• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở nhà Liễu Chướng ăn sủi cảo, lại vui vẻ vượt qua một buổi trưa cùng cậu, buổi chiều ánh mặt trời ấm áp —— tuy rằng cô chỉ xem phim Tây Du Ký, Liễu Chướng đọc truyện tranh Phong Thần bảng, nhưng có đôi lúc cũng sẽ nói với nhau một hai câu.

Chờ đến sáu giờ chiều, Chu Linh Thước trở về.

Ngu Nam lưu luyến tạm biệt Liễu Chướng, chu môi, tâm bất cam tình bất nguyện đi theo Chu Linh Thước về nhà.

Sau ngày khai giảng là thứ bảy, cũng là sinh nhật của Ngu Nam, chờ hết hôm đó cô sẽ chính thức đầy sáu tuổi. Lần thứ hai trải qua sinh nhật sáu tuổi, trong lòng Ngu Nam bình tĩnh không gợn sóng, trêи thực tế đã lâu cô chưa từng có sinh nhật, mỗi lần đều là Liễu Chướng tặng quà nhắc nhở cô, hóa ra cô lại trưởng thành một tuổi.

Tuần đầu tiên của học sinh tiểu học rất sôi nổi, Ngu Nam lại vô cùng nhẹ nhàng.

Trải qua ngột ngạt mệt nhọc cấp ba, bài tập học sinh tiểu học đối với cô mà nói quả thật dễ như ăn bữa sáng, nhắm mắt lại cũng có thể viết xong, mỗi ngày làm bài tập xong sẽ ngồi trêи ban công, nhìn các bạn nhỏ phía dưới vui vẻ chạy loạn.

Liễu Chướng thích ở trêи ban công, đọc sách, đọc diễn cảm, thậm chí làm bài tập.

Ngu Nam nhớ rất rõ ràng, khi cô còn nhỏ thường nhìn thấy Liễu Chướng ở bên ban công. Cậu bé tuấn tú giống như cây bạch dương bừng bừng sức sống, cảnh đẹp ý vui.

Thứ sáu, cuối cùng cũng kết thúc một tuần học tập. Vườn trường quanh quẩn ca khúc "Về nhà", trường học ồn ào ríu rít đeo cặp sách, chạy như điên về phía cổng trường.

Ngu Nam ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng học, chầm chạp thu dọn sách giáo khoa.

“Ngu Nam, cậu còn chưa về nhà hả?” Bạn ngồi cùng bàn hỏi.

Ngu Nam cười tủm tỉm nói: “Tớ chờ anh trai tới đón.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa lộ ra cái cái đầu nhỏ của Liễu Chướng: “Nam Nam? Em xong chưa?”

Hai ngày trước Trương Quyên cố ý dặn dò Liễu Chướng, bảo Liễu Chướng dẫn em gái về nhà mấy ngày. Chu Linh Thước đi công tác học tập, Ngu Khang Thịnh lại là hình cảnh, gần đây gặp vụ án lớn, ăn ngủ đều ở đồn công an, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ bẻ thành bốn mươi tám tiếng đồng hồ để dùng.

Cũng may Liễu Chướng không có ý định về nhà với bạn bè, lập tức sảng kɧօáϊ đồng ý.

“Xong rồi.” Ngu Nam phịch một tiếng đứng lên, ghế dựa bị đâm phát ra một tiếng vang lớn.

“Tiểu Vũ, tớ về đây.” Cô lại vẫy tay tạm biệt bạn ngồi cùng bàn.

Bạn ngồi cùng bàn với cô là một cô bé xinh đẹp, tên Kỷ Bạch Vũ, đeo mắt kính, thoạt nhìn rất có phong độ trí thức. Quan hệ giữa cô và Kỷ Bạch Vũ không tệ, đến hai mươi năm sau vẫn còn liên hệ, thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm. . TruyenHD

Kỷ Bạch Vũ nhỏ giọng nói: “Tuần sau gặp.”

Ngu Nam mỉm cười lưu loát tung tăng đi ra ngoài.

Cô nhảy vài bước đến bên cạnh Liễu Chướng, nâng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh.”

Liễu Chướng cười nói: “Chậm một chút, coi chừng té.”

Hai người đi trở về nhà, Trương Quyên đang bận rộn dưới bếp, nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ trở về, cô cao giọng nói: “Liễu Chướng! Trêи bàn có trái cây với đồ ăn vặt, nhớ cho Nam Nam ăn.”

Liễu Chướng nói: “Biết.”

Cậu giúp đỡ Ngu Nam đặt cặp ở trêи sô pha, thuận tiện hỏi: “Bây giờ làm bài tập? Hay là xem TV?”

Ngu Nam quyết đoán nói: “Xem TV.”

Liễu Chướng mở TV ra, rồi chạy tới phòng bếp tìm Trương Quyên,

Ngu Nam mơ hồ có thể nghe thấy hai mẹ con đang nói cái gì, chỉ là tiếng TV lấn áp tiếng nói chuyện, khiến cô nghe không rõ. Chờ một lát sau Liễu Chướng đi ra phòng bếp, lại lập tức chạy ra bậc thềm cửa xỏ giày, còn thuận tay vớt cái cặp hình Ultraman đeo lên lưng.

Ngu Nam sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Anh Chướng Chướng, anh muốn đi đâu?”

Ánh mắt Liễu Chướng lập loè, sau đó lại khôi phục bộ dáng khí định thần nhàn ngày thường: “Anh hẹn bạn đi chơi.”

Bạn? Ngu Nam nghĩ nghĩ, theo bản năng hỏi: “Ai?”

“Dương Đường.” Liễu Chướng nói, “Em đừng hỏi.”

Ngu Nam chu miệng, hừ một tiếng, không nhiều lời. Hiện tại cô không phải vợ của Liễu Chướng, không thể quang minh chính đại hỏi hành trình của cậu. Thu nhỏ cũng không tệ, nhưng mỗi khi nghĩ đến bản thân không chỉ thân thể co lại, ngay cả thân phận cũng thấp xuống, khiến cho cô không mấy vui vẻ.

Liễu Chướng không biết tâm lý hoạt động phức tạp của Ngu Nam, cậu mở cửa, lại gân cổ lên hét với phòng bếp một câu: “Mẹ! Con đi ra ngoài!”

“Trở về nhớ mua bịch muối!” Trương Quyên ở trong phòng bếp cũng hét lên.

“Dạ.” Liễu Chướng đóng cửa lại, đi rồi.

Trước cửa trường tiểu học.

Dương Đường đang đứng chờ, thật xa đã thấy Liễu Chướng, cậu dùng sức vẫy tay, kêu to: “Liễu Chướng, nhanh lên!”

Liễu Chướng chậm chạp đi đến: “Tới rồi.”

Hai tiểu nam sinh dọc theo lối đi bộ đến phố buôn bán gần đó, Dương Đường đi lững thững mồ hôi đầy đầu. Nắng gắt cuối thu tàn sát bừa bãi, hiện tại chưa tới sáu giờ, ánh mặt trời vẫn cứ nóng bức gay gắt, phơi đến cả người khó chịu, giống như lồng hấp. Liễu Chướng còn tốt, người ta gầy, chịu nóng giỏi, trán tựa hồ còn không có mồ hôi.

Dương Đường thở hổn hển: “Sao ông bỗng nhiên muốn mua váy?”

“Sắp tới sinh nhật của Nam Nam.” Liễu Chướng nói, “Tui muốn mua váy cho em ấy.”

Ánh mắt Dương Đường nhìn cậu tức khắc trở nên kỳ quái: “Váy?”

Liễu Chướng trấn định nhìn lại: “Ừ.”

Dương Đường cười gian dùng cánh tay đẩy đẩy cậu: “Ông thích em ấy à?”

Liễu Chướng nghĩa chính từ nghiêm mà chỉ trích cậu bé: “Sao ông lại có tư tưởng xấu xa như thế, Lỗ Tấn tiên sinh quả nhiên nói không sai, vừa thấy váy đã nhớ tới chân, lại nhớ tới thích, sức tưởng tượng của ông cũng vậy đấy.”

Dương Đường ngơ ngác: “Hả?”

Đều là học sinh tiểu học lớp ba Dương Đường cũng chưa đọc nguyên câu của Lỗ Tấn, câu Liễu Chướng nói vượt xa vốn từ hữu hạn của cậu.

Ý thức được Dương Đường không có thành công lĩnh hội ý tứ của mình, Liễu Chướng cảm thấy đần độn vô vị, hậm hực nói: “Thôi, chúng ta đi mua váy đi.”

Gần trường học có một phố buôn bán quy mô lớn, Liễu Chướng thường xuyên được mẹ dẫn đi dạo phố, cũng coi như quen cửa quen nẻo. Cậu kéo theo Dương Đường là vì tiếp thêm can đảm. Dưới tình huống không có người lớn một mình vào tiệm mua váy, đối với một cậu bé da mặt dày như cậu cũng thấy áp lực tâm lý hơi lớn.

Dương Đường tò mò nhìn tủ kính triển lãm các loại quần áo, tấm tắc tán thưởng: “Vì sao quần áo nữ sinh có nhiều hình thức như vậy?”

“Nếu muốn, ông cũng có thể mặc.” Liễu Chướng liếc nhìn cậu, chính trực mà nói, “Không phải chỉ có nữ sinh mới có thể mặc váy, ông biết không? Thật ra ban đầu váy là cho con trai mặc đó?”

Dương Đường dựng lỗ tai, kinh ngạc kêu lên: “Ông đừng gạt tui?”

Liễu Chướng thành khẩn nhìn chăm chú cậu, lời thề son sắt nói: “Tui gạt ông làm gì? Ông xem, người thời xưa thật ra đều mặc váy.”

Dương Đường lâm vào trầm tư.

Thành công lừa gạt bạn bè, Liễu Chướng thấy trêи người mẫu trong tủ kính mặc một cái váy dài màu đỏ, trêи váy trang trí lụa mỏng xoã tung, vừa tiên khí vừa xinh đẹp.

Lần này cậu mua váy được Trương Quyên tài trợ. Lúc Liễu Chướng ăn sinh nhật, Chu Linh Thước đều sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu, cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Lần này mới có ý nghĩ muốn tặng quà cho Ngu Nam, từ mấy ngày trước biết được sinh nhật của Ngu Nam, Liễu Chướng vẫn luôn cân nhắc việc này.

Lúc tan học đi trêи đường cũng suy nghĩ, làm bài tập cũng suy nghĩ, ngay cả ăn cơm loại hoạt động cậu thích nhất cũng luôn nhăn mày suy nghĩ. Trương Quyên nhận ra con trai khác thường, mở miệng dò hỏi, mới biết được con trai da mặt dày hơn tấm thớt nhà mình đang cân nhắc nên tặng quà gì cho Ngu Nam.

Liễu Chướng ý tưởng rất đơn thuần, mỗi năm dì Chu đều chuẩn bị quà cho cậu, năm nay lại là lần đầu tiên cậu gặp mặt Nam Nam, mua quà sinh nhật cho Nam Nam không phải việc rất bình thường sao?

Trương Quyên lại cảm thấy, con trai nhà mình tuổi còn nhỏ đã biết chọc con gái vui, quả thực là hiếm thấy trong đám trẻ trâu hiện nay. Vì bồi dưỡng tính cách săn sóc của con trai, vì chuẩn bị cho tương lai tìm vợ. Cô vung tay lên, quyết định khẳng khái giúp tiền, cung cấp tài chính ủng hộ con trai.

