Lê Tử Hâm nắm chặt góc áo của mình, nụ cười có chút không được tự nhiên: "Chú Lê đang nói gì vậy? Không phải là con mới gặp mặt Lê Hiên sao? Làm sao mà có tình cảm được chứ..."
"Chú thấy không phải như vậy." Lê Diệu Hoa dễ dàng phát hiện ra dáng vẻ khẩn trương đang cố che giấu của Lê Tử Hâm. Ông không khỏi bật cười: "Tử Hâm. Chú nhớ lúc con còn nhỏ rất thích dính lấy Lê Hiên."
Lê Tử Hâm bị Lê Diệu Hoa nói như vậy hai gò má liền ửng đỏ, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu nói: "Chú Lê đừng nói như vậy, đó là chuyện lúc trước. Bây giờ con không nhớ rõ nữa, khi đó con còn nhỏ, biết tình cảm gì chứ..." Trái tim của Lê Tử Hâm càng đập càng nhanh, khi nghe thấy lời Lê Diệu Hoa nói, ký ức không thể quay trở lại đột ngột ùa về.
Tuổi còn nhỏ làm sao có thể nhớ rõ mọi chuyện, làm sao có thể để ý nhau được? Lê Tử Hâm luôn cho rằng mọi chuyện là vậy, nhưng mà khi cô cố gắng phủ định hết mọi chuyện trong quá khứ, thì trong đầu cô lại nhớ rất rõ ràng từng cử động, một cái nhăn mày một nụ cười.
"Tử Hâm! Lại đây nào!" Ông nội Triều ngoắc cô.
Đối với Tử Hâm khi tám tuổi, lúc cô mới gặp ông cụ thì vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng mà ông luôn lộ ra nét mặt ôn hòa, làm cho Tử Hâm từ từ buông lỏng cảnh giác.
"Ông nội." Cô có chút ngượng ngùng đi tới bên cạnh ông nội Lê, đầu vẫn cúi xuống đất như cũ.
Ông nội Lê mỉm cười xoa cái đầu xù xì của đứa nhỏ trước mặt, giọng nói trầm thấp đầy ôn hòa vang lên: "Tử Hâm, từ đây về sau ông sẽ là ông nội của con. Tên của con sẽ là Lê Tử Hâm, trong nhà ông nội có một anh trai nhỏ nhìn rất dễ thương.... Tử Hâm có muốn về nhà cùng với ông nội hay không?"
Ông đang hỏi ý kiến của cô sao? Tử Hâm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bồ cầu chớp chớp nhìn ông cụ ở trước mặt. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy ở cô nhi viện này, không phải ông chỉ muốn dẫn cô đi thôi sao, tại sao lại hỏi ý kiến của cô?
Tử Hâm cảm thấy ông cụ này và những người trước kia đến cô nhi viện nhận nuôi hoàn toàn không giống nhau. Trong lòng cô trở nên ấm áp, cô sợ rằng mình sẽ không tìm thấy người tốt như thế này nữa để nhận nuôi cô. Cô đưa tay giữ chặt lấy ống tay áo của ông, Tử Hâm... không đúng, từ nay về sao phải cô là Lê Tử Hâm. Đôi môi cô khẽ cong lên, ra sức gật đầu: "Vâng, con đồng ý!"
Sau đó Lê Tử Hâm được ông dẫn tới một nơi rất lớn, căn phòng rất đẹp. Nhưng mà cô cũng không thấy anh trai nhỏ mà ông nội đã từng nhắc tới.
Rất lâu sau cô mới biết được, thật ra nơi đây không phải là nhà của ông nội. Nơi này là một phần tài sản của ông, như vậy là ông nội có rất nhiều tiền. Tuy nơi này không phải là nhà của ông nội sống, nhưng mà ông nội luôn tới thăm cô, dặn dò bảo mẫu phải chăm sóc cô thật tốt. Lê Tử Hâm cảm thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ, rất hạnh phúc đến nổi cô cảm giác nó không phải là sự thật.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hiên, cô thấy anh là một người con trai dễ nhìn, trắng trẻo nõn nà, tuy là con nhỏ tuổi nhưng mà dáng vẻ lại luôn vênh váo, hất cầm lên nhìn cô.
Lê Tử Hâm vẫn chưa quen với việc gặp mặt người lạ, nên cô vẫn trốn ở sau lưng ông nội Lê. Lén lút quan sát Lê Hiên, gương mặt mềm mại trở nên đỏ ửng.
Lê Hiên nheo đôi mắt đẹp lại, không thèm để cô vào trong mắt của mình. Do ông nội vẫn còn đang đứng ở đây nên anh cũng không tiện nói gì.
"Lê Hiên mau lại đây. Đây là em gái mà ông nội đã nói với con lúc trước." Ông nội Triều vẫy vẫy tay với Lê Hiên, anh vốn là một tiểu vương tử luôn bướng bỉnh lỳ lợm giống như Lê Tử Hâm, vậy mà bây giờ lại dịu dàng gật đầu đi tới bên cạnh ông nội và cô.
Lê Tử Hâm cười với Lê Hiên, nhưng mà lại bị anh phớt lờ nên cô liền trở nên lúng túng.
Ông nội sờ đầu Lê Tử Hâm, nói: "Tử Hâm, con tự giới thiệu đi."
"Em tên là Lê Tử Hâm." Lê Tử Hâm nghe lời ông nội, gật đầu nói với Lê Hiên đang đứng đói diện.
Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm nói như vậy, anh cũng không tiếp tục phớt lờ cô nữa. Nhưng mà gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mở miệng nói: "Lê Hiên."
Hai chữ 'Lê Hiên' chính là câu đầu tiên anh nói với cô.
"Lê Hiên, Tử Hâm là em gái của con. Cho nên con phải nhớ kỹ lúc không có ông nội ở đây, con nhất định phải bảo vệ Tử Hâm thật tốt. Con hiểu chưa?" Ôn nội Lê kéo hai đứa bé lại đứng cùng một chỗ với nhau, sau đó trịnh trọng nói với Lê Hiên.
Tuy là Lê Hiên không thích Lê Tử Hâm lắm, nhưng mà khi nghe lời nói của ông nội, thì tư tưởng nam tử hán liền nổi lên. Ra sức gật đầu đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy ấm áp của Lê Tử Hâm, kiên định nói với ông nội: "Ông nội cứ yên tâm! Tất nhiên con phải bảo vệ tốt cho em ấy rồi!"