Từ Tiếu Thiên đang ngồi trong một quán mì gần ga tàu, đối diện là Lạc Hiên chậm rì đã xem thực đơn tới 10 phút rồi vẫn chưa gọi được món.
Người phục vụ đứng cạnh vậy mà vẫn còn kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc Lạc Hiên, thỉnh thoảng lại đổi chân.
Từ Tiếu Thiên châm thuốc, cũng không vội.
Giờ đầu cậu toàn nội dung linh tinh gì đâu, không có gì muốn ăn, chỉ nhìn Lạc Hiên ngẩn người qua làn sương mỏng.
"Mì trứng", Lạc Hiên, sau khi dành trọn mười phút để đọc thực đơn, gọi món mì rẻ nhất, đưa thực đơn sang cho cậu.
"Hai phần", Từ Tiếu Thiên ngẩng đầu, nhìn người phục vụ đang trừng cậu với đôi mắt sắp bốc lửa.
Cậu cực kỳ hiểu tâm trạng của cô gái nhỏ bây giờ.
Hai thằng ngốc ngồi chọn mười phút, vậy mà cuối cùng chỉ gọi hai phần 5 đồng.
Đây thật là một chuyện khiến người ta đau khổ và tức giận tới mức nào cơ chứ, vì thế lúc đưa trả thực đơn cậu cười một cái rất chân thành.
"Hai phần mì trứng", cô bé cũng không cảm kích, trừng mắt quay người rời đi.
Từ Tiếu Thiên cười, ngậm điếu thuốc nhìn Lạc Hiên: "Câu nghĩ gì thế? Gọi bát mì trứng mà lâu như vậy."
"Khói", Lạc Hiên chỉ chỉ vào gạt tàn trên bàn.
"Mới được một hơi..."
"Nhanh"
Từ Tiếu Thiên dụi tắt điếu thuốc vừa được một hơi, cúi xuống gầm bàn nhả khói.
"Tớ muốn tìm cái loại mì dưa chua* ngày xưa cậu dẫn tớ đi ăn", Lạc Hiên nằm nhoài ra bàn, gác cằm lên tay: "Mà không thấy."
"Mì dưa chua?", tay Từ Tiếu Thiên run một chút, thì ra Lạc Hiên muốn tìm mì dưa chua.
Đó là món hồi trước cậu cùng Lạc Hiên về quê vẽ tranh cậu đã dẫn Lạc Hiên đi ăn, "Ở đây không có...!Lúc nào cậu có thời gian tớ dẫn cậu đi."
Lạc Hiên cười cười: "Cậu rảnh thì nấu cho tớ đi."
"Nấu cho cậu?", Từ Tiếu Thiên sửng sốt, "Tớ không có việc gì, chỉ sợ bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp của cậu với mì dưa chua bị làm hỏng hết...."
"Thật ra tớ cũng không nhớ rõ vị nó thế nào nữa, chỉ là tự dưng rất muốn ăn...", Lạc Hiên nhẹ nhàng nói.
Trái tim như được ai chạm nhẹ, cảm xúc trong lòng Từ Tiếu Thiên nhất thời hỗn loạn, lại muốn hút thuốc, đành ngậm que tăm trong miệng: "Tớ làm cho cậu."
Mì dưa chua là ký ức đẹp nhất mùa hè năm ấy của Từ Tiếu Thiên, trấn nhỏ bình yên, hoa khắp núi đồi, Lạc Hiên tươi cười với...!mì dưa chua.
Đương nhiên mì dưa chua, ở vùng quê có đầy đặc sản như thế không tính là món gì đáng nhớ, nhưng vẻ mặt thỏa mãn cùng chóp mũi đầy mồ hôi của Lạc Hiên lúc ăn mì, cậu mãi mãi không quên được.
Nhưng Từ Tiếu Thiên không mải mê với ký ức được bao lâu, bởi vì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Quốc tế ca hùng tráng trong quán nhỏ yên ắng này rất có khí thế.
Lạc Hiên rõ ràng giật mình, cố nhịn nửa ngày cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Ai cha", cậu nằm sấp lên bàn, mắt cười cong cong: "Cậu thật là một thanh niên tốt đó..."
Từ Tiếu Thiên liếc qua màn hình, là mẹ cậu.
"Mày sáng mai 9h về đến nơi đúng không?"
"Cái gì?", Từ Tiếu Thiên ngây người.
"Không phải xe hôm qua sao, đang ở trên xe à? Bao giờ đến nơi?", mẹ lại hỏi.
"Con nói xe hôm qua lúc nào", Từ Tiếu Thiên nhớ lại, "Con nói là xe hôm trước, con đến nơi được nửa ngày rồi..."
"Á! Không thể nào!", mẹ hét lên, nói với người bên cạnh: "Nó đến nơi rồi, làm sao bây giờ?"
Từ Tiếu Thiên hơi bối rối: "Đừng nói là mẹ với bố không ở nhà đấy?"
"Ừ, không ở nhà, đến nhà ông ngoại rồi."
"Hai người...!chắc chắn con là con ruột hai người sinh ra chứ không phải nhặt từ đống rác chứ, con ngày nào về nhà còn nhớ nhầm được", Từ Tiếu Thiên có chút giận, nhà ông ngoại cách bọn họ một ngày đi xe lửa tới, "Con không có chìa khóa, sao mà về được đây?"
"Rõ ràng mày nói hôm qua mà", mẹ cũng không chịu yếu thế.
"Rồi rồi, con bảo hôm qua, là tại tàu hỏa đi trước 24 tiếng...!Con làm sao bây giờ?"
"Mày tìm chỗ ngủ tạm đi, khách sạn gì đó, trước khu nhà mình không phải có cái nhà nghỉ à?", mẹ cho cậu vài gợi ý.
"Ở thế quái nào được, chắc chắn trên người nó không có tiền, nếu không lúc về đã mua vé tốt hơn rồi."
"Vẫn là bố hiểu con."
"Thế...mày tính sao thì tính, con trai lớn tướng rồi, thế mà không biết ở đâu tạm một đêm à.
Bố mẹ chút nữa lên xe sáng mai đến nơi.", mẹ nghĩ nghĩ, lên tiếng phán quyết.
Từ Tiếu Thiên cúp điện thoại, có hơi không hiểu, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
"Không nhà để về?", mì trứng đã được bưng lên bàn, Lạc Hiên gắp một miếng mì, nhìn cậu cười.
"Ài", Từ Tiếu Thiên miễn cưỡng lấy đũa, chọc chọc mì, càng không muốn ăn.
"Ngủ gầm cầu đi."
"Gầm cầu sớm đã bị Cái Bang chia phần xong rồi, chắc tớ ra tạm cái ATM nào ngủ quá."
"ATM thì càng khó.
Có điều hòa nữa.", Lạc Hiên cười tủm tỉm nói với cậu.
"Cậu mẹ nó...!cậu bần như vậy từ khi nào?", Từ Tiếu Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Lạc Hiên, thật muốn véo má cậu một cái.
"Đến chỗ tớ đi", Lạc Hiên nói, cúi đầu ăn một miếng mì.
Câu này nghe qua tùy ý, lại đủ khiến Từ Tiếu Thiên phấn khích không thôi.
Việc Lạc Hiên ở tình huống này cho cậu ở nhờ vốn rất bình thường, nhưng Từ Tiếu Thiên vẫn thấy mình có chút cảm động không rõ, gắp mì cũng không gắp đúng lên miệng.
Lạc Hiên không nói nữa, chỉ vùi đầu ăn mì, mì rất nóng, trên mũi cậu lấm tấm mồ hôi.
"Mà tiện không?", Từ Tiếu Thiên hỏi vu vơ, muốn thay đổi không khí ngượng ngùng lúc này.
"Cậu muốn tiện thế nào?", Lạc Hiên không ngẩng đầu, vươn tay lấy một miếng giấy ăn lau mồ hôi trên mũi.
"Đệt", Từ Tiếu Thiên cười, buông đũa, "Tớ không ngủ sô-pha đâu."
"Yên tâm."
Từ Tiếu Thiên vào cửa liền phát hiện, mình không thể ngủ sô-pha được thật.
Giường của Lạc Hiên ba người ngủ còn dư nữa.
"Cậu...ngủ giường lớn vậy.", Từ Tiếu Thiên suýt chút nữa hỏi luôn không phải cậu ở một mình à, nhưng kịp thời sửa lại, đặt hành lý ở góc tưởng, đánh giá nhà của Lạc Hiên.
"Nóng không? Để tớ lấy cậu li nước", Lạc Hiên vào phòng bếp.
Đây là nhà Lạc Hiên thuê, nhà vệ sinh đặt trong bếp, giường để ở phòng khách, phòng trong bày đầy các loại giá vẽ và màu.
Từ Tiếu Thiên đứng trước của phòng, đập vào trước mắt là mùi màu vẽ cùng cảnh tượng quen thuộc làm mũi có chút cay cay, không nhịn được dựa vào khung cửa.
Lạc Hiên cầm bút vẽ dưới nắng, chỉ cần nhớ đến hình ảnh ấy, cậu lại thấy đau lòng.
"Bừa bộn lắm nhỉ", Lạc Hiên đứng bên cạnh, đưa cậu một chén nước, "Phòng này không lớn như phòng trống ở nhà bà nội, trông lại càng bừa hơn."
Lạc Hiên khi nói đến chuyện cũ vẫn là giọng đệu bình tĩnh.
Cậu càng như vậy, Từ Tiếu Thiên càng thấy lòng mình tràn đầy chua xót.
Nếu Lạc Hiên đánh cậu một trận mắng cậu một trận, hoặc cứ không để ý đến cậu, có lẽ cậu sẽ dễ chịu hơn một chút.
Mà đối mặt với một Lạc Hiên trước sau bình thản như thế, Từ Tiếu Thiên không làm sao dám hỏi mấy năm nay cậu sống thế nào.
Đối với sự vô trách nhiệm của mình trong quá khứ, không phải chỉ một câu "Thật xin lỗi" là có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
"Giờ cậu vẽ tranh sao?", Từ Tiếu Thiên ngồi xuống sô-pha, uống một ngụm nước, dòng nước lạnh qua yết hầu đổ thẳng xuống ngực.
"Chụp mấy bức ảnh nữa", Lạc Hiên mở TV, ngồi xuống cạnh cậu, cầm điều khiển đổi kênh lung tung, "Cũng khá thoải mái."
Từ Tiếu Thiên không biết nên nói thêm gì, không mở miệng nữa.
Nhà của Lạc Hiên bài trí rất đơn giản.
Trừ bỏ cái giường siêu to khổng lồ, chỉ còn một sô-pha, một cái tủ.
Phòng được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, một chút lộn xộn nho nhỏ không làm cho phòng cảm giác yên tĩnh khó chịu, mà là bầu không khí ấm áp.
Từ Tiếu Thiên nhìn quanh nhà, mắt dừng lại sau cánh cửa, đơ cả người.
Phía sau cửa, hai đôi dép được đặt ngay ngắn song song.
Từ Tiếu Thiên cảm thấy cả người lúc này như bị ấn nút tạm dừng, cậu gần như thấy hai đôi dép và liếc mắt sang kệ nước bên cạnh, ở đó đặt hai chiếc cốc, chắc chắn là cùng một đôi.
Cả người cậu như bị ném vào trong thùng sắt đang không ngừng không ngừng thu nhỏ lại.
Máu dường như ngừng chảy.
Hơi lạnh từ cốc nước đi qua ngón tay vây thẳng vào tim.
"Cậu hiện tại...", Từ Tiếu Thiên ngồi trên sô-pha, thanh âm bị ai chèn lại, đang giữa tháng Sáu lại thấy lạnh thấu xương: "Ở một mình à?"
"Ừ?", Lạc Hiên ngừng chuyển kênh, cầm điều khiển quay đầu lại, lại nhìn theo tầm mắt của Từ Tiếu Thiên về phía cửa, "À, một mình."
."..À.", Từ Tiếu Thiên lên tiếng, cậu không thể tiếp tục truy hỏi, ở một mình sao lại có hai đôi dép giống nhau, một cặp ly tình nhân, cậu còn đoán được trên giường còn có hai cái gối đầu theo đôi xếp gọn dưới chăn kìa.
"Làm sao vậy?", Lạc Hiên chọc chọc tay cậu.
"Cậu còn hỏi nữa", Từ Tiếu Thiên rầu rĩ nói, tự nhiên thấy chính mình có chút bị động, vì thế lại bỏ thêm một câu, "Vẫn luôn ở một mình hả?"
Lạc Hiên không trả lời, dựa vào sô-pha cười: "Đồ của tớ đều là hai cái."
Từ Tiếu Thiên ngạc nhiên quay sang nhìn cậu, Lạc Hiên trở tay lấy hai cây bút từ cái bàn sau ghế đưa cho Từ Tiếu Thiên.
"Bút cũng là mua theo đôi."
"Cậu còn có thói quen như vậy...", Từ Tiếu Thiên nhìn hai cái bút một đen một trắng trên tay, nhất thời không biết nói gì cho được, trong lòng không biết nên vui hay tiếp tục khó chịu.
Trong chớp mắt này, cậu đột nhiên phát hiện, hóa ra mình không hiểu Lạc Hiên đến thế, hai năm bọn họ bên nhau, chỉ đơn giản là một lúc đi học, một lúc tan học, đơn thuần thích nhau...!
"Không hẳn là thói quen, chắc gọi dở người", Lạc Hiên cười cười.
Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên, có phần mê man.
Nụ cười này vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng ve vuốt trái tim cậu, ấm áp dịu dàng.
Cậu không kiềm được nhích lại gần Lạc Hiên, nắm tay cậu ấy.
Tay Lạc Hiên gầy, ngón tay thon dài.
Từ Tiếu Thiên khi trước vẫn luôn rất thích tay cậu.
Lạc Hiên từng có chút đắc ý mà nói với cậu, nếu ngày xưa cậu không học vẽ tranh, có khi bây giờ đã thành nghệ sĩ piano.
Từ Tiếu Thiên cầm tay Lạc Hiên lên, hôn nhẹ đầu ngón tay.
Bàn tay Lạc Hiên run rẩy, muốn rụt tay lại, nhưng Từ Tiếu Thiên lập tức nắm chặt: "Cho chút mặt mũi với."
"Cậu làm thế nào mà da mặt vẫn dày thế?", Lạc Hiên bất đắc dĩ cười, nghiêng đầu tựa vào sô-pha nhìn cậu.
"Này sao tính là dày, lúc ở với cậu da mặt tớ mỏng nhất rồi đấy.", Từ Tiếu Thiên nắm tay Lạc Hiên, ngón tay cậu rất mềm, cậu thấy dường như chỉ mạnh tay một chút cũng có thể làm đứt.
"Ài, nói chuện với tên lưu manh như cậu phiền quá", Lạc Hiên giả vờ mặt nhăn mày nhó, trong mắt vẫn luôn cười.
Từ Tiếu Thiên cười, buông tay Lạc Hiên, ánh mắt dừng ở hai cây bút: "Sao cậu lại dở hơi thế.
Đây rõ ràng là tiêu hoang mà."
"Giả vờ như có người ở cùng tớ."
- ------------------------------------.
Danh Sách Chương: