Kiệt Bân mắt cứ ngắm nhìn dáng vẻ vừa suy nghĩ vừa ăn của cô có chút đáng yêu.
"Bữa này tôi sẽ mời cô"
"Như vậy liệu có..."
"Đổi lại cô hãy đưa số của mình cho tôi."
Suy nghĩ láng máng "anh ta cần số của mình để làm gì?".Hi Văn liền đưa số của mình cho anh và muốn rời đi ngay lập tức. Kiệt Bân với cô trò chuyện qua ứng dụng hẹn hò cũng không tiện nên có số của nhau để liên lạc cũng được, có gì Hi Văn có thể mời anh một bữa để hai người coi như không liên quan đến nhau nữa.Thời gian trôi đi trong sự im lặng.
"Có cần tôi đưa cô về không?"
"À, không cần tôi có thể tự về".
Anh nhìn ra ngoài trời bắt đầu mưa.
"Vậy đi đường cẩn thận."
Giọng anh nhẹ nhàng bảo,có phần lo lắng và quan tâm.Cô đứng lên khẽ cúi chào.
"Cảm ơn vì hôm nay."
"Chúng ta sẽ gặp lại nhé."
Hi Văn khẽ cau mày" không bao giờ", đơn giản là không muốn gặp.Cô đưa tay bắt tay Bân,Khi các ngón chạm nhau, một cơn run bắn kỳ lạ chạy dọc người cô.Như điện giật,cô chớp mắt liên tục, nhịp tim như ngừng đập.
Hi Văn rời khỏi đây, ánh mắt Kiệt Bân vẫn đang dõi theo cô từ đằng xa.Anh thật sự, thật sự rất đẹp trai.Cô chạy thật nhanh ra ngoài thẳng ra cánh cửa kính rộng mở. Thấy mình như tan chảy trong bầu không khí mát lành, êm dịu, đẫm hơi nước của không khí ẩm.Ngước mặt lên trời đón lấy từng cơn mưa lâm thâm mát lành rồi nhắm mắt lại, hít thật sâu bầu không khí trong veo, cố lấy lại sự thăng bằng. Chưa từng có ai tác động đến cô mãnh liệt như vậy và cô cũng không hiểu tại sao. Có phải vì cái nhìn bởi ánh mắt sâu thẳm,Vẻ lịch lãm riêng biệt? Sự giàu có? Hay quyền lực? không thể hiểu nổi những phản ứng vô lý mà đáng nhẽ ra là cô không nên có. Hi Văn thở một hơi thật dài, tất cả những điều này có thể là gì chứ?Cô chạy lại trụ thép gần đó rồi tựa lưng vào mất một lúc lâu, trấn tĩnh bản thân và lấy lại sự tập trung." Mình vừa trải qua chuyện gì đây? "Tim cô dần đập ổn định trở lại. Khi cảm thấy đã có thể thở đều, Hi Văn bắt chiếc taxi màu cam gần đó trở về căn hộ.
Chiếc xe chạy chầm chậm rời khỏi thành phố, cuộc nói chuyện hay còn gọi là hẹn hò ban nãy cứ lẩn quẩn hiển hiện trong đầu, Hi Văn thấy mình thật ngốc nghếch.Làm gì có ai như cô mặt cứ cúi gằm, chả nói được câu nào. Ắt là đã phản ứng thái quá do tưởng tượng. Một cơn ớn lạnh chạy qua người Hi Văn.
Về đến nhà, cô mặc bộ pyjama bằng dạ hồng in những con mèo xinh xẻo nằm bẹp trên giường.Dù sao mọi chuyện đã kết thúc, Cô chẳng muốn gặp lại anh ta vì trông anh rất là nguy hiểm.Hi Văn khẽ rụt cổ giống chú thỏ nhỏ sợ sói. Cuộc nói chuyện Anh có vẻ rất tập trung đến cô.
Cô thử lên mạng tra tên anh xem bởi dù sao cô cũng đã công khai mình với Kiệt Bân. muốn quên anh đi nhưng cũng phải tìm hiểu về đối tượng kia chứ.Mạng hơi nghẹn lúc tải dữ liệu về xong khiến cô hết hồn. Anh đây là đã 28 tuổi rồi và còn đang quản lí một trong những chi nhánh của công ty nằm trong top đầu thế giới.