Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

17

 

Ta đưa tay che miệng, bật cười khanh khách:

 

“Thế tử điện hạ còn chưa rõ sao? Thật sự không muốn giữ lại cửu tộc nữa rồi à?”

 

Sắc mặt Nam Cung Vấn Thiên khựng lại, lập tức vung chuôi đao định đánh vào mặt ta.

 

Nam Cung Vấn Thiên tuổi đã lớn, nhưng thủ đoạn âm hiểm thì vẫn như xưa.

 

Dựa vào binh quyền trong tay, hắn muốn hủy hoại sự trong sạch của tiểu công chúa.

 

Một nữ tử khi danh tiết bị hủy, chẳng phải sẽ bị người ta mặc sức chèn ép sao?

 

Nếu tiểu công chúa bị lột sạch xiêm y, thì mặc kệ hung thủ là ai—

 

Người đời cũng sẽ nói nàng không đủ tiết hạnh, không đủ cẩn trọng.

 

Nếu thật sự là một liệt nữ giữ trọn trinh tiết, đã sớm chọn cái c.h.ế.t để giữ danh tiết rồi.

 

Ta cười lạnh.

 

Xem ra, hai mươi roi lần trước đã khiến Nam Cung Vấn Thiên tổn hại không ít.

 

Tổn hại đến mức hắn phải chó cùng rứt giậu.

 

Lần này hắn căn bản không định để ta sống sót rời đi, chặn ta nơi vách đá, sợ ta còn có thể toàn mạng trở về.

 

Chỉ tiếc, giả long chi khí của hắn… đã ngày càng mong manh.

 

Hắn gần như không thể ngăn nổi ta nữa.

 

Ta bước từng bước ép sát hắn.

 

Đẩy văng chuôi đao, ta quay đầu lại, mỉm cười nhẹ nhàng với đám binh lính phía sau:

 

“Bản cung là Trinh Kính công chúa, đích nữ của tiên hoàng, thân muội muội của đương kim thánh thượng. Thế tử vì tình loạn chí, phạm vào trọng tội. Các vị hảo hán, tuyệt đối chớ nên tự hủy tương lai.”

 

Nam Cung Vấn Thiên muốn ngăn ta mở miệng, nhưng đã không còn kịp nữa.

 

Quả nhiên, sau khi ta nói rõ thân phận, đám quân sĩ đồng loạt im lặng, âm thầm lùi lại một bước.

 

Chuyện của Nam Cung Vấn Thiên đã lan truyền khắp nơi, nhà ai mà chẳng có thân thích, sao có thể không biết?

 

Một tháng chỉ được hai lượng bạc, bọn họ không đến mức phải đánh cược cả cửu tộc để mưu hại công chúa.

 

Nam Cung Vấn Thiên tức đến mặt đỏ tai tai, rút soạt thanh đao, đ.â.m thẳng về phía ta.

 

Ta dùng một tay kéo Tố Tâm đang định chắn trước người ta ra, tay kia rút ra nửa khối hổ phù:

 

“Ngươi to gan! Còn không quỳ xuống!”

 

18

 

Hổ phù được chia làm hai nửa, một nửa trong tay Trấn Bắc Vương, một nửa nằm trong tay hoàng thất.

 

Làm giả hổ phù là tội tru di cửu tộc.

 

Nhưng ta đã c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t thêm lần nữa, còn sợ gì nữa chứ?

 

Thế nên xét theo lý, hiện tại ta chính là người thống lĩnh đội binh sĩ này.

 

Bao gồm cả cái gọi là Thế tử kia.

 

Nam Cung Vấn Thiên sững sờ đứng yên tại chỗ, đám quân sĩ phía sau đồng loạt quỳ xuống.

 

“Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

 

Ta khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Nam Cung Vấn Thiên.

 

Hắn nghiến răng quỳ xuống, gương mặt đầy căm hận và nhục nhã.

 

Ta giẫm chiếc hài đính ngọc lên mặt hắn:

 

“Sao thế? Không nói được gì à? Câm rồi sao?”

 

Giọng Nam Cung Vấn Thiên lạnh lẽo:

 

“Cung chúc công chúa vạn an.”

 

Ta vén tóc, thản nhiên đáp:

 

“Ai, miễn lễ, bình thân đi.”

 

Nam Cung Vấn Thiên thấy kế hoạch thất bại, đang định cáo lui, ta liền cất tiếng gọi hắn lại.

 

“Thế tử ca ca, đã lâu rồi người không cùng muội xem hí khúc. Hôm nay lại bồi muội xem một vở thật hay, được không?”

 

Hắn ngẩng đầu lên, không biết trong đầu đang tưởng tượng ra điều gì, trên mặt tràn đầy vui mừng.

 

Xe ngựa chầm chậm quay về kinh, vừa vặn tiến vào thánh đô trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cổng thành đóng lại.

 

Nam Cung Vấn Thiên quay sang nhìn ta, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh diễm.

 

“Công chúa, chúng ta đi đâu vậy? Ta biết ngay nàng không nỡ xa ta mà! Đợi nàng và Liên nhi cùng vào phủ, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!”

 

Trong giọng nói còn mang theo đôi chút thẹn thùng ngượng ngùng.

 

Quả nhiên, nam nhân đều là hạng hạ tiện đến tận xương.

 

Ta vén rèm xe, hoàng hôn vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời, phố phường đã thắp lên vô vàn đèn lồng đủ sắc màu.

 

Người đi kẻ lại đông như mắc cửi, cảnh tượng thái bình thịnh thế.

 

Nam Cung Vấn Thiên cũng nhìn theo ánh mắt ta hướng ra ngoài phố.

 

Một cỗ xe ngựa vội vàng chạy ngang qua, ném ra một nữ nhân y phục xộc xệch, khắp người đầy vết bầm đỏ.

 

Nàng ta vùng dậy trong đau đớn, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

 

Ta nhìn sắc mặt Nam Cung Vấn Thiên xanh mét, tươi cười dịu dàng:

 

“Thú vị thật, đúng là thú vị.”

 

19

 

Nam Cung Vấn Thiên gầm lên:

 

“Trinh Kính! Ngươi thật sự đã mất hết lương tâm rồi!”

 

Ta thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn hắn:

 

“Điều mình không muốn chịu, thì cũng đừng đem áp lên người khác. Ta chỉ dùng cách của ngươi, trả lại cho chính ngươi. Mất lương tâm sao? Vậy kẻ đầu tiên bày ra độc kế, chẳng phải là súc sinh chẳng bằng heo chó à?”

 

Nam Cung Vấn Thiên nghẹn lời, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, ôm chầm lấy nữ nhân kia.

 

Nàng ta nhìn ta qua màn xe, trên mặt đầy rẫy oán độc.

 

Ta chính là quỷ dữ.

 

Ngươi giảng đạo lý với ta, chẳng phải là đang nói giỡn sao?

 

Khi ta tóm được nàng ta, Liên Hoa quận chúa vẫn còn mạnh miệng.

 

Ngón tay nàng ta sơn đỏ rực, trên đầu cài phượng trâm mẫu hậu để lại, trên người là áo gấm “Phù Quang” hoàng huynh ban thưởng.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Miệng nàng ta nhếch lên khinh miệt:

 

“Ta cũng đâu ngờ đâu, chỉ cần ta mở lời là Vấn Thiên ca ca liền đồng ý. Chính ta chọn chỗ ấy đó.”

 

“Ngươi thoát ra thì đã sao? Ngươi đã sớm bị người ta chạm đến từng tấc rồi, Vấn Thiên ca ca nhìn thấy cũng thấy bẩn tởm!”

 

“Nếu là ta, đã sớm c.h.ế.t cho sạch sẽ rồi!”

 

Tiểu công chúa ấy, quá dễ mềm lòng.

 

Mới để loại tiện nhân này lấn tới mà tác oai tác quái trước mặt nàng.

 

Ta thì không nhịn được dù chỉ một chút.

 

Quận chúa muốn hoán đổi phải không?

 

Vậy thì như ngươi mong muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK