• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Về chuyện hôm qua, tôi xin lỗi."

 

Lục Vân Kiêu cảm thấy áy náy trong lòng. Tiểu báo tuyết đúng là vẫn còn nhỏ, qua một đêm mà vẫn nhớ mãi chuyện cũ. Nhưng hôm qua đúng là lỗi của hắn, xin lỗi cũng là điều nên làm.

 

Để thể hiện sự xin lỗi, Lục Vân Kiêu dùng chiếc lưỡi có gai của mình nhẹ nhàng liếʍ lên đầu tiểu báo tuyết, giúp cậu chải chuốt lại vài sợi lông.

 

"..."

 

Mặc dù đầu bị Hổ ca ca liếʍ đầy nước miếng, Diệp Trừng không hề ghét bỏ. Ngược lại, cậu còn cảm thấy đây là cách Hổ ca ca thể hiện tình cảm của mình. Loài mèo lớn chỉ giúp nhau liếʍ lông khi xem đối phương là đồng loại.

 

Diệp Trừng hào hứng muốn thử liếʍ lông của Hổ ca ca. Nhưng ngay lúc đó, lời của Hổ ca ca đã khiến cậu bất ngờ.

 

"Nhưng khi cậu trưởng thành, cậu phải tự nuôi sống bản thân. Đến lúc đó dù tôi không đuổi cậu, chỉ sợ cậu tự mình rời đi."

 

"Tôi có một chuyện rất nghiêm trọng phải nói với cậu, đó là tôi đang mắc bệnh rất nặng, thỉnh thoảng sẽ phát điên mất hết lý trí. Bệnh này không thể chữa khỏi, chỉ có cái chết đang chờ tôi. Vì vậy tôi sẽ dạy cậu cách sống tự lập trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại."

 

Vì đã nhận lời tạm thời nuôi dưỡng tiểu báo tuyết, hắn không muốn giấu giếm việc tinh thần vực của mình bị rách nát, để tiểu báo tuyết có thể chuẩn bị tâm lý từ sớm.

 

"Tại sao lại như vậy? Có cách nào chữa trị không? Dị năng của tôi là chữa trị, tôi sẽ thử chữa bệnh cho anh."

 

Diệp Trừng nghe xong lập tức lo lắng, Hổ ca ca tốt như vậy sao lại phải chết? Chẳng lẽ ông trời lại tàn nhẫn đến vậy?

 

"Vô dụng thôi, trong não tôi đã bị một loài sâu độc ăn mòn. Nó đã truyền vào một chất độc có sức tàn phá rất mạnh. Trừ khi có thể giải độc và phục hồi lại hệ thần kinh bị hư hại, mới có thể có cơ hội sống."

 

"Cậu nhìn thấy mắt tôi không? Ban đầu tôi có đôi mắt màu tím, nhưng giờ nó đã chuyển sang màu đỏ tím. Đây là dấu hiệu cho thấy độc đã ăn sâu vào xương tủy, khi đôi mắt của tôi hoàn toàn chuyển sang màu đen đỏ, đó là lúc tôi sẽ chết."

 

Diệp Trừng ngây người, cậu nhìn vào đôi mắt đỏ tím gần trong gang tấc của Hổ ca ca.

 

Đúng vậy, trong đôi mắt trong suốt như thủy tinh violet lại có vài sợi tơ đỏ trông khá đáng sợ. Nó phá vỡ vẻ đẹp hoàn hảo của đôi mắt ấy.

 

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Diệp Trừng không thể tin vào tai mình, lẩm bẩm:

 

"Hổ ca ca, tôi không muốn anh chết."

 

"Đừng khóc, tôi đã buông bỏ rồi. Còn sống ngày thì sống ngày đó, cậu còn nhỏ, sau này phải theo tôi học cách săn mồi. Cậu phải sống thật tốt."

 

Lục Vân Kiêu đã dự đoán trước kết quả này khi đối mặt với nữ vương trùng tộc. Nhưng hắn không thể lùi bước, phía sau hắn là những các chiến hữu và là con dân. Hắn phải bảo vệ những người dân trong đế quốc, vì vậy hắn chỉ có thể chiến đấu đến cùng.

 

Lục Vân Kiêu liếʍ đi giọt nước mắt ở khóe mắt của tiểu báo tuyết, nước mặn vừa đắng. Hắn không muốn nói với cậu sự thật tàn nhẫn này, nhưng sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên. Hắn không thể thay đổi số mệnh, chỉ có thể học cách chấp nhận nó.

 

"Nhanh ăn đi rồi nghỉ một chút, tôi sẽ dạy cậu cách săn mồi."

 

Lục Vân Kiêu là quân nhân nên hành động rất quyết đoán, đã quyết định dạy tiểu báo tuyết thì sẽ không coi đó là trò đùa.

 

Diệp Trừng cảm thấy trong lòng rối bời, muốn giúp Hổ ca ca nhưng lại không biết phải làm gì. Cậu đành ngoan ngoãn ăn thịt heo rừng, thật ra cậu cũng đang đói.

 

Diệp Trừng không thể ăn hết nửa con heo rừng nên phần còn lại được Lục Vân Kiêu ăn nốt. Bọn họ ra bờ hồ uống nước đầy đủ, sau đó quay lại hang động nghỉ ngơi một lúc.

 

Khoảng 3 giờ chiều, tránh thời điểm nóng nhất trong ngày. Lục Vân Kiêu đánh thức tiểu báo tuyết và dẫn cậu đến địa bàn săn mồi của mình.

 

"Bài học đầu tiên trong hôm nay là dạy cậu cách tìm kiếm con mồi. Nếu ngay cả con mồi cũng không tìm thấy, thì đừng nói đến chuyện săn được nó."

 

Diệp Trừng lắng nghe rất chăm chú, đây là kỹ năng sinh tồn mà sau này cậu phải có. Như Hổ ca ca đã nói, cậu không thể mãi sống dựa vào Hổ ca ca và ăn bám như vậy được.

 

"Chúng ta là động vật ăn thịt, thực đơn chủ yếu là động vật ăn cỏ. Nhưng cũng có thể săn cáo, sói, rắn,.v.v. Tuy nhiên, tôi không khuyến khích săn những loài này. Bởi vì loài cáo rất xảo quyệt và sói thường đi theo bầy đàn, chỉ có một mình cậu thì không thể đối phó được, còn rắn thì có độc."

 

Thực ra Lục Vân Kiêu không phải là động vật hoang dã hoàn toàn, nhưng khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của hắn mạnh hơn Diệp Trừng rất nhiều. Cho nên, việc dạy cậu săn mồi không phải là việc khó.

 

"Thông thường, con mồi sẽ để lại phân và dấu chân. Cậu có thể dựa vào những dấu chân và phân để nhận biết động vật nào đang hoạt động gần đây, và xác định được chúng có phải là con mồi trong thực đơn của chúng ta hay không."

 

"Ví dụ như đây là dấu chân của gà rừng." Lục Vân Kiêu dùng vuốt hổ chỉ vào một dấu chân có hình dạng như nhánh cây ba nhánh, bảo Diệp Trừng lại gần để quan sát và ghi nhớ.

 

Diệp Trừng không ngờ dấu chân lại khó phát hiện như vậy, nó bị che lấp trong đống lá khô. Nếu không có Hổ ca ca chỉ cho, cậu thật sự không tìm ra được.

 

"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"

 

Dấu chân khá lộn xộn, Diệp Trừng hoàn toàn không phân biệt được gà rừng kia đã chạy đi hướng nào.

 

"Đây chính là lúc cần đến thính giác và khứu giác của cậu. Hãy quan sát kỹ động tĩnh xung quanh, sau đó chọn hướng mà cậu cảm thấy khả thi nhất."

 

Lục Vân Kiêu không giúp đỡ mà để Diệp Trừng tự thử sức. Khu rừng vào buổi chiều yên ắng lạ thường. Diệp Trừng vểnh đôi tai báo tròn xoe lên, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió và vài tiếng chim hót xa xa.

 

Còn về mùi hương, cậu chỉ cảm nhận được hương thơm tươi mát của cây cỏ sau cơn mưa, pha lẫn chút mùi tanh nhẹ của đất ẩm.

 

"Tôi không nghe thấy gì cả, cũng chẳng ngửi thấy gì."

 

Diệp Trừng cảm thấy có chút thất vọng. Đây không phải lần đầu cậu nhận ra mình chỉ là một kẻ nửa người nửa động vật, hoàn khác xa so với những động vật hoang dã thực sự. Hiện tại xem ra cậu thật sự có vấn đề.

 

Đối mặt với khuyết điểm này, Diệp Trừng thành thật thú nhận với Hổ ca ca, bởi giấu giếm chỉ khiến hắn nghĩ cậu không nghiêm túc học tập.

 

"Cậu không nghe thấy tiếng gà mái kêu cục tác quanh đây sao? Mùi hương thì đúng là bị cơn mưa che lấp, nhưng nếu ngửi kỹ sẽ cảm nhận được."

 

Lục Vân Kiêu cau mày nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lại. Chẳng phải những khả năng này vốn dĩ là bản năng của động vật sao? Dù bọn họ là người biến thành thú, nhưng vẫn phải giữ lại một phần bản năng ấy chứ.

 

"Tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ tôi vốn là một con báo tuyết bị khiếm khuyết bẩm sinh. Nếu không, mẹ ruột đã chẳng bỏ rơi tôi, để tôi phải sống cùng một bà mẹ báo tuyết xa lạ."

 

Diệp Trừng nhoẻn miệng cười, không để bản thân bị khó khăn đánh gục. Cậu thấy mình đã rất may mắn khi có thể thức tỉnh dị năng trị liệu. Ít nhất cậu không phải lo về việc bị thương hay bị nhiễm trùng mà chết.

 

"Được rồi."

 

Lục Vân Kiêu khẽ thở dài. "Vậy để tôi trực tiếp dẫn cậu đi tìm, đến lúc đó cậu thử tự mình bắt một con. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ chỉ ra cho cậu sau."

 

Lục Vân Kiêu không biết phải giải thích như thế nào. Trên người tiểu báo tuyết có quá nhiều điều bí ẩn. Cậu dường như không biết mình từng là con người, mà luôn nghĩ bản thân chỉ là một con báo tuyết bình thường, nhưng lại hiểu ngôn ngữ và các kỹ năng của nhân loại.

 

Hắn chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Đáng tiếc, hiện tại hắn không thể sử dụng thiết bị tín hiệu trong nút không gian để gửi tin nhắn cầu cứu ra ngoài vũ trụ. Hắn muốn nhờ các tàu vũ trụ đi ngang qua đưa tiểu báo tuyết rời khỏi đây để nhận sự trợ giúp.

 

Những thiết bị đó không chỉ bị khóa trong nút không gian mà còn cài đặt bằng mật mã tinh thần, chỉ có hắn mới có thể dùng tinh thần lực để mở và sử dụng.

 

"Ồ, tôi hiểu rồi."

 

Diệp Trừng hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Hổ ca ca. Bởi vì hắn có nhiều kinh nghiệm hơn, nên cậu chỉ cần làm theo chỉ dẫn.

 

Một hổ một báo - lặng lẽ tiến đến gần khu vực tụ tập của đàn gà rừng. Một bầy gà đang bận rộn mổ côn trùng và ăn cỏ, còn con gà trống đầu đàn thì đứng trên cành cây cảnh giác trông chừng.

 

"Con gà trống kia rất tinh ranh, cậu phải cẩn thận. Tốt nhất là đợi đến khi cậu đến đủ gần rồi hãy tấn công. Cậu nhớ là chỉ có một cơ hội, phải bắt được trúng chỉ trong một đòn. Nếu để chúng phát hiện và hoảng loạn, sẽ rất khó bắt được."

 

Bây giờ đang là giao mùa xuân hè, trong đàn có vài con gà mái đang ấp trứng. Diệp Trừng không chọn những con gà nhanh nhẹn, mà nhắm vào một con gà mái đang ấp trứng.

 

Xác định mục tiêu, cậu đè thấp cơ thể hết mức có thể, ẩn mình trong bụi cỏ rậm. Nhưng bộ lông đen trắng pha nâu của cậu nổi bật giữa màu xanh mướt của cây cỏ và màu đất nâu sẫm.

 

Rõ ràng, chỉ những nơi như núi cao và cánh đồng tuyết mới thực sự phù hợp để loài báo tuyết sinh sống. Nhưng Diệp Trừng không muốn quay về đó. Cậu thà ở lại khu rừng nguyên thủy này và đi theo Hổ ca ca còn hơn.

 

Diệp Trừng kiên nhẫn chờ đợi, từng chút từng chút tiến gần con gà mái đang ấp trứng. Ngay khi con gà trống đầu đàn phát hiện ra cậu, cậu lập tức lao lên, đè mạnh con gà mái xuống đất. Cú vồ của cậu cũng làm vỡ một số trứng trong ổ.

 

Đàn gà vốn đang yên tĩnh lập tức hoảng loạn bay tứ tung. Một số con chạy loạn xạ và vô tình lao thẳng vào chỗ của Lục Vân Kiêu, liền bị hắn quật ngã chỉ bằng một cú vả.

 

Con gà mái nằm dưới móng vuốt Diệp Trừng cũng không chịu khuất phục. Nó vừa giãy giụa vừa vỗ cánh mạnh mẽ để thoát khỏi sự khống chế, đồng thời dùng chiếc mỏ sắc nhọn liên tục mổ vào cậu.

 

May mắn thay, lớp lông dày trên người Diệp Trừng đủ để ngăn chặn những cú tấn công ấy. Cậu nhanh chóng há miệng cắn lấy cánh của con gà, dùng hai chân trước ghìm chặt cơ thể nó xuống. Sau đó cắn đứt cổ, kết thúc cuộc đi săn một cách hoàn hảo.

 

"Không tệ, cũng không đến mức ngốc."

 

Sau khi đàn gà rừng chạy tán loạn, Lục Vân Kiêu bước tới khen ngợi Diệp Trừng.

 

"Hehe, không ngờ tôi thật sự làm được!"

 

Diệp Trừng vô cùng cao hứng. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình săn được con mồi, một thành tựu đáng nhớ. Mặc dù có sự hỗ trợ từ "Hổ ca ca" nhưng cũng là nhờ sự nỗ lực của bản thân.

 

"Đừng vội mừng quá sớm. Bây giờ tôi sẽ chỉ ra những lỗi sai của cậu."

 

Lục Vân Kiêu vô thức mang phong thái huấn luyện tân binh ra để nghiêm khắc nhắc nhở Diệp Trừng.

 

"Trước tiên, cậu không nên dùng cách lao mình vào con mồi như vậy. Hãy nhắm thẳng vào cổ của nó, dùng một đòn để kết liễu. Nếu gặp phải những con mồi lớn như trâu rừng hay hươu, cậu có thể sẽ bị chúng húc bay."

 

"Thứ hai, đừng bao giờ lộ bụng của mình khi đối mặt với nguy hiểm. Một khi bụng bị rách, thì chỉ có con đường chết."

 

"Cuối cùng và quan trọng nhất, cậu phải học cách ẩn nấp. Bộ lông của cậu quá nổi bật, màu lông của cậu giống như tôi vậy, rất dễ bị phát hiện trong rừng rậm. Nếu để con mồi phát giác từ xa, chúng sẽ bỏ chạy trước khi cậu kịp tiếp cận. Đây là điều chúng ta cần đặc biệt rèn luyện trong tương lai."

 

Nghe Lục Vân Kiêu phân tích, Diệp Trừng nhận ra mình còn nhiều điểm cần phải cải thiện. Cậu lập tức tiếp thu với thái độ khiêm tốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK