Chương 7: Đạo gia thập nhị đoạn cẩm
Thấy Lâm Hoán Khê mặt như hoa đào, mắt chứa thu thuỷ, lộ vẻ xấu hổ khó xử mà nhìn mình, lại ngồi ngay ngắn bất động một chỗ, Tần Lạc giờ mới hiểu được lòng nàng đang lo lắng những gì.
“Vị trí này rất quan trọng. Nếu như manh châm, có khả năng trúng phải động mạch và tĩnh mạch. Tôi cũng không nắm chắc lắm đâu” Tần Lạc giải thích.
“Cậu biết manh châm?” Lâm Hoán Khê lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng là giáo viên viện Đông y, mặc dù dạy nhân thể miễn dịch học, nhưng có biết một ít kiến thức cơ bản của Đông y.
Gọi là manh châm, tự nhiên là chỉ bịt mắt châm kim. Đối với kỹ xảo, độ mạnh yếu, nắm giữ vị trí châm kim phải đạt mức lô hoả thuần thanh mới được.
Trong giới Đông y, hiểu rõ kỹ xảo manh châm chưa tới mười người. Mà nam nhân tuổi còn trẻ đủ để làm em nàng đang đứng trước mặt nàng, lại nắm giữ môn kỹ xảo này sao?
“Ở nhà chúng tôi, nếu không thể manh châm, thì không thể xuất sư” Tần Lạc cười giải thích. Trong lòng có chút tự hào vì gia tộc mình.
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc giống như nhìn quái vật, nghĩ thầm, người ta là bậc thầy Đông y chân chính. Nếu mình lại làm mình làm mẩy, không phải là vũ nhục y đức của người ta sao?
Hơn nữa, ánh mắt hắn thẳng thắn thành khẩn, cũng không giống loại đàn ông hèn mọn bỉ ôi lấy làm vẻ vang khi chiếm tiện nghi của con gái. Để hắn châm cứu giúp một chút thì sao chứ?
Lâm Hoán Khê cũng chịu đủ tính cách của bản thân nàng rồi. Biết rõ như vậy là không tốt, nhưng lại không có cách gì để thay đổi.
Vì tính cách của nàng, trong trường nàng hầu như không có bạn bè nào cả.
Nam nhân, nàng không muốn tiếp cận.
Nữ nhân, lại không muốn tiếp cận nàng.
Nàng giống như một con chim cô độc bay lượn một mình, có đôi khi cũng cảm thấy tịch mịch không nơi nương tựa.
“Có thể đợi tôi thay quần áo không?” Lâm Hoán Khê đỏ mặt nói.
“Thay quần áo?” Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê mặt áo ngủ bằng lụa trên người, nói: “Không cần thay. Mặc bộ quần áo này rất thích hợp. Chúng ta làm việc cũng tiện”
“Hay là thay bộ quần áo khác đi” Mặt Lâm Hoán Khê nhanh chóng có thể vắt ra nước.
Nàng dù thế nào cũng không thể nói cho Tần Lạc biết, lúc nãy tắm rửa, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, nên chưa kịp mặc quần lót, chỉ khoác áo ngủ đi ra.
Mặc dù áo ngủ mỏng như sa, nhưng vẫn đủ dài. Người ngoài cũng không nhìn ra manh mối gì. Nhưng nếu để hắn châm vào đùi, vậy sẽ lộ.
Tần Lạc cũng không hiểu vì sao Lâm Hoán Khê lại kiên trì như vậy, thấy nàng lại đề nghị muốn thay quần áo lần nữa, liền gật đầu nói: “Thay quần áo cũng được. Có điều tôi đề nghị, tốt nhất chị nên mặc váy. Như vậy tôi tiện dùng châm. Nếu mặc quần dài, có thể sẽ bất tiện”
“Được rồi” Lâm Hoán Khê đáp ứng. Lén lấy áo lót quần lót sạch trong tủ, chạy vào phòng tắm thay đồ.
Đợi đến khi Lâm Hoán Khê lần nữa đi ra từ phòng tắm, Tần Lạc thấy trên người nàng vẫn mặc áo ngủ màu tím vừa nãy.
Nếu nói có sự thay đổi, thì nhất định là mặc thêm áo ngực, vừa rồi không có cái gì trói buộc bộ ngực đầy đặn cả. Bây giờ thoạt nhìn không còn kinh tâm động phách như vậy nữa, những bộ phận khác không có thay đổi gì.
“Chị không phải muốn thay quần áo à?” Tần Lạc hỏi.
“Thay rồi. Hay là chúng ta bắt đầu liền đi” Lâm Hoán Khê không biết trả lời vấn đề của Tần Lạc như thế nào. Đành phải xụ mặt giả bộ phát tác “Chứng ghét nam”
Không thể không nói, đây là cách ngụy trang rất tốt.
“Được” Tần Lạc nói, sau đó rút kim châm trừ độc, đưa tay kéo vạt áo ngủ của Lâm Hoán Khê lên.
Nói thật, sâu trong tâm linh mỗi người đều có ý niệm xấu xa mãnh liệt.
Cho dù là bóc ngô, hay là cởi quần áo con gái, đều có thể từ đó mà có khoái cảm khác nhau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc vợ chồng vui vẻ hoặc cãi nhau đều đập bể đồ hoặc có vài người tức giận hoặc vui vẻ sẽ xé giấy.
Từ nhỏ con trai dường như đã rất thích nhìn con gái mặc váy, không phải để xem váy, mà là xem chân. Đây không phải vấn đề biến thái hay không biến thái, mà đây là một vấn đề thực tế. Đùi cân xứng mà không thô, là một liều thuốc trợ tim cho nam nhân đang ủ rũ.
Cho dù là sản phẩm phim nhựa trong nước, hay là của Hollywood nổi tiếng, đạo diễn đều muốn cài vào những đoạn kích tình, chỉ cần để cô gái nằm trên giường hoặc trên sa-lon, khẽ cắn môi, giơ nhấc đùi lên với anh chàng, hai mắt anh chàng kia lập tức phát sáng, không thể chờ được nữa mà xuất phát từ đùi rồi hướng đến cái bộ phận khác.
Biết tại sao Lương Triều Vĩ trong phim “Sắc giới” lại chơi Thang Duy không? Bởi vì ngày đó Thang Duy mặc sườn xám, lộ ra nửa đoạn đùi đẹp gợi cảm thon dài.
Nếu ngày đó Thang Duy mặc quần jean, có lẽ A Vĩ ca sẽ không hào hứng như vậy. Cởi nửa ngày vẫn không xong, khiến sự nhẫn nại của người xem mất sạch.
Được rồi, tôi thừa nhận, sở dĩ nêu nhiều nguyên nhân về đùi của nữ nhân như vậy là vì Tần Lạc của chúng ta đã có phản ứng. Tôi phải vì hành vi bất lương này của hắn mà tìm một cái cớ.
Tiện nghi cho hắn à, loại sự việc này thật ra đã vượt ra ngoài dự liệu của Tần Lạc rồi.
Lúc hắn kéo vạt áo ngủ lên, hắn là xuất phát từ lòng từ bi muốn trị bệnh cứu người.
Nhưng mà, lúc hắn kéo váy lên, sau khi nhìn thấy đôi chân thon dài đầy khêu gợi, tâm tư của hắn liền rối loạn.
Tim đập loạn, tất nhiên sẽ khiến tay cầm châm run.
Tay run, tất nhiên sẽ châm sai chỗ. Hoặc là lực đạo sai.
Lâm Hoán Khê vì để mình không khó xử, liền nhắm nghiền hai mắt, người nằm trên gối hơi ngửa ra sau.
Cũng chính vì động tác này của nàng thật quá mê người, cho nên dạng xử nam như Tần Lạc mới không thể chịu nổi, do đó Tần Lạc mới xuất hiện hiện tượng không giữ được tâm thần.
Nàng đợi một lát, phát hiện Tần Lạc vẫn chưa có ý ra tay châm kim, không khỏi mở to mắt hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không có” Tần Lạc vội vàng lắc đầu: “Chúng ta bắt đầu thôi”.
Tần Lạc thi triển Thủ Tâm Quyến trong “Đạo gia thập nhị đoạn cẩm”, ngừng lo nghĩ, thần không chạy loạn, dẹp tạp niệm trong lòng cùng với tốc độ tim đập dồn của mình.
Xuất châm, xoay nhẹ, thu châm, làm xong một lèo.
“Xong rồi” Tần Lạc thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, trong con đường y đạo, mình còn rất nhiều khó khăn cần vượt qua.
Ví như chuyện tình dục, mình cũng không phải có thể thản nhiên đối mặt.
Chẳng lẽ, là vì mình vẫn còn xử nam sao.
Tần Lạc thầm nghĩ, trên sách vở có ghi, xử nam mới dễ động tình. Nếu mình có thể duyệt mỹ vô số, thấy ngực và đùi con gái nhiều hơn, có phải là sẽ không gặp chuyện không cách nào tự kiềm chế mình như hôm nay không?
Lâm Hoán Khê kéo áo ngủ xuống che đùi, đỏ mặt nói: “Cảm ơn”.
Mặc dù nàng bị Lâm Thanh Nguyên gọi là “Thặng nữ”, nhưng thật ra chưa từng gặp chuyện mập mờ khó xử như vậy. Thậm chí, nàng còn chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với nam nhân nữa.
Đầu ngón tay Tần Lạc trong lúc vô tình chạm vào da thịt nàng, khiến người nàng cũng run rẩy theo.
“Không cần khách sáo” Tần Lạc nói: “Sau này, mỗi khi trời tối thì châm cứu một lần. Châm cứu liên tục một tuần lễ”.
Lâm Hoán Khê vừa mới khôi phục vẻ mặt bình thường thoáng cái lại đỏ như máu, hỏi: “Châm cứu liên tục một tuần lễ à?”
“Đúng vậy. Kinh mạch ở gan chưa thông, ức khí chưa diệt, bệnh của chị khó có thể khỏi hẳn” Tần Lạc nói.
Bực tức tổn thương gan. Can khí tích tụ, thì hoả khí thịnh vượng.
Nếu Lâm Hoán Khê cứ dễ tức giận, muốn nàng giống người bình thường ở chung với nam nhân, vẫn là chuyện vô cùng khó khăn.
Tần Lạc mỗi sáng đều có thói quen tập thể dục, khi hắn mặc đồ thể thao chạy xuống lầu, lão Lâm Thanh Nguyên đã luyện Thái Cực trong sân.
“Tần Lạc, sao sớm vậy đã rời giường rồi?” Thấy Tần Lạc đi ra, ông Lâm kinh ngạc mà hỏi.
Thanh niên bây giờ, có mấy người có thể thức dậy lúc sáu bảy giờ sáng?
“Ra tập luyện một chút. Cũng quen rồi” Tần Lạc vừa cười vừa nói. Đã bày ra tư thế Tả Hữu Minh Thiên Cổ, Nhị Thập Tứ Độ Văn trong “Đạo gia thập nhi đoạn cẩm” ở cạnh Lâm Thanh Nguyên.
“Đạo gia thập nhị đoạn cẩm” là tuyệt học dưỡng sinh Đạo gia, do cơ duyên xảo hợp, một đạo sĩ tha phương đã đưa cho Tần Lạc. Đồng thời còn thặng thêm cuốn “Dẫn thể thuật” có chút úa vàng.
Lúc ấy Tần Lạc còn tưởng đây là loại sách lậu mười đồng bán trên vỉa hè, nhưng khi sau khi ông của Tần Lạc cực kỳ am hiểu thuật dưỡng sinh giành lấy cầm đi nghiên cứu một phen, liền bắt đầu mỗi ngày bức bách Tần Lạc tập nội dung trong hai quyển sách này.
Tần Lạc biết, nếu không vì “Đạo gia thập nhị đoạn cẩm” xây dựng căn cơ, “Dẫn thể thuật” làm cơ thể cứng cáp, dựa vào thể chất dương mạch trời sinh của Tần Lạc, sợ là đã sớm chết dưới sự thiêu đốt của dương hoả thịnh vượng.
Lão đạo đó còn là ân sư cứu mạng Tần Lạc, đáng tiếc, nhiều năm sau đó, Tần Lạc không còn cơ hội nhìn thấy lão nữa.
“Ôi. Thanh niên như cháu, thật đúng là càng ngày càng ít. Bảo bối của lão tổ tông chúng ta hả, đều bị bọn họ vứt sạch rồi” Hai tay của Lâm Thanh Nguyên múa vòng tròn không ngừng, cảm thán nói: “Ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày múa hai vòng Thái Cực. Không tốt bằng việc tập thể hình ở câu lạc bộ TaeKwonDo sao?”
“Có thể bọn họ thích cách sống hơi kích thích hơn” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Hắn cũng không chỉ trích cách sống của người khác, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, miễn cưỡng cũng không được.
Bản thân mình cảm thấy tốt, người khác có thể cảm thấy không tốt. Có lẽ do tu tập tâm pháp Đạo gia, Tần Lạc làm người làm việc đều chú ý nhất là thuận theo tự nhiên.
“Ồ. Tần Lạc, cháu đang làm gì thế?” Lâm Thanh Nguyên thấy hai tay Tần Lạc kẹp ở hai tai, ngón trỏ chồng lên ngón giữa lập tức dùng sức trượt xuống, bắn ra sau gáy, dáng như đánh trống, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Loại phương thức tập luyện này, quả thực là trăm nghe không bằng một thấy.
“Lâm gia gia. Đây là phương thức rèn luyện của mình cháu” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
“Gọi là gì? Có ích sao?” Lâm Thanh Nguyên hiếu kỳ hỏi.
“Gọi là “Đạo gia thập nhị đoạn cẩm” cháu thấy có thể tập được” Tần Lạc khiêm tốn nói. Thật ra “Đạo gia thập nhị đoạn cẩm” có công hiệu kiện thân tăng thọ, chống già ngừa suy.
“So với Thái cực quyền thì sao?”
“Mỗi thứ đều có cái hay của nó cả” Tần Lạc đáp. Hai môn đều là tâm pháp Đạo gia, cách tập mặc dù khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
“Vậy chúng ta so thử xem?” Lâm Thanh Nguyên đến đây thì hào hứng, kích động nói.
Tần Lạc lắc đầu, nói: “Có lẽ không được ạ”.
Nhớ tới thân thể Tần Lạc, tâm tình tỷ thí của Lâm Thanh Nguyên cũng trầm xuống. Nghĩ thầm, mình tập Thái Cực mấy chục năm rồi, có lẽ không nên làm khó tiểu bối.
“Không so thì không so. Ông cũng hơi mệt” Lâm Thanh Nguyên vì để Tần Lạc xuống thang, nói: “Vừa đúng hôm nay ông được nghỉ. Lão già ông ra ngoài dạo chơi với cháu nha. Vừa vặn có thể mua cho cháu hai bộ quần áo”.
“Hay để cháu đi cho. Ông đâu biết mua quần áo gì?” Lâm Hoán Khê đứng ở ban công lầu hai nói. Nàng đã đứng trên sân thượng lâu rồi, một mực yên lặng mà nhìn hai người tập luyện.
“Ừ. Cháu đi cũng tốt. Con gái mà, chọn áo quần tốt hơn”.
Đột nhiên, Lâm Thanh Nguyên ngẩng cổ nhìn Lâm Hoán Khê, lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Cháu đi?”
Lão hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cháu gái bảo bối này của hắn từ lúc nào nguyện ý cùng dạo phố với một nam nhân thế?
Chương 8: Trâu già gặm cỏ non!
Trên bàn ăn sáng, Lâm Thanh Nguyên lúc thì nhìn Tần Lạc, lúc thì nhìn Lâm Hoán Khê, sau đó lại che miệng cười hắc hắc hai tiếng.
Thậm chí, lão còn hát kinh kịch đã nhiều năm không thịnh hành.
“Khuyên vua uống rượu nghe ngu ca, vua giải sầu xem múa lượn quanh. Thắng Tần vô đạo phá giang sơn, anh hùng tứ lộ nổi can qua, từ xưa quán ngữ chẳng lừa ta, thành bại hưng vong trong nháy mắt, giải sầu uống rượu ngồi bảo trướng, mà nghe tin quân báo ra sao…”
Tần Lạc biết rõ lão nhân này vì cái gì mà sáng sớm phát rồ, nhưng cũng lười phản ứng. Bây giờ vừa mới tiến vào giai đoạn khám và chữa bệnh, cũng không nhất thiết phải giải thích.
Người hầu sáng sớm mua điểm tâm đặc sản Yên Kinh cũng không tệ lắm, Tần Lạc chỉ lo vùi đầu vào ăn.
Lâm Hoán Khê lại nhịn không được, liếc nhìn Lâm Thanh Nguyên, nói: “Gia gia, ông rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không? Chạy xong thì thành bộ dạng như vậy, còn để người khác ăn cơm hay không?”
Vẫn là loại ngữ khí lãnh đạm cự người ngoài ngàn dặm, trên mặt cũng không có biểu lộ gì cả. Thái độ giống như đúc lúc trước khi chưa chấp nhận để Tần Lạc trị liệu.
Nhưng Lâm Thanh Nguyên chẳng lưu tâm chút nào, cười ha hả nói: “Ha ha, ăn ngay đây. Đây không phải là đang ăn sao? Cháu gái à, Tần Lạc mới tới Yên kinh, lại là khách quý của chúng ta. Hôm nay cháu dẫn hắn đi dạo bên ngoài cho tốt nha”
“Đúng rồi, bữa trưa các cháu cũng không cần về dùng cơm. Tần Lạc nhất định chưa từng ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nhỉ? Cháu dẫn nó đi nếm thử món này đi. Món Tiểu Tràng Trần, Bạo Đỗ Phùng ở quán ăn Thanh Vân cũng không tệ, nếu buối tối mấy cháu chưa muốn về, cũng có thể đi thử quán bar phố nổi tiếng tên Tam Lý Truân gì đó ha? Các cháu không muốn đi náo nhiệt một phen à?”
Ý tứ của lão già này rất rõ ràng, là muốn để cháu gái ở bên ngoài với Tần Lạc lâu một chút. Tốt nhất tối nay đừng về, trực tiếp tìm khách sạn mướn phòng, có thể làm chuyện trai gái càng tốt, sau đó lão sẽ phát thiếp cưới thông báo cho thân hữu vào hôm sau luôn.
“Tôi ăn no rồi. Chúng ta đi thôi” Lâm Hoán Khê để đũa xuống nói với Tần Lạc, nàng thật chịu không được bộ dạng vội vàng muốn gả mình đi của ông.
“Tôi vẫn chưa ăn no” Tần Lạc ngẩng đầu nói , hắn đối phó với một chén gan xào miệng dính đầy dầu mỡ.
“Ra ngoài cũng có thể ăn. Đi thôi” Lâm Hoán Khê nói. Nàng đã đẩy ghế đứng lên.
Thấy Lâm Hoán Khê lên lầu, Lâm Thanh Nguyên cười ha hả vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, nói: “Tiểu tử, có bản lĩnh đó. Ông lúc còn trẻ có lẽ không bằng cháu rồi”.
“Cháu nghe cũng chẳng hiểu ông đang nói cái gì nữa” Tần Lạc rút khăn tay ra lau miệng, nói. Hắn cũng bắt đầu không chịu được lão già này.
“Hắc hắc. Còn xấu hổ à? Đàn ông rồi còn da mặt mỏng vậy? Yên tâm, ông sẽ toàn lực giúp đỡ cháu” Lâm Thanh Nguyên nói.
Trước kia, dù lão giới thiệu nam nhân vĩ đại cỡ nào cho Lâm Hoán Khê, nàng đều không để người ta vào mắt. Đừng nói là đi dạo phố, chỉ mời nàng ra ngoài ăn bữa cơm đã không đồng ý rồi.
Nhưng hôm nay nàng lại chủ động nói, muốn đi mua quần áo với Tần Lạc. Đây là thay đổi rõ ràng cỡ nào chứ?
Cho nên, hắn cho là Lâm Hoán Khê cùng Tần Lạc có quan hệ mập mờ nào đó, ít nhất, cháu gái của mình không ghét Tần Lạc.
Chỉ cần không ghét, sẽ có hy vọng thành công.
Chỉ cần mình lưu tiểu tử này ở Yên kinh một thời gian, để tụi nó lâu ngày nảy sinh tình cảm. Năng lực khống chế của thanh niên lại yếu, qua lại một chút, cha mẹ cũng chẳng quan tâm. Đợi đến khi bọn họ gạo nấu thành cơm, mình không cần tìm lão Tần cầu hôn, mà khiến lão Tần phải đến nhà mình đề thân.
Ha ha ha…
Lâm Thanh Nguyên còn đang chìm đắm trong suy nghĩ YY của mình, ngay cả Tần Lạc rời khỏi bàn đi ra cửa cũng chẳng phát hiện ra.
Tần Lạc vừa mới đi ra cửa của biệt thự, đằng sau đã vang tiếng còi ô tô.
Lâm Hoán Khê mở cửa xe BMW7 màu Champagne chậm rãi đi tới, khuôn mặt tú lệ đẹp tựa thiên tiên, mày liễu mắt hạnh, mũi ngọc môi anh đào, hai gò má trong trắng lộ hồng, mái tóc thật dài thả trên cổ, vai, hai tay thon dài, bả vai mượt mà, lúc hướng xuống bộ ngực sữa đầy đặn rung rinh nếu nàng nổi giận, ánh mắt Tần Lạc đã không còn thành thật nữa.
Màu Champagne, vốn là màu của rượu Champagne. Nó có sự xa xỉ, hấp dẫn, cùng sắc thái lãng mạn. Lâm Hoán Khê là cô gái thành thục, nàng bởi vì thành thục mà khí chất vũ mị cực kỳ hợp với màu của chiếc xe này.
Chỉ là, ánh mắt của nàng vẫn lạnh như băng.
“Lên xe” BMW dừng bên cạnh Tần Lạc, Lâm Hoán Khê lạnh lùng nói.
Tần Lạc thật biết điều mở nhanh cửa xe, ngồi ở vị trí bên cạnh Lâm Hoán Khê.
Lúc này hắn mới phát hiện, Lâm Hoán Khê phía dưới mặc một cái váy ngắn màu trắng mờ. Chân mang một đôi dép lê, giày cao gót có khảm đá sáng bạc để sang một bên. Có lẽ là để tiện lái xe.
Đợi khi Tần Lạc đóng cửa xe lại, Lâm Hoán Khê khởi động xe.
Ngoại trừ câu ‘Lên xe’ kia, giữa hai người không còn có bất cứ trao đổi gì nữa.
Cho đến khi tới khu trung tâm, hai người đều không nói câu nào. Không khí trong xe cơ hồ muốn đông cứng lại cả.
Tính tình Lâm Hoán Khê vốn lãnh đạm, không nói gì là chuyện bình thường. Mà Tần Lạc cũng không tìm ra chủ đề gì để bắt chuyện.
“Cậu lúc nào cũng dò xét người khác như vậy sao?” Lâm Hoán Khê đột nhiên nói. Nàng thật sự không chịu được ánh mắt của Tần Lạc.
Nhìn ngươi rất bình thản, không nóng bỏng, cũng không dâm uế. Nhưng lại bền bỉ vô cùng. Hắn giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, xe hơi đi hai mươi phút, trong thời gian đó hắn không hề nghỉ ngơi mà nhìn liên tục hai mươi phút.
“Cũng không phải” Tần Lạc ngượng ngùng lắc đầu. Cho dù là ai bị người khác vạch trần ngay trước mặt như vậy, đều sẽ cảm thấy xấu hổ, “Ngẫu nhiên thôi”.
“Muốn mua quần áo gì?” Lâm Hoán Khê hỏi.
“Ừm. Trường bào đi. Lúc tôi tới cũng mặc thế” Tần Lạc nói.
“Trường bào?” Lâm Hoán Khê nhíu mày. Nàng cũng không biết còn có thể mua được loại này quần áo ở nơi nào nữa. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một thanh niên còn trẻ, lại mặc loại quần áo già cỗi như vậy.
“Đúng vậy. Là gia quy nhà chúng tôi” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
“Gia quy? Là cái gì?” Lâm Hoán Khê biết rõ Tần Lạc cố ý không nói hết, chính là vì muốn gợi mình đặt câu hỏi. Nàng muốn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được.
“Học trung y. Mặc trường bào. Còn có…” Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói: “Lấy vợ Trung Quốc”.
“Quy củ cổ quái” Lâm Hoán Khê mặt không chút biểu tình nói. Nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc hắn nói ‘Lấy vợ Trung Quốc’, trong nội tâm nàng lại có cảm giác ngọt ngào hưng phấn.
Mặc dù không được mạnh mẽ, nhưng xác thực có tồn tại. Giống như một vật mảnh âm thầm len lỏi.
“Có thể là do mình không thích con gái ngoại quốc” Lâm Hoán Khê an ủi mình như vậy.
Lâm Hoán Khê cũng không biết ở nơi nào có thể mua được Hán phục như lời của Tần Lạc, liền đỗ xe ở cửa trung tâm mua sắm Tân Thế Giới khá nổi tiếng ở Yên kinh. Nàng chuẩn bị dẫn Tần Lạc đi tìm ở từng cửa hàng.
Mặc dù hôm nay không phải là ngày lễ, thậm chí cũng không phải cuối tuần, nhưng cửa building vẫn biển người ùa ra, ngựa xe như nước.
Thoáng cái liền gặp những cô gái ăn mặc khêu gợi tốp năm tốp ba, khiến người ta hoài nghi có phải là toàn bộ mỹ nữ Yên kinh đều tụ tập về đây không.
Thỉnh thoảng cũng có đàn ông, nhưng tỉ lệ nam nữ rõ ràng là rất chênh lệch. Loại tình huống này không thể không khiến người ta sinh ra đồng cảm với nam đồng bào. Bởi vì bọn họ lúc này hẳn là đang viết lách ở nhà, vì người đàn bà của mình mà ‘đổ máu’ kiếm tiền.
“Đi theo tôi. Chú ý kẻo bị lạc” Lâm Hoán Khê nói.
“Tôi cũng đang lo vấn đề này đây. Nếu không thì, chị cầm tay tôi nha?” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Lâm Hoán Khê liếc Tần Lạc một cái, tiếp tục đi trước dẫn đường.
“Tôi biết thế nào chị cũng sẽ không đáp ứng mà” Tần Lạc nhún nhún vai tỏ ý không sao cả. Tiếc nuối vì Lâm Hoán Khê không hiểu sự hóm hỉnh của mình.
Cùng mỹ nữ đi dạo phố, ngược lại sẽ không thấy mệt. Nhưng trung tâm mua sắm Tân Thế Giới này thật sự quá lớn, Tần Lạc đi mà không rõ Đông Nam Tây Bắc ra sao. Nếu như không phải có Lâm Hoán Khê ở trước dẫn đường, hơn nữa thỉnh thoảng đứng lại chờ hắn, thì hắn quả thật là sẽ bị lạc trong dòng người ở đây mất.
Không thể không nói, Tần Lạc của chúng ta cảm giác phương hướng thật sự không được tốt lắm.
“Đằng trước” Lâm Hoán Khê chỉ vào một cửa hàng quần áo bố trí theo phong cách cổ xưa ở phía trước, nói.
“Cẩm Tú Thế Gia?” Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: “Chúng ta vào thử xem sao”.
Lúc ở nhà, áo quần của hắn đều được may đặc biệt theo yêu cầu. Bây giờ cũng không chú ý nhiều như vậy nữa, tìm đại một cửa hàng cho xong.
Thấy có khách vào, nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám liền nghênh đón.
“Hai vị, mời xem tự nhiên” Cô gái vừa cười vừa nói, mặt khác có người còn đưa trà thơm tới.
“Giúp tôi chọn một bộ trường bào vừa người” Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê không có ý trả lời người ta, mình đành phải lên tiếng ứng phó.
“Được ạ. Xin hỏi ngài cần màu sắc và kiểu dáng ra sao? Nếu là tiên sinh mặc, tôi xin giới thiệu với ngài kiểu mới nhất bằng gấm Trường An của chúng tôi. Màu hơi bắt mắt một chút, hơn nữa kiểu dáng rất mốt. Thích hợp cho người còn trẻ như ngài mặc”.
“Để tôi xem thử” Tần Lạc nhẹ gật đầu.
Đó là một bộ trường bào màu xám, mới đầu trông cũng không bắt mắt, nhưng nhìn lúc lâu, liền cảm thấy một vẻ hoa lệ ẩn bên trong. Sợi tổng hợp mềm mại, phần eo đã xử lý một chút, có vẻ cực kỳ vừa thân. Chế tác hoàn mỹ, thủ pháp cắt cẩn thận, thoạt nhìn vô cùng cao cấp.
Tần Lạc mặc thử đi ra, khiến mấy nhân viên xinh đẹp của cửa hàng đều có cảm giác trước mắt sáng ngời.
“Tiểu thư, bạn trai cô thật sự mặc trường bào rất hợp. Rất có khí chất tuấn tú phong lưu phóng khoáng” Nữ phục vụ phụ trách tiếp Lâm Hoán Khê ca ngợi mà vẻ mặt cũng hâm mộ.
“Hắn không phải bạn trai tôi” Lâm Hoán Khê liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ, nói.
“A. Thực xin lỗi. Hắn là em của cô sao? Em của cô thật đẹp trai. Nhà mấy cô di truyền gen tốt thật”.
“Hắn không phải em tôi” Lâm Hoán Khê nói.
“…” Người bán hàng lộ vẻ xấu hổ, không biết làm sao bắt chuyện với cô gái đẹp này cho tốt đây. Đúng lúc có khách mới vào, nàng tranh thủ thời gian nói xin lỗi rồi chuồn luôn.
“Tiên sinh, bộ y phục này vô cùng phù hợp với ngài” Nhân viên xinh đẹp của cửa hàng sau khi giúp Tần Lạc cài cúc áo xong, vẻ mặt tán thưởng nói. Nàng quả thật hiếm khi thấy thanh niên có thể mặc trường bào ý nhị như vậy.
“Tôi cũng thấy vậy” Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói. Hắn rất hài lòng với bộ áo quần này.”Bao nhiêu tiền?”
“Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi vừa vặn mới mở. Sau khi chiết khấu thì còn mười hai vạn nhân dân tệ”.
“Chiết khấu bao nhiêu?”
“Hai tám phần trăm”.
“Không thể chiết khấu ba tám phần trăm sao?”
“Chuyện này…”
“Tôi cũng biết là không được. Thôi, gói lại cho tôi” Tần Lạc nói.
“Vâng. Tiên sinh, ngài là trả tiền mặt, hay là quét thẻ?”
“Quét thẻ” Lâm Hoán Khê nói. Lấy thẻ tín dụng trong túi mình đưa tới.
“Không cần. Tự tôi có tiền mà” Tần Lạc nói. Lúc hắn rời nhà, lão nhân trong nhà cũng cho hắn một tấm thẻ. Hắn vẫn chưa dùng tới.
“Xem như là tiền chữa trị đi” Lâm Hoán Khê mặt không chút biểu tình nói.
Thấy đối phương kiên trì như thế, Tần Lạc cũng không kiên trì nữa.
Hai người xách quần áo vừa mới ra cửa, một gã trung niên ôm một cô gái xinh đẹp mặc áo ca rô đâm đầu đi vào. Sau khi thấy Lâm Hoán Khê, gã trung niên lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô giáo Lâm, cô cũng đến dạo phố à?”
“Vâng” Lâm Hoán Khê lạnh lùng nói. Lúc trả lời gã đàn ông này thì mặt đầy vẻ chán ghét.
Tần Lạc nhẹ thở dài, xem ra bệnh tình của nàng còn cần một thời gian trị liệu rất dài đây.
“Ha ha. Thật là hiếm thấy. Cứ nghĩ cô giáo Lâm từ trước đến nay chưa từng đi dạo phố chứ” Ánh mắt gã trung niên chuyển sang Tần Lạc, hỏi: “Vị này là?”
“Bạn” Lâm Hoán Khê trả lời rất mất kiên nhẫn.
“Bạn? Là học sinh của trường chúng ta à?” Thấy ánh mắt bạn trai mình nhìn Lâm Hoán Khê rất nóng bỏng, cô gái mặc quần áo ca rô liền lộ vẻ cười xấu xa hỏi.
Cô gái tướng mạo thanh tú, liếc ngang, thuộc về loại tiểu thư đài các. Nhưng lúc nói chuyện khóe miệng hơi trề, khiến người khác có cảm giác cực kỳ kiêu ngạo và sẳng giọng.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì” Lâm Hoán Khê liếc cô gái kia, muốn dẫn Tần Lạc rời đi.
“Cô giáo Lâm trong trường không gần người lạ, không lui tới với người nào cả. Tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm không động tâm phàm chứ. Hoá ra là trâu già gặm cỏ non, chạy đi cua học sinh của mình” Cô gái ở sau lưng chanh chua nói .