Chương 9: Tiểu ra quần
Trần Hiểu Tuyết và Lâm Hoán Khê là đồng nghiệp trong một khoa. Bởi vì dung mạo, phong thái xuất chúng của hai người nên bị đám sinh viên gọi là “Nhị đóa kim hoa”. Sau này một số thầy, cô giáo cũng gọi hai nàng như vậy. Hơn nữa hàng ngày bọn họ còn hay trêu chọc hai người.
Mặc dù cả hai đều là mỹ nữ nhưng cách xử sự thì rất khác nhau. Trần Hiểu Tuyết cư xử với mọi người rất niềm nở, hòa mình với mọi người. Lâm Hoán Khê lại lạnh lùng, tẻ nhạt, nàng rất ít khi nói chuyện với người cùng làm trong khoa.
Theo lý mà nói Trần Hiểu Tuyết phải được mọi người trong khoa yêu mến hơn, nhưng sự thật không phải thế.
Mặc dù mọi người có quan hệ thân thiết với Trần Hiểu Tuyết nhưng ai cũng cẩn thận đề phòng nàng. Bởi vì họ cảm thấy nàng quá niềm nở, làm cho mọi người phải cảnh giác.
Bình thường Lâm Hoán Khê không hay nói chuyện nhưng nàng không bao giờ nói xấu sau lưng người khác. Nàng mang lại một cảm giác an toàn.
Vì vậy Lâm Hoán Khê lạnh như băng lại được yêu mến hơn Trần Hiểu Tuyết. Mặc dù nhiều nam đồng nghiệp bị nàng cự tuyệt nhưng chỉ cần nàng nói với họ một câu cũng đủ để họ khoe khoang đến nửa ngày.
Những điều đó làm cho Trần Hiểu Tuyết rất tức giận, kết thành một mối hận không thể giải tỏa trong lòng nàng.
Bên cạnh Trần Hiểu Tuyết người thứ hai có khúc mắc chính là người đàn ông mặc sơ mi bên cạnh nàng.
Người đàn ông đó tên là Vương Hạo, giám đốc công ty thiết bị y tế. Hắn dựa vào mối quan hệ với cục y tế buôn bán thiết bị y tế kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Hạo có hợp tác làm ăn với bệnh viện của trường đại học Trung y Yến Kinh. Khi gặp nữ thần băng sơn Lâm Hoán Khê hắn bị vẻ rực rỡ của nàng cuốn hút, từ đó hắn cuồng nhiệt theo đuổi nàng.
Tặng hoa thì bị vất ra ngoài.
Tặng quà thì bị trả lại nguyên vẹn.
Tặng xe cũng bị cự tuyệt, một chiếc BMW mới tinh màu sâm banh, hắn tự tay khắc một con bướm bằng ngọc ở chính giữa cửa xe. Lâm Hoán Khê cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Sau nửa năm Vương Hạo hoàn toàn mất hết hy vọng. Thật ra trong lúc đó hắn lại bị đồng nghiệp của Lâm Hoán Khê, Trần Hiểu Tuyết quyến rũ.
Cũng may những món quà đó không bị lãng phí. Hắn lại chuyển sang tặng Trần Hiểu Tuyết.
Bản tính ganh đua của phụ nữ rất khủng khiếp. So sánh nhan sắc xấu, đẹp, so sánh nhãn hiệu quần áo, trang sức. So sánh ngực lớn hay nhỏ. So sánh ca ra của nhẫn kim cương. So sánh danh tiếng của bạn trai và tiền bạc.
Với những so sánh đó Trần Hiểu Tuyết thấy bản thân nàng sống không bằng chết.
Bản thân nàng hết lòng lấy lòng người khác nhưng lại không được đồng nghiệp hoan nghênh. Bạn trai của nàng lại là người bị người khác cự tuyệt, nàng phải theo đuổi mãi mới chiếm được. Mỗi lần mở cửa xe, nhìn thấy con bướm đó nàng chỉ muốn đập nát vụn nó.
Lúc đó chiếc xe màu sâm banh có khắc con bướm ngọc làm một số thầy giáo tò mò đứng nhìn. Tất cả họ đều biết chiếc xe này được tặng cho Lâm Hoán Khê.
Bây giờ Trần Hiểu Tuyết không mặt mũi nào lái chiếc xe đó tới trường.
Nói tóm lại đó là tất cả nguyên nhân Trần Hiểu Tuyết không thích Lâm Hoán Khê. Mỗi khi nàng nhìn thấy Lâm Hoán Khê nàng luôn có thái độ thù địch.
Trước đây nàng cũng muốn phát tiết tất cả một lần. Nhưng mỗi lần nàng châm chọc, khiêu khích Lâm Hoán Khê đều không có phản ứng gì, giống như nàng cố sức đấm vào một cái gối bông, không có cảm giác gì hết.
Hôm nay nhìn thấy Lâm Hoán Khê rốt cục nàng không nhịn được lại khiêu khích.
Lâm Hoán Khê quay đầu nhìn Trần Hiểu Tuyết, giọng nói sắc như dao: “Chuyện của tôi, quan hệ gì tới cô?”
“Không có quan hệ gì với tôi. Tôi chỉ nói thế thôi, có quan hệ gì với cô? Nếu đã dám ra mặt quyến rũ sinh viên nam thì đừng mang cái bộ mặt thánh nữ làm gì nữa” Trần Hiểu Tuyết cười nói.
Tâm trạng Trần Hiểu Tuyết rất cao hứng khi Lâm Hoán Khê đã đáp trả nàng. Nàng vui đến run bắn cả người. Nàng đang chuẩn bị lăng nhục đối phương một trận.
“Cô ngoài việc gây sự, tung tin đồn nhảm ra thì còn làm được gì khác?” Lâm Hoán Khê nhìn Trần Hiểu Tuyết với ánh mắt thương xót.
Nàng không nói không có nghĩa là nàng không biết.
Những thứ nàng đã vứt bỏ không thương tiếc người khác lại quấn lấy. Mọi người biết Trần Hiểu Tuyết chỉ là thế thân cho nàng mà thôi thế nhưng Trần Hiểu Tuyết lại không thể từ bỏ người đàn ông mang tới cho nàng vật chất để hưởng thụ.
Đây đúng là một cô gái đáng thương.
“Tung tin đồn nhảm, gây sự kiếm chuyện? Đây mà là gây sự kiếm chuyện ư?” Trần Hiểu Tuyết cười nhạt chỉ vào Tần Lạc nói: “Hai người ôm ấp nhau như nào chúng tôi đều nhìn thấy. Cô còn muốn chối ư?”
Âu yếm?
Ôm nhau?
Tần Lạc kinh ngạc. hắn thực sự muốn ôm ấp Lâm Hoán Khê, hắn thậm chí còn muốn ôm nàng nằm xuống đất làm chuyện xằng bậy nữa.
Nhưng chuyện này phải được nàng đồng ý cái đã.
Tần Lạc không biết rõ thân phận của cặp nam, nữ này. Hắn cũng không biết cả hai có quan hệ gì với Lâm Hoán Khê. Vì vậy hắn cũng không quan tâm tới cái chuyện ôm ấp đó. Hắn thờ ơ đứng cạnh xem Lâm Hoán Khê xử lý chuyện này như thế nào.
Chuyện này cũng tạo thuận lợi cho việc chữa trị chứng bệnh sợ đàn ông của Lâm Hoán Khê.
Nhưng hắn không hài lòng khi cô gái kia tự dưng tới gây sự với hai người bọn hắn.
“Tôi hỏi chị nhìn thấy chúng tôi ôm nhau bằng con mắt nào?” Tần Lạc cười hỏi.
“Cả hai mắt tôi đều thấy. Sao có chuyện gì? Cậu cũng muốn chối cãi hả? Cậu là ai?” Trần Hiểu Tuyết nhìn Tần Lạc chằm chằm hỏi.
Tần Lạc là người anh tuấn, thoạt nhìn mặt hắn thì thấy hắn rất trẻ. Hắn lại mặc bọ quần áo thể thao nhãn hiệy NIKE. Hắn trông không khác gì sinh viên vì vậy Trần Hiểu Tuyết nghĩ Tần Lạc là sinh viên của trường.
Nàng biết Lâm Hoán Khê không có em trai. Lâm Hoán Khê lại không dễ dãi đi dạo phố với đàn ông. Vậy trừ phi hai người có quan hệ tình cản ra thì còn quan hệ gì nữa đây?
“Hai mắt cũng nhìn được? Chị bị bệnh rồi” Tần Lạc nghiêm túc nói.
Bọn ta không có chuyện gì mà cũng nhìn thấy. Không phải mắt có bệnh là gì?
“Cậu điên à? Cậu mới bị bệnh. Sao cậu lại mắng tôi? Cậu định gây chuyện à?” Trần Hiểu Tuyết hung dữ mắng lại, âm thanh the thé.
Nghe thấy nàng hét lên, những người đi dạo phố liền đứng lại, quây thành vòng tròn xung quanh bốn người.
Người xem càng lúc càng đông Trần Hiểu Tuyết càng muốn diễn trò.
Trần Hiểu Tuyết đùng đùng nổi giận. nàng ra vẻ đứng đắn chỉ mặt Lâm Hoán Khê và Tần Lạc mắng: “Cô không biết xấu hổ gì hết, lại đi quyến rũ sinh viên của mình. Đúng là trâu già gặm cỏ non. Còn ra thể thống gì nữa không?”
Cô giáo? Sinh viên? Yêu nhau?
Nghe nói tới mấy từ mấu chốt. Những người đứng xem giống như nhìn thấy kê gian (hiếp dâm đàn ông). Ai nấy đều tức giận nhìn Tần Lạc và Lâm Hoán Khê, chỉ chỏ hai người.
Có sát khí!
Tần Lạc quay đầu lại thấy sắc mặt Lâm Hoán Khê tái nhợt. Sự chịu đựng đã tới hạn.
Tần Lạc đi tới cạnh nàng. Hắn nói thì thào với nàng: “Đừng tức giận. Chuyện này để tôi xử lý”.
Chứng kiến hai người thì thầm to nhỏ với nhau, không coi ai ra gì, Trần Hiểu Tuyết nghĩ đã bắt được chứng cứ thông dâm của hai người. Nàng nói với người xung quanh: “Mọi người có nhìn thấy không? Có thể chứng minh tôi nói đúng chưa?”
Tần Lạc không sao được lắc đầu đi tới bên cạnh Trần Hiểu Tuyết. Hắn nói thì thào điều gì đó vào tai nàng.
“Cậu nói gì? Đừng tới gần tôi. Có gì cứ nói to lên” Trần Hiểu Tuyết lui lại. Nàng không nghe được Tần Lạc nói gì.
Tần Lạc làm như không nhịn được la lớn: “Bà chị của tôi ơi. Chị tè ra quần”.
“Nói bậy!” Trần Hiểu Tuyết không tin nhưng theo bản năng nàng cũng cúi đầu nhìn xuống quần của mình.
Nghe Tần Lạc nói thế những người xung quanh đều đưa mắt nhìn quần của Trần Hiểu Tuyết.
Tất cả giật mình kinh ngạc.
Cái quần dài trắng của Trần Hiểu Tuyết giống như bị dội nước, đột nhiên một mảng quần bị ngấm nước mà nước đang lan tràn rất nhanh.
Hình như Trần Hiêu Tuyết đã thực sự “đi tiểu” trước mặt mọi người.
“Trời ạ. Xếp hàng mà còn đi tiểu”.
“Ha, ha. Tức cười chết đi được. Đi tiểu trên phố”.
“Hay. Hay. Mau chụp ảnh. Mau chụp ảnh đi”.
Hả!
Trần Hiểu Tuyết hét lên một tiếng chói tai. Nàng dùng túi che quần chạy về phía toilet. Phía sau nàng tiếng người reo hò, giễu cợt ầm ĩ.
“Có phải mày làm không?” Vương Hạo hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Tần Lạc làm ra vẻ vô tội nói.
“Sau này tao sẽ tìm mày tính sổ” Vương Hạo hung hãn nói. Hắn bỏ đi về hướng cửa hàng, không quan tâm đến bạn gái nữa. Bây giờ hắn thực sự không dám ngẩng đầu nhìn người.
Đôi mắt đẹp của Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc. Nàng khẳng định Tần Lạc đã giở trò quỷ.
Không phải là người thực vật. Sao lại có chuyện đi tiểu ở trên phố chứ?
“Tôi không cẩn thận đụng phải bàng quang của nàng ta” Tần Lạc nhún vai nói.
Tần Lạc đương nhiên không thể mồm mép được so với Trần Hiểu Tuyết. Đã không mồm mép bằng, đương nhiên không có nghĩa hắn không thể làm chút chuyện.
Chính vì vậy khi hắn tới cạnh nàng, tay hắn đã sờ vào huyệt Tam Tiêu Du ở eo của nàng.
Huyệt Tam Tiêu Du nằm ở eo, dưới gai sống thắt lưng 1, đo ngang 1,5 thốn. Có tác dụng đưa khí vào Phủ Tam Tiêu, có tác dụng khai thông đường tiết niệu.
Tần Lạc hiểu rõ vị trí các huyệt đạo trên cơ thể người. Đặc biệt là thủ pháp kích thích. Hắn muốn Trần Hiểu Tuyết đi tiểu ngay tại chỗ cũng không khó khăn gì hết.
“Hạ lưu!” Lâm Hoán Khê khinh bỉ nói.
“A!” Tần Lạc rất tức giận. hắn hận không thể đè nàng xuống đất xoa xoa nàng một trăm lần mới hả.
Nàng chẳng những không cảm kích hắn lại còn bảo hắn hạ lưu. Chẳng lẽ những điều hắn làm không phải vì nàng ư?
Nếu hắn không ra tay thì cô gái đó quấy dầy họ tới khi nào nữa.
“Cảm ơn!” Lâm Hoán Khê đột nhiên nói. Hơn nữa nàng còn mỉm cười.
“Không cần cảm ơn” Tần Lạc tức giận nói.
Tần Lạc suy nghĩ khi nhìn mặt Lâm Hoán Khê. Hắn cảm thấy dường như nàng đã thay đổi.
Trời ơi. Nàng cười . Nàng đã cười.
Thản nhiên cười, thoải mái, tự nhiên, như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không tả xiết.
“Chị cười” Tần Lạc chỉ vào mặt Lâm Hoán Khê, ngây ngô nói.
“Tôi biết” Lâm Hoán Khê lại nghiêm mặt lại.
Chương 10: Thối hôn (Thượng)
“Hôm nay phải đi?”
“Hôm nay phải đi”.
“Thật sự muốn đi à?”
“Ừ!”
“Nếu thất bại thì sao?”
Tần Lạc sửng sốt, hắn đang đứng trước gương chải đầu. Hắn quay sang nói với Lâm Thanh Nguyên: “Lâm gia gia, cháu đi thối hôn, không phải tới cầu hôn. Ông lo lắng làmgì?”
Lâm Thanh Nguyên cười xấu hổ. Ông thầm nghĩ đúng là tiểu tử ngu ngốc. Ta đã chọn cháu làm cháu rể của ông. Sao ông không lo lắng được chứ?
Đương nhiên những điều này không thể nói ra.
“Ha, ha. Ông sợ cháu thối hôn không được. lại còn bị đả kích”.
“Không sao. Cháu chịu được. Mà cháu đến thối hôn thì bị đả kích gì chứ? Cùng lắm là có thái độ cứng rắn một chút” Tần Lạc tự an ủi mình.
“Đúng. Tần Lạc cháu nhất định phải cứng rắn” Lâm Thanh Nguyên vỗ vai Tần Lạc. Ông ta trịnh trọng nói: “Hôn nhân đại sự, há có thể là trò đùa? Đây là chuyện cả đời cháu. Nếu không có tình cảm với nhau mà se duyên cùng nhau thì lầm lỡ cả đời”.
Ông nói mà đã quên. Ai là người đầu tiên gặp mặt đã muốn gả cháu gái mình cho người khác.
“Lâm gia gia. Cháu sẽ. Cháu sẽ nói rõ ràng với bọn họ. Kết hôn không phải là chuyện mua bán. Tóm lại chuyện tình cảm không thể gượng ép. Cháu và con gái bọn họ chưa hề gặp mặt. Cháu đến thối hôn chắc chắn bọn họ cũng đồng ý” Tần Lạc cười nói.
“Đúng, đúng. Như vậy là tốt rồi, tốt rồi’ Lâm Thanh Nguyên gật đầu đôm đốp, ông càng ngày càng yêu quý Tần Lạc.
Đột nhiên Lâm Thanh Nguyên cau mày.
“Tần Lạc, ông có chuyện cần thương lượng với cháu”.
“Lâm gia gia. Có chuyện gì ông cứ nói. Không nên khách sáo vậy” Tần Lạc vừa chỉnh lại trường bào vừa nói.
“Cháu có thể thay cái áo trường bào này không?” Mặt Lâm Thanh Nguyên thoáng đỏ. Ông dè dặt hỏi.
“Tại sao?” Tần Lạc thấy khó hiểu.
“Ông thấy nó màu mè quá. Dễ gây chú ý” Lâm Thanh Nguyên nói.
“Hả?” Tần Lạc hắn hốc mồm nhìn Lâm Thanh Nguyên. Hắn không biết phải nói gì nữa.
Hôm qua khi Tần Lạc và Lâm Hoán Khê quay về. Lâm Thanh Nguyên luôn mồm khen cái áo đẹp khi ông nghe nói Lâm Hoán Khê mua cho hắn, hàng chất lượng. Ông còn nói hắn mặc trông rất phong độ, giống như long phượng.
Tại sao chỉ trong một đêm mà ông đã đổi thành “ màu mè”, “gây chú ý”?
“Thay đi. Người già thường thích lớp thanh niên chững chạc một chút. Cháu mặc trường bào đen trông đẹp hơn” Lâm Thanh Nguyên tiếp tục mê hoặc hắn: “Dù cháu đến thối hôn cũng phải để lại ấn tượng tốt với họ”.
Lâm Thanh Nguyên nghĩ gã trai này anh tuấn như vậy. Nếu đi tới đó nhà cô gái ưng ý. Vậy Lâm Hoán Khê của ông sẽ giải quyết sao đây?
Cứ để hắn mặc cái áo trường bào đen cổ lỗ đó, chắc chắn phong độ của hắn sẽ giảm đi nhiều.
Ôi, đáng thương thay trái tim của những bậc cha mẹ!
“Thôi được, cháu thay” Tần Lạc nói. Hắn thực sự không dám là trái lời một người già đã hết lòng khuyên bảo hắn.
Hắn cởi cái áo trường bào trên người ra, lấy từ ngăn tủ cái áo trường bào đen mặc vào.
Lâm Thanh Nguyên gật đầu hài lòng. Ông nói thêm mấy câu khích lệ, rồi mới “yên tâm” rời đi.
Nhìn tờ giấy nhăn nhúm trong tay, Tần Lạc hoài nghi liệu hắn có đến sai địa chỉ không.
Mặc dù tờ giấy dính đầy vết mồ hôi, nhưng vẫn nhìn rõ nét chữ viết bằng bút máy: Yến Kinh, đường Tiên Nữ Sơn, số mười tám.
Tần Lạc đi đi lại lại trước cánh cổng có ghi số nhà. Không sai chính là nhà này.
Thế nhưng tình cảnh trước mắt hắn lại như nói với hắn là không đúng.
Đây là khu biệt thự cao cấp mang tầm cỡ quốc gia dọc theo công viên Tiên Nữ Sơn, lấy cả Tiên Nữ Sơn làm hậu hoa viên, ngôi biệt thự theo kiểu châu Âu như tòa thành che dấu non xanh nước biếc ở trong đó, thần bí mà tràn đầy khí chất quý tộc.
Hai bên trái, phải còn có mấy biệt thự. Măc dù Tần Lạc là người không có ý niệm về tiền bạc cũng hiểu những biệt thự này là độc nhất vô nhị, vô cùng giá trị.
Theo người tài xế taxi nói những ngôi biệt thự này đều là của những người giàu nhất Trung Quốc. Không ai biết thân phận của họ. Ở đây có những khu vườn mang phong cách châu Âu như “Thảo tràng công viên”, Đông phương đệ nhất mục tràng”. Mùa hè là thắng cảnh nghỉ mát. Mùa đông có thể tới đây ngắm tuyết, ăn những món ăn dân dã.
“Chẳng lẽ người mình muốn thối hôn ở trong ngôi nhà này? Rốt cục năm đó ông đã cứu ai?”
Tại Trung Quốc, tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng. Ngày nay tìm được một người vợ là chuyện không dễ ràng.
Xem ra hắn có vận khí vô cùng tốt. Ngay khi vừa sinh ra đã có người chọn vợ hộ. Xem tình hình này thì hôn thê của hắn còn rất giàu có.
Dù sao hiện nay cũng có nhiều đàn ông khao khát có được một phụ nữ giàu có.
“Anh đang làm gì ở đây?” Một người đàn ông mặc âu phục, đeo tai nghe, vẻ mặt cảnh giác, quát Tần Lạc. Hắn đã đứng ở đây ngó nghiêng rất lâu rồi.
Xem ra hôn thê mà hắn muốn thối hôn thực sự giàu có. Trang phục của bảo vệ cũng sang trọng. Không phải một bộ trang phục bảo vệ mấy chục đồng mà là một bộ âu phục đen trị giá mấy trăm đồng.
“Anh à. Tôi đến tìm người” Tần Lạc lễ phép nói.
“Tìm người?” Người bảo vệ không tin Tần Lạc. Hắn nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi: “Tìm ai?”
“Xin hỏi chủ nhân của ngôi nhà này họ Văn Nhân phải không?” Tần Lạc chỉ khu nhà cao cấp trước mặt hỏi.
Người bảo vệ cười giễu cợt, khinh thường nói: “Không phải anh nói tìm người sao? Sao ngay cả họ của chủ nhân ngôi nhà cũng không biết?”
“Tôi biết ông ấy họ gì. Nhưng tôi không rõ ông ấy có thực sự sống ở đây không?” Tần Lạc giải thích.
Sắc mặt người bảo vệ âm trầm, hắn nói: “Mặc kệ anh là ai. Tôi khuyên anh đi khỏi đây ngay. Đây không phải chỗ dành cho hạng người như anh”.
“Anh có ý gì? Cái gì là không phải chỗ dành cho tôi?” Tần Lạc lạnh mặt hỏi lại.
“Có chuyệng gì? Muốn tôi nói rõ ràng hả? Không phải anh bạn đang mạo xưng quen biết chủ nhà ư? Muốn gây chuyện thì ra chỗ khác. Đây không phải chỗ cho ai tới cũng được. Nơi đây có bảo vệ hai mươi bốn giờ. Tôi khuyên anh hãy bỏ ý niệm đó đi” Người bảo vệ mỉa mai nói. Cách hắn nói coi Tần Lạc như quân “đầu trộm đuôi cướp”.
“Tôi quả thật đến tìm người”.
“Thôi được. Đi thôi. Những người trước kia chúng tôi bắt cũng đều nói tới dây tìm người. Dẫn tới cục công an thẩm tra thì đều có tiền án, tiền sự”.
“Quên đi. Tôi không muốn giải thích với anh” Tần Lạc tức giận nói. Hắn chạy tới ân chuông cửa ngôi nhà cao cấp số mười tám.
“A. Tôi cảnh báo anh. Anh đừng có loạn bậy” Người bảo vệ vội lên tiếng hù dọa.
“Anh điên à. Nếu tôi có vấn đề, tôi có dám quang minh chính đại tới bấm chuông cửa không?”
Hắn chỉ thầm mong là không tìm nhần nhà. Nói cách khác hắn sợ bị người làm dùng chổi đuổi ra.
“Dừng lại” Người bảo vệ túm lấy tay áo Tần Lạc, ngăn cản hắn tiếp tục bấm chuông.
Tần Lạc nhíu mày nói: “Buông tay. Đừng làm nhàu áo tôi”.
Nhìn thấy bên này xảy ra xung đột, hai người bảo vệ khác từ trong phòng bảo vệ chạy tới, cả hai còn rút rùi cui điện từ thắt lưng ra.
Muốn động thủ à?
Tần Lạc sợ bản thân mình bị thương. Vì để tự vệ, hắn cúi người xuống túm lấy áo của người bảo vệ.
Hắn vặn người lại, hai chân hắn rạng ra. Đá một chân vào người bảo vệ. Người bảo vệ lảo đảo bỏ chạy, ngã nhào vào người bảo vệ đang cầm dùi cui điện
“Dẫn thể thuật” là phương pháp nâng cao sức khỏe, cũng là kỹ thuật giao đấu. Đây là kỹ thuật “Tá lực đả lực” của đạo gia nhưng cũng gần giống với “Thái cực quyền”.
“Dừng tay” Một giọng nói gay gắt quát lên.
Người vừa quát “dừng tay” là một người đàn ông khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc dài chải mượt ra sau, giống như kiểu tóc của những người giàu có. Ông mặc một cái trường bào trắng làm cho Tần Lạc ngay lập tức có hảo cảm với ông.
Đầu năm nay, không phải ai cũng có dũng khí tao nhã như bọn họ.
Xem ra ông cũng là người có quyền thế. Ông vừa quát một câu, mấy nhân viên bảo vệ không dám ho he. Vâng, vâng, dạ, dạ đứng trước mặt ông, không dám giải thích.
“Có chuyện gì?” Người đàn ông quan sát Tần Lạc rồi quay sang hỏi mấy người bảo vệ.
“Thủy bá. Anh ta lén lút ở cổng. Tôi nghĩ anh ta là quân đầu trộm đuôi cướp, chạy ra ngăn cản. Không ngờ anh ta động thủ đánh người” Người bảo vệ bị Tần Lạc đá văng ra khẽ giải thích.
“Cậu tới có việc gì?” Thủy bá nhìn Tần Lạc hỏi. Tần Lạc cảm thấy ánh mắt của ông rất đáng sợ.
Ông ấy là một cao thủ võ công. Tần Lạc thầm nghĩ.
“Cháu tới tìm người” Tần Lạc nói.
“Tìm ai?”
“Người họ Văn Nhân” Tần Lạc trả lời. Ông hắn bảo tới đây tìn người họ này.
“Người họ Văn Nhân?” Thủy bá lại nhìn Tần Lạc rồi hỏi: “Cậu là ai? Tìm lão gia làm gì?”
“Hả? Có phải người họ Văn Nhân sống ở đây không?” Tần Lạc cười hỏi. Hắn đã tìm đúng địa chỉ.
“Đúng, sống ở đây. Thế nhưng sao cậu gọi họ Văn Nhân của lão gia? Cậu còn ít tuổi, phải có lễ phép chứ” Thủy bá phật ý nói. Trên đời này có rất ít người có dũng khí gọi thẳng tên, họ của lão gia như thế.
Nhưng gã thanh niên này lại tùy tiện gọi thẳng tên lão gia làm cho ông thấy rất kỳ quái.
“Ha. Ha. Cháu họ Tần. Cháu của Tần Tranh. Ông có thể thông báo giúp cháu không?” Tần Lạc cười nói.
“Tần? Cậu là cháu của Tần thần y?” Thủy bá sửng sốt. Sau đó ông vui mừng hỏi
“Tần thần y? Tần Tranh là ông nội cháu” Tần Lạc cười nói. Hắn thầm nghĩ ông mình cả ngày không nói, cười lấy một câu thế mà danh tiếng ở bên ngoài rất hiển hách.
“Mau theo ta vào trong” Thủy bá nhiệt tình kéo tay Tần Lạc.
Ông quay đầu nói với mấy nhân viên bảo vệ đang thấp thỏm không yên: “Sau này phải chú ý. Có khách đến thăm, nhất định phải thông báo cho ta”.
“Dạ!” Mấy nhân viên bảo vệ đồng thanh trả lời.
“Lão gia cũng nhắc tới cậu vài lần rồi. Cậu cuối cùng cũng đã tới. Tần Lạc, cậu tới cầu hôn tiểu thư à?” Thủy bá vừa kéo Tần Lạc đi vào trong, vừa kích động nói.