• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu San chờ đợi trong run sợ.

Khóe môi Tưởng Tư Tư câu lên một độ cong hoàn hảo, không quá thân thiện nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng, khoảng cách vừa đủ, tuy rằng không nhìn thấy mặt Tưởng Tư Tư, nhưng dựa vào ánh mắt vào đôi môi lộ ra dưới lớp mặt nạ, nhìn vào khiến người ta thật thoải mái.

Tưởng Tư Tư mỉm cười vỗ vỗ vai Vu San, Vu San miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Dấu tay trên mặt còn chưa mờ đi, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

Tưởng Tư Tư nói với Lãnh Tương: "Trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng trách."

Thái độ của người phụ nữ khiến Lãnh Tương cảm thấy rất kỳ quái.

Nếu nói người phụ nữ này và Vu San có quan hệ rất tốt, cô mới tát Vu San hai bạt tai, nhưng người phụ nữ này lại đến giúp cô, điều này rõ ràng là không hợp lý.

Nếu là quan hệ không tốt, nhưng vừa nãy khi cô ấy vỗ vai cô ta lại có vẻ vô cùng thân thiết.

Đây rốt cuộc là giúp bên nào?

Đương nhiên là Lãnh Tương không thể nào nghĩ rằng người phụ nữ này đứng về phía mình, các cô không quen không biết, không có lý do gì giúp đỡ nhau.

"Tôi cam đoan chuyện xảy ra tối nay tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, tất cả chi phí hôm nay của cô đều miễn phí."

"Như vậy đi, tôi vừa xem rồi, thẻ vàng cô đang dùng là của người khác, tôi sẽ tặng cô một thẻ khác, nếu sau này cô muốn chơi, có thể đến đây, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô."

Tưởng Tư Tư nói, dùng ngón tay chỉ vào tấm thẻ vàng, Lãnh Tương nhìn một cái, thẻ này của cô và của Thẩm Tranh giống hệt nhau.

Cô thật sự rất thích chỗ này, người phụ nữ này dường như có thể hiểu thấu tâm tư cô vậy, nói dăm ba câu thì có thể trấn an Vu San, cũng trấn an cô.



Kỳ thật người phụ nữ này cũng không đứng về phía ai, cô ấy dùng phương thức ôn hòa nhất giải quyết mọi chuyện.

Hồng Trì ở phía bên kia của gian phòng này, đám người đó vẫn đang quần ma loạn vũ, chỉ cần Lãnh Tương gật đầu, nhận lấy thẻ vàng, chuyện tối nay có thể xem như chưa từng xảy ra.

Người phụ nữ này chính là làm việc mà chủ quán bar nên làm.

Vẻ mặt của Tưởng Tư Tư thật lạnh nhạt, tuy rằng là cười, nhưng thoạt nhìn dường như không để ai vào mắt.

Thái độ của cô ấy vô cùng tốt, có ôn hòa có lễ phép có hào phóng, sẽ không làm cho bất cứ kẻ nào cảm thấy không thoải mái, cư xử với hai bên không thiên vị, dường như cố tình che đậy dưới lớp mặt nạ, khiến người ta không thế nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy.

Lãnh Tương đặt tấm thẻ lại lên bàn, nói: "Nếu như tôi không nhận thì sao?"

Tưởng Tư Tư cũng sững sốt một chút, hình như không ngờ rằng Lãnh Tương lại phản ứng như vậy.

Thẻ vàng Hắc Trì bao nhiêu người cầu còn không được, Vu San ở bên cạnh thèm khát ghen tỵ, móng tay đã muốn cắm vào bàn, hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Tương.

Lãnh Tương cũng không để ý ánh mắt của Vu San, cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, lặp lại lần nữa: "Tôi không chấp nhận sự hòa giải của cô thì cô định làm gì?

Tưởng Tư Tư lại cười.

Nụ cười của cô rốt cuộc cũng không còn ôn nhu một cách máy móc, mà là mang theo một ánh mắt nghiền ngẫm nhìn kỹ Lãnh Tương, giống như khám phá ra điều gì đó thú vị mới mẻ.

Tương Tư Tư nói: "Vậy cô còn muốn điều gì?"

Lãnh Tương nhìn thấy tóc mai của cô ấy ẩn hiện sau lớp mặt nạ, đôi mắt u ám và đôi môi nhếch lên, dưới ánh đè xanh có chút mê người.

Lãnh Tương nói: "Tôi muốn nhìn mặt của cô."

Tưởng Tư Tư sững sốt một chút, sau đó cười ra tiếng.

Cô ấy vốn không phải là người nghiêm túc, nhưng đối phó với tình huống này, cô làm bà chủ, chắc chắn không thể cư xử như lúc bình thường, cô ấy tặng thẻ vàng, thứ nhất là bởi vì cô ấy cảm thấy Lãnh Tương rất thú vị, nếu Lãnh Tương đến đây chơi thường xuyên chắc sẽ rất hay ho. Thứ hai bởi vì Vu San làm quá lố, cô ấy cần phải bồi thường một chút.

Vốn nghĩ chờ Lãnh Tương nhận thẻ vàng, chuyện này coi như xong, lại không nghĩ đến Lãnh Tương đưa ra yêu cầu như vậy.

Hơn nữa nhìn ý tứ của Lãnh Tương, cô cũng không nhận ra cô ấy là ai.

"Quy củ của Hắc Trì, không để lộ thân phận thật sự, cô cũng biết."

Thoạt nhìn Tưởng Tư Tư thật vui vẻ, cô ấy đứng lên, Vu San cũng đứng lên theo, đi theo sau lưng cô ấy, nhìn Tưởng Tư Tư đẩy thẻ vàng trên bàn qua cho Lãnh Tương lần nữa.

Tưởng Tư Tư cười nói, "Đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, nhưng cô có thể đến đây chơi nhiều hơn, vậy có thể sẽ đoán ra tôi là ai."



Lãnh Tương nhìn cô ấy một chút, cuối cùng gật đầu, nhận lấy tấm thẻ vàng này.

Tưởng Tư Tư còn có việc, Vu San cũng không dám ở lâu, cùng nhau rời đi, trước khi đi còn hung hăng liếc Lãnh Tương một cái.

Lãnh Tương mặc kệ cô ta, đám đông trong Hồng Trì còn đang tiếp tục nhảy, chuyện lúc nãy khó tránh khiến cô mất hứng, cô dứt khoát trở lại trước quầy bar ngồi.

Người pha chế thấy cô trở lại, tay chân nhanh nhẹn pha một ly rượu, đặt trước mặt Lãnh Tương: "Cô tên Lãnh Tương nhỉ, nè nè nè, uống một ly rượu cho bớt giận, đừng so đo với cô ta. Bà chủ của chúng tôi nói sao?"

Lãnh Tương nói: "Cô ấy bảo Vu San xin lỗi tôi, tặng tôi một tấm thẻ vàng."

Người pha chế kinh ngạc nói: "Bà chủ của chúng tôi hào phóng như vậy?

Đùa sao, đó chính là thẻ vàng của Hắc Trì nha, tuy rằng có đăng ký tên, nhưng mà người khác nếu mang thẻ đó cũng có thể vào, cái này ở bên ngoài hét giá rất cao.

Người pha chế lại hỏi: "Cô quen Vu San sao?"

Lãnh Tương nghĩ, làm sao mà có thể không quen được.

Tuy rằng nói tình cảm giữa cô và Tần Văn không tốt lắm, sớm hay muộn cũng chia tay, nhưng bị người ngoài chen vào như vậy, chung quy trong lòng cô không thoải mái.

Lãnh Tương không nói, nhận lấy ly rượu, rượu màu xanh quen thuộc phản xạ ánh sáng bên trong ly thủy tinh, thoạt nhìn rất ngon, nhưng vừa ngửi có thể nghe được mùi Vodka khá năng.

Là loại lúc nãy Lãnh Tương uống trước khi nhảy.

Lãnh Tương nhấp một ngụm, cô không sành uống rượu, loại rượu cay nồng như vầy cô dường như chưa từng nếm qua.

Cô nhíu mày, một hơi uống cạn ly rượu, lúc bỏ ly xuống, chỉ cảm thấy một luồng rượu chảy xuống thiêu đốt từ cổ họng đến dạ dày cô.

Người pha chế kinh ngạc tấm tắc nói: "Cô là người thứ hai mà tôi nhìn thấy dám uống một hơi hết rượu này. Đích thị là anh hùng."

Người pha chế còn chua nói xong câu, Lãnh Tương đã bị rượu trong cổ họng làm cho sặc, ho khan đứng lên.

Rượu cay xè, cô bị sặc chết đi sống lại, người pha chế nhìn thấy cô dũng cảm uống hết ly rượu còn tưởng rằng cô có thể uống được nhiều, kết quả là bị sặc thành như vậy, không hề che giấu cười tiếng, bị Lãnh Tương liếc một cái, càng cười càng vui vẻ, một bên rút khăn đưa cho cô, nói: "Cô thật thú vị đó."

Người pha chế nói: "Không biết uống còn cố uống, không vui sao?"

Lãnh Tương nghĩ, đùa à, làm sao có thể vui được?

Vốn định đến nơi này thả lỏng, kết quả bị người yêu mới của người yêu cũ quậy một trận, đang vui thì mất hứng, lại uống một hơi cạn ly Vodka nặng độ, bị sặc suýt chết.

Đầu óc cô hiện tại muốn nổ tung, trong bụng hai ba loại rượu trộn lại, từ từ phát huy tác dụng, cả người mơ hồ, nằm nhoài trên quầy bar nhìn ly thủy tinh thất thần.



Người pha chế nhìn cô thế này, tám phần chính là đã say rồi. Anh ấy pha một ly Vodka cho người ta thật sự cũng hơi ác, muốn quay ra sau lấy cho cô một ly trà giải rượu, cho cô tỉnh táo một chút.

Anh ấy rời đi, xoay người đi đến tủ lạnh trong kho phía sau, lấy một ít trà giải rượu ra, sau khi pha chế một chút thì mang ra, lại phát hiện Lãnh Tương vừa nãy còn nằm nhoài trên quầy bar đã không thấy bóng dáng.

Nhất thời người pha chế cảm thấy kỳ quái. Tưởng Tư Tư xong việc, từ lầu hai của quán đi xuống, thấy người pha chế bưng trà giải rượu, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"

Người pha chế nói: "Lãnh Tương cô ấy vừa mới ngồi đây uống rượu, tôi đi ra phía sau lấy trà giải rượu cho cô ấy, quay lại thì không thấy cô ấy đâu, cô ấy uống say đến như vậy còn có thể đi đâu chứ?

Tưởng Tư Tư nhìn xung quanh, ngón tay gõ xuống quầy bar, trong đầu hơi căng thẳng, nghĩ đến một số khả năng.

Giọng nói lạnh lùng: "Đóng tất cả cửa lại, không cho bất cứ ai ra vào, vừa rồi có người nào lên lầu không?"

Quán bar Hắc Trì có hai tầng, ở lầu hai có thang máy, có thể đi thẳng lên khách sạn năm sao phía trên, đây đều là phạm vi kinh doanh của Hắc Trì.

Người pha chế nhìn thấy sắc mặt cô ấy không tốt, trong đầu đột nhiên có linh cảm xấu, "Chắc là không có ai lên, tôi đi xem camera một chút."

Mấy năm nay, người dám ở Hắc Trì làm bậy không nhiều lắm.

Tưởng Tư Tư nói: "Đừng xem camera, cậu mang mấy người lên hỏi quầy lễ tân xem có ai vừa mới đưa theo một cô gái say rượu đi lên thuê phòng không, tôi và A Trạch đi tìm thử."

Cô ấy kinh doanh quán bar nhiều năm, chuyện gì cũng đều gặp qua, người nào cũng đều giải quyết được, nếu Lãnh Tương ở nơi này của cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy thật sự sẽ không thể tha thứ cho mình.

- ------------------------------

Đi uống rượu một mình nguy hiểm lắm nè...

Hình như mọi người đang đợi hoàn rồi mới đọc nhỉ, hay là thấy chán dọooo😥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK