Lời này nghe vào trong tai Tần Phi, thật giống như anh đang cố ý bắt ép Giang Ninh phải làm thế, anh lại một lần nữa tức tối lên.
“Giang Ninh, sớm muộn có một ngày, tôi sẽ khiến cậu phải khóc lóc cầu xin!” Ba cái vụ dọa nạt này nọ, Tần đại thiếu là người am hiểu nhất.
Mí mắt Giang Ninh hơi giật giật, nhìn Tần Phi, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt, rõ ràng căn bản không coi chuyện này to tát cho lắm.
Tần Phi cắn răng, đột nhiên tiến sát vào Giang Ninh, ghé vào lỗ tai cậu nói từng câu từng chữ: “Có một ngày, tôi sẽ chịch cậu đến khi cậu khóc lóc van xin cầu tôi nhẹ nhàng một chút! Chờ đó, Tiểu Ninh.”
Nói xong, Tần Phi vòng qua người Giang Ninh, hướng về phòng ăn đi tới.
Giang Ninh xoay người liếc mắt nhìn bóng lưng Tần Phi, người này mỗi lần bước đi đều thích tay cắm vào trong túi quần, rõ ràng chính là người thích trêu đùa, lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, chỉ một bóng lưng như vậy, liền cảm giác được người này mười phần ưu việt.
Trong mắt Giang Ninh, Tần Phi chính là con ông cháu cha, từ một khả năng nào đó được xem như nhân sĩ thành công, nhưng nếu như không có bối cảnh gia tộc, Tần Phi chắc chắn sẽ không có địa vị thành tựu như ngày hôm nay.
Người như vậy, Giang Ninh sẽ hạ mình cầu xin ư? Tần Phi, anh quá xem trọng chính mình đi.
Giang Ninh hít sâu một hơi, cũng trở về phòng ăn.
Vừa vào cửa, cậu nhìn thấy Tần Phi cùng mấy vị lãnh đạo uống rượu, bộ dáng đĩnh đạc tinh anh, căn bản cùng tên lưu manh khi nãy như hai người khác nhau.
Hiệu trưởng mở miệng nói: “Giang Ninh, vừa nãy Tần tổng nói em từ bỏ cơ hội vào câu lạc bộ?”
Giang Ninh sững sờ, cậu vốn chưa đưa ra quyết định, thế nhưng khi nghe hiệu trưởng nói như thế, cậu lại không tiện nói lên điều gì.
Hiệu trưởng thấy Giang Ninh không lên tiếng, liền nói tiếp: “Nếu em từ bỏ, Tần tổng đưa ra ý tứ đưa tiêu chuẩn này cho người đoạt á quân là Dương Duệ, em không có ý kiến gì đi?”
Ngồi ở bên cạnh Giang Ninh nam sinh hệ Anh ngữ tên là Dương Duệ phi thường kích động, không đợi Giang Ninh nói, liền đứng lên hướng về phía Tần Phi kính rượu, luôn mồm nói: “Cám ơn Tần tổng đã ưu ái, em nhất định không phụ lòng kỳ vọng mà Tần tổng đã giao phó.” Trong lúc nói chuyện nam sinh này đã không còn vẻ mặt ũ rủ khi đánh thua Giang Ninh.
“Ừ.” Tần Phi gật gật đầu, xem như đã đồng ý, anh bưng ly rượu lên uống cùng Dương Duệ, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Giang Ninh.
Giang Ninh ngoại trừ mới bắt đầu còn sửng sốt một chút, nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì, đối với cậu cái huấn luyện tiêu chuẩn kia căn bản không đáng nhắc tới, thích cho ai thì cứ cho.
Giang Ninh đối với Tần Phi vĩnh viễn thanh thanh lãnh lãnh, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh thật khiến người khác phát hỏa, nhưng anh lại nghĩ tới, nếu Giang Ninh cùng những người khác đón ý nói hùa theo anh, lúc nào cũng chỉ biết trưng ra gương mặt tươi cười, chính mình lúc đó sẽ không thích Giang Ninh đi, không phải Giang Ninh so với những người khác có khí chất hấp dẫn chính mình sao.
Đêm đó sau khi tan tiệc, Tần Phi không tìm Giang Ninh. Chủ yếu là bởi vì, Tần Phi thấy Giang Ninh đối với mình có chút ảnh hưởng quá lớn vượt xa kế hoạch, đây là điều mà anh không muốn nhất.
Hơn một tuần lễ sau, thời điểm trợ lý Trương báo cáo công tác, có nhắc tới hạng mục tài trợ kinh phí cho trường đại học X, thuận miệng nói một câu: “Tần tổng, ngài còn nhớ đại học X có nam sinh tên là Dương Duệ không? Chính là á quân giải thi đấu tennis, sau đó được ngài chọn trúng, tiến vào câu lạc bộ, gần đây mỗi ngày cậu ấy đều gọi điện thoại đến đây, muốn mời ngài một bữa cơm, cảm ơn ngài đã bồi dưỡng.”
Tần Phi nhíu mày, Dương Duệ ư? Anh suy nghĩ một lát, đối với người này vẫn không ấn tượng gì.
“Ờ… Cậu cứ từ chối đi.”
“Tôi từ chối rồi, nhưng mà người này rất lì lợm, không chịu từ bỏ.”
Tần Phi cũng không coi chuyện này là to tát, chỉ có điều khi trợ lý Trương nhắc tới câu lạc bộ tennis, anh suy nghĩ một chút liền nói: “Hình như trong đại học X có người tên Bạch Soái đúng không, cậu đi câu thông với người phụ trách câu lạc bộ bên kia một chút, khảo sát người này, nếu như đúng là hạt giống tennis thì cứ mời vào câu lạc bộ.”
Trợ lý Trương trong lòng thầm giật mình, không ngờ Tần tổng mặc kệ những chuyện này, câu lạc bộ lại không phải là bộ môn mưu cầu lợi nhuận, nhưng gần đây Tần tổng có những hành động thật khác thường, có thể thấy đều có quan hệ liên quan đến người có tên là Giang Ninh kia. Có điều do ở bên người Tần Phi một thời gian đã lâu, trợ lý Trương rất rõ ràng cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Thủ hạ làm việc bên người Tần Phi hiệu suất rất cao, ngay lập tức vâng mệnh làm việc ngay.
Ba ngày sau, Tần Phi nhận được điện thoại Giang Ninh.
Lúc đó anh đang mở hội nghị quản lý công ty, nhìn dãy số trên di động, lập tức cầm di động đi ra ngoài cửa. Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên người của công ty nhìn thấy Tần Phi mở hội nghị lại nghe điện thoại, hơn nữa còn đi ra ngoài cửa, khiến mọi người trong phòng hội nghị khiếp sợ không thôi.
Tần Phi ấn xuống nút nhận cuộc gọi, trong lòng có chút hưng phấn, lúc nói chuyện lại cố ý đè ngữ khí xuống.
“Ai đấy?”
Giang Ninh ở đầu bên kia dùng ngữ khí không có cảm tình gì nói: “Tôi Giang Ninh đây.”
“À, có chuyện gì sao?”
Giang Ninh dừng lại một chút, mới nói: “Anh đề cử Bạch Soái tiến vào câu lạc bộ?”
Kỳ thật Tần Phi đã sớm biết Giang Ninh gọi điện cho mình khẳng định là bởi vì chuyện này, thế nhưng khi nghe Giang Ninh nói ra cái tên Bạch Soái kia, trong lòng anh vẫn không thoải mái.
“Ờ, sao vậy? Không phải cậu rất hi vọng tôi sẽ làm thế à?”
“Hơi kinh ngạc chút thôi.” Giang Ninh nói thẳng.
Tần Phi cười lạnh một tiếng: “Nếu như cậu cảm thấy bởi vì tôi làm chuyện này, chỉ bởi vì cậu ta có tiền đồ sao, vậy cậu quá coi thường tôi rồi, nếu họ Bạch kia thật sự là một nhân tài, tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội.”
Giang Ninh không lên tiếng.
Tần Phi nghe trong điện thoại yên lặng không tiếng động, có chút đắc ý nói: “Cậu gọi điện thoại là để cám ơn tôi?”
Âm thanh Giang Ninh vẫn bình tĩnh không lay động: “Tôi thật sự hi vọng anh bởi vì vừa ý tài năng Bạch Soái mới chiêu mộ cậu ấy, mà không phải bởi vì nguyên nhân khác.”
Tần Phi vừa nghe lời này, chút đắc ý vừa nãy liền biến mất không còn tăm hơi, hóa ra Giang Ninh gọi điện thoại lại đây là muốn nói cho anh biết, đừng làm khó dễ Bạch Soái!
Tần Phi không có chỗ phát tiết, gầm nhẹ nói: “Giang Ninh, tôi thật không nghĩ tới cậu lại nghĩ về tôi như vậy!”
“Nếu không phải anh vì việc công mà trả thù riêng, thế vì sao gần đây công ty ba tôi đều gặp nguy cơ là chuyện gì vậy?”
“Cái công ty của ba cậu lão tử đã sớm muốn hủy từ lâu! Thời điểm tôi muốn phá hủy nó, còn không biết đó là công ty ba cậu! Đây là hành vi thương mại, cùng cậu không dính dáng một xu nào! Giang Ninh, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người thanh cao, nội tâm rất công chính, là người hiểu được tôi, CMN hóa ra cậu cũng chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi, đệt, đúng là nhìn lầm người mà!”
Tần Phi tức giận hết sức, nói xong liền cúp điện thoại.
Mẹ nó, tiểu tử Giang Ninh kia nghĩ rằng được lão tử coi trọng, nó muốn làm gì thì làm sao? Chết tiệt!
Tần Phi tâm tình cực kỳ kém, kém đến nỗi không thể nghĩ được gì hết, trực tiếp trở về lại văn phòng.
Nói thật, Tần Phi không nghĩ đến việc đi đối phó Bạch Soái, anh rất đố kị khi thấy Giang Ninh cùng Bạch Soái đi gần bên nhau, nhưng loại hình đẳng cấp như Bạch Soái kia, trong mắt Tần đại thiếu không đáng được nhắc tới!
Anh tức giận chính là, anh đối với Giang Ninh không một xu đánh giá, hôm nay Giang Ninh gọi một cú điện thoại này khiến cho anh cảm thấy không chừng chính mình ở trong lòng Giang Ninh là một người đàn ông đi hà hiếp phụ nữ, không chuyện ác nào không làm, ỷ thế hiếp người, như một tên ác bá hoành thành khắp chốn!
Lão tử chỉ muốn bắt nạt, chỉ muốn dày vò chà đạp một người tên là Giang Ninh thôi có được không?!
Anh còn ảo tưởng Giang Ninh có thể lý giải tâm linh anh làm bạn tốt của anh, bạn tốt…… Bạn cái đầu mày ấy!
Cả một buổi trưa Tần Phi ngồi lì ở trong phòng làm việc hút thuốc, hút hết cả một gói, mới đem tức giận trong lòng đè ép xuống, chờ anh ý thức được đã đến lúc phải về nhà, đã là hơn bảy giờ tối, trời cũng tối xuống rồi.
Trong công ty mọi người đã sớm tan tầm.
Bình thường khi anh tức giận, trong công ty không ai dám đụng đến anh, ai cũng biết tính khí anh rất xấu, không ai muốn tự đi tìm khổ.
Tần Phi từ trong công ty không một bóng người đi ra, trong lòng cảm giác mất mát, anh không muốn trở lại căn phòng thuê không một ai ở kia, chỉ có một người sinh hoạt ở đó thật chán muốn chết.
“Tần tổng.”
Mới vừa đi ra khỏi cửa thang máy, liền nghe có người gọi anh.
Tần Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng trước mặt là một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, người này nhìn rất quen mắt, Tần Phi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, đây không phải là á quân trong trận thi đấu tennis bị Giang Ninh đánh bại đây sao, cái người này tên gọi là gì ấy nhỉ?
“Tần tổng, ngài tan sở rồi, em chờ ngài hơn nửa ngày nay, ngài còn nhớ em không? Em là sinh viên đại học X tên là Dương Duệ.” Người trẻ tuổi mỉm cười nói.
A, đúng rồi, tên là Dương Duệ.
Không thể trách Tần Phi không nhớ Dương Duệ, anh gặp Dương Duệ hai lần, ánh mắt cùng tâm tư đều đặt trên người Giang Ninh, còn những người khác không quan tâm.
“Ờ, nếu có chuyện gì cứ tìm trợ lý của tôi.” Tần Phi nhíu mày đi về phía trước, ngày hôm nay tâm tình anh cực kỳ kém, cũng mặc kệ người trẻ tuổi đang đứng trước mặt.
“Tần tổng, tâm tình ngài không tốt ư? Không bằng đi ra ngoài uống vài ly, dù sao một người trở về nhà cũng vô vị.” Dương Duệ theo sát phía sau Tần Phi.
Bước chân Tần Phi ngừng lại, một người trở về nhà cũng vô vị…… Mẹ nó chứ ngay cả người qua đường A còn biết anh về nhà cũng vô vị đây nè!
Tần Phi quay đầu lại nhìn Dương Duệ một chút, Dương Duệ mặc quần jean bó sát người, chân rất rắn chắc, đặc biệt là bắp đùi, quần jean ôm sát mông, mông vểnh cao đầy đặn, trên người mặc áo thun bó sát người, dưới lớp áo mỏng manh lộ ra cơ ngực thường xuyên được rèn luyện. Thâm niên là gay lão làng, anh chỉ cần nhìn một chút, cũng biết đối phương là cùng một loại người.
Nói thật, tướng mạo Dương Duệ không phải là loại hình ưa thích của Tần Phi, quá mức cường tráng, nhưng nếu không có ai bên cạnh tâm sự, lâu lâu thay đổi khẩu vị anh cũng không ngại.
Tần Phi nheo mắt lại: “Hở, vậy đi đâu?”
Dương Duệ cao hứng tiến lên một bước: “Em biết gần đây có một quán bar, nó nằm trên đường Bắc Môn.”
Tần Phi gật gật đầu: “Đi thôi.”
Nói xong, liền dẫn đầu đi về phía trước, Dương Duệ vô cùng phấn khởi theo sát một bên.
Từ ngày đó khi Tần Phi xuất hiện, Dương Duệ liền động tâm, Tần Phi vô luận là khí chất, tướng mạo hay là vóc người đều là đối tượng lý tưởng trong lòng cậu. Mấy ngày nay cậu vẫn gọi điện cho trợ lý Trương, đang tiếc cuộc hẹn không tới tai Tần Phi, ngày hôm nay cậu đến công ty Tần Phi đứng dưới lầu ôm cây đợi thỏ, không nghĩ tới thật sự có thu hoạch! Trời cao giúp đỡ cậu rồi!
Tần Phi dẫn Dương Duệ tiến vào bãi đậu xe dưới đất, hướng đi đến chính là chiếc xe Lamborghini.
Trong bãi đậu xe không có ai, rất yên tĩnh, Dương Duệ đi ở bên người Tần Phi, khó có thể ức chế hưng phấn, bàn tay cậu đưa đến phía sau eo Tần Phi, không nhẹ không nặng vuốt ve hai lần.
Thân thể Tần Phi khựng một chút, quả nhiên là khẩu vị mới mẻ, trước đây anh từng ngủ cùng với những thanh niên khác đều do Trần Đại Đầu đã điều giáo qua, có rất ít người vừa mới gặp mặt liền trực tiếp lớn mật làm những hành động mờ ám này. Ừm, được đó đổi sang cái mới quả nhiên không tệ!
Tần Phi vừa nghĩ như thế, cũng không từ chối Dương Duệ làm động tác thân mật.
Nhưng vào đúng lúc này, thân thể Tần Phi bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt anh khóa chặt trên một chiếc xe đối diện xe mình, đó là một chiếc xe Audi màu đen không bắt mắt, thế nhưng người ngồi trong xe thật là bắt mắt —— đó chính là Giang Ninh!
Ánh mắt Tần Phi cùng Giang Ninh chạm vào nhau.
Giang Ninh chỉ đối diện với anh vài giây, lạnh lùng dời tầm mắt đi.
Nhưng chính vài giây này, Tần Phi cũng nhìn thấy ánh nhìn Giang Ninh khinh bỉ cùng chán ghét quá quen thuộc.
Bỗng nhiên Giang Ninh nổ máy xe, hướng ngoài cửa phóng ra ngoài, không làm bất kỳ động tác dư thừa nào, từ khi ánh mắt hai người tụ hợp rồi đến lúc Giang Ninh rời đi, thời gian còn chưa tới nửa phút.
Tần Phi tức khắc rõ ràng, Giang Ninh lại đến tìm anh!
Nhưng là, mẹ nhà nó chứ, Giang Ninh nhìn thấy tình cảnh cả đời này không nên nhìn thấy!
Quả nhiên là người không thể quá mất cảnh giác, hơn một tháng nay anh không còn tụ tập chơi bời lêu lỏng, mới vừa thư giãn một chút, liền bị Giang Ninh phát hiện.
Tần Phi đột nhiên đẩy Dương Duệ ra, lạnh lùng nói: “Cậu trở về đi!”
Nói xong, nhảy vào xe của chính mình, nổ máy xe đuổi theo.
Dương Duệ sững sờ tại chỗ, vừa rồi cậu đứng đưa lưng về phía xe Giang Ninh, không nhìn thấy Giang Ninh, cũng không phát hiện Tần Phi bởi vì Giang Ninh nên muốn rời đi. Nhưng mà dù vậy, hành động này của Tần Phi cũng làm cho cậu thực bi thương, rõ ràng đã sắp đắc thủ rồi, liền để tuột bay đi mất……
Tần Phi lái xe ra bãi đậu xe, hướng về phương hướng Giang Ninh rời đi.
Giang Ninh lái xe đến đường Tam Hoàn, Tần Phi cũng chạy theo đến Tam Hoàn.
Tam Hoàn là đoạn đường có rất nhiều xe đổ vào thành phố Bắc Kinh, không phân biệt thời gian bất cứ lúc nào cũng đều thấy xe đổ về đây, không tới năm phút, hai người đều bị kẹt xe ngay trên trục đường chính Tam Hoàn, xe không nhúc nhích, toàn bộ hàng đường dài cùng những chiếc xe không thể tiến lên được dù chỉ một chút.
Tần Phi nhìn phía trước cách ba chiếc xe chính mình không xa là chiếc Audi màu đen, mắng hai câu, cởi bỏ đai an toàn rồi xuống xe, trực tiếp hướng về phía trước, gõ cửa sổ xe Giang Ninh.
Giang Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Phi, lạnh nhạt quay đầu đi.
Tần Phi mặc kệ, tiếp tục gõ cửa sổ xe mãnh liệt hơn.
Giang Ninh không lay chuyển được Tần Phi, đành phải mở cửa sổ xe xuống.
“Xuống xe.” Tần Phi ra lệnh.
“Anh bị bệnh hả?” Giang Ninh có chút bực bội, bây giờ lại bước xuống ngay tại đường Tam Hoàn, nhất định Tần Phi bị điên rồi.
Ai ngờ, Tần Phi đem tay tiến vào trong xe, động tác đặc biệt nhanh chóng mở cửa xe ra, cởi bỏ đai an toàn trên người Giang Ninh, kéo Giang Ninh xuống xe.
“Anh làm gì thế?” Giang Ninh quát.
Tần Phi kéo tay Giang Ninh hướng ven đường chạy đi.
Giang Ninh trơ mắt nhìn xe vẫn còn dừng ở giữa lộ.
“Anh buông tay ra, nếu không tôi đánh anh đó.”
Tần Phi không để ý lời Giang Ninh uy hiếp, trực tiếp đưa Giang Ninh đến con đường nhỏ ít người, sau đó dùng sức đẩy Giang Ninh một cái, dưới chân Giang Ninh đứng không vững, dựa vào bức tường ở phía sau.
Giang Ninh lạnh lùng nói: “Anh còn muốn giải thích gì nữa? Còn nói chính mình không phải là loại người này? Thế còn chuyện Dương Duệ là sao ấy nhỉ? Dương Duệ có thể tiến vào câu lạc bộ tennis là dựa vào tiêu chí gì? Là do thực lực sao? Cậu ấy ngay cả tôi còn đánh không lại.”
Tần Phi ghét nhất Giang Ninh dùng ngữ khí như vậy, anh hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ninh, tức giận nói: “Như vậy, cậu cảm thấy vì sao cậu ấy có thể tiến vào? Bởi vì cậu ấy ngủ với tôi sao? Giang Ninh, không sai, tôi thật sự là người như thế đó! Muốn từ chỗ tôi nắm được chỗ tốt, trực tiếp nhất chính là ngủ cùng với tôi! Cậu có muốn cùng ngủ với tôi không? Chỉ cần cậu ngủ với tôi, để tôi chịch cậu đến mức thoải mái, tôi sẽ buông tha công ty ông già nhà cậu, còn có thể cho Bạch Soái tiền đồ tốt hơn nữa, thế nào? Có phải rất đáng giá không?! Đối với người khác tôi không đưa ra mức hấp dẫn như thế này đâu!”
Sắc mặt Giang Ninh lúc trắng lúc xanh, nhíu chặt mi, không lên tiếng, trong mắt không hề che giấu căm ghét chút nào.
Tần Phi không khỏi cười lạnh nói: “Hà tất phải biểu hiện hiên ngang lẫm liệt như vậy, cậu tới tìm tôi làm gì? Biết tôi là loại người như vậy mà vẫn còn đưa tới cửa, nếu như tôi không làm cái gì đó, há không phải có lỗi khi cậu chủ động như vậy sao?!”
Tần Phi nói xong lời này, bỗng nhiên tiến sát bên người cậu, đè Giang Ninh thật chặt, không cho phân trần, trực tiếp hôn lên đôi môi Giang Ninh mềm mại.