, nói nó biết bao nhiêu mà nó kô chịu đi học... Nó nói nhỡ đi học mà bà chưa khỏi hẵn thì ai giúp bà việc lặt vặt ở nhà? - Bà của Duy thở dài, rồi tiếp - Mẹ nó thì tháng này chưa thấy gởi tiền về, nó kô có tiền đóng học, bà tuôi cũng già rồi mà chỉ làm gánh nặng cho nó - Đôi mắt ngừoi bà rưng rưng 2 hàng nứoc mắt.
- Bà ơi, đừng nói vậy mà... - Nhi và Thy
Chợt Duy từ ngoài chạy xe vào nhà, trên tay cầm đồ ăn vừa mua ngoài chợ:
- Ủa? Đến đây làm gì? - Duy nhìn 2 cô nàng
Duy ngồi phía sau nhà, đó là 1 khu vườn cây ăn trái của nhà hàng xóm. Một sự đơn độc nào đó vây kín lấy thằng nhóc, nó cứ lặng thinh như thế, khiến lòng BNhi kô khỏi thắt lại.
BNhi nhẹ nhàng đi đến chỗ Duy ngồi, và nhìn thằng nhóc:
- Sao cậu ấy lại như thế chứ? - Nhi nghĩ
- Cậu kô sao chứ? - Anh Thy đi đến
Duy vẫn im lặng, thằng nhóc kô nói gì cả, cứ như thế... và 10 phút sau:
- Các cậu đến đây làm gì? Có phải các cậu nghĩ tôi nghĩ học đi chơi đúng kô?
- Mình k có ý đó - Anh Thy
- Mặc kệ các cậu nghĩ gì, nhưng tôi sẽ kô học nữa, tôi sẽ nghĩ học...
- Duy, sao cậu lại nãn chí như vậy? - BNhi
- Tôi nghĩ học thì liên quan gì đến chị? - Duy liếc xéo qua BNhi. - Dù gì với cái học lực thế này thì tôi kô thể đủ sức tốt nghiệp, các cậu thì kô cần lo đến...Vì các cậu dư sức mà... phải kô?
- Sao cậu lại thốt ra những lời nói như vậy chư? - Anh Thy
- Tôi thật sự kô muốn nghĩ nhiều nữa.... các cậu về đi - Dường như BNhi và Anh Thy kô thể bỏ đi khi thấy Duy tuyệt vọng đến vậy, nhưng Duy vẫn giằng giọng - Đi đi, tôi kô cần các ngừoi ở đây thương hại tôi
BNhi và Anh Thy đành quay về...
- Các ngừoi có biết? Những gi các ngừoi xem như là bình thường thì đối với tôi nó kô hề bình thường....Tôi ước có một gia đình,có bà... có bố và mẹ cùng sống trong một căn nhà...Nhưng ước mơ nhỏ nhoi đó hoàn toàn kô tồn tại với tôi trong thế giới này...
Anh Thy đang nằm dài trên bàn học, đôi mắt mở to nhìn về một điểm nào đó, và đang suy nghĩ gì đó.
Thái Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng nó ra, và ra hiệu giữ im lặng với ngừoi hầu bên ngoài. Hắn cừoi nham hiểm bứoc vào phòng Anh Thy, con bé vẫn nằm bất động và " thả hồn " trên ngọn cây nào đó.
Chợt Thái Anh vỗ mạnh vào vai nó:
- Làm gì đấy? - Thái Anh quát khiến Anh Thy giật bắn mình và hét lên:
- AAAAAa! - Nó chợt quay sang, và đổi sắt mặt mà quát:
- Anh làm gì vậy hả? Em muốn rớt tim ra đây nè!
- Thế cơ á? - Thái Anh đưa tay lên cằm suy nghĩ - Ủa? Một con bé như em lại thẫn thờ vì một chuyện ngốc nghếch gì đó sao?
- Ngốc nghếch gì hả? Em có nghĩ gì đâu - Con bé quát lại
- Nè, con gái mà hở ra là quát ngừoi ta là sao hả? Coi chừng ế bây giờ! Hèn chi đến giờ vẫn chưa có ai nói thích em...
Con bé bực bội trước câu nói của Thái Anh nó tiếp tục cãi lại:
- Sao lại kô có, tại ngừoi ta kô muốn nói thôi mà?
- Thôi, nói như em chẳng biết bao giờ mới kết thúc đây! - Thái anh khoanh tay lại, đi về hướng cửa sổ, gió thổi vào mát lạnh cả căng phòng.
- Anh đến nhà em chỉ có mục đích cãi lộn với em thôi đó hả? - Anh Thy nhìn theo Thái Anh - Anh rãnh thiệt...
- Em đang nghĩ về thằng nhóc tên Duy đó à? - Thái Anh vẫn nhìn ra cửa sổ. Bến dứoi là một con phố vắng lặng... - Sợ nó kô đi học à? Và em sẽ k gặp đc nó nữa? Em thích nó à?
Anh Thy lại một lần bất chợt ngạc nhiên trứoc những câu hỏi đó của ông anh họ:
- Gì anh nói gì vậy chứ? - Con bé đánh trống lãng - Kô phải Bảo Nhi của anh thích Duy sao hả?
- Gì? - Thái Anh quay phắt sang khi nghe Anh Thy " phát biểu ":
- Chết rồi, lại " phát biểu linh tinh " rùi... - Con bé bụm miệng lại - kô..kô có gì?
- Em nói gì? Nói rõ xem nào? - Thái Anh
- Em kô có gì! Thôi em đi ăn đây - Anh Thy bật dạy mở nhanh cửa phòng và chạy nhanh xuống nhà bếp
- Con nhỏ này hôm nay lại ăn nhầm cái gì mà nói linh tinh thế nhĩ? - Thái Anh
Tối đến, tại nhà Bảo Nhi...Nó đang cùng bố mẹ ăn tối:
- Làm sao con có thể quen biết đc thằng Thái Anh vậy? - Mẹ của BNhi nhìn nó chầm chầm
Câu hỏi của mẹ nó khiến nó phải dừng đũa lại:
- Con nói mẹ rồi mà...chỉ là bạn học chung khối.. - Nó vừa nói vừa lùa cơm vào họng - Mẹ nghĩ con hư đến nỗi mà có bạn trai trước khi lên ĐH hả?
- Tất nhiên mẹ kô hề nghĩ thế, nhưng mẹ chỉ cảm thấy thằng nhóc rất tốt với con...
- Thì đâu có gì đâu mẹ, con trai thì phải galang chút thôi... Nếu kô thì sao nhìu đứa đeo hắn như vậy chứ...
- Nhưng mẹ nghĩ nếu con tiến xa hơn với thằng nhóc cũng tốt - bà mẹ cười khẽ và nhìn con gái
BNhi bất chợt làm rơi đũa xuống đất
- Con sao thế? - Mẹ của nó
- Dạ... kô có gì đâu mẹ, tại con sơ ý làm rơi đũa thôi...
Rồi bà mẹ tiếp tục nói:
- Thằng nhóc nhà lại giàu, học thì rất giỏi, tính tình lại dễ thương...- bà mẹ cứ thế khen Thái Anh
- Chẳng phải mẹ kô cho con có bạn trai trước khi con lên ĐH sao? Sao giờ mẹ lại đổi ý nhanh vậy...- BNhi nhìn mẹ
- ừhm, mẹ nghĩ kỷ rồi... ai thì mẹ kô quan tâm nhưng với thằng nhóc này rất có tương lai. Ông nội của Thái Anh thì đang quản lí mấy cái khach sạn 5 sao ở Mỹ, bố của Thái Anh thì quản lí 2 hay 3 cái khách sạn 5 sao lớn ở Thành Phố....
BNhi chợt ngắt lời mẹ:
- MẸ! - Nó la lớn
- Ơ, cái con bé này...gọi mẹ như thế à? - Mẹ nó trừng mắt
- Con kô phải là mấy cô nàng diễn viên chính trong phim thần tượng đâu, mẹ nghĩ dễ đến thế sao...?
Nói xong no chạy 1 mạch lên phòng và đóng cửa lại cái rầm, khiến mẹ nó to mắt nhìn:
- Bố nó! - Mẹ của BNhi gọi bố BNhi
- Gì thế?
- Sao ông cứ lo ăn vậy, sao kô nói gì hết thế hả?
- Nói gì chứ, tôi cũng kô đồng tình với ý kiến của bà nữa, thời này thế kỷ 21 rồi mà còn mấy vụ hôn ước lằng nhằng này...- Bố BNhi nhăn nhó
- Ông hay thật, chứ hồi trước tôi với ông cũng vậy thôi, chưa biết mặt nhau mà đã cưới rồi, đến giờ có tận 4 đứa con là gì?
- Cái...cái...cái đó chỉ là ngoại lệ thôi! - Ông bố lắp bắp - Thôi tôi đi ra ngoài vườn đây, bà cứ ở lại ngẫm nghĩ kế hoạch của bà đi - Ông bố nói xong rồi bỏ chén đũa xuống và ra ngoài
Bảo Nhi thì đang trong phòng nghĩ ngợi:
- Có lẽ mình kô nên thích Duy nữa, dù gì Duy cũng kô thích mình, lúc nào cũng đối xử với mình như rất là ghét mình vậy....Còn Thái Anh thì lúc nào cũng tốt với mình...- Nó chợt cốc đầu - Mà kô đc, tự nhiên mình lại đổi cái nhìn về hắn tự khi nào vậy chứ...Nhưng có nói sao thì mình cũng kô nên thích thằng nhóc ấy nữa, nó cũng có bạn gái rồi còn gì... Nhưng tóm lại...bây giờ phải giúp Duy đi học lại, vì Duy là bạn thân của Anh Thy mà Anh Thy lại là bạn mình....- Nó lại vò đầu bức tóc - Trời ơi, mệt chết đi thôi, kô nghĩ nữa... đi ngủ (!?)
BNhi vội tắt đèn đi ngủ.
Trở lại nhà của Anh Thy, con bé đang ngồi ở cái xích đu ngoài vườn hoa nhà nó,chợt Thái Anh đi đến ngồi gần nó, làm nó giật mình:
- Nè, sao kô về đi! Sao sáng giờ ghé nhà em hoài vậy? - Anh Thy
- Ở nhà có làm gì đâu, ghé nhà em chơi kô đc à? Em thiệt là kỳ cục kẹo quá
- Anh dở hơi thật, sao kô gọi cho cô nàng Bảo Nhi của anh đi chơi đi
- Nói đến mới nhớ - Thái Anh nói khiến Anh Thy giật mình
- Hả?
- Em nói câu nói hồi sáng là sao hả?
- Câu nói gì? Em...em kô nhớ - Anh Thy giả vờ
- Em đừng có giả vờ với anh... Nói đi... - Thái Anh đứng dậy quát
- Em kô có...- Anh Thy che tai lại và quát lại rồi chạy mất
- Con bé này....
Một lúc sau, Thái Anh vẫn ngồi ở ghế xích đu đó, dù là đã 8h, Anh Thy lấp ló đi ra sợ Thái Anh phát hiện rồi lại bắt nó nói:
- Anh Thái Anh - Nó quát, làm Thái Anh giật mình
- Em có thôi cái trò hù người khác kô hả?
- Anh tưởng có mình anh biết hù em à? - Nó đến gần Thái Anh và đứng gần đó - Sao kô về đi
- Đuổi anh à?
- Ừ! - Anh Thy mỉm cười - Anh Thái Anh, em có chuyện muốn nói...nhưng mà....đây là bí mật...nhưng nếu em kô nói, thì...
- Làm gì mà mặt nghiêm trọng vậy hả? - Thái Anh
- Bác nói ( bố Thái Anh), sau này khi lớn lên, khi anh kế thừa mấy cái khách sạn của ông nội ở Mỹ, thì bố sẽ tìm cho anh một vị hôn thê...
- Sao? Sắp đặt cho anh? - Thái Anh bật dậy
- Anh...anh đừng lo lắng - Anh Thy trấn an anh họ - Nhưng còn cách giải quyết, nếu như anh tìm đc người mà anh yêu thương và thuyết phục bác...Em nghĩ có thể...
- Anh sẽ kô để chuyện này xảy ra đâu! - Thái Anh bực bội đứng dậy đi về
Anh Thy lại một lần tự trách là kô biết mình nói ra là đúng hay sai