• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kiều Nghệ nhấn nhấn hồi lâu cũng dần mất hứng thú, cô biết hôm nay không thể đến gần cửa sổ được rồi, thế nên đành đành nằm lên ngực hổ mẹ, co lại thành một đoàn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

***Ngày hôm sau, Kiều Nghệ vẫn như cũ bị mùi sữa chua đánh thức.

Cô không thể ngừng bú sữa, dù sao đó cũng là khẩu phần ăn của cô khi còn nhỏ.

Kiều Nghệ kiên nhẫn ăn xong, sau đó ợ một tiếng nhỏ.

Hôm nay lại là một ngày mới rồi!Cô nhất định phải khiến hổ mẹ đồng ý ra ngoài hôm nay mới được!Kiều Nghệ tự cổ vũ bản thân, lại bắt đầu vòng quanh hổ mẹ, thỉnh thoảng đuổi theo đuôi của nó để chơi đùa.

Hoạt động này đã trở thành một trong số ít “bài tập thể dục” mà cô thực hiện kể từ khi trở thành một bé hổ con.


Khi nào mệt mỏi, cô sẽ bước đến gần hổ mẹ và để hổ mẹ li3m lông.

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cô lại bắt đầu “hành động”.

Cũng may, chỉ cần Kiều Nghệ không đi về phía cửa sổ thì tính tình cua rhoor mẹ rất tốt.

Cho dù cô có cắn râu, tai hay đuôi của nó, dáng vẻ hổ mẹ đều luôn tỏ ra lười biếng, “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”.

Đến giữa trưa, Kiều Nghệ lại đói bụng, cô nhăn mũi, rúc vào dưới thân hổ mẹ, ngậm lấy núm thịt nhô ra để bú sữa.

Ăn uống no đủ, Kiều Nghệ cố chống lại cơn buồn ngủ, đợi hổ mẹ ra ngoài tìm thức ăn cô sẽ nài nỉ nó cho mình đi cùng.

Nhưng Kiều Nghệ lại ngồi ở nơi đó buồn ngủ quá trời quá đất rồi, cái đầu nhỏ gật gật mấy cái, thậm chí có lần còn lắc lư ngã xuống đất, cũng không thấy hổ mẹ có ý định ra ngoài.

Hôm nay hổ mẹ không ra ngoài sao?Kiều Nghệ ôm theo nghi ngờ trong lòng, nằm rạp trên mặt đất định nheo mắt một lúc, không ngờ vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Lúc này, hổ mẹ vốn lười biếng cuối cùng cũng trở nên nhanh nhẹn sung sức, nó dùng mũi dụi dụi cái bụng tròn trịa của hổ con rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Khi Kiều Nghệ tỉnh dậy, hổ mẹ đã đặt miếng thịt nhỏ được chuẩn bị sẵn trước mặt cô.

Cô ngơ ngác nhìn, một hồi sau mới muộn màng nhận ra rằng hổ mẹ đã ra ngoài khi cô đang ngủ!Dỗi ghê, ngay cả hổ cũng biết thừa dịp bé con đang ngủ mà lẻn ra ngoài!(๐•̆ ·̭ •̆๐)Kiếp trước Kiều Nghệ là một con người rất tốt.


Cho nên, cô không cần sự thúc giục của hổ mẹ mà rầu rĩ cúi đầu, nhăn nhó cắn miếng thịt sống trên mặt đất, dùng hàm răng sữa xé nát nó một cách hung dữ.

Hừm, ngày mai cô sẽ rút kinh nghiệm, nhất định phải quấn lấy hổ mẹ để cô ra ngoài!Cứ như vậy, Kiều Nghệ ôm theo quyết tâm hôm sau tinh thần phấn chấn bừng bừng thức dậy.

Sau khi cô ăn uống no đủ, cũng không chơi đùa với hổ mẹ như thường lệ mà nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hổ mẹ thấy thế, không biết con mình hôm nay bị sao vậy.

Nó dùng mũi dụi dụi Kiều Nghệ, sâu trong cổ họng phát ra một thanh âm trầm thấp, như đang hỏi cô có chuyện gì vậy.

Vì đến xoa dịu hổ mẹ và nói với nó rằng cô vẫn ổn, Kiều Nghệ nằm sấp li3m li3m mặt hổ mẹ.

Buổi trưa, Kiều Nghệ nhanh chóng ăn xong bữa trưa, sau đó giả vờ mệt nhọc buồn ngủ, nằm trên mặt đất nhắm mắt lại.

Hổ mẹ nào biết bé con nhà nó đang nghĩ gì.


Nó chờ một lúc, cảm thấy hổ con sẽ không thức dậy, bèn đứng dậy, định bây giờ đi ra ngoài tìm thức ăn.

Tuy nhiên, điều mà hổ mẹ không chú ý tới là sau khi nó đứng dậy thì đôi tai tròn nhỏ đầy lông của Kiều Nghệ cử động, tiếp theo cô mở mắt ra, đôi con ngươi xanh nhạt không hề có dấu hiệu buồn ngủ nào cả.

"Ngao!"Kiều Nghệ dùng hết sức lực hét lên, cái đuôi của hổ mẹ đông dừng lại giữa không trung, nó quay đầu nhìn lại lập tức thấy được bé con tưởng chừng đã ngủ say đang tròn mắt nhìn nó.

"Ngao!"Mẹ ơi, đưa con ra ngoài! Đưa con theo ra ngoài với!Kiều Nghệ dùng bốn chân ngắn cũn vội vàng đi về phía hổ mẹ, trong quá trình này, chân sau bên trái của cô bị kẹt trên chân sau bên phải, làm cho cô ngã xuống đất “rầm” một tiếng lớn.

Cũng may lông da của hổ dày, khi ngã xuống đất cũng không phải là đau lắm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK