Vũ Tịch Nhan chiếm tỉ lệ nhiều nhất. Phát hiện thú vị là, chủ nhân trước, một thiếu niên hồ đồ có cảm tình với Tiểu Vũ không phải đơn giản chỉ là bạn học thân thiết bình thường...
Hồi tưởng lại kiếp trước, lúc mười ba tuổi, mỗi ngày phải đối diện hai ông lão vô vị, giờ nào phút nào cũng huấn luyện, tình cảm nam nữ đừng nói mười mấy tuổi, ba mươi tuổi còn hầu như là một tờ giấy trắng.
Việc này...
Hắn từ trong đầu còn tìm thấy một ca khúc. La Đại Hựu ( Thời thơ ấu) mà chủ nhân trước thích nhất.
“...
Cô gái cạnh lớp kia
Làm sao không đi ngang qua cửa sổ tôi ngồi một lần nhỉ?
Miệng ăn quà vặt
Tay cầm truyện tranh
Trong lòng nghĩ tới mối tình đầu thời thơ ấu
...”
Một bộ hình ảnh: Hai người bọn họ, Vũ Tịch Nhan ở ban năm, hắn ở ban sáu. Hai cái phòng học nằm sát bên.
Lúc tan học, vì lo lắng Cổ Thần Dật bị bạn cùng lớp bắt nạt, Tiểu Vũ thỉnh thoảng sẽ tới trước cửa sổ nhìn. Thiếu niên rất yêu thích cam giác được quan tâm... Tiểu Vũ dung mạo xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, càng làm cho hắn cảm giác hạnh phúc ở bên khung cửa sổ.
Bởi vậy, mỗi lần khi Tiểu Vũ rời khỏi cửa sổ, hắn lại ở trong lòng hát vài câu ca từ này, dâng lên một cảm giác ngọt ngào của riêng mình.
Để Cổ Thần Dật không nghĩ tới là, bởi vì tìm tới phần ký ức này, lúc hắn ở cửa trường học gặp phải Tiểu Vũ, linh hồn ba mươi tuổi dĩ nhiên có chút cảm giác hoảng loạn không biết làm sao, lại phát hiện khi mình nhìn thấy nàng lại cũng có loại cảm giác ngọt ngào này.
Trời ạ!
Cái cảm giác này rõ ràng là chủ nhân trước a, thay đổi một cái linh hồn làm sao còn tồn tại?
Hắn có chút bàng hoàng đi vào phòng học...
Chủ nhiệm ban sáu Trương Lam là một phụ nữ trung niên béo mập ục ịch, Tiểu Vũ hay gọi "Lão khất bà" .
Vốn là, chủ nhiệm lớp phẩm đức đều không khác mấy, yêu thích học sinh có thành tích học tập tốt, tuân thủ kỷ luật. Đối với Cổ Thần Dật thành tích học tập trung bình, chiếu theo đạo lý mà nói thái độ hẳn là không tốt cũng không xấu. Nhưng trên thực tế cũng không như vậy.
Từ khi bắt đầu vào ban dự bị, trong lớp học Cổ Thần Dật là đối tượng bị bắt nạt, hai người Vương Vi Sâm, Tiễn Dân cầm đầu, các bạn nam thường thường ức hiếp Cổ Thần Dật. Sau đó, Tiểu Vũ biết được sẽ vọt tới trước mặt Trương Lam cáo trạng.
Số lần cáo trạng mỗi lần tăng thêm, Trương lão sư liền cảm thấy Cổ Thần Dật là cái học sinh "Phiền phức", khi xử phạt đám người Vương Vi Sâm, thái độ đối với Cổ Thần Dật cũng trở nên lạnh nhạt.
Hừ hừ, sự tình chính là như vậy.
Trong xã hội này, một phương yếu thế thường thường không chiếm được sự đồng tình. Lãnh đạo mà, nhiều nhất chính là vài câu hứa suông mà thực không đến an ủi, trong lòng đối với một phương yếu thế cũng là xem thấp một chút.
Hôm nay là ngày thứ nhất của học kỳ mới, thái độ của Trương lão sư vẫn tính hòa ái, nhìn thấy Cổ Thần Dật đi vào, cười híp mắt gật gật đầu.
Trong ký ức của Cổ Thần Dật, "Chính mình" đối với chủ nhiệm lớp mập lùn này có chút e ngại, bây giờ thay đổi một cái linh hồn, thì lại hoàn toàn khác nhau, nhiều hơn một phần muốn xem trò vui, xem những lão sư, bạn học này đối xử chính mình thế nào, cảm giác cũng rất thú vị.
Phải biết, kiếp trước, hắn chưa từng đi học, duy nhất giáo sư dạy hắn chính là Ngụy lão đạo. Bây giờ trở thành học sinh, cái cảm giác này đối với hắn mà nói phi thường mới mẻ, cũng phi thường thú vị...
- Trương lão sư hảo, bởi vì trong nhà xảy ra chút việc, mẹ em đã quên đem học phí chuyển vào tài khoản ngân hàng, em mang tiền mặt đến rồi, có phải là mang giao cho phòng tài vụ?
Trương lão sư hơi nhíu nhíu mày, vung tay một cái nói:
- Em trước tiên đi phòng tài vụ nộp học phí.
Học sinh phiền phức, quả nhiên phiền phức, chút chuyện nhỏ này đều làm không xong.
Cổ Thần Dật "Ồ" một tiếng, xoay người đi trường học phòng tài vụ.
Văn Lai trung học sơ trung có hai tòa sáu tầng phòng học lớn, trong đó có hai tòa thao trường, tiếp đó, phía tây còn có mấy ngôi nhà nhỏ, bao gồm ký túc xá học sinh, căng tin, một vài bộ môn hậu cần của trường học, phòng tài vụ ngay bên trong ngôi nhà hai tầng ở phía tây.
Sơ trung có bốn khối, mỗi khối có khoảng chừng 600 người, toàn trường học sinh khoảng 2400, như tình huống Cổ Thần Dật tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có hai mươi, ba mươi người xếp hàng nộp học phí, hắn xếp hạng cuối cùng.
Trong bọc sách của hắn, lúc này có từ trên người "Sư muội" Trương Ức Vãn đánh tráo tới được một túi ni lông tiền, trước khi tiến vào phòng tài vụ, đếm thấy có hơn tám ngàn.
Suy đoán chút, Trương Ức Vãn phát hiện bên trong túi thiếu đi số tiền này, vẻ mặt nhất định phi thường thú vị.
Mà số lần hắn ra tay như vậy, tính trên đầu ngón tay, cũng chỉ có mấy lần. Mấy lần khác đều là bởi vì công việc đặc thù, từ ở trên người đối thủ ăn cắp đồ vật...
Ngày hôm nay bởi vì thấy Trương Ức Vãn xuống tay với chính mình, mới lấy gậy ông đập lưng ông.
Bởi vì hắn biết, chỉ riêng lấy thân thủ mà nói, bây giờ giang hồ, Trương Ức Vãn xem như là một đời tặc vương mới.
Làm sư huynh, hắn kỳ thực hi vọng nàng làm chính đạo. Lần này ra tay là hi vọng khiến nàng kinh sợ một chút, để sư muội biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đừng tưởng rằng lão tử đệ nhất thiên hạ, mà buông thả chính mình.
Đối với sư muội duy nhất này, cảm tình của hắn rất phức tạp...
Rất nhanh đến lượt Cổ Thần Dật nộp học phí, hắn từ trong cặp sách lấy ra 3,800 nguyên đã chuẩn bị kỹ càng, đem tiền trong tay đưa cho thu ngân viên, sau đó lại sững sờ.
Trời ạ!
Làm sao là nàng?
Nữ tử cũng sững sờ, nhìn 3,800 nguyên trong tay Cổ Thần Dật lập tức liên tưởng đến trước đây không lâu chuyện đã xảy ra, khuôn mặt đẹp đẽ nhất thời căng thẳng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Trời ạ!
Cô gái này lại là đi cùng sư muội Trương Ức Vãn, khi phanh lại thì va vào hắn, cô gái kia lúc xuống xe đã cười với hắn!
Cổ Thần Dật lập tức ở trong lòng tính toán.
Trương Ức Vãn chừng hai mươi ba tuổi, cô gái này xem ra so với Trương Ức Vãn nhỏ hơn một, hai tuổi, hẳn là chừng hai mươi. Nàng đây là thân phận gì? Làm sao sẽ xuất hiện ở Văn Lai trung học phòng tài vụ? Là Văn Lai trung học tài vụ? Trộm làm tài vụ?
Cổ Thần Dật nhất thời đau đầu...
Bất quá, giờ phút này bên trong phòng tài vụ có sáu nhân viên, theo đạo lý mà nói, trường học phòng tài vụ không cần nhiều người như vậy, chẳng lẽ nàng là nhân viên tạm thời?
Một mặt khác.
Vương Vũ Thuần đầu óc cũng đang nghĩ ngợi.
Nàng tự nhiên nhận ra người học sinh này chính là con dê béo lúc trước trên xe buýt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang a!
Lúc đó Trương Ức Vãn làm mẫu cho nàng, không như mong muốn chính là, trong túi Ức Vãn tỷ tám ngàn nguyên cũng bị người khác trộm đi rồi, làm một lần tiền buôn bán thâm hụt.
Sau đó, hai người nhớ lại chuyện này, mà nghĩ mãi không ra.
Giờ phút này, nhìn tiền trong tay nam sinh, Vương Vũ Thuần không khỏi suy nghĩ, lẽ nào là nam hài này đem tiền bên trong bóp của Trương Ức Vãn trộm đi? Bằng không, hắn giờ phút này lấy học phí từ đâu?
Nhưng, nếu như nói đứa bé trai này có thể từ trong túi Ức Vãn tỷ trộm đi hơn tám ngàn nguyên, quá không thể tưởng tượng nổi rồi!
Làm sao có khả năng?
Công phu của Trương Ức Vãn, nàng ngưỡng mộ như núi cao, ca tụng là thần nhân. Có một lần, Ức Vãn tỷ hướng về nàng biểu diễn thần thâu tuyệt kỹ, ở trên xe buýt đem giấy hành nghề trong túi tiền hai nhân viên mật lấy đi, sau đó, lấy đi bức ảnh của bọn họ, đổi thành hai bức ảnh của cô gái xấu xí, dán lại sau đó thả lại túi áo hai người.
Chờ hai nhân viên mật thành công bắt được một tên móc túi đang hành động trên xe, khi lấy ra giấy hành nghề chứng minh thân phận, người xung quanh hoàn toàn ngạc nhiên...
Ở trong lòng Vương Vũ Thuần, Trương Ức Vãn là người nàng sùng bái nhất. Từ khi Ức Vãn tỷ ở trạm xe lửa đem nàng từ trong tay ** đội (dấu * không biết là gì) cứu ra, nàng liền tín nhiệm gần như mù quáng.
Làm sao có khả năng?
Nam hài này nếu là có năng lực thần không biết quỷ không hay mà lấy đi hơn tám ngàn nguyên từ trong túi Ức Vãn tỷ, vậy thì là Thần Tiên chuyển thế rồi!
- Đồng học, tiền trong tay ngươi, ta làm sao trông rất quen thuộc?
Vương Vũ Thuần nghiêm mặt nhìn chằm chằm Cổ Thần Dật hỏi.
Lời này hỏi đến mức rất không có logic, người trong phòng tài vụ nghe vậy đều kinh ngạc nhìn hai người bọn họ một chút.
Cổ Thần Dật vẻ mặt hiền lành, gãi gãi da đầu, cười ngây ngô một tiếng nói:
- Lão sư, cái này cũng không trách ngươi, bởi vì tờ 100 nguyên đều là ảnh chân dung Mao gia gia.
Mọi người trong phòng tài vụ cười khẽ một trận.
Vương Vũ Thuần kỳ thực trong nội tâm cũng có chút xoắn xuýt. Bởi vì, thiếu niên này học phí đã bị Trương Ức Vãn lấy đi, giờ phút này hắn lại lấy ra nhiều như vậy, không khỏi phải suy đoán.
Nàng lại hỏi:
- Ngươi tiền này từ đâu tới?"
Thiếu niên vẫn như cũ dáng vẻ hồ đồ, gãi đầu, nói:
- Mẹ cho a, nhưng mà, ngày hôm nay gặp phải một chuyện lạ, sáng sớm lúc đi ra khỏi nhà, ta nhớ tới số tiền này là gói trong một cái phong bì màu trắng, nhưng đến trường học vừa nhìn, lại bọc ở trong một cái phong bì da trâu...
Thiếu niên lấy ra phong bì da trâu, cho Vương Vũ Thuần xem.
Vương Vũ Thuần thở phào nhẹ nhõm, không phải cái túi ni lông kia là tốt rồi. Phong bì da trâu mà, khả năng là các nàng thật sự gặp phải cao thủ, thấy Ức Vãn tỷ hướng về một học sinh ra tay, cao thủ nhìn không thuận mắt, vì lẽ đó thuận lợi lấy đi tiền trong túi của nàng, rồi bỏ 3,800 nguyên trả lại cho học sinh. Văn Lai trung học học phí 3,800 nguyên đã thực hiên được ba năm, rất nhiều người biết, nghĩ như vậy, hiềm nghi với thiếu niên này có thể bài trừ, chủ yếu nhất, hắn không có thất lạc học phí, đương nhiên sẽ không liên tưởng đến nàng là tặc...
Nghĩ vậy liền nở nụ cười với thiếu niên, thu tiền rồi hỏi tên của hắn.
Sơ nhất ban 6, Cổ Thần Dật, nhớ rồi.
Lần này gặp mặt, để Vương Vũ Thuần nhớ kỹ thiếu niên này một cách sâu sắc.
Chính như Cổ Thần Dật suy đoán, ngày hôm nay nàng tới nơi này hỗ trợ. Là học sinh trường dạy nghề kế toán, trong khi nghỉ hè đến Văn Lai trung học thực tập. Bởi vì trường dạy nghề kế toán phải một tuần sau mới khai giảng, lão sư mời nàng đến đây làm hai ngày hỗ trợ thu học phí. Sáng sớm hôm nay lúc ra cửa, Trương Ức Vãn tiện đường đối với nàng tiến hành huấn luyện thực chiến, mới có chuyện lúc trước.
Đối với làm tặc, nàng không ý tưởng gì.
Lúc trước ở trạm xe lửa bị ba bốn **(chắc là lưu manh) vây nhốt, kèm hai bên nàng rời đi nhà ga, không một người đứng ra giúp nàng, liền báo cảnh sát cũng không có, loại hờ hững kia, làm cho nàng hầu như mất đi tín nhiệm đối với xã hội, nếu không là Trương Ức Vãn đứng ra đánh đuổi mấy cái ** này, kết cục của nàng có thể tưởng tượng được. Bởi vậy, nàng đối với tỷ tỷ hiệp nghĩa này, tín phục vô điều kiện.
Hơn nữa, Ức Vãn tỷ người mang "Tuyệt kỹ", nhưng không ra tay lung tung, nàng rất có nguyên tắc. Lần này ra tay với Cổ Thần Dật, cũng là vì dạy nàng kinh nghiệm thực chiến, làm thế nào từ trong ba lô đeo ở trước ngực đối tượng lấy đi tài vật...
Không nghĩ tới gặp quái sự, khi nàng trộm tiền của thiếu niên, tiền của mình cũng bị trộm.
Đề cử bài hát “Thời thơ ấu” của La Đại Hựu: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thoi-Tho-Au-La-Dai-Huu/ZWZCBCU0.html