• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ hoàng cung trở về thì Viên Vĩ Anh được hạ nhân báo lại là Võ tướng quân có gửi cho cô một thiệp mời.

"Lệ Xuân Viện? Chẳng phải là kỹ viện sao? Vậy là hôm nay sẽ không chán như mấy ngày khác rồi."

—/—/—/—/—/—/—/—

Tối hôm đó

Viên Vĩ Anh chọn cho mình một bộ bạch y càng làm tôn thêm vẻ ngoài lãng tử của mình. Bước vào Lệ Xuân Viện, cô bị cái cô gái bao vây ngay lập tức.

"Ninh vương, tại sao lâu rồi người không đến tìm thiếp vậy?"

"Người ta nhớ người lắm đó Ninh Vương."

Cười một cách vui vẻ, Viên Vĩ Anh hào phóng thưởng tiền cho các cô gái đang ôm lấy mình.

"Tú bà, ta đến tìm Võ tướng quân."

Viên Vĩ Anh được một cô nương dẫn lên gian phòng thượng hạng trên tầng hai. Trước khi đẩy cửa phòng ra, cô nương kia còn hôn má Viên Vĩ Anh một cái làm cô cũng hơi giật mình.

Bước vào trong, ngoài trừ Võ Thanh Trác còn có hai người, một là Hình bộ Từ Đại Xuyên, người còn lại là Binh bộ Lý Quốc An.

Vì đã có chất cồn trên người, nên mọi người cũng không quá giữ lễ với nhau. Lúc này thì tú bà đưa đến một loạt cô nương, thay phiên nhau xoa bóp rồi đút rượu cho bốn người trong phòng. Viên Vĩ Anh cũng vui vẻ uống từng hóp rượu chiều lòng mỹ nhân. Được một lúc thì Viên Vĩ Anh nhớ đến có một cô nương trước đây từng rất thân với nguyên thân, nên cũng muốn hỏi thăm một chút. Hỏi cô nương bên cạnh:

"Dạo gần đây Huyên Nhi thế nào rồi?"

"Bẩm vương gia, Huyên tỷ mới dạo trước tìm được một nam nhân chuộc thân cho tỷ ấy rồi ạ."

Nghe như vậy thì Viên Vĩ Anh cũng yên lòng, cũng xem như là bằng hữu đi.

Tú bà đẩy cửa bước vào, theo sau là một cô nương đeo khăn che mặt. Bà ta ồm ồm nói:

"Các vị đại nhân, đây là Tư Mẫn, là hoa khôi mới của Lệ Xuân Viện, chỉ bán nghệ không bán thân. Nay xin được dâng một khúc nhạc cho các vị."



Viên Vĩ Anh như bị đứng hình nhìn chằm chằm nữ nhân tên Tư Mẫn.

'Sao lại có thể như vậy? Dung mạo đó rõ ràng là Lục Hân mà, tại sao lại có người giống nàng như vậy ở thời đại này cơ chứ?'

Lục Hân chính là người yêu cũ, cũng là cái gai trong lòng của Viên Vĩ Anh đến tận bây giờ. Trãi qua nhiều mối tình cũng không giúp cô quên được nàng. Không ngờ tới bây giờ lại gặp lại nhau ở ngàn năm trước.

'Là người giống người, hay nàng cũng xuyên về giống ta?'

Tiếng đàn dừng lại, Tư Mẫn ngẩn đầu lên làm một phép chào liền đi ra khỏi phòng. Nhưng Viên Vĩ Anh vẫn còn thơ thẫn ở đấy.

"Ninh vương, không lẽ người thích Tư Mẫn đó sao? Tiếc là nàng ta chỉ bán nghệ thôi."

Từ Đại Xuyên nhìn thấy Viên Vĩ Anh cứ nhìn theo Tư Mẫn thì liền nói. Bên cạnh đó, Võ Thanh Trác cũng bồi thêm:

"Ninh Vương, lo gì chứ bên cạnh ngài còn rất nhiều cô nương mà."

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Viên Vĩ Anh nở nụ cười rồi uống cạn một chung rượu. Trong lúc say rượu hôn loạn tiểu cô nương bên cạnh, Viên Vĩ Anh bị cô nương đó cắn ngay cổ mà không hay biết. Bị đau làm Viên Vĩ Anh tỉnh dậy, cô mơ màng nói:

"Ta về đây, đây, đây là tiền thưởng cho các nàng."

Viên Vĩ Anh móc trong túi ra một xấp ngân phiếu, chẳng cần biết bao nhiêu liền để lại hết cho các cô nương.

—/—/—/—/—/—/—/—

Thoáng một cái đã bốn ngày Viên Vĩ Anh không gặp được Như Tiên. Với thân phận của cả hai, nếu cô cứ đến tìm Như Tiên nhiều lần thì chắc chắn sẽ làm danh tiếng của nàng bị ảnh hưởng, và cô không muốn như vậy tí nào.

Viên Vĩ Anh cứ đi đi lại lại trong phòng nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.

Ngay lúc này thì Tiểu Ngọc đi đến:

"Vương gia, hoàng thượng cho người đến gọi người tiến cung có việc."

Vừa nghe đến vậy, Viên Vĩ Anh vui mừng đến mức đi thật nhanh ra cửa

"Thật tốt."

—/—/—/—/—/—/—/—

"Tham kiến Hoàng thượng."

Viên Vĩ Anh hiện đang ở trong ngự thư phòng cùng với hoàng thượng, chỉ hắn và cô.

"Hoàng đệ cứ ngồi đi, nay ta gọi đệ đến cũng không có gì quan trọng. Chủ yếu là việc nhà thôi."

Viên Vĩ Anh tự nhiên ngồi xuống, uống thêm một ngụm trà cho thông họng.

"Việc nhà?"

Hoàng đế đang viết thư pháp, hắn gác bút lông xuống rồi ngước mặt lên nói chuyện:



"Gần đây đệ cũng biết Như Thái Phi vừa tự phật môn trở về, ta lại sợ người không thích sự phung phí chốn cung đình nên đã bố trí nơi đó ít cung nữ lại đơn sơ. Nhưng cũng lo lắng vì vậy mà không đầy đủ."

Ngoài mặt nghe hoàng đế kể khổ như vậy nhưng trong lòng Viên Vĩ Anh vui mừng còn không kịp, nếu mà cung của Như Tiên đông cung nữ quá thì chẳng phải càng bất tiện cho cô sao.

"Đệ thấy hoàng huynh không cần lo lắng, hôm trước trong lúc trò chuyện cùng Thái Phi, người nói cảm thấy rất thích cuộc sống hiện giờ."

"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá."

Hoàng đế vui vẻ tiếp tục sở thích viết chữ vẽ tranh của mình. Viên Vĩ Anh cảm thấy không còn chuyện của mình nữa thì liền tìm cớ cáo từ chạy đến Từ Ninh cung.

Một mạch đi đến Từ Ninh cung, cô định bụng là sẽ nói với Thái hậu muốn tìm hiểu Phật pháp với Như thái phi, trong mắt Thái hậu thì Ninh Vương vẫn là một nữ hài tử mà thôi nên chắc chắn sẽ đồng ý. Rất hài lòng với kế hoạch của mình, Viên Vĩ Anh vui vẻ tăng tốc độ đi đến Từ Ninh cung.

Bước vào đại sảnh, cô càng vui mừng hơn vì đã thấy được hình bóng nữ nhân mà cô ngày đêm nhung nhớ.

"Tham kiến mẫu hậu, Như thái phi."

Như Tiên đang trò chuyện dùng trà với Thái hậu thì thấy Viên Vĩ Anh bước vào, không khỏi vui mừng nhưng nàng cũng không dám thể hiện ra mặt. Thái hậu cũng rất vui vì dạo gần đây Viên Vĩ Anh gần như thay đổi hoàn toàn và rất thường xuyên vào cung tìm bà. Cả ba cùng nhau dùng trà sau đó dùng bữa. Y như kế hoạch đã định ra sẵn, Viên Vĩ Anh nói với Thái Hậu về dự định của mình, y như những gì cô đã nghĩ. Bà cảm thấy mừng trong lòng vì như vậy thì Viên Vĩ Anh có thể vào cung với bà thường xuyên hơn.

—/—/—/—/—/—/—/—

Vừa về đến tẩm cung của Như Thái Phi, nàng ra lệnh cho cung nữ không được làm phiền vì sẽ cùng Ninh Vương bàn luận Phật pháp.

Vừa đóng cửa lại, Viên Vĩ Anh đã ôm chầm lấy Như Tiên từ phía sau.

"Ta nhớ nàng lắm."

Như Tiên tất nhiên cũng nhớ Viên Vĩ Anh lắm, nàng khẽ xoay người lại vòng tay ôm lại cô, nàng nhẹ nhàng đặt cằm của mình lên vai cô. Viên Vĩ Anh dùng sức bế Như Tiên tiến về phía giường ngủ rồi đặt nàng xuống. Viên Vĩ Anh cúi xuống dán môi mình lên môi nàng, cả hai như dồn nén tất cả nhớ nhung vào nụ hôn này. Trong lúc hôn, Như Tiên vòng hai tay mình kéo Viên Vĩ Anh lại gần mình hơn. Khi lướt qua cổ Viên Vĩ Anh, như cảm nhận thấy gì đó là lạ. Như Tiên tách khỏi nụ hôn, rời khỏi cái ôm của Viên Vĩ Anh. Khi nhìn vào cổ của cô, Như Tiên nghĩ nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc Viên Vĩ Anh đã chết rồi.

Trong khi đó, Viên Vĩ Anh vẫn chưa nhận ra gì cả thì đã thấy đau nhói ở tai.

"Viên Vĩ Anh, ngươi ăn nói sao với ta đây hả?"

Nhìn người trước mắt như đang phát hoả, Viên Vĩ Anh hơi có linh cảm không lành nuốt nước bọt.

"Chuyện gì vậy Như Tiên?"

"Chỉ mới không gặp nhau bốn ngày thì trên cổ ngươi có dấu răng, ngươi giải thích sao đây hả?"

"Ta không biết, ta cũng không nhớ tại sao lại có vết cắn này."

Như Tiên làm sao mà ngu ngốc tin lời giải thích qua loa của Viên Vĩ Anh như vậy được.

"Còn dám giấu, ngươi muốn che giấu cho nữ nhân kia chứ gì."

Viên Vĩ Anh vội vàng ôm lấy Như Tiên nằm xuống giường.

"Hôm đó ta rất là say, không nhớ là ai cắn ta thật."



"Hôm đó là sao?"

Viên Vĩ Anh cho rằng thành thật thì tốt hơn.

"Hôm đó.. Võ Thanh Trác mời ta đến Lệ Xuân Viện uống rượu, hôm đó hơi vui vẻ nên ta uống nhiều một chút. Rồi sau đó ta về lại phủ ngủ đến sáng. Còn dấu răng này thì ta không biết thật mà."

Càng nghe Như Tiên càng cảm thấy tức giận.

"Viên Vĩ Anh ngươi hay lắm, một mặt thì nói chỉ có mình ta, mặt sau lại đến kỹ viện trăng hoa."

Viên Vĩ Anh khó xử không biết nên như thế nào thì bỗng nhiên thấy Như Tiên rơi nước mắt.

"Như Tiên, nàng đừng khóc mà, ta biết sai rồi. Đừng khóc nữa, ta xót lắm."

Viên Vĩ Anh bối rối lau chùi đi những giọt nước mắt trên gương mặt Như Tiên. Cô khó xử ôm lấy nàng vào lòng mà vỗ về.

Trước đây khi nàng chỉ là quý phi, do để củng cố vị thế gia tộc mà nàng phải hi sinh hạnh phúc của mình mà phải chấp nhận gả cho Tiên đế khi đó đã hơn nàng gần ba mươi tuổi. Nàng không quan tâm hắn có bao nhiêu phi tần, càng nhiều phi tần thì nàng càng yên tâm rằng hắn sẽ không đến tìm mình. Cho đến tận bây giờ, Như Tiên mới tìm được người mà nàng yêu bất chấp tuổi tác và giới tính, làm sao mà nàng chấp nhận được mới hôm kia cô nói thương một mình nàng, hôm sau lại chạy đến kỷ viện tìm cô nương khác được cơ chứ. Đã vậy không những một mà còn là nhiều cô nương khác.

Viên Vĩ Anh biết rõ là lần này mình sai rồi, cô đã không còn ở thời hiện đại mà cứ ăn chơi rồi thay người yêu như thay áo như trước được nữa. Cô biết rõ mình cần có trách nhiệm với người mình thương, Viên Vĩ Anh không biết phải dỗ dành nàng như thế nào, chỉ đành có thể ôm cô thật chặt, nỉ non những lời yêu thương vào tai cô:

"Như Tiên, ta biết sai rồi, nàng cho ta một cơ hội đi, ta xin lỗi mà."

Đợi một lúc sau Như Tiên dừng khóc hẵn, nhưng mũi và mắt cô đã ửng đỏ cành làm Viên Vĩ Anh đau lòng hơn. Hôn nhẹ lên mắt và mũi nàng, Viên Vĩ Anh định dỗ dành nàng tiếp thì đã bị Như Tiên kéo vào một nụ hôn. Viên Vĩ Anh miết nhẹ môi nàng như một cách năn nỉ.

"A."

Viên Vĩ Anh hét lên một tiếng đau đớn khi bỗng nhiên bị Như Tiên cắn môi cô đến bật máu.

"Sau này, nếu ngươi có thêm ai khác, thì cũng phải nói ta nghe. Được không?"

_________________

Chương sau có H thì ổn khônggggg?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK