Hà Phương nhớ có một lần khi hai người giận hờn nhau, nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân lúc đó thật trẻ con và ấu trĩ, có lẽ bởi vì đó là lần đầu tiên cô biết yêu nên mọi thứ dường như khá mới lạ. Đức Huy tham gia thi đấu game với một nhóm bạn trên mạng. Tối hôm đó cô gọi điện cho cậu rất nhiều lần nhưng cậu không trả lời, tất cả những gì cô nghe được chỉ là: "Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..", khi đó Đức Huy vẫn mải chơi ở giữa trận đấu mà không nhận ra. Bốn cuộc gọi nhỡ nhưng vẫn không có hồi âm nào, Hà Phương lo lắng, không biết cậu có làm sao không, bởi vì cậu chưa bao giờ bỏ lỡ bất kì cuộc gọi nào của cô, dù bận thế nào cậu cũng sẽ tắt máy và sau đó gọi lại. Hơn hai tiếng sau, khi trận đấu game kết thúc, Đức Huy cầm điện thoại trên tay và ngạc nhiên khi thấy Hà Phương gọi cho mình nhiều như vậy. Anh vội vàng gọi cho cô, bất thình lình giật mình vì giọng nói bên kia đầu dây:
"Anh đã đi đâu vậy?", giọng cô đầy lo lắng và bất an.
Đức Huy xin lỗi rối rít:
"Anh xin lỗi, anh đi chơi với nhóm bạn mà không để ý rằng em gọi cho anh."
Hà Phương sực nhớ rằng, cậu từng bảo sẽ tham gia trận đấu game gì đó vào cuối tuần này, không chút nghi ngờ, cô hỏi thẳng cậu:
"Có phải anh lại đi chơi game đúng không?"
Đức Huy gãi đầu, bị bạn gái bắn trúng tim đen, không chút phản kháng, cậu chỉ biết thú nhận:
"Đúng là anh đi chơi game, nhưng anh chỉ chơi một lát thôi mà. Em đừng giận anh nhé!"
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu không gặp vấn đề gì, đáp lại sự hối lỗi của cậu, cô chỉ trả lời vỏn vẹn vài từ tồi tắt máy: "Em biết rồi, không sao đâu." Đức Huy cảm nhận được rằng cô giận anh mất rồi, vì vậy ngay lập tức anh chàng phóng xe đến nhà cô mặc dù đã đêm khuya. Tiếng gõ cửa khiến cô giật mình, không ai khác là Đức Huy, cậu đứng bên ngoài cửa đợi với gương mặt buồn thiu, đăm chiêu, hai tay xoa vào nhau cầu xin sự tha thứ, miệng lắp bắp: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi!". Dáng vẻ của cậu lúc này khiến Hà Phương không thể không nguôi giận, cô ôm chầm lấy cậu, thì thầm vào tai:
"Anh có biết em đã lo lắng cho anh như thế nào không?"
Cậu ân cần, xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười hạnh phúc, không phải cô ấy đang giận mình mà chỉ vì cô ấy lo lắng khi không liên lạc được cho mình, Đức Huy nhìn cô và nói: 'Ngốc ạ, anh không sao đâu! "
Hà Phương không bao giờ xen vào sở thích cá nhân của cậu vì đó là khoảng trời riêng của cậu, đôi khi cô chỉ góp ý đôi lời khi cậu quá ham chơi mà lơ là sức khỏe bản thân. Đức Huy tính vẫn trẻ con, thích trêu đùa và nghịch ngợm. Hà Phương thích sự yên tĩnh và trưởng thành hơn. Hai người trái ngược nhau về tính cách nhưng không vì thế mà họ không thể bên nhau. Hà Phương cố gắng dung hòa và điều tiết lại những thói quen và sinh hoạt của bản thân để phù hợp với cậu. Vì cô biết rằng, có những thứ nếu người đó không thể thay đổi được thì bản thân cô là người sẽ hy sinh để thay đổi. Đơn giản vì tình yêu cần sự bao dung và hy sinh cho nhau. Nếu ai cũng khư khư giữa cái tôi của bản thân quá lớn, thì đến một lúc nào đó, tình yêu giữa hai người sẽ bắt đầu xuất hiện những rạn nứt mà vô hình chung khiến cho những mâu thuẫn ngày càng chất đầy và khó giải quyết hơn. Kết cục cuối cùng chỉ là hai từ" chia tay ". Nghe hai từ ấy thật đơn giản nhưng mà đầy chua xót.
Trong cuộc sống hằng ngày, Hà Phương luôn gọi Đức Huy là anh nhưng khi làm việc ở bệnh viện, để tránh mọi người bàn tán, cô luôn ý thức và nhắc nhở bản thân phải gọi Đức Huy bằng tên và xưng tôi, đôi khi có một số lần vô tình cô gọi cậu bằng anh khiến các đồng nghiệp giật mình và bối rối. Cô cũng cảm thấy điều đó rất có lỗi với cậu, nhưng cô không muốn bị đồn thổi những điều không hay về chuyện tình cảm đặc biệt là ở nơi làm việc như bệnh viện. Đức Huy cũng hiểu được tâm trạng bất an và lo sợ của cô vì những điều mà cô đã trải qua trước đây. Thật khó để mở lòng với ai đó một một lần nữa và giờ đây cô có cậu và đang dần hòa nhập lại với cuộc sống này. Cậu muốn cho cô khoảng thời gian để chữa lành những vết thương trong quá khứ mà vẫn ám ảnh cô đến hiện tại. Dù cậu là một chàng trai trẻ tuổi nhưng cách cậu nhìn nhận sự việc cũng như suy nghĩ của cậu dường như chín chắn và trưởng thành hơn số tuổi ấy.
Đã một thời gian, Hà Phương cũng không còn ghé thăm bà cụ ở khoa tim mạch thường xuyên, có lẽ vì gần đây cô đang yêu, nó thể hiện rõ trên nét mặt của cô và bà cụ cũng nhận thấy điều đó trong đôi mắt cô khi họ gặp lại nhau. Bà cụ đã điều trị ở bệnh viện được hơn hai năm nhưng sức khỏe cũng không tiến triển khả quan cho lắm, gần đây tần suất những cơn đau tim xuất hiện nhiều hơn và bà cũng không thể ra ngoài vì sức khỏe không cho phép bà làm điều đó. Vì vậy để thực hiện lời hứa sẽ đưa bà đến thăm mộ ông cụ lần cuối, Hà Phương sẽ đến nghĩa trang và gửi bức thư thay bà, coi như bà đã hoàn thành ước nguyện trong cuộc đời mình. Hà Phường chăm chú lắng nghe từng câu chữ bà nhắn gửi cho ông cụ, cô cẩn thận nắn nót viết từng nét chữ và xếp nó vào phong thư. Cô sẽ đến viếng thăm mộ ông cụ vào cuối tuần này. Đối với bà, ông không chỉ là mối tình đầu đẹp nhất thời con gái mà còn là kí ức và tuổi thơ của bà. Trong cuộc sống này, có những người yêu nhau và rồi họ bỏ lỡ nhau nhưng kí ức về nhau họ sẽ không bao giờ quên chỉ là nó đang nằm ở một góc nào đó trong tâm hồn họ, bị chôn giấu và vùi kín, họ chỉ muốn cất riêng cho mình, đơn giản vậy thôi.
Giữ đúng lời hứa với bà cụ, Đức Huy chở Hà Phương đến nghĩa trang nơi ông cụ an nghỉ, cô đặt bức thư vào bên trong kèm theo đó là vài bông hoa cúc trắng ngần, cầu nguyện và gửi đến ông những tâm tư mà bà chưa kịp trao đến ông khi hai người còn trẻ. Cuộc sống là vậy, vội vã và xô bồ. Có những cảm xúc chưa kịp nói ra đã bị chôn kín và có những cảm xúc dù được sẻ chia nhưng không nhận được cảm thông.
Sau khi rời nghĩa trang, cô cùng Đức Huy ghé qua phòng bệnh để báo cho bà biết rằng họ đã đến thăm mộ ông. Cô có thể thấy rõ niềm vui trong mắt bà, bà nắm chặt tay cô và nói lời cảm ơn sâu sắc đến cô. Bà muốn nói đôi lời với cô và rồi ánh mắt bà nhìn qua Đức Huy, có thể bà muốn cậu tránh mặt một chút, Hà Phương tinh ý nhận ra và thì thầm vào tai bà:" Cậu ấy là bạn trai của cháu ạ. ". Bà mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô, khẽ nói:
" Bà có thể nhìn thấy trong đôi mắt cháu chứa đầy những tâm tư và nỗi lo âu, bà biết rằng cháu là một người con gái tốt, luôn quan tâm yêu thương những người xung quanh. Bà nghĩ cháu cần yêu thương bản thân mình hơn. Vì khi cháu đối xử tốt với bản thân nghĩa là cháu trân trọng nó và cũng như trân trọng những người yêu thương cháu. "
Bà nắm lấy tay Đức Huy và đặt vào tay Hà Phương và nhắn nhủ: 'Hãy chăm sóc cô bé này nhé, chàng trai."
Cô ôm chầm lấy bà và thì thầm vào tai bà: "Bà sẽ vượt qua được thôi. Cố lên bà nhé". Hai người chào tạm biệt bà và quay về nhà. Trên đường đi, Đức Huy muốn nghe lại câu nói mà Hà Phương đã nói với bà: "Cậu ấy là bạn trai của cháu ạ." nên cậu cứ nhắc đi nhắc lại câu nói bên tai cô khiến Hà Phương xấu hổ và đỏ mặt. Cậu như một đứa trẻ và cười suốt đoạn đường về nhà.
Sáng hôm sau đến bệnh viện, cô nhận được tin bà cụ đã không qua khỏi bởi cơn đau tim vào tối qua và mất vào rạng sáng nay. Cô như ngã quỵ, mặc dù cụ bà không phải là họ hàng ruột thịt nhưng với cô bà như một người thân trong gia đình. Và hơn ai hết, cô hiểu được sự mất mát và thiếu đi tình yêu thương, đùm bọc trong gia đình. Cô chạy nhanh đến giường bệnh, nhìn bà lần cuối và nắm lấy tay bà. Nước mắt cứ thế tuôn rơi mà không thể ngừng lại được. Cô nhớ những câu chuyện bà kể, những thăng trầm trong cuộc đời, cô muốn nhìn thấy nụ cười của bà mỗi khi cô kể chuyện. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo và ra đi trong sự cô đơn, không một ai ở bên. Cô nhận ra rằng, cuộc sống này đôi khi thật bất công, chúng ta cố gắng hy sinh những gì tốt đẹp nhất cho những người ta yêu thương và rồi cuối cùng nhận lại được gì. Sự cô đơn và có lẽ là sự thiếu trách nhiệm từ con cháu. Một lát sau, người nhà bà cụ đã đến sau cuộc gọi thông báo từ bệnh viện. Họ đã đến thăm bà cụ vài lần như một phần nghĩa vụ mà con cháu phải làm, chẳng thể đổ lỗi cho bất kì ai.
Cô lặng lẽ rời đi, chạy thật nhanh lên tầng thượng và khóc thật to. Đức Huy sau khi biết chuyện, cậu đã đi tìm cô ở khắp mọi nơi trong bệnh viện: Phòng làm việc, khu khám bệnh nhưng không tìm thấy cô. Và cậu nhớ rằng có một nơi chắc chắn cô sẽ ở đó, cậu chạy thật nhanh, thật nhanh và thấy Hà Phương đang đứng một mình. Cô nhìn về phía bầu trời mà nước mắt không ngừng rơi, cậu chạy lại ôm chầm lấy cô vào lòng, và nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu."
Cô ôm chặt lấy cậu và khóc.
Đám tang bà cụ diễn ra vào ngày hôm sau, các bác sĩ trực tiếp điều trị cho bà cụ ghé qua viếng thăm. Hà Phương xin nghỉ ngày hôm nay để đến dự đám tang của bà, Đức Huy đi cùng cô nhưng cậu chỉ ghé qua một lát rồi phải quay về bệnh viện làm việc. Chỉ có mình cô ở lại đám tang đến lúc cuối cùng như là sự tôn trọng cũng như tình cảm mà cô dành cho bà. Trong lúc đưa tang, cô vô tình gặp lại Gia Huy trong sự ngỡ ngàng, tại sao cậu lại ở đây. Tại sao cậu lại mặc quần áo tang. Có phải cậu có quan hệ họ hàng với bà cụ. Nhiều câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô. Gia Huy cũng nhận ra sự có mặt của Hà Phương, anh dõi ánh mắt nhìn theo cô bởi vì sau lần hẹn đó, hai người đã không còn giữ liên lạc và gặp lại nhau. Hà Phương cố gắng tìm một nơi nào đó để tránh gặp cậu nhưng không ngờ rằng Gia Huy đang tiến lại gần chỗ cô và nói:
"Chào em. Đã lâu rồi không gặp lại em."
Hà Phương dù không muốn nhưng vẫn cố tỏ ra lịch sự nhất có thể:
"Chào anh. Sao anh lại ở đây."
"Hôm nay anh đến dự đám tang của bác gái, tại sao em lại ở đây."
"Trong một lần khám bệnh, em có gặp bà và nhận ra rằng bà rất cô đơn và không thấy con cháu đến chăm sóc, từ đó em trò chuyện với bà và dần trở nên thân thiết hơn. Trong giấy phút cuối đời, bà chẳng có ai bên cạnh và thật tiếc khi em không thể chào tạm biệt bà lần cuối", cô rưng rưng nước mắt và nói:
"Anh không biết rằng em và bác gái quen biết nhau."
Hà Phương im lặng và cũng không biết nói gì thêm, cô nhìn theo dòng người đang viếng thăm bà cụ và cảm thấy đau xót: 'Tại sao chúng ta không thể dành tặng cho nhau sự quan tâm, yêu thương ngay khi chúng ta còn có thể bên nhau, chỉ khi rời đi chúng ta mới nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi. "
Gặp lại Gia Huy trong đám tang như thế này thật sự bất ngờ, cô không nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp lại anh, mối tình không tên. Cô biết rằng cô không có quyền gì để trách mắng hay giận hờn cậu, nhưng để gặp lại cậu và nói chuyện với nhau có lẽ khá khó khăn cho cô, không phải vì cô còn yêu cậu, mà bởi vì cô muốn chôn dấu đi quá khứ đã qua. Hà Phương nán lại một lúc sau khi bà được đưa về cõi vĩnh hằng, nơi bà không còn cô đơn, nơi bà có thể gặp lại ông cụ, điều đó có thể là sự giải thoát cho bà khỏi những đớn đau này. Mặc dù người nhà nài nỉ cô ở lại dùng bữa cùng gia đình nhưng cô đã từ chối, cô chào tạm biệt mọi người ra về. Gia Huy tiễn cô một đoạn, cô khẽ nói vói anh đôi lời:
" Em không nghĩ là chúng ta có thể gặp lại nhau trong tình huống như thế này, em đã quên, quên hết mọi thứ về anh trước đây để bước tiếp. Dù sao cũng cảm ơn anh, em đã học được nhiều điều hơn trong cuộc sống này. Chào anh nhé. "
Câu nói đó khiến Gia Huy như chết lặng, mặc dù cô không có ý hờn trách cậu nhưng Gia Huy ngầm hiểu rằng cậu đã để lại trong cô sự tổn thương sâu sắc.
Chào tạm biệt nhau và giờ đây họ vẫn là hai người xa lạ và vô tình gặp lại nhau.
Hà Phương cảm thấy có chút mệt mỏi sau những chuyện vừa xảy ra. Cô cũng đắn đo suy nghĩ không biết rằng mình có nên nói cho Đức Huy biết rằng mình đã gặp lại Gia Huy trong đám tang, cô không muốn cậu hiểu lầm nếu cậu nghe được câu chuyện từ một người lạ, vì vậy sau khi về nhà và nghỉ ngơi một lát, cô đã gọi điện cho Đức Huy và kể anh nghe về đám tang rồi chợt ngập ngừng khi nhắc đến Gia Huy. Cô không rõ cảm xúc của Đức Huy như thế nào, anh sẽ bận tâm hay lo lắng.. Nhưng chỉ một câu nói từ Đức Huy, tâm hồn nặng trĩu ưu phiền của cô cũng được vơi bớt.
" Cảm ơn em đã nói cho anh nghe. Em không cần suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Hiện tại chỉ có em và anh. Với anh chỉ có vậy thôi. "
Một thời gian đã qua, Hà Phương và Đức Huy đã quen nhau được hơn một năm, hai người vẫn yêu nhau nồng nàn như vậy, không ồn ào và náo nhiệt. Họ giữ cho mình một khoảng trời riêng. Đức Huy cũng đã hoàn thành xong đợt thực tập ở bệnh viện, cậu đã vượt qua bài đánh giá năng lực đầu vào và sẽ bắt đầu làm việc trong bệnh viện với tư cách là một bác sĩ nội trú. Có lẽ cậu cần cố gắng nhiều hơn để trở thành một người bác sĩ như Hà Phương.
Hôm nay, bầu trời có chút u tối, những đám mây đen đang ùn ùn kéo nhau về, những con gió bắt đầu mạnh hơn, trời trở mưa giông. Hà Phương đang chuẩn bị nấu cơm thì bỗng điện thoại có tin nhắn, Gia Huy. Cái tên đó đã từ rất lâu không còn xuất hiện trong danh bạ điện thoại của cô, Hà Phương cảm thấy có chút bất an, Gia Huy muốn mời cô đi ăn và nói chuyện. Cô đã suy nghĩ rất lâu mà cũng không tìm được một lý do chính đáng nào để đi ăn cùng anh. Sau khi gặp lại Hà Phương ở đám tang, Gia Huy không thể quên được hình bóng của cô, muốn tìm hiểu cô thêm lần nữa và cũng như bù đắp cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Suốt một năm qua, mặc dù không còn giữ liên lạc nhưng cậu vẫn thường vào facebook của cô để biết thông tin về cuộc sống của Hà Phương bấy lâu nay như thế nào. Chỉ tiếc rằng, cô rất ít khi cập nhật thông tin của mình trên mạng xã hội.
Hà Phương đã từ chối lời mời của Gia Huy, cô cho rằng giữa hai người họ đã không còn gì để níu kéo cũng như vấn vương nữa. Gia Huy có chút thất vọng và buồn khi Hà Phương từ chối anh như vậy, anh phần nào hiểu được rằng những tổn thương anh để lại cho cô rất khó để xóa nhòa, vì vậy anh muốn xoa dịu nó từng chút một. Gia Huy muốn nói lời xin lỗi đến cô dù có lẽ đã quá muộn màng. Anh nhận thấy bản thân quá hèn nhát vào thời điểm đó, mặc dù cảm xúc anh dành cho cô là thật lòng nhưng anh đã không đủ dũng cảm để vượt qua nó và anh đã đánh mất cô. Một năm qua với anh cũng không dễ dàng, công việc gặp khó khăn, gia đình mâu thuẫn, anh bắt đầu uống nhiều rượu hơn, đi về khuya hơn. Gia Huy sau một năm đã có chút đổi thay, vẻ đẹp trai đó vẫn còn nhưng phảng phất chút sương gió của cuộc đời. Anh có tìm hiểu qua một vài người tuy nhiên tất cả đều dừng lại, anh không tìm lại được cảm xúc như Hà Phương đã mang lại cho anh. Và thứ tình cảm mà anh vứt bỏ đó một lần nữa trỗi dậy khi hai người vô tình gặp nhau trong đám tang. Gia Huy quyết tâm theo đuổi Hà Phương một lần nữa dù có thất bại hay không, nhưng ít nhất anh đã cố gắng để có được điều mình muốn mà không phải hối tiếc như trước kia.