Dù sao cũng nên chuẩn bị quà cho Ngu Nam, lần này toàn quyền giao cho Liễu Chướng.

Liễu Chướng gan lớn là truyền thừa từ Trương Quyên.

“Mẹ ông thật tốt.” Dương Đường hâm mộ nói, “Nói cho tiền là cho tiền ngay.”

Liễu Chướng giải thích ngọn nguồn một hồi, miệng khô lưỡi khô, giọng nói có chút khàn, dứt khoát không hé răng, lập tức đi đến cửa hàng có trang phục váy dài.

Liễu Chướng thường đi mua quần áo với mẹ kinh nghiệm phong phú, căn bản không thấy e lệ, cậu ưỡn ngực ngẩng đầu, dẫn theo Dương Đường bước vào cửa hàng. Tìm được nhân viên hướng dẫn mua sắm, nhớ lại dáng người chiều cao của Ngu Nam, Liễu Chướng người ngoan nói ngọt, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, tỏ vẻ mình muốn mua cho em gái một cái váy, sau đó giao tiền, lấy hóa đơn, liền mạch lưu loát.

Dương Đường lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Liễu Chướng trân trọng ôm túi váy, kéo Dương Đường rời đi. Lông mày cậu giãn ra, hiển nhiên tâm tình thoải mái hơn trước không ít: “Ông ngơ người ở đó nhìn cái gì? Tui còn muốn tìm ông cổ vũ cố lên, kết quả có ông cũng như không.”

Dương Đường lấy lại tinh thần, hầm hừ mà nói: “Nói bậy nói bạ, tui thấy ông sao mua đồ thuần thục như vậy!”

Liễu Chướng nói: “Vừa thấy là biết ông không thường đi theo mẹ mua quần áo.”

Làm một đứa trẻ trưởng thành sớm, Liễu Chướng đã sớm khắc sâu hiểu rõ con gái nhiệt tình yêu thích quần áo, mẹ cậu đã xem như người ăn mặc tùy ý, nhưng vừa nhìn thấy quần áo xinh đẹp lại không nhịn nổi.

Cậu thở dài như ông cụ non: “Ông đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”

Dương Đường: “Ông có ý gì?!”

Hai cậu bé ồn ào nhốn nháo đi ở trêи đường, một tĩnh một động, tràn ngập sức sống.

Khi tách ra, Dương Đường đã bị miệng lưỡi của Liễu Chướng chặn họng nghẹn giận đến không nói nên lời, khuôn mặt bụ bẫm hoàn toàn nhăn dúm dó. Cậu nhìn Liễu Chướng, tức giận đến tim gan đều đau, Liễu Chướng người này gian tà, thường xuyên nghiêm trang mà nói chuyện, ngay thẳng đến nghẹn người, còn luôn dùng ánh mắt “Không thể nào ngay cả cái này ông cũng không biết” nhìn người.

Dương Đường càng nghĩ càng giận, quyết tâm trở về đọc nhiều sách, đáp trả một ván, chứng minh chỉ số thông minh của mình không thấp.

Khi cậu còn đang đau đầu suy nghĩ tìm cách cứu vãn, Liễu Chướng đã đứng ở ngã tư đường, phất tay tạm biệt cậu.

“Dương Đường, tui về đây!” Cậu ôm túi váy, e sợ túi ngã xuống, “Ông đi đường cẩn thận, đừng suy nghĩ lung tung đi không nhìn xe đó!”

Dương Đường tức khắc lấy lại tinh thần, nắm tay nhỏ phẫn nộ giơ lên, hét: “Ai suy nghĩ lung tung!”

Liễu Chướng không nói chuyện, chỉ nhìn cậu, ánh mắt rất phức tạp, sau đó yên lặng xoay người rời đi, để lại một bóng dáng tiêu sái.

Dương Đường: “… Ê, nè!” Lần này cậu đi theo rốt cuộc là để làm gì? Tìm khó chịu sao?

Liễu Chướng hoàn thành một chuyện lớn trong lòng, lại thành công trêu đùa cậu bạn Dương Đường, tâm tình rất tốt, ngâm nga ca khúc trong phim hoạt hình, vui vẻ chạy về nhà.

Trường trung học Lệ Châu học một tuần sáu ngày, thứ sáu cũng không nghỉ. Đầu thu chạng vạng, sắc trời vẫn trắng bóng. Liễu Chướng có chút không định hướng được thời gian, chạy qua vườn trường vài bước, đã nghe thấy chuông tan học tiết tự học buổi tối vang lên.

Thời gian tan học tiết tự học buổi tối đầu tiên là bảy giờ rưỡi, thì ra cậu đã ở bên ngoài lâu như vậy?

Liễu Chướng nghĩ thầm: “Cũng không biết trong nhà ăn cơm chưa?” Cậu chưa ăn cơm đã chạy đi mua quần áo, ngửi được mùi đồ ăn vặt bên đường đói muốn chết, có thể chịu đói, bụng đói kêu vang mà chạy về nhà, chờ ăn cơm nhà, ý chí của cậu cũng đã đủ kiên cường.

Đối với học sinh tiểu học lớp ba, không thể có yêu cầu quá cao.

Theo mùi hương trong ký túc xá công nhân viên chức truyền đến, Liễu Chướng chạy chậm xông lên lầu hai. Cách ván cửa, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng của Ngu Nam: “Dì Trương, khi nào anh trai trở về?”

“Nhanh thôi, con ăn cơm trước đi.”

Ngu Nam nói: “Con phải chờ anh trai trở về cùng ăn cơm.”

Liễu Chướng không thể miêu tả cảm thụ lúc ấy của mình rốt cuộc là gì, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, lòng nói, váy này mua không uổng phí, trách không được nhiều người đều muốn có em gái như vậy.

Trước kia ở nhà trẻ cậu có người bạn, là thai long phượng, mỗi ngày em gái đều đi theo bên cạnh bạn cậu, anh trai này anh trai nọ, cái gì ăn ngon đều chừa cho anh trai một phần, giống như áo bông nhỏ tri kỷ. Bé trai trong lớp đều hâm mộ đến đôi mắt đỏ bừng, Liễu Chướng cũng không ngoại lệ.

Mỗi ngày cậu nghĩ, hàng đêm nhớ, quấn lấy mẹ muốn em gái.

Nhưng mộng tưởng này chú định không thể thành hiện thực, Trương Quyên an ủi cậu, nói nhà dì Chu có bé gái nhỏ hơn cậu hai tuổi, đặc biệt đáng yêu, cũng là em gái của cậu.

Liễu Chướng tâm tư đơn thuần, cũng không nhất định phải là em gái ruột.

Dù sao có em gái thì tốt rồi, cậu nghĩ như thế.

Hiện tại tốt rồi, Ngu Nam gần đây, cuối cùng cậu cũng là người có em gái.

Liễu Chướng đắc ý mà nghĩ, không có người sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với người xa lạ, trừ phi người xa lạ đó không thật sự là người xa lạ. Bản thân Ngu Nam không biết, Liễu Chướng lại rất rõ ràng, cậu nhiệt tình với Ngu Nam như vậy hoàn toàn là bởi vì cậu đã sớm chờ mong cô bé xuất hiện. Dựa vào hình dung trong miệng mẹ và quà mỗi năm dì Chu tặng, đều chiếm độ hảo cảm cực cao trong lòng cậu.

Càng đừng nói bản nhân Ngu Nam trắng nõn đáng yêu, làm nũng ngọt nhất, Liễu Chướng ở chung với cô bé không bao lâu, đã cảm thấy bản thân hồ đồ, bị đáng yêu đến không kiềm chế được.

Thì ra có em gái là loại cảm giác này, em gái đáng yêu nhất trêи đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK