(@trongtai_ct type)
- Sao cậu ta có thể chấm dứt nhật ký tại đây? Không công bằng. Bạn ấy không thể bỏ lửng tụi mình vậy chứ!
Courtney giận dữ la lên. Cô bé nhìn Mark, hy vọng thằng bạn cũng nổi sung như mình. Nhưng Mark đang bận tâm đến chuyện khác. Đã đọc xong nhật ký # 5 trước Courtney được vài phút, và bây giờ, mặt mày nhăn nhó, nó bận rộn lật lại từng trang, bới tung cả ba-lô tìm kiếm. Trong khi đó Courtney vẫn lải nhải:
- Quá đáng, cậu ấy đang quấy phá tụi mình. Biết tụi mình phải nghiền ngẫm từng chữ, vậy mà bỏ lửng cho tụi mình hồi hộp chơi. Mà đây đâu phải trò chơi. Tại sao cậu ấy… Này, Mark, bạn đang làm gì vậy?
Mark vẫn cắm cúi lật từng trang tìm kiếm. Đột nhiên Courtney đâm ra tò mò. Cô bé hỏi:
- Mark, bạn thấy gì hả? Bạn tìm ra nguyên nhân vụ va chạm à? Có phải chính là Saint Dane không?
Mark không trả lời, mặt vẫn nhăn nhó đầy căng thẳng. Điên tiết, Courtney hét toáng lên:
- M A R K!
Tiếng thét làm Mark giật mình choàng tỉnh. Vẻ lo lắng biến thành sự bối rối của một đứa trẻ bị bắt quả tang đang phạm lỗi. Nó lúng búng:
- Mình… mình là thằng ngu. Đại ngu… ngu tỉ độ luôn…
Gần ứa nước mắt, Mark đưa những trang nhật ký lên, thiểu não:
- Mất rồi. Mất trang nhất rồi.
Courtney nhảy bật dậy, giật những tờ giấy xanh lục khỏi tay Mark. Cô bé hấp tấp lật lật, tìm kiếm trang bị mất.
- Không thể nào. Tụi mình cùng đọc trong phòng vệ sinh mà. Chắc chắn phải có đây.
Cô bé lật một lần, thêm hai ba lần, rồi nhìn Mark la toáng lên:
- Không thấy!
Mark hét đáp lại:
- Mình biết!
- Đừng hoảng. Bình tĩnh nhớ lại tụi mình đọc lần cuối ở đâu?
Mark rên rỉ:
- Trong phòng vệ sinh nam. Đang đọc, cụ Dorrico nhào vào, la ỏm tỏi và mình đã nhồi nhét tất cả vào ba-lô và…
Courtney vồ ba-lô của Mark, điên cuồng lục lọi. Mark phát cáu:
- Bạn tưởng mình chưa tìm trong đó sao? Năm lần rồi.
Courtney ném ba-lô xuống sàn, bình tâm trở lại. Cô bé biết nóng nẩy, cãi nhau không thể tìm ra tờ nhật ký. Phải bình tĩnh suy nghĩ. Vừa nghĩ, Courtney vừa lẩm bẩm:
- Chúng ta đã nhận nó trong phòng vệ sinh nam. Điều này thì chắc rồi. Nhưng sau đó, chúng ta tới đây ngay. Như vậy, chỉ có thể mất trên đường từ phòng vệ sinh về đây. Nó phải ở đây!
Cô bé bắt đầu bới tung mấy cái gối trên trường kỷ, kiếm cho ra tờ nhật ký bị mất. Mark không giúp bạn. Nó đang nghĩ đến chuyện khác, thì thầm:
- Còn một khả năng nữa. C… có lẽ… có lẽ tờ giấy đó vẫn còn trong phòng vệ sinh.
- Cái gì?
- M… mình nghĩ, lúc đó mọi chuyện xảy ra nhanh quá, nào cụ Dorrico, nào đủ thứ… nên… có lẽ mình đã không nhặt nhạnh hết…
Cô bé trừng trừng nhìn bạn. Mark tưởng Courtney sắp nhào vào xé toạc họng nó. Nhưng không, Courtney chỉ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
- Giờ này trường đóng cửa rồi. Nếu nhặt được tờ giấy, chắc cụ Dorrico cũng đã ném vào giỏ rác. Nghĩa là nó vẫn còn trong giỏ hoặc bô rác thôi.
Hai đứa ngó nhau đến ba mươi giây. Không đứa nào muốn ý kiến việc phải làm. Mark lên tiếng trước, giọng đầy gớm ghiếc:
- Tụi mình phải bới bô rác đó tối nay, phải không?
- Cậu muốn có người vớ được rồi đưa ra cả đống câu hỏi sao? Cảnh sát chẳng hạn.
Đúng vậy. Nếu tờ giấy đó mà lọt vào tay đại úy Hirsch là rất rách việc, sẽ có quá nhiều câu hỏi phải trả lời. Hai đứa đã không thành thật khai báo toàn bộ những hiểu biết của chúng về vụ Bobby biến mất. Lỡ ai phát hiện ra tờ nhật ký đó, chúng biết ăn nói sao đây. Mark nói:
- Mình gặp bạn tại đó sau bữa tối. Nhớ đem theo bao tay cao su. Khiếp lắm đó.
Khiếp thật!
Mark và Courtney gặp nhau như kế hoạch, ngay sau bữa tối. Cả hai lấy cớ tới thư viện. Nhưng thật ra, suốt hai tiếng chúng phải bưới móc bô rác của trường trung học cơ sở Stony Brook. Không thể tưởng tượng, trong một ngày, một trường trung học lại có thể sản xuất được quá nhiều thứ ghê tởm vậy. Lục lọi đống giấy phế thải không đến nỗi nào. Vì giấy khô ráo. Chỉ khi lục tìm trong những thứ không khô ráo mới gay. Cuộc hành trình xuyên qua xứ sở rác của hai đứa rơi đúng vào thời điểm xui xẻo nhất. Ngay ngày hôm đó, căn tin phục vụ món mì Ý nên người ta đã tổng vệ sinh bếp núc, rồi giờ sinh vật của cô Britton lại mổ xẻ ếch. Cho nên bô rác đầy ụ giẻ chùi dầu mỡ, sốt cà chua, ruột gan ếch thối rữa.
Đúng là hai giờ khổ nạn. Cuối cùng, sau khi chùi sạch xốt cà chua lép nhép ra khỏi mớ giấy lộn đến cả tỉ lần để tìm trang nhật ký, Courtney hết chịu nổi và tuyên bố:
- Không có ở đây.
Mark chùi dầu mỡ trên cằm:
- Chắc có mà. Tìm tiếp đi.
Courtney đu ra khỏi bô rác:
- Nghe này, nếu nó có đây mà chúng mình không tìm thấy, thì cũng chẳng ai tìm thấy. Kết cục của nó sẽ là ở bãi rác, và sẽ không ai nhìn thấy nó nữa.
Mark rên rẩm:
- Vấn đề là ở chỗ đó đó! Bobby đã tin tưởng giao nhật ký cho mình. Dù chỉ mất một tờ, mặt mũi nào nhìn cậu ấy nữa.
Nó lại hùng hục bới tìm, thậm chí còn có vẻ xung độ hơn. Một giọt nước mắt ứa ra. Không vì mùi hôi thối nồng nặc – dù đúng là hôi thối thật – mà vì nó cảm thấy khổ sở khi phụ lòng thằng bạn thân nhất. Courtney tựa vào bô rác, đặt tay lên vai Mark. Nó ngừng tay, ngửng lên nhìn cô bạn. Courtney nhẹ nhàng nói, cố làm Mark bình tâm lại:
- Đừng tìm ở đây nữa. Càng nghĩ, mình càng tin nó vẫn ở trong giỏ rác trong phòng vệ sinh nam.
Mark cảm thấy có một tia hy vọng.
- Bạn nghĩ vậy à?
- Tụi mình ở đó ngay trước tiết cuối, đúng không? Mình vẫn thấy nhân viên trật tự đổ rác vào sáng sớm. Mình nghĩ, rất có khả năng cụ Dorrico thấy tờ giấy và ném vào giỏ rác. Như vậy giỏ rác vẫn còn đó, ngày mai mới đổ.
Mark lên tinh thần, reo to:
- Có lý. Sáng mai mình sẽ tới trường thật sớm, trước khi họ đổ rác.
Mark bớt lo. Vẫn còn hy vọng. Hai đứa linh cảm ngày mai sẽ tìm thấy trang giấy thất lạc. Chuyện trước mắt lúc này là phải về nhà gấp, thủ tiêu ngay bộ quần áo trước khi cha mẹ chúng phát hiện mùi hôi thối. Cả hai cần tắm rửa thật kỹ, vì khó lòng mà giải thích lý do vì sao người chúng nồng nặc toàn mùi dầu mỡ, cà chua thối, và mùi dung dịch hóa học.
Hôm sau, khi mấy nhân viên trật tự tới, Mark đã đang đứng đợi ngay cổng trường. Nó thường đến trường sớm vì khoái loanh quanh trong thư viện hoặc làm vài việc trước giờ vào lớp, nên họ không thắc mắc khi thấy nó. Cụ Dorrico cùng đến với nhóm trật tự. Mark biết đây là cơ hội để nó tìm hiểu về tờ nhật ký, nhưng sau chuyện xảy ra với Courtney trong phòng vệ sinh nam hôm trước, nó thật sự bối rối khi phải gặp mặt ông cụ. Tuy nhiên còn cách nào nữa đâu. Mark gọi lớn:
- Con chào cụ Dorrico.
Cụ Dorrico dừng lại, ngờ ngợ nhìn nó. Đám học trò Stony Brook gần như không bao giờ nói chuyện với ban trật tự nhà trường. Đó không phải vì luật lệ, nhưng hai phe không gần gũi nhau lắm. Vậy mà hôm nay, một học sinh tự động đến chào hỏi. Ông cụ tròn xoe mắt nhìn Mark. Mark biết ông cụ đang cố nhớ xem mới đây đã gặp nó ở đâu. Không may là chính nó là người phải nhắc cho ông cụ nhớ. Nó ngập ngừng nói:
- Tên con là Mark Dimond. Cụ nhớ… nhớ hôm qua không? Con và Courtney ở trong phòng vệ sinh nam và đang đọc…
- Ta nhớ rồi!
Ông cụ kêu lên. Lúc đầu hớn hở vì đã giải tỏa được thắc mắc thằng nhóc này là ai, nhưng niềm vui tắt ngay, khi cụ nhớ lại cảnh hôm qua. Cụ Dorrico quát:
- Mấy đứa bây tưởng làm trò vậy là hay lắm hả?
Mark chẳng muốn bị nghe diễn văn tí xíu nào, nhưng cứ để cụ Dorrico nói cho hả có khi sẽ tốt hơn. May ra nó sẽ có cơ hội được biết tin về tờ giấy nếu cụ Dorrico cảm thấy mắng mỏ nó như vậy nghĩa là làm tròn công việc của cụ. Nó đứng im chịu trận.
- Ta làm việc trong trường này năm mươi năm rồi. Không gì qua khỏi mắt ta, không gì ta không dẹp được.
Mark nghĩ: thật là một “tư tưởng kinh dị”. Nhưng nó vẫn để cụ huyên thuyên tiếp:
- Vì vậy, nếu mấy đứa tưởng mình giỏi giang hay độc đáo bằng cách cố tình coi ta như một lão giờ lẩm cẩm, hãy coi chừng!
Mark cố gắng nói với giọng điệu lễ phép hết mức:
- Thưa cụ, cụ nói rất đúng ạ. Cả hai chúng con đều ân hận vì chuyện hôm qua. Con gái không bao giờ được phép vào phòng vệ snh nam. Dám khinh suất luật lệ đó là xúc phạm đến thanh danh nhà trường. Chúng con ân hận lắm, nên quyết định đến xin lỗi cụ.
Mark kết thúc “bài diễn văn” với một nụ cười toe toét, chân thành. Nó e là nó phóng đại hơi bị quá, nhưng lỡ trớn rồi, đâu thể dừng được. Cụ Dorrico bối rối, không ngờ đến màn xin lỗi này.
- À… ừ… Được được. Thế còn đứa con gái kia đâu? Nó không định xin lỗi chứ gì?
Mark vội đáp:
- Dạ có. Ngay khi tới trường, bạn ấy sẽ đến xin lỗi cụ.
- Vậy thì được. Ta mừng là các con đã hiểu.
Ông cụ quay đi, hài lòng vì được kính trọng. Nhưng Mark đâu thể để ông cụ đi. Nó vội chạy tới đứng trước mặt cụ, ngập ngừng nói:
- Còn chuyện này nữa ạ. Chúng con đã ở trong đó để làm bài tập. Con biết đó không phải là nơi để làm bài tập. Nhưng… con đã để quên một tờ giấy ở trỏng, cụ có thấy không ạ?
Tiếp tục bước, ông cụ đăm chiêu nói:
- Ta thấy. Đó là một mảnh giấy màu xanh có viết chữ. Nhưng không giống giấy thường, trông cứ như bằng lá hay một thứ gì đó…
Mark hớn hở:
- Dạ… dạ, đúng rồi! Cụ ném vào giỏ rác rồi ạ?
- Qui tắc của ta là, thấy những gì không để đúng chỗ, mà trông như dụng cụ học tập, ta cứ để yên tại chỗ trong một ngày để đứa nào quên có thể quay lại tìm. Nếu ngày hôm sau mà nó vẫn còn ở đó thì…
Cụ Dorrico cứ tiếp tục bài ca con cá, nhưng chẳng còn ai ở đó để mà nghe cụ nói. Mark đã vù mất tiêu rồi. Vừa nghe nói trang giấy để lồ lộ trong phòng vệ sinh, Mark đã phóng ngay lên lầu ba.
Chạy như bay lên thang, băng băng vượt hành lang, trượt qua một ngã rẽ, mở tung cửa, Mark nhào vào phòng vệ sinh. Nhìn lướt một vòng, nó không hế thấy trang nhật ký. Mark quỳ gối nhìn khắp sàn, rồi kiểm tra tất cả các khoang vệ sinh, thành cửa sổ, gầm bồn rửa. Không thấy. Nó lộn ngược cả giỏ rác. Giỏ trống rỗng. Mark muốn bịnh luôn. Có thể nào một trật tự viên khác đã ném tờ giấy vào giỏ rác và đổ rác đêm qua? Vô lý. Courtney bảo họ chỉ đổ rác vào buổi sáng cơ mà. Nhưng thế thì trang giấy của Bobby đâu?
Mark rã rời ngồi xuống sàn. Hy vọng cuối cùng của nó tiêu tan rồi. Nó nhắm mắt, gục đầu lên gối. Nó phải bình tĩnh để suy nghĩ. Sẽ nói gì với Bobby đây? Nó đã phụ lòng thằng bạn thân nhất. Bobby có thể phóng qua ống dẫn, đi khắp Halla để ngăn chặn các cuộc chiến xảy ra. Vậy mà nó, Mark, không giữ nổi một tờ giấy!
“Chào. Mình xin lỗi vì đã lâu quá rồi không viết cho hai bạn. Từ khi xa hai bạn, biết bao điều đã xảy ra, Mark và Courtney ạ. Thật sự, mình không biết phải bắt đầu từ đâu…”
Mark nghe thấy những dòng chữ đó được cất vang lên – những dòng đầu trong nhật ký # 5 của Bobby. Những dòng đầu của trang bị mất.
Mark ngước lên khỏi cánh tay và… tim nó như ngừng đập. Cảm giác muốn đứng tim trước đó vài phút chẳng nhằm nhò gì so với lúc này. Đứng bên trong cánh cửa dẫn vào phòng vệ sinh nam, tay cầm trang giấy bị mất, chính là thằng Andy Mitchell. Mark trừng trừng nhìn thằng nhỏ, với đầu tóc vàng rối bẩn và cả đống mụn trứng cá sần sùi trông muốn ói.
Nếu có một khắc tinh trong trường, thì thằng Andy Mitchell chính là khắc tinh của Mark. Mitchell thuộc dạng khoái châm chọc những đứa như Mark. Mark luôn bị ám ảnh bởi hai chữ “đầu gấu”, nhưng nó đâu còn nhỏ để phải sợ lũ đầu gấu nữa. Vậy mà Mitchell vẫn khoái quấy rầy Mark. Cứ hễ khi nào muốn chứng tỏ với lớp, là Mitchell lại giở trò với Mark, chế nhạo tật cà lăm của Mark để làm trò đùa cho tụi bạn cũng đần độn như nó. Trong hành lang, chưa bao giờ nó cho Mark vượt qua mà không cho Mark một quả vào cánh tay. Mark luôn luôn phải canh chừng vì không biết sẽ bị ăn đòn từ hướng nào.
Chỉ những khi ở gần Bobby và Courtney, Mark mới được hoàn toàn yên thân. Thằng Mitchell không bao giờ dám giỏ trò với hai người này. Giống như tất cả những đứa thích bắt nạt khác, nó cũng là một thằng hèn, chết nhát. Tất nhiên, từ khi vắng mặt Bobby, Mark thường phải đi một mình và đành phó mặc cho thằng Mitchell hành hạ. Mark biết Mitchell chỉ là một thằng ba trợn tầm phào, sức mạnh của thằng đó là ở chỗ nó không e ngại đe dọa và hạ thấp người khác. Nhưng loại người như nó sẽ nhận ra rằng sức mạnh đó sẽ tàn khi lũ bạn đồng môn lớn lên và chẳng còn coi nó là cái đinh gì nữa. Rủi thay, cái thời khắc đó còn lâu mới đến. Giờ thì Mitchell vẫn là kẻ nắm thế.
Lúc này Mitchell đứng trong phòng vệ sinh, một tay cầm tờ giấy của Bobby, một tay cầm điếu thuốc đã châm. Vừa nói nó vừa khịt mũi, lúc nào nó cũng như bị cảm cúm:
- Dimond, có hai khả năng. Một là chính mày viết, phịa ra chuyện ấm ớ này. Hai là mày biết chính xác chuyện gì xảy ra cho thằng Bobby, nhưng mày giấu mọi người.
Mark từ từ đứng dậy. Suy nghĩ thật nhanh. Phải nói sao để thằng này trả tờ giấy và để cho mình yên? Không có nhiều khả năng để chọn lựa. Mark thăm dò:
- Mày… mày nói… nói đúng. Tao tập viết truyện… luyện tiếng Anh. Mày thấy ở đâu vậy?
- Ở đây, sau buổi học chiều qua. Mày làm trò gì vậy? Nhớ thằng bạn Pendragon quá, mày phịa ra mấy chuyện ngu ngốc này về nó à?
Mark nói:
- Tao… tao biết… nó thật là ngớ… ngẩn.
Diễn biến có vẻ thuận lợi. Thằng Mitchell tự trả lời tất cả các câu hỏi. Mark không phải giải thích gì cả. Bây giờ, việc của Mark chỉ còn là yêu cầu nó đưa lại tờ giấy.
- Cám ơn mày đã nhặt tờ giấy đó giúp tao.
Mark chìa tay ra. Đây mới là khoảnh khắc quan trọng. Mitchell có trả lại tờ giấy? Thằng nhóc đầu gấu hỏi:
- Mày cho tao gì để chuộc lại?
- Mày muốn gì?
Mitchell ngẫm nghĩ. Khó quá, vì thường thường nó không quen nghĩ ngợi nhiều. Nó chợt nói:
- Thôi, quên đi. Cầm lấy. Quậy mày chán thấy mẹ, chẳng thú vị gì.
Mark cố không cười. Thật kinh ngạc. Nó sắp lấy lại được tờ giấy, không mất mát gì, không bị thụi quả nào. Không muốn cho thằng Mitchell biết nó mừng đến cỡ nào, Mark chỉ nhún vai, đưa tay ra… Nhưng….
Đúng lúc đó, cái nhẫn chợt cựa mình. Biết sắp bị lộ tẩy tới nơi, nhưng nó cứ đứng trơ ra đó vì quá bất ngờ. Rồi mặt nhẫn bằng đá xám bắt đầu phát sáng. Nhật ký tiếp theo của Bobby sắp xuất hiện rồi! Chuyện đó không nên xảy ra vào thời điểm tệ hại này.
Bàn tay trái của Mark đè lên cái nhẫn để giấu. Nó nhìn Mitchell, hy vọng thằng kia không thấy gì. Nhưng ánh mắt trợn tròn của thằng Mitchell cho nó biết ngay là… muộn mất rồi. Mitchell đã thấy tất cả. Hai đứa đứng im nhìn nhau. Sau cùng Mark la lên:
- Tao phải đi!
Nó cúi đầu, phóng ra cửa. Nhưng nó phải vượt qua thằng Mitchell, đời nào thằng Mitchell chịu buông tha. Xô ngược Mark trở lại phòng vệ sinh, Mitchell kêu lên, giọng hơi hoảng:
- Chuyện gì vậy?
- Không… không có gì. Tao bị… bị… bệnh.
Mark lại cố tiến ra, nhưng thằng Mitchell không để nó đi mà ra lệnh:
- Đưa tao xem cái nhẫn.
Lúc này cái nhẫn đang giãn ra trên ngón tay Mark. Tay nó không thể chịu đựng hơn được nữa. Dù không muốn, Mark đành phải tháo nhẫn, đặt xuống sàn. Lập tức ánh sáng chói chang từ mặt đá rọi sáng khắp phòng vệ sinh với tia sáng lấp lánh. Mitchell kinh ngạc cúi xuống, định chạm tay vào nhẫn. Mark kêu lên:
- Đừng!
Giọng nó mạnh mẽ tới nỗi làm Mitchell lùi vội lại. Lần đầu tiên Mitchell làm theo ý Mark. Nhưng Mark không mừng, vì uy quyền của nó sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.
Lúc này cái nhẫn đã giãn ra hết cỡ, Mark đã thấy cái hố đen quen thuộc ngay chính giữa. Rồi hai đứa nghe tiếng nhạc kỳ lạ từ cái hố thăm thẳm đó vang lên.
Thằng Mitchell lo lắng hét toáng lên:
- Dimond, chuyện gì thế này?
Mark không trả lời, vì biết hiện tượng này sắp chấm dứt. Nếu nó may mắn, thằng Mitchell sẽ hoảng quá mà bỏ chạy.
Nhưng thật không may.
Mitchell ở lại. Ánh sáng bùng lên chói lọi làm cả hai đứa phải bịt mắt. Tiếng nhạc lớn mãi lên, và chừng một giây sau ngưng bặt. Ánh sáng tắt ngấm. Chiếc nhẫn trở lại nguyên dạng. Kế bên là một cuộn giấy mà Mark biết chính là nhật ký tiếp theo của Bobby. Y hệt những lần trước, chỉ có điều lần này nó xuất hiện vào một thời điểm quá tệ hại.
Mark cúi nhặt nhẫn và cuộn giấy. Đeo nhẫn vào tay, hy vọng vẫn còn có uy với thằng Mitchell, nó xòe tay ra, cứng rắn nói:
- Trả tao tờ giấy.
Thằng Mitchell đờ đẫn làm theo lời Mark, chìa tờ giấy bị mất ra. Nhưng tay Mark vừa chạm vào tờ giấy, Mitchell rụt ngay lại. Nó đang từ từ hoàn hồn, run run nói:
- Thật sự chuyện gì mới xảy ra vậy?
Cố gắng giữ thế thượng phong mà nó có được nhờ vào hiện tượng kỳ quái vừa xảy ra, Mark nói:
- Mày không hiểu được đâu. Trả… trả… lại tao tờ… giấy.
Lại cà lăm. Mark đang mất uy. Thằng Mitchell tuyên bố:
- Tao không trả mày cóc khô gì hết!
Sức mạnh trở về chỗ cũ. Mitchell lại nắm uy thế:
- Tao bắt đầu cho rằng, cóc phải mày viết cái này. Chính thằng Pendragon viết về nơi nó đang ở, và nó gửi thư cho mày. Bằng một kiểu… đặc biệt.
Mark im thin thít. Nói gì bây giờ? Thằng Mitchell đã điểm đúng yếu huyệt của nó. Phải cắt nghĩa cho Mitchell thế nào đây? Thằng Mitchell nhìn tờ giấy trên tay, cười nham nhở, làm Mark thót tim:
- Tao cá là cả đống người muốn biết chuyện này.
Mark nài nỉ:
- Andy, cậu không làm thế được. Đây không phải là trò đùa vớ vẩn của đám nhóc tụi mình trong lớp. Có những chuyện đang xảy ra, cậu không tưởng tượng nổi đâu. Nếu cậu nói với bất kỳ ai, mình bảo đảm cậu sẽ ân hận đấy.
Hình như banh đã lọt lưới thằng Mitchell. Mark thấy có cơ hội lấn sân, hù thằng bạn đầu gấu này:
- Chỉ ba người biết về những trang giấy này: Mình, Courtney, và bây giờ là… cậu.
Mitchell thất vọng la lên:
- Chetwynde cũng biết à?
Tốt. Thằng Mitchell sợ Courtney cũng như Mark hãi Mitchell. Mark bắt đầu nhận thấy nó có nhiều vũ khí để sử dụng hơn nó tưởng:
- Biết chứ. Courtney biết tất cả. Đây là chuyện nghiêm trọng. Nếu mày kể với mọi người, mày cũng sẽ bị rắc rối như chúng tao. Căng lắm đấy. Mày muốn đi hê lung tung lên hả? Cứ việc. Nhưng đời mày sẽ chẳng bao giờ được như trước nữa đâu.
Mark cảm thấy nó hơi quá đà, vì chưa chắc thằng Mitchell gặp rắc rối khi tiết lộ về cuốn nhật ký. Nhưng Mark hy vọng Mitchell tin là nó sẽ bị rắc rối, vì thằng này vốn hơi bị đần. Mark biết đó là thứ vũ khí của những đứa thông minh như nó, để chiến thắng những thằng đần như Mitchell. Nó nói tiếp:
- Đừng ngốc, Mitchell. Đưa cho tao tờ giấy, quên hết những gì mày thấy đi. Tao hứa không nói với ai là mày biết chuyện này.
Mitchell trân trân ngó xuống mặt sàn, nghĩ ngợi về lời đề nghị. Mark biết đầu óc Mitchell đang rối tung lên. Chuyện này quá tải đối với bộ não mít đặc của nó. Mitchell ngập ngừng nói:
- Tao thỏa thuận với mày thế này, Dimond. Tao sẽ trả mày tờ giấy, tao sẽ làm thinh, không nói gì về những gì tao đã thấy. Nhưng mày phải làm cho tao một việc.
- Lúc nãy tao hỏi rồi. Mày muốn gì?
- Chuyện ngay lúc này, quên lúc nãy đi. Lúc nãy tao đâu đã thấy trò quỷ thuật này. Đề nghị của tao là: Tao sẽ giữ im lặng, nếu mày cho tao đọc những gì Pendragon gửi cho mày.
- Cái gì?
Đây có lẽ là điều tệ hại nhất mà Mark chưa hề nghĩ tới. Mark không muốn chia sẻ nhật ký của Bobby với bất cứ ai. Nó sẽ nói sao với Courtney? Nó không biết phải quyết định sao đây.
Thằng Mitchell bỗng tự tin hẳn lên:
- Tao đề nghị vậy đó, Dimond. Mày không cho tao đọc, tao sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện đang xảy ra. Có thể tao bị rắc rối tí ti, nhưng không đến nỗi như những gì mày và nhỏ Chetwynde sẽ gặp phải đâu.
Á à! Ai bảo Mitchell là thằng ngố? Nó khôn hơn Mark tưởng. Mark đành phải nói, dù nói vậy là nó tự giết nó.
- OK, nhưng tao không thể để mày đọc trước tao và Courtney. Đó là thư gửi cho tụi tao, không phải cho mày. Bọn tao đọc xong, sẽ cho mày đọc. Tao giữ những bức thư đó. Và nếu mày chót chét với ai, mày nhớ đó – bất cứ ai – về chuyện này, tao bảo đảm mày sẽ cũng sẽ bị rắc rối y như hai đứa tao.
Ngẫm nghĩ một giây, Mitchell đưa tờ giấy cho Mark. Mark vồ ngay như đó là tài sản quý nhất đời nó. Trong giây phút này, thì đúng là như thế thật. Mitchell nói:
- Xong. Bao giờ mày cho tao đọc mấy trang vừa nhận được đó?
Mark tiến lại cửa. Nó cảm thấy vừa can đảm vừa mất mát. Nó không còn ngán những trò bắt nạt của thằng Mitchell nữa. Mối liên hệ của hai đứa đã ở một tầm cao hơn. Đó là sự nguy hiểm vượt hơn hẳn những trò dọa nạt tầm thường. Mark mở cửa, nói:
- Tao sẽ cho mày biết sau.
Mitchell hăm:
- Tốt hơn là nên như vậy, Dimond. Bây giờ chúng ta là một phe rồi.
Mark đứng lại, quay nhìn thằng Andy Mitchell đáng ớn. Nó nói đúng: giờ bọn chúng cùng phe, trên một phương diện nào đó. Ý nghĩ đó làm Mark quặn hết ruột gan.
Sau đó, Mark gặp Courtney gần phòng thể dục như đã hẹn tối qua. Courtney bồn chồn muốn biết ngay Mark đã tìm được trang nhật ký chưa. Cô bé hấp tấp hỏi:
- Sao?
Đầu óc Mark rối bời. Nói thế nào bây giờ đây? Mark biết là sẽ phải nói sự thật với Courtney, nhưng ngay lúc này nó cảm thấy đã thất hứa với cả Courtney lẫn Bobby. Bắt đầu từ khi nó bỏ quên tờ giấy trong nhà vệ sinh và tiếp theo đó là nó đã không đủ gan để chống lại thằng Andy Mitchell. Nó cảm thấy như là một kẻ thất bại, chết nhát. Phải, nó sẽ kể hết sự thật với Courtney, nhưng không thể là lúc này. Nó chỉ nói:
- Mình tìm được rồi. Thêm cái này nữa.
Mark rút cuộn nhật ký mới nhất của Bobby từ ba-lô ra. Mắt Courtney sáng lên:
- Ghi điểm đúp rồi. Tuyệt vời! Thấy chưa? Mình đã bảo sẽ ổn mà.
- Bạn nói đúng.
Mark nói ỉu xìu, hoàn toàn không chút phấn khởi. Courtney không cảm thấy điều đó, vì cô bé mừng rỡ đủ cho cả hai đứa luôn. Nhưng Courtney bỗng nói:
- Lạ thật.
- Cái gì?
Mark bật hỏi, hy vọng cô bé không phát hiện ra sai lầm khủng khiếp nào. Courtney lấy cuộn giấy từ tay Mark, ngắm nghía, đầy thắc mắc:
- Không giống lần trước. Nhật ký trước viết trên giấy không thấm nước, màu xanh lá. Cái này… khác hẳn.
Đúng vậy, nhưng vì Mark quá bối rối về chuyện thằng Mitchell nên đã không nhận ra. Cuộn nhật ký mới này giống loại giấy Bobby viết từ Denduron hơn. Màu nâu, cứng như miếng da thuộc. Mark chỉ còn biết nói:
- Bạn nói đúng.
Courtney trao lại cuộn giấy cho Mark, nói:
- OK, chúng ta phải đợi sau giờ học mới đọc được. Hết tiết cuối, đợi mình ngoài cửa trường, hai đứa sẽ đến hầm nhà mình. Được chứ?
- Chắc chắn là được.
- Ôi! Hy vọng mình đủ bình tĩnh đợi cho tới giờ tan học. Mình chết mất! Cấm lén đọc trước à nghe!
- Không đâu. Mình sẽ không đọc lén.
Mark nói, vừa phân vân tự hỏi làm sao ngăn được thằng Mitchell suốt ngày hôm nay đây?
Hai đứa chia tay, về lớp. Mark vùi đầu vào bài vở, cố quên hoàn cảnh khó xử của mình. Thỉnh thoảng nó bắt gặp ánh mắt nháy nhó của thằng Mitchell như bảo: “Ê bồ, tụi mình có chung một bí mật há.” Mark chỉ quay phắt đi, co rúm lại.
Tan trường, Mark và Courtney gặp nhau như đã định. Trên đường về nhà Courtney, hai đứa không nói gì nhiều. Cả chục lần, Mark định kể cho Courtney chuyện thằng Mitchell, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Thấy Courtney quá nôn nóng đọc nhật ký mới của Bobby, nó không muốn làm cô bạn cụt hứng.
Về tới nhà, Mark quyết định sẽ không hé môi về chuyện thằng Mitchell cho đến khi hai đứa dọc xong nhật ký của Bobby. Mặc dù có những chuyện ngoài kế hoạch, nó cũng đang hồi hộp muốn biết chuyện gì đã xảy ra với thằng bạn thân. Vậy là hai đứa ngồi xuống đi-văng đầy bụi, một lần nữa lại nhào vào cái thế giới đã trở thành thế giới của Bobby trong khi Courtney không hề biết rằng có một thỏa thuận quan trọng đã được định.
Cầm mấy trang giấy, Courtney bảo:
- Mình đang run lên đây nè.
- Có gì mà run.
Mark nói cứng, dù nó cũng đang run với hàng đống lý do đáng run hơn cả Courtney.
May cho Mark, thời gian chuyện trò đã hết. Giờ là thời gian để đọc.