Khi đến bệnh viện vào buổi sáng, cô thấy các y tá đang rộn ràng nói cười ở trước sảnh, không biết có chuyện gì khẩn cấp không nên cô cũng ghé qua xem, hóa ra là mọi người đang bàn tán về bó hoa hồng đỏ. Khi cô tiến lại gần, mọi người vui vẻ chúc mừng cô, Hà Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, các nữ y tá trao lại bó hoa, cô bất ngờ và ngạc nhiên, một cô ý tá bỗng lên tiếng:
" Chúc mừng bác sĩ Hà Phương nhé, thật ghen tỵ khi bạn trai gửi tặng hoa nhé. "
" Bạn trai ", Hà Phương suy nghĩ trong đầu chả lẽ lại là Đức Huy nhưng sao cậu lại phải tặng hoa cho cô ở bệnh viện chứ, điều đó thật kỳ lạ. Mọi người chỉ tay vào bức thiệp, lúc này Hà Phương mới nhận ra rằng, có một bức thiệp được kẹp bên trong bó hoa. Cô chưa kịp cầm lên đọc thì đã bị người khác giật lấy và đọc cho mọi người nghe:
" Chào em, anh xin lỗi vì đã làm khiến em tổn thương. Hy vọng em có thể tha thứ cho anh nhé. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không? "
Ký tên là Gia Huy. Tất cả mọi người đều nghe, đều tỏ vẻ ngưỡng mộ Hà Phương, nhưng cô cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng khi chuyện tình cảm bị bàn tán như vậy đặc biệt là điều đó không phải là sự thật như mọi người suy nghĩ. Hà Phương có chút giận dữ, cô cầm lá thư và quay trở về phòng làm việc. Để lại bó hoa trên bàn làm việc, cô bước ra khỏi phòng, vội vàng rút điện thoại ra khỏi túi áo, cô gọi cho số điện thoại mà Gia Huy nhắn tin vào tối ngày hôm qua. Đầu bên kia tút tút, có tiếng trả lời, là giọng nói của Gia Huy, Hà Phương đi thẳng vào câu chuyện, cô hỏi anh tại sao lại gửi hoa cho cô cùng với dòng nhắn đó. Giữa cô và anh đã kết thúc từ lâu rồi. Tại sao anh lại làm như thế.
Hà Phương chưa nói dứt câu, lời xin lỗi từ phía đầu dây bên kia:
" Anh xin lỗi. Anh xin lỗi khi đã không cho em một câu trả lời cuối cùng. Anh xin lỗi vì đã hèn nhát mà không dám đối mặt với chuyện đó. Anh xin lỗi vì đã bỏ em ở lại một mình. Anh xin lỗi.. "
Gia Huy có chút xúc động, trong giọng nói như có tiếng nấc nghẹn trong lòng, hình như anh đang khóc. Hà Phương chết lặng khi nghe câu nói đó, cô cảm giác như khung cảnh ngày hôm ấy quay lại, khi anh ngồi im lặng và cô rời bước đi. Tất cả lại hiện về trong tiềm thức của cô ngay lúc này, bao gồm hình ảnh của anh trước đây và hiện tại. Rối bời và hoang mang, cô đã im lặng được một lát, và đầu đây bên kia vẫn chờ đợi.
" Có những điều dù là muộn màng nhưng em nghĩ vẫn rất đáng được trân trọng, trong chuyện này, anh và em cả hai đều không có lỗi gì, anh chọn một cuộc sống tốt hơn và đó là điều đúng đắn mà anh cần làm. Và em chọn cách quên anh như buông bỏ một phần quá khứ để bước tiếp. Em cảm ơn anh vì đã dành cho em tình cảm đó nhưng quá khứ em đã để nó ngủ yên, em cần sống cho hiện tại và hiện tại trái tim em đã trao cho một người khác rồi, cậu ấy che chở và bảo vệ em, cậu ấy cho em thấy như thế nào là yên bình. Cậu ấy khiến em cười và luôn bên em mỗi khi em cần. Với em, giờ đây cậu ấy là tất cả những gì em có và em hạnh phúc vì điều đó. Hy vọng rằng anh đừng gửi hoa hay gọi điện cho em lần nào nữa. "
Gia Huy cảm thấy chua xót và đau lòng khi từng câu từng chữ mà Hà Phương nói ra như cứa vào vết thương cũ chưa lành đó, anh không tin rằng cô đã có người khác, anh muốn biết rõ hơn nhưng Hà Phương đã tắt máy, chỉ còn lại tiếng tút kéo dài, kéo dài trong vô vọng mà thôi. Hà Phương lau vội giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu và quay trở về văn phòng, khi chuẩn bị bước xuống thì cô gặp Đức Huy, cậu đã đứng đây được một lát và đã nghe câu chuyện của hai người, cậu ôm chầm lấy cô, điều đầu tiên cậu hỏi không phải là:" Chuyện đó là sao, anh ta là ai? "Mà là cậu hỏi thăm:" Em có ổn không? "
Hà Phương nghe câu nói ấm áp từ cậu bỗng trở nên yếu đuối, cô òa khóc như một đứa trẻ. Cậu vỗ về và an ủi cô, chờ cô dừng khóc, lau những giọt nước mắt làm nhá nhem khuôn mặt xinh gái này:
" Ai lại lỡ làm bạn gái anh khóc thế này, anh sẽ không tha thứ cho hắn ta. "Cậu tỏ vẻ giận dữ và lên cao giọng.
Hà Phương nhìn cậu bật cười, cô kể cho cậu nghe về Gia Huy, hai người đã gặp nhau như thế nào và kết thúc ra sao. Cô không muốn che giấu thêm bất cứ bí mật nào với cậu nữa. Vì cô không muốn làm tổn thương bất kì ai đặc biệt là những người thật lòng yêu thương cô.
Hôm đó, sau khi tan ca làm, Gia Huy ghé qua quán rượu mà không đi thẳng về nhà, cậu uống rượu cùng vài người bạn như một cách để trút hết những buồn phiền. Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, cậu gọi điện cho Hà Phương, cậu nói nhớ cô rất nhiều, cậu mong cô tha thứ và hai người có thể quay trở lại với nhau. Hà Phương biết rằng cậu đã say, cô chỉ im lặng và lắng nghe như một người bạn. Không biết rằng cậu đã uống được bao nhiêu chén nhưng Gia Huy đã gục tại bàn rượu, trong điện thoại là tiếng ồn ào, nói chuyện của những người xung quanh, có chút lo lắng, Hà Phương gọi lại cho cậu nhưng không ai trả lời, mãi đến cuộc gọi sau thì có một người trả lời:
" Alo, Ai đấy ạ. Cậu ấy say rồi, cô có thể đến đón cậu ấy được không. Chúng tôi không biết địa chỉ nhà cậu ấy ở đâu. "
Hà Phương băn khoăn, liệu cô có nên đến hay mặc kệ cậu ấy say mèm ở quán. Nhưng rồi cô lấy vội chiếc áo và gọi taxi đến địa chỉ quán rượu mà người bạn đã để lại cho cô. Không an tâm để cậu về taxi một mình, Hà Phương đi cùng taxi về nhà cậu, mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể cậu, cậu đã uống bao nhiêu ly rồi mà thành ra nông nổi này. Cô từng đến nhà Gia Huy một lần do bị Đài Trang gài bẫy, cô vẫn nhớ địa chỉ nhà cậu, đến nơi cô bấm chuông, bác gái ra mở cửa, nhìn thấy cậu con trai, khuôn mặt bác gái đượm buồn:
" Thằng này lại thế này nữa rồi. Sao lại say khướt thế này. "
Bác gái chào Hà Phương và cảm ơn cô, bà mời cô vào nhà nhưng Hà Phương khéo léo từ chối, cô phải về nhà vì muộn rồi. Cô chào tạm biệt và quay trở về phòng trọ, cô nhớ tới lời bác gái nói khi gặp cậu: 'Lại thế nữa rồi." Đang mải bận tâm suy nghĩ thì Đức Huy gọi điện, cậu thấy Hà Phương vẫn đang mặc áo khoác trong phòng liền hỏi:
"Em vừa ra ngoài về à."
Hà Phương ấp úng trả lời:
"Vâng. Thật ra là em đến quán rượu, bạn em uống say, bạn bè cậu ấy thì không biết cậu ấy ở đây và họ nhắn em đến đón cậu ấy, em đã đến và đưa cậu ấy về nhà. Em vừa mới về nhà ạ."
"Con trai à. Ai vậy. Anh không biết là em lại có nhiều bạn là con trai nhỉ?"
Hà Phương cũng không giấu cậu:
'Là Gia Huy ạ. Anh đừng có hiểu nhầm nhé! "
Bỗng nhiên, ánh mắt của Đức Huy thay đổi, cậu có vẻ phiền lòng khi dạo gần đây cái tên Gia Huy xuất hiện quá nhiều trong câu chuyện của hai người. Cậu chỉ hỏi thăm vài câu và tắt máy, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn. Điều đó rất hiếm khi xảy ra, mỗi khi cậu gọi, hai người thường nói chuyện rất lâu nhưng mà chỉ mới vài phút trôi qua, cô nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại" Cuộc gọi đã tắt ", cảm giác thật trống rỗng. Hà Phương nhận thấy ánh mắt cậu không nhìn vào cô mà hướng xuống thở dài khi nghe tên Gia Huy, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu như thế. Hà Phương cảm thấy mình thật có lỗi khi đã làm cậu phiền lòng.
Để đền bù cho lỗi lầm ấy, Hà Phương đã dậy thật sớm làm món cơm cuộn Hàn Quốc và mang đến bệnh viện cho cậu. Cô gọi điện cho Đức Huy và nhắn cậu ra ngoài để lấy hộp cơm, vẻ mặt giận dữ ngày hôm qua không còn thay vào đó là chàng trai đáng yêu, tinh nghịch như mọi ngày. Cậu cười khoái chí khi được Hà Phương nấu cho mình, cậu mở hộp cơm ra và ăn thử một miếng trước mặt cô. Vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc khi ăn thử một miếng cơm cuộn thật khiến người khác phải thèm thuồng. Không rõ là cậu đang giả vờ để làm cô vui vẻ hay thật sự món đó rất ngon. Hà Phương nhìn khuôn mặt cậu lúc đó mà không nhịn được cười:" Anh làm quá rồi đó."Nhìn cậu ăn ngon miệng như vậy, cô cảm thấy rằng mình thật may mắn khi có cậu bên cạnh. Cậu mang ánh nắng đến sưởi ấm tâm hồn cô, cậu gieo những mầm giống hạnh phúc trong cô. Cậu bỏ qua những dị nghị của người đời để ở bên cô. Và hơn hết, cậu tôn trọng và yêu thương cô. Có lẽ đây chính là món quà mà thượng đế dành tặng cho cô như sự bù đắp khi ngài mang cô đến với cuộc đời này mà không được trọn vẹn như bao người con gái khác