Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lọn tóc dài khẽ trườn lên vai Lý Quân, âm thầm chờ đợi câu trả lời của hắn.

 

Lý Quân đưa tay xoa đầu ta:

 

“Sao thế? Ta chưa từng không muốn gặp muội. Ngược lại là muội đó, Đường Đường à, hoàng huynh cho người đi gọi muội mấy lần, nhưng muội lại giận dỗi, không chịu đến.”

 

Ta hừ nhẹ một tiếng.

 

Thì ra là tiện nhân tác oai tác quái.

 

Ta rưng rưng nước mắt, khẽ lắc đầu:

 

“Muội không có… chưa từng có ai tới gọi muội cả.”

 

“Mỗi lần muội đến tìm hoàng huynh, quý phi tẩu tẩu đều nói hoàng huynh đang bận, bảo muội lần sau lại tới.”

 

“Muội muội của quý phi tẩu tẩu cướp mất hôn phu của muội còn chưa đủ, lại còn đoạt lấy cây trâm phượng vàng do mẫu phi để lại cho muội, không cho muội nói cho hoàng huynh biết.”

 

“Vì tẩu tẩu sẽ thổi gió bên gối với hoàng huynh…”

 

“Hoàng huynh, có phải Đường Đường rất không tốt, nên ai cũng không thích muội đúng không?”

 

Lý Quân đập mạnh bàn:

 

“Vô lễ!”

 

Liên quý phi vừa đẩy cửa bước vào, môi khẽ run lên.

 

Ta khẽ nhếch môi cười.

 

Xem ra… có người sắp xui xẻo rồi.

 

14

 

Liên quý phi—à không, giờ nên gọi là Liên tiểu chủ.

 

Bị phạt đưa vào lãnh cung, ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho ta.

 

Cuộc tuyển tú đã bị hoãn suốt sáu năm cuối cùng cũng được mở lại, triều thần trong ngoài đều cảm thán ông trời có mắt.

 

Cửa hiệu trang sức và tiệm vải trong thành đều đông nghịt người, bậc thềm bị giẫm đến thấp đi ba tấc.

 

Trấn Bắc tướng quân đích thân đánh Nam Cung Vấn Thiên năm mươi quân côn, rồi lôi hắn lên triều như lôi một con ch.ó c.h.ế.t để xin tội.

 

Hoàng thượng không còn như trước kia nữa, không khuyên nhủ lão vương gia nữa, chỉ thản nhiên thu lại binh quyền của vương phủ, ra lệnh bọn họ hồi phủ suy xét lỗi lầm.

 

Kinh thành trong chốc lát nổi sóng ngầm ngùn ngụt.

 

Trong cung điện, ta phải đốt đến bảy tám lượt an thần hương mới chợp mắt được một chút.

 

Trong mộng, ta lại quay về những tháng ngày thuở trước.

 

Cha ta là một tú tài thi trượt, từ sau khi dính vào cờ b.ạ.c thì suy sụp hoàn toàn.

 

Mẹ ta bị đem cầm cố hết lần này đến lần khác, sinh hết đứa con này đến đứa con khác, cuối cùng c.h.ế.t trên giường sinh.

 

Chưa qua đầu thất của nương, phụ thân đã đem ta – một đứa trẻ mới năm tuổi – bán thẳng vào kỹ viện.

 

Phụ mẫu ta thuở còn trẻ đều có dung mạo, còn ta lại càng hơn một bậc. Mười bốn tuổi, ta bị ép phải lên đài tiếp khách.

 

Đắng cay ngọt bùi trong những năm tháng đó, chỉ có ta là người rõ nhất.

 

Năm mười tám tuổi, có một thiếu niên trèo vào viện của ta.

 

Chừng mười bốn mười lăm, áo gấm trên người vì phơi nắng quá nhiều mà đã bạc màu sờn vải.

 

Ta hỏi hắn đến làm gì.

 

Hắn nói hắn muốn cưới ta.

 

Ta cười đến suýt nữa ngửa cả người ra sau.

 

“Tiểu lang quân, xin mời về cho, chờ lông măng mọc đủ đã rồi hẵng nói chuyện đó!”

 

Hắn đỏ bừng cả mặt, xấu hổ bỏ chạy.

 

Lần gặp lại là hai năm sau, hắn cao lớn hẳn lên, thả xuống một lượng bạc, đến cả chén trà cũng chẳng đủ mua.

 

Nếu không phải nhìn thấy thanh đao bên hông, mụ tú bà đã sớm sai người đuổi cổ hắn ra ngoài rồi.

 

Một khúc vừa dứt, hắn lại lẻn vào hậu viện, nhét vào tay ta một ngàn lượng bạc.

 

Tiền lẻ lẫn lộn, đủ mọi mệnh giá.

 

“Ngươi xem này, sính lễ đó!” Vừa nói xong hắn đã đỏ mặt, chân nọ vấp chân kia suýt nữa ngã vào hồ nước.

 

Thật kỳ lạ, bỏ ra một ngàn lượng để qua đêm với ta thì có rất nhiều.

 

Kẻ nào chẳng miệng nói tình thâm ý trọng.

 

Nhưng đây là người đầu tiên mang một ngàn lượng đến để cưới ta.

 

Ta lạnh nhạt hơn trước:

 

“Không đủ đâu, tiền chuộc thân của ta chẳng ít chút nào.”

 

Hắn gãi đầu:

 

“Ta biết mà, mười vạn lượng, ta đưa rồi. Giờ chỉ còn lại ngần này.”

 

Ta kinh ngạc đến nỗi chiếc quạt cũng ngừng phẩy:

 

“Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc đến vậy?”

 

Người ấy dè dặt liếc nhìn ta một cái:

 

“Ra trận, đánh nhiều thắng nhiều, đánh nhanh thắng nhanh thì được thưởng.”

 

“Trước khi ta rời đi, đã thích nàng rồi! Ta từng đọc thơ của nàng, nếu nàng là nam tử, năng lực chắc chắn chẳng thua gì ta. Nhà ta sa sút, không câu nệ quy củ, nàng vào cửa sẽ là chính thê. Tiền bạc cũng tiêu hết rồi, cũng chẳng còn sức mà nạp thêm thiếp thất…”

 

Hắn cúi người nhìn ta, ánh mắt chuyên chú, đầy thành khẩn:

 

“Đào Hồng cô nương, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”

 

Trong mộng, mặt ta đỏ bừng, mụ tú bà run rẩy bò tới, váy bị ướt một mảng lớn.

 

“Con gái ngoan, đi đi, đi đi, chúng ta phận nữ tử chốn hồng trần, dơ bẩn lắm rồi, có người chịu rước là may rồi!”

 

Chỉ nghe hắn nói:

 

“Nữ tử sinh ra vốn chẳng thể làm chủ được số phận, dơ bẩn là kẻ đem các nàng ra mua bán, chứ không phải cô nương tốt thế này.”

 

Ta lúc đó đã đáp gì nhỉ? Chuyện xưa quá rồi, ta cũng sắp chẳng nhớ nổi nữa.

 

Từng tiếng gọi dồn dập kéo ta ra khỏi giấc mộng.

 

Trong ánh nhìn đỏ au của ta, cung nữ run rẩy bẩm báo:

 

“Trưởng công chúa gửi thiệp, mời công chúa đến phủ dùng trà.”

 

Ta lau nước mắt, đứng dậy chải chuốt.

 

Trưởng công chúa vẫy tay trước mặt ta:

 

“Ngươi xem thử xem, ai hợp ý ngươi nhất?”

 

Trước mặt là vài thiếu nữ, mỗi người một vẻ, ai cũng có nét nổi bật riêng.

 

Trưởng công chúa vốn thuộc dòng tôn thất, trước khi Lý Quân tuyển tú sẽ nhận vài người họ hàng có dung mạo xuất chúng làm nghĩa nữ.

 

Lý Quân cũng từng nể mặt giữ lại một hai người.

 

Nếu có thể sinh được một trai nửa gái thì càng tốt, để Lý Quân biết tôn thất vẫn còn nhớ tới hắn, âu cũng chẳng tệ.

 

Ta đứng dậy, cẩn thận nhìn từng người một.

 

Một thiếu nữ vội vàng bước lên hành lễ với ta, vạt áo khẽ động, mơ hồ mang theo một mùi m.á.u tanh rất nhẹ.

 

Quả nhiên.

 

Ta hít sâu một hơi, chỉ tay về phía nàng ta, giận dữ quát:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Lột y phục của ả xuống cho ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK