Cậu nghĩ thầm không thể như thế được. Suốt ngày thức đêm cũng không phải biện pháp, hay là cứ thuận theo tự nhiên thôi nhỉ? Fan của cậu không thèm cắn CP, phí tâm tư ngồi nghĩ cách cũng không dùng được.
Lâm Lạc Bạch suốt đêm ghi hình mệt muốn chết, đeo bịt mắt lên chuẩn bị đi ngủ. Ý thức đang mơ mơ màng màng lại có một giọng nói truyền đến: “Xin chào ạ. Anh Dụ Văn Xuyên có ở đây không ạ?”
Nghe thấy giọng nói chưa vỡ của một cậu nhóc khoảng chừng mười mấy tuổi, Lâm Lạc Bạch thấy có hơi quen tai. Cậu vội vàng gỡ bịt mắt xuống.
Cửa phòng ký túc xá mở rộng ra, một cậu bé cầm tay nắm cửa cùng Lâm Lạc Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Cậu nhóc lớn lên rất giống Dụ Văn Xuyên, ngoại trừ cặp mắt tròn xoe kia: “Xin lỗi, em làm phiền anh rồi. Em nghĩ đây là phòng của anh em nên mở cửa vào. Em không biết…..”
Lâm Lạc Bạch nhìn cậu nhóc, là em trai Dụ Văn Xuyên. Cậu nghĩ lại, hình như một năm trước cậu từng gặp cậu nhóc một lần, tên là Dụ Thượng Hiển.
“Không có việc gì. Anh em ở bên cạnh, vừa mới ra ngoài.” Lâm Lạc Bạch đứng dậy rót cho cậu nhóc một ly nước sôi để nguội, “Em ngồi ở đây chơi đi, chờ một chút rồi anh em quay lại.”
Ghế trong phòng Lâm Lạc Bạch rất cao, Dụ Thượng Hiển ngồi lên hai chân không chạm đến đất, đung đa đung đưa. Cậu nhóc uống nước, quay đầu cẩn thận đánh giá Lâm Lạc Bạch vài lần.
Dụ Thượng Hiển đột nhiên kêu lên: “Chị dâu!”
Lâm Lạc Bạch đang cầm lược chải đầu, nghe thấy xưng hô này, tay đang cầm lược bỗng nhiên cứng lại.
Dụ Văn Xuyên nói chuyện của hai người bọn họ cho em trai anh sao?
Không được, làm thế này không tốt lắm….
May mắn Lâm Lạc Bạch đã sống lâu ở trong giới giải trí, cũng học được cách trước mặt người khác không lộ sắc mặt, miễn cưỡng cười một cái.
Lâm Lạc Bạch: “Em gọi anh?”
Dụ Thượng Hiển gật đầu: “Em gọi anh đó. Vừa nãy em không nhận ra anh, giờ em nhớ ra rồi.”
Lâm Lạc Bạch không hề ngượng ngùng hỏi: “Anh em nói với em những gì rồi? Về anh ấy.”
Dụ Thượng Hiển vẻ mặt rất thành thật: “Anh ấy có nói gì với em đâu.”
Lâm Lạc Bạch: “Vậy em làm sao biết…..”
Dụ Thượng Hiển hỏi lại cậu: “Em biết cái gì ạ?”
Lâm Lạc Bạch: “…………”
Cậu quyết định không hỏi tiếp nữa. Logic của cậu và mấy người họ Dụ không cùng tần số với nhau, không hiểu đối phương đang nói gì, giống như cậu chưa bao giờ đoán được Dụ Văn Xuyên đang nghĩ gì trong lòng.
Dụ Thượng Hiển uống xong cốc nước, lau miệng rồi nhảy tới nhảy lui trên mặt đất: “Chị dâu, em muốn uống Coca.”
Lâm Lạc Bạch trong lòng lộp bộp mấy tiếng: Em ấy lại muốn uống Coca!
Từ “lại” chính là diễn tả nội tâm hoảng loạn và sợ hãi của Lâm Lạc Bạch. Lần trước cậu gặp Dụ Thượng Hiển, bởi vì một lon Coca mà suýt nữa lạc mất thằng bé.
Một năm trước gặp Dụ Thượng Hiển, Dụ Văn Xuyên cũng không ở ký túc xá vì thế Lâm Lạc Bạch giúp Dụ Văn Xuyên chăm sóc thằng bé một lát.
Dụ Thượng Hiển nói muốn uống Coca. Để bảo vệ cổ họng của mọi người, trong ký túc xá không bao giờ có Coca cả. Cậu lúc đấy vội chuẩn bị cho lịch trình kế tiếp, không thể giúp cậu nhóc đi mua bèn đưa cho cậu nhóc 5 đồng, bảo cậu nhóc xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu mà mua.
Hơn 2 tiếng sau, Lâm Lạc Bạch chờ mãi không thấy Dụ Thượng Hiển trở về, cậu cực kì lo lắng. Cậu đang định gọi Dụ Văn Xuyên thì đã thấy anh cầm tay cậu nhóc về.
Hóa ra cửa hàng tiện lợi đã bán hết Coca, Dụ Thượng Hiển chạy tới một siêu thị xa hơn để tìm Coca, tìm một lúc đã quên mất thời gian. Lâm Lạc Bạch xin lỗi Dụ Văn Xuyên, anh lại xua tay nói: “Không sao, là tên nhóc này quá tham ăn.”
Lâm Lạc Bạch rất áy náy: “Để em ấy đi một mình lâu như thế là lỗi của em.”
Lúc ấy Lâm Lạc Bạch và Dụ Văn Xuyên còn chưa hẹn hò, cậu cũng không biết Dụ Văn Xuyên thích mình. Lâm Lạc Bạch rất sợ mình làm gì sai sẽ khiến đối phương chán ghét. Bởi vậy cho dù Dụ Văn Xuyên đã nói không sao, cậu vẫn liên tục xin lỗi.
Dụ Văn Xuyên: “Thật sự không có việc gì. Em ấy có mang theo di động. Lúc đó không tìm thấy đường về, muốn gọi điện thoại cho em nhưng lại không biết số nên lại gọi cho anh.”
Một năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện này Lâm Lạc Bạch vẫn thấy rất sợ hãi.
Cho nên lần thứ hai nghe thấy Dụ Thượng Hiển nói muốn uống Coca, Lâm Lạc Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng khẩu trang và kính râm: “Đi, anh đi với em, chúng ta xuống dưới lầu mua Coca nhé.”
Lần này cửa hàng tiện lợi vẫn còn Coca. Dụ Thượng Hiển rất vui vẻ bởi vì Lâm Lạc Bạch mua cho cậu nhóc tận ba lon. Lúc về ký túc xá, Lâm Lạc Bạch thấy Dụ Văn Xuyên đã trở về, giao lại cậu nhóc cho anh trai.
Lâm Lạc Bạch về phòng, việc đầu tiên làm là đi ngủ, ngủ đến tận tối. Chờ đến lúc cậu tình dậy, mở di động ra thì đã bị úp sọt một đống tin tức trời ơi đất hỡi lên đầu: “HOT HOT HOT! Thực hư thần tượng Lâm Lạc Bạch cùng con trai đi dạo phố!!!”
Ảnh mà trang báo kia đưa lên chính là ảnh hôm nay cậu đi cùng với Dụ Thượng Hiển mua nước ngọt. Phòng chừng là mấy tên paparazzi ngồi canh cậu từ cửa ký túc xá rồi.
Lâm Lạc Bạch mắt trợn trắng. Mấy tên paparazzi này ngày nào cũng làm bừa, chụp được một tí ảnh rồi đem bán lấy tiền để mấy trang báo lá cải viết bài câu fame. Phía dưới bình luận đều rất tỉnh táo: “Con trai cái đmm. Cậu bé kia trông lớn như vậy, mấy ông cho rằng Lâm Lạc Bạch mười mấy tuổi đã sinh con à?”
Người qua đường chẳng ai tin nhưng các fan của Lâm Lạc Bạch cực kỳ tức giận, đều cho rằng có người cố ý bôi nhọ thanh danh của idol mình. Các fan bắt đầu đi phản hắc mãnh liệt.
Lâm Lạc Bạch đánh răng, rửa mặt, chạy đến phòng của Dụ Văn Xuyên tìm anh. Dụ Văn Xuyên đã đưa em trai về nhà, đang ngồi trong phòng xem bản thảo.
Dụ Văn Xuyên nói: “Anh thấy tin tức rồi. Anh đã bảo với chị Hồ, chị ấy nói sẽ lấy danh nghĩa công ty để yêu cầu rút tin tức xuống, đừng lo.”
Lâm Lạc Bạch: “Haizzz, mấy tên paparazzi cũng rảnh quá mà.”
Dụ Văn Xuyên: “Sau này anh sẽ không đưa thằng nhóc tới nữa. Mỗi lần tới đều gây phiền phức.”
Thằng nhóc ở đây chính là Dụ Thượng Hiển.
Lâm Lạc Bạch đột nhiên nhớ tới sự việc ban sáng: “Sao em ấy là gọi em là chị dâu?”
Vẻ mặt Dư Vấn Xuyên không kinh ngạc, cũng không hoảng loạn, chỉ nhướng mày hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Lâm Lạc Bạch: “Anh đem chuyện của chúng ta kể cho em ấy sao?”
Dụ Văn Xuyên lắc đầu: “Không có.”
Thế chắc thằng bé tự mình đoán ra.
Thằng bé này tâm tư cũng nhạy bén thật. Bình thường Dụ Văn Xuyên ít khi về nhà, em trai cơ bản chỉ dựa vào khuôn mặt lạnh như băng này của anh mà đoán được anh đang yêu ai, thật không dễ dàng.
_
Một năm trước. Khi hai người vẫn chưa ở bên nhau ——
“Anh à, hức….Em muốn gọi điện thoại cho anh trai kia. Nhưng mà lúc đi em lại quên hỏi mất rồi. Huhuhu….Cuối cùng em đi lạc….”
Dụ Thượng Hiển y như một chú chó con ngồi xổm trước cửa siêu thị trước khóc không ra hơi, nước mắt nước mũi tèm lem.
Dụ Văn Xuyên không giỏi dỗ dành, anh đứng trước mặt em trai, cầm tay nhóc: “Không khóc. Chúng ta đi về thôi.”
Dụ Thượng Hiển: “Anh đưa số của anh đẹp trai kia cho em đi.”
Dụ Văn Xuyên: “Anh đây rồi, gọi điện thoại cho cậu ấy làm gì.”
Dụ Thượng Hiển nóng nảy: “Không phải. Lỡ như có một ngày nào đó em lại đi lạc thì không cần lo là không nhớ số điện thoại của anh ấy.”
Suy nghĩ sâu sắc ha, đã học được cách phòng ngừa chu đáo rồi đấy.
Dụ Văn Xuyên: “Thôi được rồi đứng lên đi, lưu xong số rồi thì phải đi về đấy nhé?”
Nói xong anh đọc ra một dãy số.
“Từ từ anh ơi, đọc chậm một chút thôi.” Dụ Thượng Hiển gõ xong số, ngẩng đầu hỏi, “Em nên lưu tên anh ấy là gì ạ?”
Ánh mắt Dụ Văn Xuyên dừng lại ở dãy số di dộng, băn khoan trong chốc lát rồi đáp: “Chị dâu.”
“Hả?” Dụ Thượng Hiển mặt đầy nghi hoặc, gõ xuống hai chữ, “Là “chị dâu” này ạ?”
Dụ Văn Xuyên: “Đúng vậy.”
Dụ Thưởng Hiển cảm thấy có gì đó sai sai: “Là chị dâu kiểu kia ạ? Vợ của anh ạ?”
Dụ Văn Xuyên muốn nói lại thôi, vành tai ửng hồng. Nửa ngày anh mới nghẹn ra một cậu: “Không phải, anh ấy tên Lâm Lạc Bạch, tên thật gọi là chị dâu. Em gọi là chị dâu cũng được….Nhưng mà anh ấy không thích bị gọi như thế đâu.”
“Vâng ạ.” Dụ Thượng Hiển lưu tên “Chị dâu” vào trong danh bạ.
Thằng bé cái gì cũng không hiểu, anh trai nói gì thì nó tin vậy thôi.
Dụ Thượng Hiển hay quên, chưa gì đã quên sạch lời anh trai dặn hồi trước. Lần thứ hai gặp mặt, nhóc rất hưng phấn nhìn Lâm Lạc Bạch gọi hai tiếng “Chị dâu.”
_Hết chương 7_