– Tiểu… Phi?
Mắt cậu khép hờ, khàn giọng gọi tên người thương. Bàn tay thô ráp vuốt ve mặt tớ, giống như đang cố nhận diện tớ vậy.
– Không phải, là…
Cậu sắp tỉnh thì tớ khẽ né tay cậu, mặt không đổi sắc, đáp lời:
– Em là Tiểu Phi.
– Ừ. – Cậu quên mất chuyện cần hỏi, vui vẻ xoa đầu tớ – Tiểu Phi…
Tớ nắn giọng, bình tĩnh thưa:
– Dạ…
– Tiểu Phi…
– Em nghe…
…
Nhịp thở của cậu đều dần, tớ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi khó khăn đứng dậy, vào nhà vệ sinh gột rửa.
…
Sáng hôm sau, tớ thức trước cậu.
Dường như sau một giấc ngủ, dũng khí dây dưa đến cùng với cậu trong tớ phai nhòa, đầu tớ trống rỗng, tìm cớ trốn tránh, không biết cớ gì mới khiến cậu bớt giận.
Cậu tỉnh dậy còn sớm hơn tớ đoán.
Đầu tiên, cậu đau đầu vì say rượu nên khó chịu “hừ” một tiếng, tớ thấy mắt cậu mấp máy, tớ ợ quá nên nhắm mắt lại.
Sau đó, cậu cử động nhẹ một chút, cậu nhận ra tớ nằm bên cạnh, tớ cảm giác toàn thân cậu cứng đờ, thậm chí nhịp thở của cậu ngưng trệ.
– Thanh… Thanh Thanh?
Tớ do dự trong chốc lát, từ từ mở mắt.
Tớ tỏ vẻ mới tỉnh, ngơ ngác nhìn gương mặt khiếp đảm của cậu, nói:
– Chào buổi sáng.
– Chào buổi sáng… – Cậu thẫn thờ đáp tớ, giọng nói khô khốc – Chúng ta… tối qua…
Dường như cậu sợ hơn là giận… Tớ yên tâm, mặt không đổi sắc, nói:
– Tối qua cậu coi tớ là Tiểu Phi.
Cậu không dám tin, trợn mắt to ra, miệng cứng lại, lát sau mới ngập ngừng:
– Sao… sao mà tớ lại… coi…
– Giang Dã. – Tớ cắt lời cậu, thật ra tớ cũng thấy chột dạ – Chắc cậu thấy kỳ lắm nhỉ, chuyện tớ chẳng chịu hẹn hò với ai ý.
Không chờ cậu đáp, tớ nói tiếp:
– Vì tớ gay. Tối qua, cậu thấy đã không?
Cậu ngẩn người nhìn tớ, chợt nghĩ tới điều chi, mặt cậu đỏ lựng.
Tớ thấy vui hơn một chút, thật thà:
– Tớ cũng vậy. Thế nên, cậu không cần áy náy gì cả, đây chỉ là một sự cố mà thôi.
Cậu “ừ” một tiếng, giọng nhẹ hẳn:
– À… tối qua… loạn quá… tớ quên cả…
Lòng tớ chìm xuống.
– Sự cố mà thôi, không ảnh hưởng gì đến tớ hết. – Tớ mím môi, mỉm cười – Cậu coi như đêm qua cậu yêu Tiểu Phi đi.
Mắt cậu chớp chớp, cổ họng ấp a ấp úng, mãi mới thốt ra vài tiếng:
– Tiểu Phi… đến rồi nhỉ?
Nụ cười trên môi tớ cứng đờ, tớ sắp không chịu đựng thêm được, vội cúi đầu, bật điện thoại.
Lòng tớ hơi hơi trầm xuống.
Nụ cười của tớ cứng lại trên môi, tớ sắp không chịu thêm được nữa, vội cúi đầu, mở điện thoại.
Vài giờ trước cậu ấy đã nhắn tin cho tớ, báo rằng cậu ấy về đến khách sạn rồi, có mấy tấm hình tự sướng đính kèm nữa, nụ cười rạng rỡ, chắc cậu ấy vui lắm.
– Ừ, cậu ấy đến khách sạn rồi, vẫn ổn. – Tớ đưa ảnh tự sướng của cậu ấy cho cậu xem, cậu thất thần nhìn chúng, vẻ mặt cậu tủi thân. Chợt tớ nhớ ra cậu bị cậu ấy chặn, bèn đề nghị – Cậu muốn nhắn gì cho cậu ấy không? Tớ nhắn giúp cậu.
– Không… – Cậu lắc đầu – Để em ấy nghỉ ngơi đi, có thể hỏi dự định tiếp theo của em ấy cũng được. Đừng bảo tớ hỏi.
Mãi một lúc sau tớ mới hiểu ý cậu:
– Ừ…
Chuyện cứ thế, cậu chẳng còn ngại nữa. Cậu đứng dậy, rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân. Còn tớ vùi mình vào trong chăn, nhắn tin với cậu ấy.
Thật ra, đêm qua tớ không thấy đã miếng nào cả, bây giờ chỗ đó của tớ vẫn còn đau, nhưng cậu không cần phải biết mấy chuyện này.
Chuyện tớ thích cậu cũng vậy, cậu không cần phải biết.
Cậu mà biết, tớ thua mất.
… dù sao đi nữa, tớ đã được nếm cậu.
Thời gian về sau…. còn dài.