Lúc Diệp Hoan Tâm lần thứ tư đứng trước gương nhìn chính bản thân mình, Phó Sâm cũng không nhịn được nữa, “Sẽ gầy thôi.”
“Ừm, em biết.”
Trong nháy mắt cục cưng đã tròn một tháng, Diệp Hoan Tâm rốt cuộc mới nhớ đến trước đó siêu âm là bé trai.
“Phó tiên sinh, xin hỏi anh kiếm được hay không?”
“Kiếm lời.”
“Hả” Diệp Hoan Tâm nhíu mày.
“Anh cưới một người, lại được hai người, chẳng lẽ không phải?” Phó Sâm nhìn Diệp Hoan Tâm cười.
Lúc này, cục cưng đột nhiên khóc lớn thành tiếng, Phó Sâm cau mày một cái, nhìn nhóc, oán giận nói, “Chỉ là có chút phiền.”
Trước khi nhóc con được sinh ra, Phó Sâm chuẩn bị rất nhiều quần áo cho bé, nam nữ đều có, nhưng đồ nam chỉ có mấy bộ, còn cho bé gái thì váy xanh váy đỏ đúng là nhiều không ít. Phó Sâm đem tủ quần áo đóng lại, “nhắm mắt làm ngơ”.
Diệp Hoan Tâm nhìn thấy tất cả để vào trong mắt, nhưng cũng bất lực! Không thể nào lại đem nhóc nhét ngược vào bụng mình, sản xuất lại từ đầu được!
“Phó tiên sinh, xin cho hỏi cảm thụ của anh ra sao?”
Phó Sâm dừng một chút, tiếp tục thu dọn quần áo em bé. Anh đương nhiên muốn lựa chọn từ chối trả lời vấn đề này, nhưng hiện tại quả thật không đành lòng phật ý sự hiếu kỳ của vợ yêu. Thế là nghĩ nghĩ nói: “Không ai có thể làm anh chia ra tình yêu của anh đối với em. Hơn nữa, còn có thêm một người bảo vệ em, rất tốt.”
Mặc dù trong lòng Diệp Hoan Tâm cảm thấy ngữ khí của anh rất chua xót, nhưng một nơi trong trái tim lại bị Phó Sâm mềm mại đè xuống.