Tại sao Chính Dân không nghe điện thoại? Tại sao Chính Dân không liên lạc với cô?
Tại sao?
Tại sao tối hôm qua Chính Dân lại bỏ cô một mình để đi giúp cô ta?
Tại sao cô lại ngu ngốc đến mức không lên tiếng ngăn cản anh?
Đầu cô chật ních những điều hối tiến cùng oán hận, cảm giác giống như giây tiếp theo đầu cô sẽ nổ tung, Ô Tiêu Tình bỗng đứng lên, đi ra ngoài.
Cô không thể ở lại nơi này được nữa. Nếu cô còn ngồi ở đây đợi người ta rồi suy nghĩ lung tung, cô sẽ điên lên mất. Cơ mà, bây giờ cô có thể đi đâu đây?
Đi xuống dưới lầu, đứng bên ngoài vỉa hè, đang lúc Tiêu Tình mù mờ không biết nên làm thế nào thì một chiếc xe nhỏ quen thuộc dừng ở trước mặt cô.
“Tiêu Tình, sao em lại đứng ngơ ngẩn ở đây vậy?” Ô Tiêu Tình lấy lại bình tĩnh thì phát hiện ra người gọi cô chính là người cô mới quen tối hôm qua – Trần Thụy Thụy, người lái xe chính là bạn trai của cô ấy – Nhâm Phong – chủ quản lý quán cà phê có những cô hầu gái xinh đẹp.
Ngày hôm qua, chủ quản lí có đề cập với cô rằng anh và chị Thụy Thụy sẽ sống ở sát bên nhà cô vậy mà hôm nay lại khéo gặp hai người như vậy.
Vừa nhìn thấy gương mặt mỉm cười ấm áp của chị Thụy Thụy, Ô Tiêu Tình khóc òa lên.
"Ô... chị Thụy Thụy......"
Phải công nhận rằng cả người tương đối hợp ý nhau. Chị Thụy Thụy luôn đem đến cho cô cảm giác an toàn như một người chị gái trong nhà, vì thế, ở trước mặt cô ấy, cô hoàn toàn không có một chút đề phòng nào cả mà bày tỏ những tâm tình trong lòng ra.
“Tiêu Tình, em làm sao vậy? Sao lại khóc nữa rồi?”
Cô chỉ nghĩ rằng dừng xe để chào hỏi một chút, thấy Ô Tiêu Tình khóc lớn tiếng như vậy, Trần Thụy Thụy vội vàng xuống xe, đến bên cạnh cô.
"Ô ô --. . ."
Mỗi khi đau lòng, được người khác an ủi, Ô Tiêu Tình liền bộc phát khóc lớn tiếng để phát tiết những nỗi buồn nặng nề trong lòng, cộng thêm hôm nay cô thực sự có cảm giác hoang mang lo sợ, chị Thụy Thụy xuất hiện quả thật giống như thiên sứ giúp đỡ khiến cô chỉ muốn khóc thật sảng khoái để loại bỏ những lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng.
Ô Tiêu Tình vùi mặt vào ngực Trần Thụy Thụy như một đứa bé thích làm nũng. Dù sao ngày hôm qua cũng mất mặt rồi, hôm nay cô cũng không sợ mất mặt thêm lần nữa. Trần Thụy Thụy không ngừng vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tình, nhẹ giọng an ủi cô, rồi quay đầu nói với bạn trai: “Phong, anh về tiệm trước đi. Em sợ mấy hầu gái đáng yêu đến tiệm lại không thấy quản lí đâu. Em ở lại đây một chút, xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi lại cho anh sau.”
“Thụy, em định để cho cô ấy ở giữa đường lớn mà khóc lóc om sòm sao?” Bộ dạng lúc này chẳng đẹp chút nào cả! Nhâm Phong liền đề nghị: “Cả hai lên xe đi, cùng đến tiệm rồi hẳn nói chuyện.”
Nơi này cách tiệm của bọn họ chỉ có một đoạn đường ngắn mà thôi với lại thân hình của cả hai cô gái đều nhỏ nhắn như vậy, chịu khó chen chúc trong một chỗ ghế phụ tuyệt đối không thành vấn đề. Đưa cô gái đáng yêu này tới tiệm dù sao cũng hơn là để cho cô ở trên đường ngồi khóc như vậy sẽ gây ồn ào, khó chịu.
“Cũng được!” Trần Thụy Thụy nhẹ nhàng dỗ Ô Tiêu Tình để cô chịu lên xe. Trần Thụy Thụy ngồi vào trong xe trước sau đó kéo Ô Tiêu Tình ngồi lên đùi mình, đóng cửa xe lại rồi xe chạy thẳng tắp đến tiệm cà phê Nữ hầu gái đáng yêu.
Mười hai giờ trưa chính là thời điểm bận rộn, khách hàng xếp thành một hàng dài, hai quầy thu ngân cũng không làm xuể. Trong tiệm chật ních những vị khách đang đứng chờ, Trần Thụy Thụy vào trong tiệm tuy có chút bực bội nhưng cũng buồn cười, chậc lưỡi: “Thật chết người, hôm nay không phải ngày nghỉ, sao khách hàng lại đến đông thế này?”
Kéo Ô Tiêu Tình với đôi mắt đỏ hoe vào trong phòng nghỉ, Trần Thụy Thụy nhìn cô đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi, trong tiệm hiện giờ đang rất bận, em ngồi đợi ở đây một chút, chị Thụy Thụy đi bồi người ta nói chuyện. Em ngoan ngoãn ngồi ở đây không được chạy loạn, được chứ?”
"Vâng...."
Đây là nơi cô ngồi đợi tối hôm qua cho nên không có cảm giác xa lạ nào cả. Sau khi Trần Thụy Thụy rời khỏi phòng nghỉ, Ô Tiêu Tình gục xuống bàn, vừa mới khóc một trận nên cô có chút mệt mỏi. Cô lại lấy di dộng ra, gọi điện cho Chính Dân nhưng vẫn là giọng nói để lại lời nói bằng hộp thư nhắc nhỏ. Ô Tiêu Tình thở dài một tiếng, nghĩ thầm Chính Dân đã yêu cô ta thật rồi, vậy tại sao không trực tiếp dứt khoát nói với cô chứ? Mất tích cả đêm, điện thoại cũng không chịu nhận chẳng phải đang cố ý nhắc cô nói ra lời chia tay sao?
Dẫu vậy, trong lòng cô lại văng vẳng một âm thanh: Không, sẽ không, Chính Dân không phải là hạng người đó. Tối hôm qua, không phải anh nói anh thích cô sao? Chính Dân vẫn còn yêu cô, Chính Dân không thể nào thay lòng đổi dạ được………
Nhưng sự thật trước mắt, sau khi Chính Dân nhận điện thoại của tiểu học muội liền bỏ lại cô một mình giữa đêm khuya mà đi ra ngoài, đến buổi trưa hôm nay lại không liên lạc được. Rốt cuộc anh đang chuẩn bị những gì? Tình huống thế này liệu cô có thể quên được không?
Nghĩ đi nghĩ lại khiến cô lại nước mắt lưng tròng, đã chờ trào ra. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên, người mở cửa phòng nghỉ đi vào: “Tiêu Tình, cái này cho em.”
Triệu Như Nguyệt đẩy một phần bữa ăn từ cửa đi vào, vừa tiến vào phòng nghỉ ngơi liền thấy hai mắt Tiêu Tình rưng rưng, bộ dạng trông thê thảm, vội vàng bước nhanh tới: “Lệ mỹ nhân, tại sao em lại khóc? Ngoan nào, chị Thụy Thụy hiện đang rất bận, để chị tạm thời vào vai thùng rác tâm sự của em nào.”