• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em không quyến rũ hắn ta đúng không?"

“Em………” Trong nháy mắt, mặt Ô Tiêu Tình đỏ tới mang tai. “---…Em có mà!” Chẳng phải cô đã cố ý ăn mặc thành cái dạng kia tất nhiên là muốn quyến rũ anh rồi.

“Thật sao? Vậy sao hôm nay em còn khóc? Cùng bạn trai chiến đấu hừng hực một đêm vậy mà vẫn còn sức để khóc sao?” Triệu Như Nguyệt cười hì hì nói. Nhìn gương mặt ửng hồng của Tiêu Tình, hẳn là có hưởng thụ một đêm kích thích nhưng chuyện gì đã xảy ra tiếp theo khiến cho đôi mắt của Tiểu Mị Mị đẫm lệ, khóc đến đáng thương thế này?

Nghe Triệu Như Nguyệt hỏi thẳng thắn như vậy, Ô Tiêu Tình quả thật muốn đỏ hết cả cổ chứ đừng nói là mặt.

"Vâng.... ........"

“Rồi sao nữa? Cái tên khốn khiếp đó thật có phúc mà không biết hưởng lại cố ý đi chọc cho em khóc?”

“Chuyện này…… không phải là cố ý đâu ạ!” Chính Dân rất kiên trì, muốn quan tâm tới tiểu học muội, phải đưa tiểu học muội đó về đến tận nhà thì anh mới an tâm. Có điều….sau đó thì sao? Cho tới bây giờ Chính Dân cũng không gọi nói cô một tiếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Không phải cố ý sao?” Triệu Như Nguyệt giận tới mức lông mày nhíu chặt lại. “Vậy hắn có ý gì? Tiêu Tình, chẳng lẽ hắn muốn nói chia tay với em? Chuyện kích tình đêm qua lẽ nào lại là trận chiến để kỉ niệm lần cuối cùng?”

“Không đúng. Không đúng. Không phải vậy đâu!” Ô Tiêu Tình liều chết lắc đầu, lắc đầu muốn đến hôn mê. “Chính Dân nói rằng anh ấy rất yêu em, giữa hai người………” Ô Tiêu Tình rất muốn nói rằng giữa cô và anh chẳng có vấn đề gì cả, nhưng những lời này ngay cả bản thân cô cũng không thấy thuyết phục thì cần gì phải lừa gạt người khác? Rõ ràng, giữa cô và Chính Dân có vấn đề.

“Được rồi, là chị nói sai. Tiêu Tình, em không nên kích động như vậy. Những lời chị vừa nói chỉ là giả thiết thôi, em ngàn vạn lần không được khóc đó! Ngộ nhỡ lát nữa chị Thụy Thụy đi vào mà nhìn thấy chị chọc em khóc, chị ấy nhất định sẽ đánh chị……..”

"Em......Em không khóc.....Á..."

Ô Tiêu Tình kiên trì không nháy mắt, còn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Mặc dù làm như vậy rồi nhưng nước mắt như viên trân châu từng hạt rơi xuống.

“A a---- chị sẽ chết mất, xong đời chị rồi. Tiêu Tình, đừng khóc á! Ngoan, làm ơn đừng khóc mà…” Triệu Như Nguyệt vội vàng chạy đến bên cạnh Ô Tiêu Tình, vươn tay ôm lấy cô. Chuyện cô không am hiểu nhất chính là an ủi, tâm sự, không ngờ cô vừa khiến cho đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Mị Mị ướt lại, da mặt như thể bấm ra nước vậy.

Chị Thụy Thụy luôn thầm giận cô thường hay trêu chọc những tiểu đáng yêu mới vào, đặc biệt là những cô gái lọt vào mắt xanh của Thụy Thụy, khiến cô nổi máu muốn bắt cóc về tiệm. Lần này Triệu Như Nguyệt làm sai, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết tội mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK