Từ lúc cãi nhau, cô và Trần Hạo không còn liên lạc với nhau nữa, lúc trước mỗi khi chán cô lại vùi đầu vào sách vở, giờ đây thi xong cô lại chẳng biết nên làm gì?
Cô nhấc điện thoại gọi cho Mỹ Lệ.
-Alo, Mỹ Lệ, bà rảnh không?
-Sao cưng? Nhớ anh à?-Mĩ Lệ cố hạ thấp giọng, giễu cợt.
-Đi shopping đi, tôi mới thi xong.
Đầu bên kia nghe đến shopping liền hào hứng hẳn ra.
-Ôi bạn tôi, sao hiểu nhau quá vậy, nửa tiếng sau gặp ở chỗ cũng nhé!
-Ok, lẹ đi đó.
Cô dập máy, lòng cũng nhẹ nhỏm hẳn. Cũng may bên cạnh cô còn có cô bạn thân này, tuy rằng không phải ngày nào cũng gặp mặt tâm sự với nhau, nhưng chỉ cần lúc buồn chán í ới gọi là luôn có mặt, chưa một lần từ chối.
Hai người cùng nhau mua sắm, ăn vặt khắp chốn, ngồi tâm sự chuyện tình cảm, học hành, bla bla bla...
Mỹ Lệ trầm ngâm một lúc, cất giọng đầy lo lắng.
-Bà đành lòng buông bỏ tình cảm này thật sao?
Ngọc Vy bất giác khựng lại, dường như lời nói đó đã chạm sâu vào tận đáy lòng cô.
Đó cũng là câu hỏi đang túc trực trong lòng cô bấy lâu nay.
Thật sự cô có thể chỉ vì chuyện anh thay đổi mà buông bỏ hết mọi thứ ở quá khứ sao?
Nhưng nếu không buông tay, liệu rằng cô có thể chấp nhận điều đó không?
Hai người sẽ cùng bước đi trên con đường này được bao lâu?
Cô nhìn Mỹ Lệ, không nói lên lời, Ngọc Vy không biết làm sao để diễn tả cái cảm giác bây giờ cho cô hiểu.
Sau bao nhiêu ngày, cô nhận ra rằng không phải cô không còn yêu anh, mà vì giờ đây giữa hai người đã có một khoảng cách rất lớn, anh đã thay đổi, đã trở thành một con người xa lạ mà cô chưa bao giờ mong đợi.
Trần Hạo từng hỏi cô:"Anh không biết rằng liệu em có thể chờ đợi anh đến tận bốn năm hay không?"
"Thời gian không phải là vấn đề nếu như tình cảm này xứng đáng, và người em hằng mong đợi là anh của trước đây."
"Xin lỗi em, để trở lại như con người trước đây, em nên biết trong môi trường bây giờ là hoàn toàn không thể. Vì vậy, nếu yêu anh em nên chấp nhận điều đó!"
Trong khoảng khắc đó, cô đã rất đau, khóc thật nhiều, nhưng điều đó không thay đổi được gì cả.
Người cô yêu giờ đây đã khác xưa rồi! Con đường đó một khi đã bước thì không thể quay lại được nữa.
Có những giấc mơ càng đẹp, càng chìm đắm, lại càng khiến ta đau đớn gấp trăm lần khi thức dậy.
Dẫu biết tiếp tục sẽ rất khó nhưng vất bỏ lại rất đau.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, cơn đau ấy như con dao cào xé trái tim nhỏ nhoi mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút khi cô nghĩ về anh.
Mỹ Lệ thấy vậy chỉ biết vỗ vai cô đầy an ủi, cả hai nhìn nhau không nói nên lời.
Đêm nay cô lại trực chờ trên laptop, ngắm nhìn nick anh sáng, rồi lại tắt.
Dường như sự hiện diện của cô giờ đây đã không còn là quan trọng nữa.
Có thể, giờ đây với anh cô chỉ còn là người dưng qua đường.
Ngọc Vy buồn não lướt Facebook, cô bỗng dừng lại, nãy giờ hơn hai mươi tin đều nói về ngày nhà giáo. Cô ngơ ngác nhìn tấm lịch trên tường.
Đúng rồi, mai là ngày nhà giáo rồi mà!
Trong não cô bất giác hiện lên hình ảnh Phan Thành Lương.
Thầy Lương ít nhiều gì cũng là một thầy giáo, vả lại thầy ấy còn tận tâm, nhiệt tình giúp đỡ cô nhiều đến vậy, nếu không chúc gì thì thật là thiếu nghĩa khí.
Cô quay lại nhìn những dòng chúc của mọi người trên trang cá nhân của thầy.
Có bạn chúc thầy giữ mãi nét đẹp trai, phong độ.
Lại có người chúc thầy luôn thành công trong sự nghiệp...
Đôi môi cô bất giác cong lên, ánh mắt lấp lánh đầy hoài nghi.
Sao bạn này lại có thể chúc thầy thoát kiếp FA chứ? Chả lẽ người đẹp vậy mà chưa có gấu?
Hay có sở thích khác chăng? Trai đẹp thời nay đã hiếm, bọn nó còn yêu nhau...Haizz.
Máu hủ trong cô chợt nổi lên, mỉm cười gian tà.
Vậy Phan Thành Lương là công hay là thụ nhỉ? Cỡ thầy phải là công chứ! Ha ha ha.
Gian phòng vắng lặng bỗng tràn ngập tiếng cười hớ hên của ai đó. Cười hả hê, cô lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ bậy bạ, nghiêm túc suy nghĩ nên chúc như thế nào mới phải.
Nếu chúc không như vậy có tầm thường quá!
Đột nhiên cô lại muốn làm gì đó độc đáo một chút.
Một lúc sau, sau khi vắt óc suy nghĩ, Ngọc Vy đã lóe ra một ý nghĩ.
Hay cô vẽ một bức tranh rồi ghi lời chúc chẳng hạn.
Nói về vẽ, cô không dám tự nhận mình là giỏi nhưng ít ra cô cũng từng đại diện trường đi thi các cuộc thi vẽ quốc gia đó nha. Thế nên, vẽ một bức tranh để tặng thầy Lương chẳng có gì khó với cô.
Nghĩ đoạn, cô bắt tay vào công việc, lên trang cá nhân lục lọi tấm hình đẹp nhất, phong độ nhất của thầy Lương. Cô nắn nót, tỉ mĩ vẽ từng nét, lọc đi lọc lại trong suy nghĩ những lời chúc tốt đẹp, hoa mĩ nhất.
Mãi lo tập trung vẽ, chẳng mấy chốc đã mười một giờ khuya.
Giờ này mà gửi đi thì thầy Lương cũng chẳng nhận được, thôi thì chờ đúng mười hai giờ để tạo bất ngờ lớn luôn vậy.
Lặng nhìn màn hình trên laptop, nick Trần Hạo vẫn sáng, lòng cô lại vu vơ nhớ anh.
Không biết giờ đây anh đang làm gì? Có nhớ tới cô không?
Đồng hồ cuối cùng cũng điểm mười hai giờ, cô nhanh tay gửi hình cho Phan Thành Lương, kèm theo lời nhắn.
-Quà ngày nhà giáo cho thầy, hình thức nho nhỏ, tinh thần bự bự. Cảm ơn thầy đã giúp đỡ em khoảng thời gian qua.
Tin nhắn vừa gửi đi cô vội tắt laptop cuốn gối đi ngủ.
Trong giấc mơ cô thấy mình đang lạc lọng ở một nơi xa lạ, đất phủ đầy tuyết, từng cơn gió buốt giá bủa vây lấy cô. Trong thoáng chốc, cô thấy Trần Hạo, người con trai cô hằng nhớ mong giờ đây đang đứng trước mặt cô, ánh mắt thân quen ngày nào giờ đây bỗng trở nên xa lạ, sắc lạnh. Anh ngoảnh đi không nói lời nào.
Đôi chân run run, lạnh cóng cố gắng chạy theo, bất lực ngã xuống đường. Ngọc Vy lớn tiếng gọi tên anh trong vô vọng nhưng anh vẫn không màn ngoảnh lại.
Tim cô đau lắm, nó như chết lặng, từng nhịp thở nặng nhọc, đau đớn tận tâm can.
Cô không thở được nữa...đau quá...
Nước mắt cô lại bắt đầu không ngừng rơi, xoay vòng giữa những hồi ức đẹp đẽ của hai người.
Cô nhớ lại lần đầu tiên anh tỏ tình với cô.
-Vương Ngọc Vy.
Cô giật mình, xoay người lại nhìn anh:-Chuyện gì?
Cánh tay cô bất ngờ bị nắm lại, vô tình chạm phải ánh mắt chân thành rực lửa của đối phương.
-Tôi thích cậu. Tôi biết mình không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng tôi sẽ cố gắng trở thành lựa chọn tốt nhất.-Anh nắm chặt tay cô, cất giọng đầy kiên quyết.
Cô tức giận rút tay ra, lẫn tránh đối phương:-Cậu đùa hơi quá rồi đấy!
-Tôi không đùa!-Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.-Tôi không tin bấy lâu nay cậu không hề cảm nhận được tôi luôn bên cạnh âm thầm bảo vệ, chăm sóc cho cậu.
Ngọc Vy im lặng, lúng túng:-Mình...xin lỗi.
Giá như đến cùng cô vẫn kiên trì quyết định lúc đó, giá như anh không luôn đối xử tốt với cô như vậy, giá như cô không cảm động thì giờ đây cô cũng không mù quáng lao đầu vào tình yêu và càng không đau lòng như thế.
Bóng tối bỗng chốc bao trùm lên cả không gian, để lại mình cô với không gian tĩnh mịch.
Trước mắt cô từ từ hiện lên vầng hào quang, ánh sáng ấm áp như len lỏi vào tim cô, nối ghép những mảnh vụn vỡ nát.
Hình dáng ấy, bóng hình ấy, chàng thiên sứ ấy sao lại có thể là thầy Lương?