Dù cho cảm thấy những lời nói kia khi nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng vẫn một lần lại một lần thử nghiệm.
Đang lúc dùng cơm, Phó Sâm đặt chén xuống, do dự một hồi, vẫn quyết định thử một chút.
“Cô là ai?” Phó Sâm hỏi.
“Em là ai? Đây là vấn đề triết lý tốt đấy.” Diệp Hoan Tâm nghi hoặc nhìn Phó Sâm, cảm thấy mười phần không hiểu được. Chẳng lẽ anh đang nói cho cô đạo lý gì sao, “Cô là ai”, “Cô từ đâu đến”, “Cô muốn đi đâu”.
Phó Sâm nhất thời không biết tiếp tục như thế nào, anh cảm thấy câu trả lời của Diệp Hoan Tâm không phù hợp với đề mục được đưa ra.
Thế là Phó Sâm uốn nắn cô: “Em phải nói em là Diệp Hoan Tâm”. Cuối cùng, anh lại nhỏ giọng nói một câu: “Em trả lời như vậy anh không biết tiếp tục thế nào.”
Diệp Hoan Tâm cười, “Vậy chúng ta làm lại!”
Trong đầu Phó Sâm đang nhớ lại những lời thổ lộ tâm tình trong bách khoa toàn thư, nghĩ một hồi lại lựa chọn khẩu vị “lạ”.
“Trên tay cô đang có một chiếc nhẫn, trên tay tôi...”
“Chúng ta chính là vợ chồng.”
“Dùng gỗ làm cửa gọi là cửa gỗ, dùng sắt thì gọi là cửa sắt...”
“Đi cửa hạnh phúc đi,” Diệp Hoan Tâm dùng ngón tay chỉ mình và Phó Sâm, “Chúng ta đó.”
“...” Phó Sâm.
Phó Sâm trung thực, tiếp tục theo kịch bản mà phát triển. Anh muốn xác thực những lời đám cư dân mạng nói “Con gái đầu tiên là cảm thấy rất bình thường, nhưng sau khi kịp phản ứng sẽ có cảm giác tình nồng ý mật”, kết quả anh phát hiện Diệp Hoan Tâm không một hề lấy đạo lý bình thường để đưa ra đáp án.
Diệp Hoan Tâm nhìn gương mặt đang co quắp của chồng, nét mặt ngày càng cứng đờ, cố nín cười ý nói: “Không có gì cả. Những gì anh nói em đều biết. Nếu không anh lại đổi cái khác xem?”
Phó Sâm suy nghĩ một chút, vẫn hỏi tiếp: “Em là ai?”
“Em đúng là Diệp Hoan Tâm.” Cô theo Phó Sâm đáp.
“Không, em là —— người trong lòng anh.”
Phó Sâm nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoan Tâm.
Diệp Hoan Tâm đỏ mặt, tốt quá! Cô thật sự có cảm giác động tâm.