Tớ nhận ra cậu tỏ vẻ miễn cưỡng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trùng hợp là gần đây trên trường không có việc gì, số lần tớ gặp mặt cậu trên trường hiếm đi. Thi thoảng tự tớ rủ cậu chơi game.
Do thường chạy qua chỗ cậu nên tớ thấy hơi mệt. Tớ đành trò chuyện với cậu ấy ở phía bên kia đại dương. Cậu ấy đã quyết định chọn ngôi trường tiếng tăm lẫy lừng ở vùng ven, gần đây cậu ấy còn tìm nhà thuê nữa, thỉnh thoảng còn chuyển ảnh cho tớ ngó, bảo tớ tư vấn giúp.
Do ở vùng ven nên nhà rộng, giá rẻ, ở thoải mái lắm. Cậu ấy không hề túng thiếu, nhưng vẫn chịu ở ghép chung với bốn người khác. Cậu ấy bảo là cậu ấy muốn kết bạn bốn phương.
Trừ cậu ấy thì người Hoa sống ở khu này ít ỏi vô cùng.
Tớ rảnh rỗi, ngày nào cũng trò chuyện với cậu ấy. Bỗng dưng cậu ấy bước vào thời kỳ thích nghi với môi trường mới, cộng với việc múi giờ chênh lệch nên tụi tớ khó chọn lúc tâm tình thoải mái mà trò chuyện nhau. Chưa kể, cậu ấy không thể phân biệt các loại hạt với nhau, sáng thức giấc lại muốn nấu hoành thánh thì cậu ấy cần tớ chỉ đạo từ xa.
Cậu ấy thường xúc động gọi tớ là đầu bếp Thanh Thanh.
Biết nấu hoành thánh cái thành đầu bếp rồi à?
Lúc cậu đến ký túc xá của tớ, tớ vừa mới chúc cậu ấy ngủ ngon – bên cậu ấy đã vào khuya. Chẳng rõ tự bao giờ, tớ với cậu ấy dính nhau như sam, sáng nói câu chào, đêm chúc ngủ ngon, vô hình trung cậu bị lẻ bóng, cô đơn tịch mịch.
Vẻ mặt cậu phức tạp, xoay ghế, ngồi đối diện tớ, do dự một lúc rồi hỏi:
– Đang tám với em ấy à?
– Ừ, cậu ấy vừa ngủ. – Tớ đáp liền, tắt điện thoại, tâm trạng tốt lên nhờ thấy cậu đến chỗ tớ chơi – Sao cậu đến đây?
Cậu lưỡng lự, né ánh nhìn chằm chằm của tớ, tai cậu ửng đỏ:
– À, tớ…
Tớ cứng đờ, dự cảm mách báo dăm câu, tim khẽ hoảng:
– Cậu…
Dường như cậu lấy hết can đảm, hỏi:
– Dạo này… Tiểu Phi khỏe không?
Lòng tớ trầm xuống, không rõ thất vọng hay thống khổ, cúi đầu nhìn điện thoại:
– Khỏe, gần đây còn đang tập nấu mấy món đơn giản…
Tớ mở mấy tấm ảnh cậu ấy chia sẻ với tớ cho cậu xem, cậu lật từng bức một, ánh sáng màn hình phả lên mặt cậu, nhất thời tớ không nhìn ra mặt cậu nghĩ gì.
Tớ hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác chua chát để nó đừng lộ ra, vừa kiên nhẫn chờ cậu xem xong, vừa sắp xếp từ ngữ trong đầu.
Thật ra chuyện một đêm đó chỉ là khởi đầu của chuyện khác.
Đúng vậy, tớ còn muốn làm chuyện khác.
Cậu xem xong, lẳng lặng trả điện thoại cho tớ. Tớ dồn hết can đảm, sán lại gần cậu khi cậu còn chưa kịp phản ứng gì, vòng tay qua cổ cậu, ôm lấy cậu.
Cậu trừng mắt:
– Thanh Thanh?!
Tớ còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện cậu thích cậu ấy nhiều đến thế… tớ can đảm mở miệng:
– Đêm đó… tuyệt lắm. Tớ nhớ mãi.
Cậu cứng đờ, mặt ửng đỏ. Đáng ra cậu phải đẩy tớ ngay tắp lự, nhưng giờ cậu sững người.
Thì ra cậu không hề quên.
Tớ như tiếp thêm tí can đảm, tớ khẽ mơn trớn yết hầu của cậu, sang vành tai của cậu… tớ nhớ đây là những điểm nhạy cảm phía trên của cậu. Quả nhiên, nương theo hành vi của tớ, thân thể cậu cứng đờ, thân dưới cũng có vật nhỏ hiên ngang chống vào người tớ.
Cậu cắn chặt răng, khó khăn mở miệng:
– Không được… Thanh Thanh… tụi mình là bạn thân mà…
Ra vậy… chắc cậu ấy không phải bạn thân của cậu ha.
Tớ mím môi, nuốt câu mỉa ấy ngược vào trong.
– Chính thế, lên giường với tớ mới không sao. Vừa không cần chịu trách nhiệm, vừa…
Tớ quyết định nói thẳng.
– … có thể tiếp tục thích Tiểu Phi. – Tớ mỉm cười – Đằng nào thì tớ đang thiếu một cậu bạn giường. Tớ tin rằng, cậu cũng đang thiếu.
Dường như cậu bị lời ngụy biện này của tớ bỏ bùa, miệng cậu cứng đờ, chẳng nói câu nào, chắc cậu cạn lời với tớ.
Cậu từng trải lâu rồi, theo tớ biết thì cậu có nhu cầu khá cao. Kể từ khi quen cậu ấy thì cậu vẫn luôn giữ mình trong sạch, đến mức mà các cậu còn chưa lên giường với nhau, đi xa lắm cũng chỉ giúp nhau xả đạn thôi. Đêm đó, có vẻ là lần đầu trong thời gian gần đây cậu quan hệ với người khác.
Cơ hội mỉm cười với tớ rồi ư?
– Nếu cậu muốn tiếp tục theo đuổi Tiểu Phi một lần nữa, tớ cũng có thể giúp cậu. – Tớ quơ quơ chiếc điện thoại trong tay – Cậu thấy thế nào?
Dù sao cậu cũng không biết tớ thích cậu mà.
Chuyện có ra sao thì tớ không bị tổn hại gì hết…
Chờ một hồi lâu không thấy cậu đáp, tớ nhìn vẻ mặt mơ hồ cam chịu của cậu, vứt liêm sỉ mà vươn tay kéo khóa quần cậu xuống.
– Im lặng là đồng ý nhé.
Cậu rên một tiếng, nhìn tớ chằm chằm… trong lúc tớ hơi hoảng, cậu cúi đầu hôn tớ.
Tớ thẫn thờ.
Trong nháy mắt, mây trời cuồn cuộn, sóng biển dập dìu, vạn vật sinh sôi.
Tim đập trật nhịp, lòng loạn cào cào.
… tớ không dám cử động luôn.
Tựa như… chớp mắt một cái, giấc mộng này tan biến.