Liễu Chướng cũng rất thích bộ dáng này, cậu thành thật nói: “Ngày hai mươi ba tháng mười.”
Ngu Nam vui vẻ: “Em nhớ rồi.”
Chân trời treo một vầng trăng sáng ngời, Ngu Nam nheo mắt, cảnh tượng trước mắt hơi mơ hồ, mặt trăng bị nhòe đi. Cô dụi mắt, lòng nghi ngờ bản thân quá buồn ngủ mới sinh ra ảo giác.
Liễu Chướng nói: “Nam Nam, không còn sớm, em mau ngủ đi.”
Trong lòng Ngu Nam chợt hiện lên một loại dự cảm mãnh liệt, cô sẽ không ở đây quá lâu, cô sắp trở lại thế giới ban đầu. Lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt Liễu Chướng, muốn nhìn nhiều vài lần.
Liễu Chướng thấy cô căn bản không có ý đi ngủ, khó hiểu nói: “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Ngu Nam cúi đầu, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ thở dài, đáng tiếc tương lai chỉ có thể xem ảnh chụp hồi nhỏ của Liễu Chướng —— Quá đáng tiếc.
Nhìn theo Ngu Nam trở lại phòng ngủ, Liễu Chướng mới rời khỏi ban công. Cậu là đứa trẻ vô cùng có tính tự chủ, làm xong bài tập đi rửa mặt, sau đó lấy cái túi váy đỏ trong tủ quần áo ra.
Quà sinh nhật cần phải đóng gói xinh đẹp, Liễu Chướng lục tung, tìm ra tơ lụa và hộp giấy trước kia, bắt đầu chuẩn bị. Liễu Chướng có thói quen tự mình bao bìa sách giáo khoa và tập vở, lúc trước dùng mấy tờ bìa màu còn dư lại rất nhiều, cậu tìm một tờ màu sắc thích hợp, rồi bắt đầu mày mò.
Đối với Liễu Chướng mà nói, sinh nhật cần phải có tính nghi thức.
Đèn bàn sáng rất lâu, Trương Quyên còn tới gõ cửa, bảo Liễu Chướng đi ngủ sớm.
Tiêu phí hơn một giờ, Liễu Chướng cuối cùng cũng xếp xong hộp quà đựng váy. Cầm bút màu, Liễu Chướng do dự thật lâu không biết có nên vẽ gì lên hay không. Ngó trái ngó phải, Liễu Chướng cảm thấy thành phẩm thủ công của mình khá hoàn mỹ, trang trí thêm sẽ thành vẽ rắn thêm chân.
Ngay cả tơ lụa thắt nơ con bướm cậu cũng tốn hai mươi phút mới làm xinh đẹp như vậy.
Liễu Chướng vừa lòng đặt hộp quà ở giá sách, cậu nhón chân, thưởng thức tác phẩm của mình. Ánh đèn chiếu vào cửa kính pha lê ngăn cách, tựa như nâng tầm cao của hộp quà lên, có một loại xinh đẹp rực rỡ lung linh.
Nên tặng buổi sáng ngày mai, hay là tặng giữa trưa lúc ăn bánh kem?
Liễu Chướng lâm vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Chướng đúng giờ rời giường, lung tung rửa mặt, đến ban công đọc bài.
Nghỉ hè kết thúc, cậu không cần đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp, mắt to trừng mắt nhỏ với thầy giáo kia.
Liễu Chướng không khỏi may mắn, cậu không có thiên phú về mặt thư pháp, đến nay mới thôi, viết tốt nhất chỉ một vài chữ phồn thể, ông thầy nhìn cậu viết chữ, nói thẳng gỗ mục không thể sửa.
Vì thế gỗ mục vô cùng tự giác, sau khi khai giảng nói cái gì cũng không chịu đi học thư pháp.
Nhưng sáng thứ bảy cậu phải đi phòng vẽ tranh học mỹ thuật. Người dân tiểu thành đều có một sở thích, đó chính là chơi mạt chược, ba mẹ Liễu Chướng cũng không ngoại lệ. Trương Quyên rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm bồi dưỡng sở thích cho Liễu Chướng từ nhỏ, để sau khi lớn lên đừng có lấy chơi mạt chược làm trò tiêu khiển duy nhất giống mình.
Tuy Liễu Chướng không rõ khổ tâm của mẹ, nhưng vẫn nghe lời. Từ khi còn ở nhà trẻ cậu đã bắt đầu học mỹ thuật, đã quen mỗi cuối tuần đều đi phòng vẽ tranh.
Lúc Ngu Nam ăn cơm sáng, Liễu Chướng còn đang cân nhắc khi nào thì tặng quà.
Lần này Ngu Nam tới mang theo bài tập. Cô có chút ấn tượng với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Liễu Chướng hồi nhỏ, cố định buổi sáng thứ bảy học mỹ thuật, buổi chiều đi thư viện hoặc hiệu sách đọc sách, buổi tối mới trở về ăn cơm làm bài tập.
Quả nhiên, cơm nước xong, Liễu Chướng lập tức xách bàn vẽ và dụng cụ vẽ tranh ra cửa.
Ngu Nam có chút mất mát, xem ra hôm nay không thể ở cùng Liễu Chướng nhiều một chút.
Buổi sáng ước chừng chín giờ, Ngu Khang Thịnh trở về nhà một chuyến, thay quần áo, nhắm mắt một lát. Ngu Nam nghe thấy cách vách truyền đến tiếng vang, vội vàng về nhà, lại thấy ba đang ngủ gật trêи sô pha.
Cô lặng lẽ đặt bánh ngọt và nước ấm ở trêи bàn trà, rồi khẽ bước lui đi ra ngoài.
Trong trí nhớ thời thơ ấu của cô, ba luôn quay về vội vàng, mặc một thân cảnh phục, bôn ba mưa gió ngoài đường. Nhớ rõ trong khoảng thời gian này ba nhận một vụ án lớn, bận đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng vì vậy Ngu Khang Thịnh chưa đến năm mươi tuổi đầu đã đầy tóc bạc.
Việc cô có thể làm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lớn lên, không gây chuyện thị phi, để ba không nhọc lòng.
Thương tâm không hiểu sao đánh úp lại, Ngu Nam nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nhìn vô cùng không vui. Trương Quyên đang ngồi ở trêи sô pha dệt áo lông, nhìn cô bé, muốn nói lại thôi.
“Nam Nam? Cảm thấy chán sao?” Trương Quyên hỏi.
Ngu Nam nhanh chóng lắc đầu: “Không có ạ.” Cô nắm bút chì, làm ra trạng thái phiền não vì làm bài tập khó.
Trương Quyên cười nói: “Giữa trưa Liễu Chướng trở về, con làm xong bài tập, dì làm đồ ăn ngon cho con.”
Mười hai giờ trưa, Liễu Chướng đúng giờ về nhà.
Rất xa, Ngu Nam đã nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Chướng. Tinh thần cô phấn chấn trở lại, bỏ qua những cảm xúc u buồn thương tâm đó, chạy bước nhỏ đến cạnh cửa, chờ mở cửa cho Liễu Chướng.
“Anh Chướng Chướng!” Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, Ngu Nam đột nhiên mở bật cửa ra, lớn tiếng kêu lên.
“A ——” Liễu Chướng hoảng sợ, cả người run lên.
Lưng cậu đeo bàn vẽ, mồ hôi đầy đầu, tay trái cầm theo một hộp bánh kem nhỏ, tay phải ôm dụng cụ vẽ tranh, bên ngón út dính đầy nước vẽ màu xám. Cậu bẻ ra một tư thế cổ quái, đang cọ xát ngón út bên tay phải vào ống quần, muốn chà sạch nước màu.
Đột nhiên bị hù dọa, dụng cụ vẽ tranh và bánh kem đều lung lay đứng không vững.
Ngu Nam ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.” Cô duỗi tay muốn tiếp nhận dụng cụ vẽ tranh của Liễu Chướng, giúp cậu giảm bớt một ít gánh nặng.
“Nam Nam đi vào trước đi.” Liễu Chướng lui về phía sau một bước, né qua tay của Ngu Nam, ý từ chối bộc lộ ra ngoài, “Anh tự mình làm.”
Ngu Nam nghiêng đầu nhìn cậu, mím môi, nói: “Dạ.”
Luôn cảm thấy Liễu Chướng còn đang giấu đại chiêu.
Ánh nắng mặt trời chói chang, Liễu Chướng đi đường về nhà, bộ quần áo đã ướt nhẹp mồ hôi. Ngu Nam nhìn cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm, theo bản năng nhớ lại sinh hoạt ở tương lai.
Những tức giận càng lúc càng mờ mịt của cô với Liễu Chướng tương lai, cũng đủ thời gian làm Ngu Nam trở nên bình tĩnh, có thể nhìn kỹ lúc cô và Liễu Chướng khắc khẩu, hai bên ai đúng ai sai.
Hai người có lẽ nên ngồi xuống tâm sự.
Hôm nay là sinh nhật của Ngu Nam, Trương Quyên chuẩn bị đồ ăn phong phú hơn trước, tất cả đều là món cô thích ăn.
Ngu Nam ngước nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, kinh ngạc không khép được miệng.
Ba người ăn hết không?
Trương Quyên xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Nam Nam lo lắng ba người chúng ta ăn không hết sao?”
Ngu Nam gật gật đầu.
Thuật đọc tâm của hai mẹ con nhà này là tổ truyền sao? Cô nghĩ thầm.
“Có Liễu Chướng, yên tâm, nó ăn hết, nếu trưa không ăn hết vậy buổi tối ăn tiếp.” Trương Quyên cười nói, “Hôm nay là sinh nhật của con, tuy rằng ba mẹ con đều bận công việc, nhưng Nam Nam cũng phải vui vẻ.”
Ngu Nam ngẩn ra, cảm giác hốc mắt nóng lên. Cô gật đầu lung tung, che giấu nước mắt ở khóe mắt: “Dạ.” Từ nhỏ Trương Quyên đã quan tâm chăm sóc cô, có thể nói, dì Trương là trưởng bối quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Từ đầu đến cuối, thái độ Trương Quyên đối với cô chưa bao giờ thay đổi, trước sau vẫn luôn ôn nhu.
Liễu Chướng thay quần áo xong, lanh lẹ vào phòng mình.
Trương Quyên gọi một tiếng: “Liễu Chướng, con làm gì đó? Ra ăn cơm!”
Qua vài phút, Liễu Chướng mới chậm chạp ra khỏi phòng ngủ. Cậu vẫy vẫy tay về phía Trương Quyên, làm mặt quỷ, ý bảo mẹ qua đây.
Trương Quyên buông chiếc đũa, đi qua, “Làm gì?”
Liễu Chướng nhỏ giọng nói: “Mẹ, có thể sử dụng loa mở bài sinh nhật vui vẻ không?”
“Chỉ việc này?” Trương Quyên dở khóc dở cười, “Mở thì mở.”
Liễu Chướng được một tấc lại muốn tiến một thước: “Vậy có thể kéo bức màn phòng khách một chút không?”
Trương Quyên nhìn chằm chằm cậu: “Bạn học Liễu Chướng, bạn còn yêu cầu gì cứ nói hết đi.”
“Vậy con không khách khí, mẹ, mẹ có thể dẫn Nam Nam tránh đi một chút không? Con muốn trang trí cái bàn và nhà ăn.” Liễu Chướng ưỡn ngực đúng lý hợp tình mà nói.
Trương Quyên búng cái trán của cậu: “Tưởng bở, còn trang trí, mau ra đây, Nam Nam đã đói lả.”
Liễu Chướng rầm rì lên tiếng, ấm ức che cái trán của mình, dịch đến bên giá sách, ôm hộp quà và bánh kem đi ra.
Ngu Nam trộm nhìn động tĩnh bên kia của Liễu Chướng, nghe hai mẹ con nói chuyện, nhịn không được mỉm cười. Ai nói nam sinh ngành khoa học và công nghệ không biết lãng mạn, Liễu Chướng nhà cô mới tám chín tuổi, không thầy dạy cũng hiểu cái gì gọi là lãng mạn bất ngờ.
Nếu Liễu Chướng muốn cho cô vui mừng vậy cô cũng tự giác chút, cho Liễu Chướng thời gian bố trí.
Trương Quyên dường như không có việc gì đi ra: “Nam Nam, chờ một chút, anh Chướng Chướng còn chưa dọn dẹp xong.”
Ngu Nam nói: “Con muốn về nhà đổi bài tập, con còn bài tập ngữ văn ở nhà chưa làm.”
Trương Quyên nhìn Ngu Nam, hết thảy đều không nói gì.
“Được.” Trương Quyên nói, “Bé ngoan.” Cô xoa đầu Ngu Nam, chỉ hận bản thân không thể sinh ra một đứa con gái tri kỷ, ngược lại sinh một Liễu Chướng ranh ma quỷ quái.
Liễu Chướng lén lút đi tới: “Nam Nam đi ra ngoài?”
“Đi ra ngoài.” Trương Quyên nói, “Mau trang trí đi.”
Liễu Chướng vội vàng lấy bánh kem ra, bánh kem không lớn, bơ trắng, dâu tây đỏ, rõ ràng là bánh kem dâu tây Ngu Nam thích nhất. Trêи đường từ phòng vẽ tranh về nhà, cậu cố ý tìm được cửa hàng bánh kem mua. Đương nhiên, tiền là được mẹ ủng hộ.
Tiền tiêu vặt của Liễu Chướng dùng mua váy hầu như không còn, không thể một mình mua bánh kem được.
Cậu thật cẩn thận cắm ngọn nến số sáu vào giữa quả dâu tây, kéo bức màn lên, tìm được bài hát sinh nhật vui vẻ, đè lại tạm dừng, chờ lúc cô đến, mới bắt đầu mở.
Tự giác chuẩn bị xong xuôi, Liễu Chướng thấp thỏm chạy đến bậc thềm cửa, chân tay luống cuống, không biết đầu tiên nên nói cái gì mới tốt. Từ ngữ ngày thường học trêи đài truyền hình đều bị cậu moi hết cõi lòng cũng không tìm ra được câu gì thích hợp.
Liễu Chướng nghĩ thầm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chờ Ngu Nam trở về cậu sẽ tự do phát huy!
Cậu đang cân nhắc, lỗ tai bắt giữ tiếng đóng cửa ở cách vách.
Tới!
Trong phòng một mảnh tối tăm, Trương Quyên ngồi ở trêи bàn ăn, chờ xem Liễu Chướng biểu diễn.
Liễu Chướng hơi hơi nhón mũi chân, nhìn Ngu Nam qua mắt mèo. Cậu ngừng thở, tận lực không cho Ngu Nam phát hiện cậu đang đứng phía sau cửa.
“Cộc cộc ——”
Theo tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Chướng bỗng nhiên mở cửa ra, lấy tốc độ sét đánh nắm tay Ngu Nam kéo vào.
Ngu Nam đột nhiên bị tập kϊƈɦ làm cho run lên, cả người đều ngốc.
Liễu Chướng nhân cơ hội này, tay mắt lanh lẹ cầm lấy bài tập trong tay cô, thuận tay che mắt cô lại.
“Nam Nam, đừng mở mắt.” Cậu nói.
Ngu Nam vẫn cứ ngốc, trái tim đập thình thịch, gật đầu.
Liễu Chướng từng bước một dẫn Ngu Nam tới bên bàn ăn, dần dần, Ngu Nam bình tĩnh lại, mặc dù cô nhắm mắt cũng có thể cảm giác được ánh sáng mờ mờ.
“Nam Nam, sinh nhật vui vẻ!” Liễu Chướng buông tay ra, mừng rỡ nói.
Theo tiếng nói của cậu vừa cất lên, bài hát sinh nhật vui vẻ cũng bật mở.
Ngu Nam đứng tại chỗ, nhìn bánh kem dâu tây cô thích nhất trêи bàn. Ngọn nến đang đốt sáng lay động, Liễu Chướng đứng ở bên cạnh, ánh mắt của cậu còn sáng ngời hơn ánh nến.
Ngu Nam vẫn luôn biết, Liễu Chướng có một khuôn mặt tuấn tú. Ngày thường cậu không thích sửa soạn cho bản thân, tóc tai không dài không ngắn, còn có thể thắt bím tóc. Nhưng nam sinh nhìn như lôi thôi lếch thếch như vậy, lại khiến cô rung động.
Nhìn Liễu Chướng tuổi nhỏ, cùng cặp mắt sáng ngời của cậu, Ngu Nam lại một lần nữa tìm được cảm giác khiến trái tim cô đình chỉ trong chốc lát.
Ngu Nam muốn nói gì, lại nuốt trở về.
Những lời đó không thích hợp nói với Liễu Chướng bây giờ, chờ cô trở lại thời không ban đầu, cô sẽ nói cho Liễu Chướng nghe.
Phát hiện Ngu Nam ngây ngốc nhìn mình, trong lòng Liễu Chướng vô cùng đắc ý, vì thế cậu rèn sắt khi còn nóng, ôm hộp quà mình tỉ mỉ chuẩn bị tới.
“Nam Nam, quà sinh nhật cho em.” Liễu Chướng nói, “Mau thổi nến, bằng không sẽ chảy xuống bánh kem.”
Ngu Nam phục hồi tinh thần lại, đôi tay trịnh trọng tiếp nhận hộp quà, nhắm mắt lại cầu nguyện. Ánh mắt Liễu Chướng trông mong nhìn chằm chằm ngọn nến, sợ sáp chảy xuống bánh kem.
“Em ước xong!” Ngu Nam trộm liếc nhìn cậu một cái.
Liễu Chướng thúc giục: “Mau thổi! Mau thổi!”
Trương Quyên chống mặt, buồn cười nhìn hai củ cải nhỏ.
Ngu Nam để sát vào thổi tắt ngọn nến.
Liễu Chướng gấp không chờ nổi mở đèn lên, nói: “Nam Nam, mở quà đi.”
Cậu giống như vội vàng hoàn thành nhiệm vụ, thúc giục việc đầu tiên xong, lại lập tức thúc giục hoàn thành việc tiếp theo.
Ngu Nam biết tật xấu này của cậu, cũng không cảm thấy kỳ quái, nghe lời cậu nói, bắt đầu mở hộp quà.
Hộp quà đóng gói tinh xảo, vừa nhìn là biết Liễu Chướng làm, một góc hộp quà còn vẽ người que. Ngu Nam nhìn người que đoan trang kia, nhịn không được cười rộ lên, gương mặt hiện má lúm đồng tiền đáng yêu.
Người que còn mặc một cái váy màu đỏ, giống như công chúa nhỏ.
Vậy mà lại là váy đỏ thời thơ ấu cô yêu nhất.
Những ký ức loang lổ giống như đám mây nhìn thấy mặt trời rõ ràng lên, không ngờ cô quên cái váy này là món quà đầu tiên Liễu Chướng tặng cô.
Cô trịnh trọng gỡ bỏ tơ lụa, mở nắp hộp quà ra.
Hộp quà giống như cánh hoa tản ra, đập vào mắt là một cái váy màu đỏ nằm ngay ngắn trong hộp.