• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù rất đau lòng, nhưng Diệp Trừng vẫn còn lý trí. Cậu không chạy xa vì biết rằng những dã thú bên ngoài sẽ không tử tế như "Hổ ca ca". Dù Hổ ca ca có đuổi cậu đi, thì cũng chỉ là những lời đe dọa mà thôi.

 

Nếu không may gặp phải những dã thú hung ác, cái mạng nhỏ của cậu không thể đảm bảo được.

 

Sau khi rời khỏi tầm mắt của bạch hổ, Diệp Trừng lén trèo lên một cái cây gần đó và quan sát về hướng hang động. Thấy hổ ca ca quay về hang, cậu mới dám lén lút quay trở lại. Trời cũng sắp tối, cậu không muốn bị coi là "món ăn nhẹ" giữa khu rừng.

 

Kế hoạch của Diệp Trừng khá tốt: buổi tối cậu sẽ nghỉ ngơi trên cây gần hang. Ở lãnh địa của Hổ ca ca, chắc sẽ không có con thú nào dám bén mảng. Nhưng kế hoạch không bao giờ suôn sẻ như cậu nghĩ. Mùa hè trong rừng nguyên thủy thường có mưa lớn, cơn mưa bất chợt kèm theo sấm chớp khiến người ta không kịp trở tay.

 

Tiểu báo tuyết nhỏ đang ngủ say trên cành cây bị những hạt mưa to như hạt đậu đánh thức. Đôi mắt to tròn mơ màng nhìn lên, phát hiện tán cây không thể che được mưa. Ngoài kia mưa to, bên trong là "mưa nhỏ."

 

Lông của báo tuyết rất dày, khi thấm nước sẽ trở nên nặng trĩu như chiếc chăn lông ngấm đầy nước.

 

Diệp Trừng tỉnh dậy khá muộn, hầu như toàn bộ lớp lông trên cơ thể cậu đều bị nước mưa làm ướt sũng. Không thể tiếp tục ở lại trên cây được nữa, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục dầm mưa thế này, mình có thể sẽ bị cảm lạnh.

 

Cẩn thận leo xuống khỏi cây, Diệp Trừng lắc mạnh cơ thể để hất bớt nước trên lông. Dưới gốc cây tuy đỡ hơn trên cây một chút, nhưng lớp đất đã bị nước mưa làm mềm nhũn, chỉ cần đặt chân lên là lập tức thành một vũng lầy.

 

Mưa càng lúc càng lớn, những vũng đất mà Diệp Trừng vừa giẫm qua cũng nhanh chóng tích đầy nước. Kế hoạch tạm trú qua đêm dưới gốc cây của cậu hoàn toàn phá sản. Bây giờ vẫn còn khoảng ba, bốn tiếng nữa trời mới sáng, và cậu không biết cơn mưa sẽ kéo dài đến bao giờ.

 

Diệp Trừng không muốn ngồi chờ chết. Nghĩ đến cây chuối lớn bên ngoài hang của Hổ ca ca, cậu quyết định dùng lá chuối để che chắn mưa gió.

 

Không chần chừ, Diệp Trừng nhẹ nhàng rón rén tiến đến gần hang của Lục Vân Kiêu. Đúng như cậu dự đoán, ở đó có một bụi chuối khổng lồ. Cậu nhảy lên, kéo ngọn lá chuối xuống và đặt lên người mình. Một chiếc lều che mưa đơn sơ được dựng lên như vậy.

 

Lúc này, Diệp Trừng cảm thấy may mắn vì cơ thể mình vẫn còn khá nhỏ. Một chiếc lá chuối đủ để che kín toàn bộ người cậu. Mặc dù vẫn còn cảm nhận được vài giọt mưa, nhưng so với việc không có gì che chắn trong rừng thì đã tốt hơn nhiều.

 

Sau một đêm vật lộn, Diệp Trừng cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ và dần dần khép mắt lại, thϊếp đi.

 

Khi Lục Vân Kiêu bước ra ngoài, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tiểu báo tuyết đang nằm dưới mưa với chiếc lá chuối mỏng manh che thân. Cả người cậu đã bị ướt đẫm, cái đầu tròn xù xì thường ngày giờ đã teo tóp lại, trông vô cùng đáng thương.

 

Lục Vân Kiêu đã phát hiện Diệp Trừng khi cậu lén lút đến gần hang, nhưng hắn không có ý định can thiệp. Tuy nhiên, cơn mưa ngày càng lớn, kèm theo những tiếng sấm rền vang, khiến người ta cảm giác như cả khu rừng sẽ bị nhấn chìm.

 

Nghĩ đến tiểu báo tuyết vẫn còn ở bên ngoài dầm mưa, Lục Vân Kiêu cảm thấy để cậu ở ngoài như vậy thật sự không có chút nhân đạo. Nhất là khi đối phương đã từng làm tấm chiếu cỏ tặng hắn.

 

Khi nhìn thấy tấm chiếu, Lục Vân Kiêu đã có suy đoán rằng tiểu báo tuyết này hẳn từng là con người. Nhưng vì lý do nào đó mà cậu xuất hiện trên hành tinh nguyên thủy này trong hình dạng nửa thành niên.

 

Thở dài một hơi, Lục Vân Kiêu gặm tiểu báo tuyết nằm trong bùn đất, ướt sũng như con khỉ, và mang vào hang động khô ráo. Sau đó, hắn lại ra ngoài lấy thêm một chiếc lá chuối lớn, trải lên tấm chiếu cỏ, rồi đặt Diệp Trừng lên đó để cậu có thể nằm thoải mái hơn.

 

Hoàn thành mọi việc, Lục Vân Kiêu nhận ra lớp lông của mình cũng đã bị nước mưa làm ướt. Hắn lắc mạnh cơ thể để vẩy khô nước, sau đó nằm xuống ở một góc khác trong hang và chìm vào giấc ngủ chập chờn.

 

Cơn mưa lớn kéo dài đến tận sáng mới biến mất. Cả khu rừng như được ngâm đầy nước, trở nên tươi mới hơn. Tiếng chim hót líu lo càng thêm rộn ràng.

 

Lục Vân Kiêu mở mắt, ánh nhìn trở nên thanh tỉnh. Đêm qua, khi tiểu báo tuyết ở bên, cơn đau trên người hắn đã giảm đi đáng kể.

 

Quay đầu nhìn về phía Diệp Trừng, hắn thấy cậu vẫn còn ngủ say. Có vẻ như biết mình đang ở nơi an toàn, cậu thoải mái đến mức lật ngửa bụng ra. Chiếc đuôi to và dài, dù đã bị mưa thấm ướt nằm gọn trong vòng tay nhỏ bé của Diệp Trừng, vừa vặn che đi những chỗ nhạy cảm quan trọng.

 

Lục Vân Kiêu không nhìn thêm nữa, hăn quay người rời khỏi hang, ra ngoài chuẩn bị đi săn mồi. Tiểu báo tuyết tối qua chắc chắn vẫn chưa ăn gì, giờ này hẳn là đã đói bụng.

 

Sau cơn mưa, rất nhiều nấm đã mọc lên. Bàn chân của Lục Vân Kiêu giẫm vào lớp đất mềm, để lại những vết móng to lớn.

 

Hắn đến bờ hồ mà mình thường uống nước, bắt được hai con lợn rừng. Ăn hết một con rưỡi, phần còn lại hắn mang về cho tiểu báo tuyết làm bữa sáng và bữa trưa.

 

Thực ra, lúc bị Lục Vân Kiêu ngậm lấy, Diệp Trừng cũng cảm nhận được, nhưng cậu không còn đủ sức để mở mắt. Cậu cảm thấy cơ thể của mình như đang bị sốt, đầu óc trở nên mơ màng, chỉ muốn ngủ mãi. Vì như vậy, cậu không cần phải vất vả sinh tồn ở nơi hoang dã nữa.

 

Có lẽ khi thức dậy, cậu sẽ trở về hiện đại và trở về vòng tay ấm áp của cha mẹ, chứ không phải ở đây làm một tiểu báo tuyết nhỏ bé, cô đơn và không được ai yêu thương.

 

Đáng tiếc là dị năng của cậu không nghe theo mệnh lệnh. Qua một đêm, Diệp Trừng cảm thấy cơ thể của mình khỏe mạnh hơn nhiều, giống như vừa được tiêm thuốc hạ sốt. Nhưng lại vô cùng an toàn, không có tác dụng phụ.

 

"Ọt ọt"

 

Tiếng bụng kêu vang làm cậu bừng tỉnh. Vì ngày hôm qua vẫn ăn tối, còn ở bên ngoài bị mưa xối ướt, Diệp Trừng tiêu hao rất nhiều năng lượng. Giờ đây bụng cậu đói cồn cào, nhưng cậu lại không muốn đứng dậy tìm thức ăn. Thôi thì cứ chết đói ở đây vậy.

 

Dù là người lạc quan đến mấy cũng sẽ có lúc buồn bã, thất vọng. Lúc này, Diệp Trừng đang chìm đắm trong sự chán nản. Cậu cảm thấy bản thân chẳng làm được gì, chỉ biết gây rắc rối cho người khác.

 

Cậu nghĩ rằng tốt nhất là rời đi trước khi Hổ ca ca trở về. Cậu không muốn bị hắn đuổi đi lần nữa, như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy mất mặt.

 

Hít một hơi thật sâu, Diệp Trừng khó nhọc đứng dậy. Phần lớn cơ thể của cậu đã bám đầy bùn đất, trông bẩn thỉu đến mức chính cậu cũng không chịu nổi. Cậu quyết định ra bờ hồ gần đó tắm rửa.

 

Diệp Trừng vẫn nhớ gần hang có một hồ nước nhỏ, trước đó cậu từng uống nước ở đó. Cho nên, rất nhanh đã tìm được hồ nước.

 

Do cơn mưa lớn, nước hồ trở nên đυ.c ngầu. Diệp Trừng không nhìn rõ hình dáng của mình, lại thêm cảm giác hơi cảm lạnh, cậu không dám nhảy xuống mà chỉ dùng móng vuốt chạm vào nước để rửa mặt.

 

Lục Vân Kiêu mang con mồi quay về hang nhưng không nhìn thấy tiểu báo tuyết. Đặt miếng thịt xuống, hắn lần theo dấu chân và phát hiện cậu đang rửa mặt ở bên bờ hồ.

 

"Nhóc con, rửa mặt xong thì về ăn cơm đi."

 

Diệp Trừng không ngờ Hổ ca ca lại tìm đến, còn mang thức ăn đến cho cậu. Nhưng cậu không dễ bị mua chuộc như vậy. Nếu hắn lại không vui và đuổi cậu đi thì sao?

 

"Hổ ca ca, cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn nên rời đi thôi. Tôi biết mình yếu ớt hơn những con báo tuyết khác, không thể sống sót trong khu rừng này. Nhưng vùng cao nguyên cũng chẳng an toàn gì. Tôi đến đây chỉ vì bị cặp chim đại bàng vàng đuổi đến đường cùng. Hai ngày nay đã làm phiền anh rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh thêm nữa."

 

Diệp Trừng nói với giọng tự giễu pha chút đau lòng, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại không giấu được vẻ yếu đuối. Cậu cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi nhưng vẫn cố gắng bước qua bạch hổ để rời đi.

 

Thật ra, Diệp Trừng không biết cách này có hiệu quả với loài hổ hoang dã hay không, vì cảm giác thương hại thường chỉ có ở con người. Nhưng không hiểu sao, cậu tin rằng Hổ ca ca sẽ hiểu.

 

Quả nhiên, khi cậu chưa đi được hai bước, giọng nói trầm ấm của Hổ ca ca vang lên từ phía sau:

 

"Không phiền."

 

"Anh Hổ, anh không cần phải khó xử. Việc tôi có thể sống sót trong khu rừng này hay không, đó là số phận của tôi. Có thể tôi sẽ chết đói, hoặc bị những loài thú dữ khác gϊếŧ khi đi săn. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho những kết cục đó rồi. Hổ ca ca, anh thật sự là một con hổ tốt."

 

Diệp Trừng nghe Hổ ca ca nói vậy thì trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui sướиɠ. Cậu nghĩ rằng cơ hội được Hổ ca ca giữ lại đã tăng lên đến 50%. Nhưng bề ngoài, cậu vẫn giữ vẻ cam chịu, muốn dùng cách "lùi để tiến", tăng khả năng thành công lên 80%.

 

"Từ bây giờ, cậu theo tôi học cách săn mồi. Đợi đến khi nào cậu có thể tự nuôi sống bản thân, lúc đó cậu có thể rời đi."

 

Lục Vân Kiêu nghe những lời của Diệp Trừng, chợt nhận ra mìn đã suy nghĩ không chu toàn.

 

Nhìn dáng vẻ non nớt và yếu ớt của tiểu báo tuyết. Hắn nghĩ nếu để cậu ở bên ngoài rừng, chắc chẳng mấy ngày sẽ phải nhặt xác cậu về. Nhưng nếu cậu ở cạnh hắn, ít nhất sẽ không bị chết đói hay trở thành mồi cho kẻ khác. Dạy người cách tự kiếm sống vẫn tốt hơn là chỉ cho người thức ăn.

 

Hơn nữa, hắn vất vả lắm mới gặp được một người bị biến thành động vật, mà còn là một thiếu niên vị thành niên. Dù hắn không còn là nguyên soái của đế quốc, nhưng việc bảo vệ Diệp Trừng vẫn là trách nhiệm của hắn.

 

"Khoan đã, tôi không có ý đó..."

 

Diệp Trừng không hiểu, đột nhiên Hổ ca ca lại trở nên thay đổi và muốn dạy cậu cách săn mồi. Cậu chỉ muốn nhân cơ hội này để Hổ ca ca hứa rằng sẽ không đuổi cậu đi nữa.

 

Nhưng Lục Vân Kiêu không hiểu được tâm tư của cậu. Hắn cảm thấy quyết định này rất hợp lý nên ngay lập tức ngậm lấy gáy của tiểu báo tuyết rồi mang về hang.

 

"Đây là thịt heo rừng tôi săn được sáng nay. Ăn đi. Thời tiết đang dần nóng lên, thịt không để được lâu đâu."

 

Lục Vân Kiêu đặt Diệp Trừng trước nửa miếng thịt heo rừng, ra hiệu bảo cậu ăn. Trên đường về, hắn nghe thấy bụng của tiểu báo tuyết kêu réo liên tục.

 

"Hổ ca ca, sau này anh có đuổi tôi đi nữa không? Giống như ngày hôm qua, anh lạnh lùng và vô tình đuổi tôi."

 

Diệp Trừng quyết định trên đường về phải nói rõ mọi chuyện, nếu không, Hổ ca ca sẽ không hiểu được ý tứ của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK