Cô ấy bật điều hòa trong phòng lên, điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, Lãnh Tương đã hơi mê man, chăn đã bị cô hất tung ra, một nửa còn vướng lại trên giường cũng bị trượt xuống dưới thảm trải sàn trong phòng khách sạn.
Tưởng Tư Tư nhớ lại nhớ lại cảm giác mình chạm vào Lãnh Tương lúc nãy, cả người cô đều là mồ hôi, nếu như cứ để như vậy sẽ bị mất nước.
Tưởng Tư Tư suy nghĩ một chút, trước tiên đi đến phòng tắm lấy một cái khăn nhúng nước, sau đó bưng theo một ly nước trở lại.
Nhưng khi vừa quay lại, cô ấy lập tức cảm thấy không ổn lắm.
Đoán chừng Lãnh Tương cảm thấy khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường, sau đó cả người lăn thẳng xuống sàn, nằm trên đống chăn bông.
Tưởng Tư Tư: "......."
Tưởng Tư Tư nhìn thấy có chút buồn cười, để khăn ướt và ly nước trên tủ đầu giường, ngồi xổm xuống định bế cô lên giường.
Váy của cô đã rách hết, Tưởng Tư Tư chỉ đơn giản là cởi ra giúp cô, phần trên của chiếc váy đã không còn thấy bóng dáng, không biết đã rớt ở góc nào trên giường.
Tưởng Tư Tư có chút không biết nên làm thế nào.
Đối diện với tình huống như vậy hơi xấu hổ, nhưng Lãnh Tương tự mình vô tình lật người lại.
Toàn bộ những thứ nên xem và không nên xem đều rơi vào tầm mắt cô ấy.
Tưởng Tư Tư: "........"
Kỳ thật trong mắt cô ấy Lãnh Tương vẫn rất xinh đẹp.
Lúc này dường như Lãnh Tương có chút ý thức, cổ tay trắng nõn cố gắng bám vào mép giường, dường như muốn dùng hết sức nâng mình lên, nhưng lại bị rượu và thuốc kích thích làm cho toàn thân không có chút sức lực nào, Tưởng Tư Tư nhanh chóng đưa tay ra đỡ để cô không bị bật ngã lại trên chăn.
Không thể không nói là, cảm xúc thật sự rất tốt.
Lãnh Tương có vóc người cao, nhưng lại rất nhẹ, nhẹ đến mức có chút không chân thật.
Tưởng Tư Tư cầm ly nước lên, để vào bên môi cô, muốn cho cô uống một chút nước, nhưng mà Lãnh Tương không có ý thức, nước chảy vào trong miệng cũng không nuốt xuống, nước từ khóe miệng chảy xuống từng chút một, thật sự là không uống được. Tưởng Tư Tư chỉ có thể bỏ ý định này, lại để nửa ly nước còn lại lên tủ đầu giường, cầm lấy khăn ướt bên cạnh, lau mồ hôi cho cô.
Nhiệt độ cơ thể của Lãnh Tương rất cao, Tưởng Tư Tư có thế cảm nhận được khăn ướt đang dần nóng lên, vốn dĩ khăn ướt mát lạnh mà bị nhiệt độ cơ thể của Lãnh Tương làm cho nóng, nhưng mà nhiệt độ cơ thể của Lãnh Tương cũng không giảm ngược lại còn tăng.
Điều này không nên mà.
Tưởng Tư Tư nhớ lại lúc nhìn cái bình nhỏ kia, theo mô tả trên bình đó, hẳn là một loại chất kích thích thần kỳ, Tưởng Tư Tư không biết Lãnh Tương đã hít bao nhiêu, mới dẫn đến tình trạng hiện tại.
Hơn nữa xem bộ dáng bây giờ của Lãnh Tương, sợ là cô đã bị tác dụng của nó tra tấn đến mê sảng, thậm chí không biết mình là ai.
Có chút khó khăn.
Nhiệt độ cơ thể Lãnh Tương đã hoàn toàn thay thế nhiệt độ của khăn ướt, Tưởng Tư Tư muốn đến phòng tắm lấy một cái khăn mới, vừa định đi thì bàn tay đang cầm khăn ướt của mình bị Lãnh Tương nắm lại.
Lực nắm của Lãnh Tương không mạnh chút nào – bây giờ cô có thể có sức nắm tay người ta thì giỏi lắm rồi, Tưởng Tư Tư quay đầu lại nhìn cô.
Lãnh Tương nằm trên giường, không biết từ lúc nào, Lãnh Tương đã mở mắt ra thật to, nhưng không có điểm tụ, cô si ngốc nhìn chằm chằm cổ tay Tưởng Tư Tư, cổ tay cô ấy lạnh lẽo dường như làm dịu đi độ ấm trên người Lãnh Tương, cả người Lãnh Tương quấn lên đó, trong tiềm thức tìm kiếm thứ gì đó lành lạnh khiến cô cảm thấy thoải mái, vô thức cọ cọ vào ngực Tưởng Tư Tư.
Cơ thể mềm mại có một sức hấp dẫn chết người, hiện tại cô không biết gì nữa, chỉ muốn làm cho cơ thể mình mát mẻ.
Tưởng Tư Tư không rút tay ra được cũng không bước đi được, đành bất lực dỗ cô: "Cô buông ra trước, được không?"
Lãnh Tương chau mày suy nghĩ một hồi, tựa như đang cố gắng hiểu cô ấy vừa nói gì, sau đó kiên quyết lắc đầu.
Tương Tư Tư bị cô chọc cười một cái, lại tiếp tục thuyết phục: "Cô buông ra, tôi ném khăn đi rồi cô lại ôm, được không?"
Lãnh Tương dùng đầu óc đã ở trong tình trạng đờ đẫn của mình nghĩ nghĩ, cái khăn ở đó quả thật là vướng bận, hơn nữa khăn còn rất nóng, không thoải mái như trên người Tưởng Tư Tư, vì thế cuối cùng cô miễn cưỡng đồng ý.
Tưởng Tư Tư khó khăn rút tay mình ra, ném khăn qua một bên, muốn thừa dịp này rời đi, nhưng xem ra Lãnh Tương đã nhận ra ý định của cô ấy, cực kỳ không hài lòng, chân mày nhíu lại, ba phần giận dỗi ba phần nũng nịu bốn phần oán trách, quả thực là đang làm nũng với cô ấy.
Đôi mắt đen bóng xinh đẹp nhìn chằm chằm cô ấy.
Lãnh Tương đột nhiên cúi đầu, hôn lên má cô ấy một cái.
Tưởng Tư Tư: "........"
Lãnh Tương rũ mắt nhìn cô ấy.
Tưởng Tư Tư và cô nhìn nhau một hồi, cô ấy đau khổ tự hỏi chính mình, như vậy có tính là giậu đổ bìm leo không.
Cô ấy im lặng suy nghĩ về nhân sinh một lúc, lại ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Lãnh Tương.
Ánh mắt của cô thật đúng là quá đẹp, giống như một chú nai con.
Tưởng Tư Tư che mắt lại.
Ông trời ơi......
Con xin lỗi.
Lúc Tưởng Tư Tư muốn đi sâu thêm vào bên trong, lại bị một chút trở ngại.
Dường như Lãnh Tương cũng cảm thấy hơi đau đớn, có chút sợ hãi rút lui lại, vừa muốn lại vừa sợ.
Cô đang run lên.
Lãnh Tương bây giờ không còn tỉnh táo, nhưng Tương Tư Tư thì không phải vậy.
Cô ấy kinh ngạc nhíu mày.
Bỗng nhiên Tưởng Tư Tư nhớ đến tin đồn mấy năm trước nói Lãnh Tương rắp tâm quyến rũ lãnh đạo của Trác Tuyệt, chen chân không được ngược lại bị tuyết tàng, mà nếu cô nhớ không lầm, Lãnh Tương và Tần Văn quen nhau ba năm, thế nào còn chưa làm đến bước này?
Cô ấy có chút do dự, nhưng Lãnh Tương nhận ra được cô ấy định rời đi, gần như là khóc giữ cô ấy lại.
"Đừng...."
"Đừng đi...."
Tưởng Tư Tư hít một hơi khí lạnh, nhìn chăm chú khuôn mặt của người dưới thân.
Cô ấy véo lên mặt Lãnh Tương một cái, thận trọng dịu dàng hôn cô.
Lãnh Tương đáp lại vô cùng trúc trắc, bộ dáng giống như không có kinh nghiệm gì, trong lòng Tưởng Tư Tư nảy sinh một chút thương tiếc, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Cô có muốn không?"
Lãnh Tương phát ra âm thanh nức nở đáng thương.
Tưởng Tư Tư lại cúi đầu hôn cô, dịu dàng ngậm lấy môi cô.
Nhẹ nhàng cọ xát.
Một lúc sau, cô ấy cười cười: "Hi vọng cô sẽ không hối hận."
- -------------------------------