- Đã 9 giờ rồi sao? Sao mẹ không kêu mình dậy nhỉ?
Tôi uể oải ngồi dậy và nhận ra mình đã trễ học. Chắc là mẹ đã đi từ sáng sớm. Tôi đưa tay lấy điện thoại và mở lên. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
- Mình ngủ say đến thế sao?
Tôi thều thào và nằm phịch xuống giường, xem danh sách cuộc gọi nhỡ. Bốn cuộc của Bảo Mi, tám cuộc của Minh Tú, và...mười một cuộc của Bảo Minh...
Chỉ nghĩ có một ngày thôi mà tôi đã làm họ lo lắng đến thế sao? Rõ là họ đâu có xem tôi ra gì. Tại sao?
Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi tôi đưa mắt nhìn xuống danh sách. Có một cuộc gọi nhỡ của Ngọc Anh.
- Cậu ấy cũng lo cho mình sao? - Tôi khẽ thốt lên và ngay sau đó bấm nút gọi cho Ngọc Anh.
[…]
Đầu dây bên kia bắt máy nhưng chẳng nói gì. Thấy vậy tôi mới lên tiếng.
- Ngọc Anh hả?
[Có chuyện gì?]
Một giọng nói lạnh lùng. Tim tôi quặn lại. Tôi đã làm gì mà Ngọc Anh lại đối xử với tôi như thế. Cậu ấy thích Minh Tú, nhưng tôi đâu có dành. Hiện giờ tôi đang có tình cảm với Bảo Minh. Tôi sẽ chấp nhận danh phận Bad Boy của cậu ấy nếu có thể được làm cô bạn thân như xưa với Ngọc Anh.
- Mình thấy cậu gọi mình nên mới... - Tôi lắp bắp và bị Ngọc Anh cắt ngang.
[Không phải tôi gọi vì lo cho cậu.] - Ngọc Anh cười khẩy một cái rồi nói tiếp. - [Cậu nghĩ gì vậy, cậu chả là gì mà tôi phải lo cả.]
- Ngọc Anh à! Tại sao... - nước mắt tôi trào ra. Tôi ngồi thẳng dậy và cố không để Ngọc Anh biết mình đang khóc.
[Tại sao? Tại sao Bảo Minh lại cuống cuồng lên vì cậu nghỉ học chứ?]
Cái gì? Bảo Minh cuống cuồng lên vì tôi nghỉ học sao? Vì sao chứ?
[Bảo Minh thích cậu sao?]
Ngọc Anh lên tiếng hỏi khi thấy tôi im lặng.
"Bảo Minh có thích mình không?" - tôi bất giác nghĩ.
- Mình không biết. Nhưng mình lại không hiểu vì sao mà chúng ta thành ra thế này?
[Đúng là cậu vẫn ngốc nghếch như ngày nào!]
Tôi bỗng trở nên nổi giận. Không lẽ từ trước đến giờ Ngọc Anh chỉ xem tôi là một con ngốc thôi sao?
- Có phải vì mình ngốc nghếch, không được xinh như cậu, không được giàu có như cậu đúng không? - Tôi cuối mặt xuống, cố gắng nén cơn giận và nước mắt vào bên trong.
[Sai rồi. Là vì Bảo Minh.]
Ngọc Anh thích Bảo Minh sao? Sao lại có thể...?
- Không phải cậu thích Minh Tú sao? Cậu rất quan tâm anh ấy mà. - Tôi mở to mắt và hỏi.
[Tôi làm vậy để gây sự chú ý với Bảo Minh thôi. Cậu thấy đấy, lúc cậu ngã xuống hồ bơi cùng Minh Tú mà không ai hay biết, Bảo Minh đã rất lo lắng cho cậu, tìm kiếm cậu khắp nơi. Cậu có điểm gì đặc biệt chứ?]
Ngọc Anh hét lên câu cuối làm tôi giật mình. Cậu ấy đang đứng ở một nơi vắng vẻ nào đó trong trường và khóc. Vì Bảo Minh sao?
[Thiên Di! Cậu quá giống cô ta.]
- Giống ai cơ?
[Tôi nói trước nhé...] - Ngọc Anh ngừng lại một lúc, tôi nghe tiếng khịt mũi, và cậu ấy nói tiếp. [...đừng để phải bị giống như Tường Vy.]
Nói rồi cậu ấy cúp máy. Tường Vy là ai? Tại sao tôi lại giống cô ấy?
Trước lúc đi Úc, Ngọc Anh và tôi cực kì thân thiết, vui vẻ, rất hợp với nhau. Nhưng cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi, vì Bảo Minh. Ngọc Anh và Bảo Minh từng quen nhau nhưng vì việc gì đó, họ đã chia tay. Ngọc Anh còn rất thích Bảo Minh và đã hiểu lầm khi thấy Bảo Minh lo lắng cho tôi. Chúng tôi chỉ là bạn thân thôi. Cậu ấy đã hiểu lầm.
Vậy là giờ chỉ cần giải thích cho Ngọc Anh và giúp cậu ấy đến với Bảo Minh, thì tình hình sẽ được cứu vãn. Tôi và Ngọc Anh sẽ trở lại như xưa, trở lại là một đôi bạn thân.
- Đúng rồi! Giờ mình cần đến trường.
Tôi nhảy xuống giường, định vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Nhưng chưa kịp vào, bỗng có tiếng chuông cửa reo lên khiến tôi giật mình.
Tôi chạy vội xuống nhà và ra mở cửa trong bộ đồ ngủ và gương mặt tệ hại, vẫn còn vài giọt nước mắt vương vãi trên đấy.
- Minh Tú? - Tôi tròn xoe mắt hỏi khi thấy anh đang đứng trước cửa, cùng với nụ cười và hai hộp cơm trên tay.
- Cô khóc sao?
- Làm gì có! Anh vào đi. - Tôi để cửa cho anh bước vào, quay mặt đi và khẽ lau nước mắt.
- Bảo Minh nhờ tôi mua cơm đến cho cô. Không khỏe à? - Minh Tú bước vào, đóng cửa lại và hỏi.
- Tôi chỉ ngủ quên thôi!
Anh đặt bao đựng hai hộp cơm xuống bàn, ngồi xuống ghế và ngước lên nhìn tôi.
- Ngủ như heo.
- Tôi đang tính đánh răng rồi đi học thì anh lại tới.
Minh Tú nhăn mặt và bảo tôi mau đi đánh răng. Thế là tôi lại làm theo lời anh ta như một cái máy.
Minh Tú mượn cớ Bảo Minh mua cơm rồi nhờ anh đem đến để thăm tôi vì thấy tôi nghỉ học sao?
- Công tử như anh mà cũng ăn cơm hộp. Đúng là khó tin. - Tôi nhếch môi nói sau khi đã làm vệ sinh cá nhân xong.
- Bảo Minh mua rồi nhờ tôi mang đến thôi. Mà cô ngủ như chết vậy, gọi hoài chẳng được.
- Nhắc mới nhớ. - Tôi chạy lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. - Anh gọi có gì không?
- Thì thằng Minh nó gọi cô hoài không được nên mới nhờ tôi và Mi Mi gọi thử cho cô. Cậu ấy lo lắng lắm đấy. - Vừa nói Minh Tú mở hộp cơm ra và trộn đều rồi đẩy qua cho tôi.
- Vậy sao? À, anh quen biết Ngọc Anh từ trước, vậy anh có biết Tường Vy là ai không? - Tôi cầm hộp cơm lên và hỏi.
Anh bỗng khựng lại, đôi mắt mở to nhìn tôi.
- Sao cô lại hỏi vậy?
- Vì lúc nảy Ngọc Anh..., tôi có gọi điện cho Ngọc Anh, cô ấy nói cô ấy thích Bảo Minh, chứ không phải thích anh. Còn bảo tôi giống Tường Vy gì đó nữa. - Tôi đặt hộp cơm xuống, kể mọi chuyện cho anh nghe.
Tôi nghĩ anh sẽ là người biết rõ mọi chuyện nhất ngoài Ngọc Anh và Bảo Minh.
- Đúng là nhìn bề ngoài và tính cách, cô khá giống Tường Vy. - Minh Tú nhìn tôi nói với đôi mắt thoáng buồn.
- Tường Vy...là bạn gái anh hả? - Tôi bất giác hỏi và nhận được cái cười phá lên của anh.
- Nếu cô ấy là bạn gái tôi thì liên quan gì đến Ngọc Anh hay Bảo Minh chứ. Rõ ngốc!
- Vậy là bạn gái của Bảo Minh sao? - Minh Tú gật đầu. - Ngọc Anh và Bảo Minh từng quen nhau, không lẽ vì Tường Vy mà họ chia tay sao?
- Cô nói gì thế? Ai bảo Ngọc Anh với Bảo Minh quen nhau? - Minh Tú trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi.
- Là Bảo Mi...
- Con nhóc đó thì biết cái gì chứ! Ngọc Anh và Bảo Minh, hai người là hàng xóm của nhau khi Ngọc Anh mới vừa du học ở Úc. Sau đó họ trở thành đôi bạn thân, chứ không hề yêu nhau.
- Bảo Minh nói anh biết sao?
- Lúc đó tôi cũng ở Úc và tụi tôi là bạn chơi bóng thôi chứ không học cùng trường. Chúng tôi trở thành bạn thân với nhau. - Minh Tú nói và ngã người ra sau, khoanh hai tay trước ngực.
Thì ra họ đã là bạn thân từ lúc Ngọc Anh bỏ tôi đi qua Úc. Và tôi bị bỏ quên trong một góc ký ức của cô ấy.
- Nhưng hình như Bảo Minh không ưa Ngọc Anh. - Tôi chau mày hỏi.
- Ừ, vì Ngọc Anh là người đã chia cắt Bảo Minh và Tường Vy.
Tôi trợn to mắt và thoáng rùng mình.
- Tường Vy luôn chịu sự hăm dọa của Ngọc Anh. Ngọc Anh luôn khủng hoảng tinh thần cô cho nên cô đã bị bệnh trầm cảm. Gia đình phải buộc chuyển cô đi nơi khác.
- Vậy Bảo Minh và Tường Vy thật lòng yêu nhau sao? - Tôi nhoài người ra phía trước hỏi.
- Ừm. Trước lúc đi, Tường Vy có gọi điện cho tôi và kể hết mọi chuyện. Cô ấy ra đi không một lời giải thích vì cô ấy rất yêu Bảo Minh. Và Bảo Minh đã khóc rất nhiều.
- Thế chỉ cần Tường Vy nói với Bảo Minh mọi chuyện là được thôi. - Tôi đứng lên, bước lại phía tủ lạnh và rót ra hai ly nước, một ly đưa cho Minh Tú.
- Khổ nổi Bảo Minh quá tin tưởng bạn bè, đối xử rất tốt với những người bạn thân của cậu ta. Chỉ cần Ngọc Anh chối là Bảo Minh sẽ tin và còn tưởng Tường Vy bị hoang tưởng.
Ngọc Anh đúng là đã thay đổi vì Bảo Minh. Tôi chợt nhớ đến lời nói của cậu ấy: "Đừng để phải bị giống như Tường Vy."
Có nghĩa là cậu ấy đang định hăm dọa tôi sao?
- Ngọc Anh là một cô gái cực kì thủ đoạn. - Minh Tú nói. - Tôi đã nói mọi chuyện cho Bảo Minh và cậu ấy không nói gì, bỏ về đây khiến Ngọc Anh suy sụp hẳn.
- Đấy là điều tôi không nên quen Bảo Minh sao?
- Ừm. Và cậu ta thật sự không phải là một Bad Boy như cô nghĩ đâu. - Minh Tú đứng lên, đút hai tay vào túi và đi qua đi lại. - Tốt nhất là đừng yêu Bảo Minh, cậu ta vẫn chưa thể quên được Tường Vy. Và khi ở bên cô, cậu ta sẽ luôn nhớ đến Tường Vy chứ không hề nhớ cô.
Tôi cúi mặt xuống. Hiện giờ tôi không thể hiểu con người thật của Bảo Minh. Rốt cuộc là sao?
- Thiên Di! - Minh Tú bỗng kêu tôi và tôi ngẫng đầu lên nhìn anh. - Hình như tôi đã yêu vẻ ngốc nghếch của Tường Vy rồi!
Tôi đơ người nhìn anh. Tại sao lại nói với tôi chứ?
- Thì anh đi nói với cô ấy đi. Sao lại...
- Không. - Anh lên tiếng cắt ngang tôi, bước lại chỗ tôi đang ngồi. - Ý anh là Tường Vy đang ở trước mặt anh cơ...
Danh Sách Chương: