Trông có khác gì bạn giường không.
Lâm Lạc Bạch không thể để như vậy. Cậu quyết định phải sắp xếp một cuộc hẹn hò kinh thiên động địa, để hai người về sau không thể quên được.
Lâm Lạc Bạch chọn một ngày mà cả hai không có lịch trình làm việc, tỉ mỉ lên kế hoạch hẹn hò. Địa điểm hẹn hò của cậu rất nhiều, một ngày mà đi chơi tận 12 chỗ, cuối cùng sẽ ở lại tại một khách sạn 5 sao nào đó ở vùng ngoại ô.
Dụ Văn Xuyên nhìn thoáng qua, bình luận: “Sao đi nhiều nơi thế? Giống như đi du lịch vậy.”
“Vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, đi được càng nhiều càng tốt. Mấy chỗ này chỗ nào em cũng muốn đi cùng với anh hết.” Lâm Lạc Bạch cắn bút, đưa một cái bút khác cho Dụ Văn Xuyên, “Hay là anh cứ chọn ra nơi nào anh thích đi đi.”
Dụ Văn Xuyên không chút suy nghĩ, trực tiếp cầm bút khoanh một đường tròn ở địa điểm cuối cùng: Khách sạn 5 sao.
Mặt Lâm Lạc Bạch từ từ đỏ lên: “Anh có thể nghĩ chuyện khác ngoài chuyện đó ra được không?”
Dụ Văn Xuyên: “Anh nghe nói chỗ đó có suối nước nóng. Nghỉ ngơi thì đừng chạy nhảy làm gì cho mệt, ra đó thư giãn là được rồi.”
…..Cũng hợp lý đó chứ. Vì thế Lâm Lạc Bạch gọi điện cho khách sạn đặt phòng.
Đáng tiếc chưa tới hai ngày, người đại diện đã thông báo họ không còn ngày nghỉ nữa, vẫn phải đi làm. Hóa ra là con gái rượu của lão tổng một công ty lớn kết hôn, cô dâu rất thích nhóm của Lâm Lạc Bạch, có thể nói là fan số một của nhóm, buổi diễn nào cũng có mặt. Lão tổng vì muốn làm con gái cao hứng nên đã liên hệ công ty, chuyển một số tiền lớn muốn nhóm đến lễ cưới biểu diễn. Công ty vui vẻ đồng ý, mà nghệ sĩ thì không có cách nào từ chối.
Kế hoạch hẹn hò của Lâm Lạc Bạch và Dụ Văn Xuyên bởi vậy mà phải ngâm nước nóng.
Trừ cái này ra, Lâm Lạc Bạch còn nhận được một thông tin khác. Đó là ở hôn lễ, nhóm có bốn người sẽ chia ra 2:2, bốn người sẽ hát hai ca khúc khác nhau. Vị thiên kim này đu hai CP, một là Lâm Lạc Bạch và vị đồng đội nọ, hai là Dụ Văn Xuyên và Wavri.
Không sai, có tiền còn có thể bắt quỷ xay cối, Warvi cho dù đã rút khỏi nhóm cũng bắt buộc phải đến biểu diễn.
Lâm Lạc Bạch cùng đồng đội biểu diễn “Hôm nay em phải gả cho anh”.
Mà Wavri cùng Dụ Văn Xuyên lại hát “Điều lãng mạn nhất”.
Ngày cưới, mọi người lên xe sang Bến Thượng Hải. Đám cưới diễn ra tại một hoa viên, phù rể và phù dâu xếp hàng dài để chào đón họ, còn chụp ảnh chung.
Wavri cố ý đem theo khăn quàng cổ mà Lâm Lạc Bạch đan cho lắc lư ở trước mặt Dụ Văn Xuyên. Dụ Văn Xuyên tức đến mức trán nổi gân xanh.
Hai người cho dù không hợp nhau, tốt xấu gì cũng đã cầm thù lao, phải biểu diễn tốt một chút, đây là trách nhiệm của một nghệ sĩ.
Tiết mục của Dụ Văn Xuyên và Wavri bắt đầu.
Cũng không biết có phải cô dâu liên tưởng đến chính mình hay không, hay là do CP cô thích đang song ca mà ở đoạn cao trào của bài hát xúc động đến rơi lệ.
Cô kéo tay Wavri, nhỏ giọng nói: “Cho dù em đã rời nhóm nhưng tình cảm vẫn thật tốt. Ở trong nhóm chị thích nhất là em.”
Wavri đỏ mặt, và có vẻ ngại ngùng: “Chị đừng khóc mà, hôm nay là ngày vui của chị, chị nhất định phải vui vẻ. Chị vui em cũng rất vui. Chị yên tâm đi, cho dù có rời nhóm thì em và anh ấy vẫn rất thân thiết.”
Từ “anh ấy” từ miệng của Wavri chính là chỉ Dụ Văn Xuyên.
Cô dâu bật cười, ôm lấy Wavri.
Trong mắt nữ nhân là cún con, trong mắt nam nhân chính là trà xanh. Nếu không phải đánh người là vi phạm pháp luật, Dụ Văn Xuyên rất muốn đánh Wavri một trận.
Lúc sau tới Lâm Lạc Bạch biểu diễn. Lúc này cô dâu đã ngừng khóc, cô nhìn hai chàng trai trên sân hát, ngược lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Thời điểm hát “Hôm nay em phải gả cho anh”, Lâm Lạc Bạch cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng cứ dán chặt vào mình.
Cậu và đồng đôi Tiểu Hà cố ý mặc vest trắng đến tham dự buổi lễ, nhìn qua lại rất giống một cặp tình nhân.
Có thể là do cậu bổ não quá nhiều, vừa rồi ở dưới sân khấu nhìn Dụ Văn Xuyên và Wavri hát tình ca, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác đố kỵ chua xót: Bạn trai mình cũng người khác kết hôn, mà cậu chỉ có thể ngồi ở dưới miễn cưỡng cười chúc phúc. Giống như là kẻ thứ ba vậy.
Lúc cậu biểu diễn, Dụ Văn Xuyên liệu có nghĩ như vậy không?
Sau khi biểu diễn xong, người đại diện yêu cầu cả nhóm phải tham gia buổi hôn lễ này, như thế mới có thể quen biết thêm nhiều người, tích lũy quan hệ.
Đám cưới diễn ra đến tận lúc chiều muộn. Lâm Lạc Bạch nhàm chán chạy ra chỗ hoa viên bên ngoài bữa tiệc để hít thở không khí.
Đang lượn lờ thì vô tình lại gặp Wavri.
Cậu chàng vẻ mặt quái dị nhìn cậu: “Sao lại là anh?”
Lâm Lạc Bạch nghe không hiểu: “Hả? Em muốn gặp ai à?”
Vừa dứt lời, Dụ Văn Xuyên xuất hiện ngay sau lưng Lâm Lạc Bạch.
Lâm Lạc Bạch bây giờ mới phản ứng lại, hóa ra là Wavri chờ Dụ Văn Xuyên.
Hai người bọn họ hẹn nhau ở chỗ vắng vẻ này làm cái gì? Muốn tránh tai mắt người khác mà làm chuyện gì mờ ám sao?
Bắt gặp tình huống này, ý niệm “kẻ thứ ba” lại rục rích trỗi dậy. Lâm Lạc Bạch cảm thấy rất ấm ức. Đáng ra hôm nay hai người sẽ đi hẹn hò ở suối nước nóng, kết quả cậu lại phải trơ mắt nhìn bạn trai hát tình ca với người khác, còn hẹn người ta ra chỗ vắng vẻ hẹn hò.
Lâm Lạc Bạch chua xót, muốn quay đầu bỏ đi, nghĩ cũng không muốn nghĩ. Cậu chờ muốn chờ cho hôn lễ kết thúc rồi về nhà thật nhanh.
Dụ Văn Xuyên thấy Lâm Lạc Bạch không ổn, vội vã đuổi theo, đi phía sau hỏi: “Sao vậy? Em tức giận sao?”
Lâm Lạc Bạch không nói lời nào, bước đi càng nhanh.
Dụ Văn Xuyên thấy Lâm Lạc Bạch không để ý tới mình, trong lòng lo lắng, bắt đầu giải thích lung tung hết cả lên: “Vừa nãy Wavri lấy trộm đồ của anh, cậu ta bảo anh tới đó gặp thì mới trả lại.”
Lâm Lạc Bạch dừng bước: “Thứ gì?”
Dụ Văn Xuyên không nói rõ, ngược lại có điểm ngượng ngùng: “Chờ anh lấy về sẽ nói cho em biết.”
Lâm Lạc Bạch không phải là người vô lý. Sau khi Dụ Văn Xuyên giải thích, bực dọc trong người cậu cũng bay đi. Cậu trở về hội trường đám cưới, một lúc sau, Wavri và Dụ Văn Xuyên cũng quay trở lại. Vẻ mặt Dụ Văn Xuyên rất bình thản nhưng Wavri lại cau mày, tỏ vẻ không vui.
Dụ Văn Xuyên bước đến gần cậu, nói nhỏ: “Đi, chúng ta vào phòng thay đồ.”
Lâm Lạc Bạch đi theo Dụ Văn Xuyên vào phòng thay đồ không có ai. Dụ Văn Xuyên bỗng xoay người, móc từ trong túi ra một hộp vải nhung, đưa cho Lâm Lạc Bạch.
“Anh định khi nào chúng ta đi hẹn hò thì sẽ cầu hôn em.” Dụ Văn Xuyên mở ra hộp, bên trong có một chiếc nhẫn bạch kim sáng bóng, “Nhưng mà kế hoạch anh chuẩn bị lại bị buổi hôn lễ này làm gián đoạn mất rồi. Anh vẫn luôn cầm theo nhẫn bên người, không nghĩ tới lại bị Wavri phát hiện. Cậu ấy thấy được trên nhẫn có khắc tên viết tắt của anh và em.”
Nhẫn lộ ra ngoài ánh sáng rất chói mắt, Lâm Lạc Bạch nhất thời choáng váng.
Hóa ra vừa rồi Wavri lấy…..
Dụ Văn Xuyên định cầu hôn cậu ư?
“Bị Wavri vạch trần rồi, anh cũng không muốn giấu diếm nữa. Lâm Lạc Bạch, chúng ta kết hôn đi.” Dụ Văn Xuyên quỳ gối, nắm lấy tay Lâm Lạc Bạch, thành kính mà hôn lên, “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
_
Vì thế, Lâm Lạc Bạch mơ mơ màng màng cùng Dụ Văn Xuyên kết hôn.
Chờ đến lúc hai người đã giải nghệ, công khai tình yêu và hôn nhân. Hai người vẫn như cũ không chờ được fan CP.
Bởi vì fan của bọn họ đã thích người khác mất rồi.
Haiz, đây là một câu chuyện vừa ngọt ngào, vừa bi thương~
Hoàn.