“Chuyện gì xảy ra giữa bà và Thẩm An Chi thế?” Vương Dao dùng khuỷu tay chọc chọc bên hông Ninh Trí, hai người ngồi song song trước bàn nhìn các menu, nghĩ lại màn vừa rồi máu bà tám của cô nàng không nhịn được mà bùng lên.
“Bà đổ anh ta rồi à?” Vương Dao quay đầu hỏi.
Khí trời nóng thế này, Ninh Trí không có khẩu vị, cô nhấp đồ uống, con ngươi đen liếc mắt nhìn cái người đang nổi máu lắm chuyện kia, vô vị nói: “Ngược lại.”
Nghe được lời của cô, Vương Dao tỏ vẻ không tin, “Cho nên là... Anh ta crush bà hả?”
Ninh Trí gật gật đầu, “Anh ta nói ảnh là fans của tôi.”
Lượng tin tức hơi bị khổng lồ, Vương Dao cúi đầu lầm bầm lầu bầu, “Chẳng lẽ bài viết bát quái trên mạng đều là thật, hình mẫu lý tưởng của nam thần chính là kiểu siêu mẫu, anh quả thực là Leonardo DiCaprio phiên bản đại lục*.” Cô nghĩ đến cái gì, lập tức phủ định suy đoán này, “Chuyện scandal của anh ta với bà, không đúng, anh ta không phải là người duy nhất có tính thẩm mỹ dạng này.”
Gốc: 内地版小李子: Tiểu Lý Tử phiên bản đại lục: Tiểu Lý Tử ở đây là tên gọi thân mật dành cho Leonardo DiCaprio. Bởi vì Hồng Kông khu vực đều gọi ông là Leonardo, và để thể hiện sự thân mật nên họ đã gọi ông bằng cái tên Tiểu Lý Tử hoặc Tiểu Lý. (Cảm ơn bạn Dạ Thố đã giúp mình tìm hiểu chỗ này.)
Ninh Trí ngập ngừng đặt ly xuống, Vương Dao thấy thế, liền tưởng là cô có hứng thú với người kia, cô nàng tiếp tục lắm chuyện: “Người ta cũng đã nói là fans của bà, bà thì sao, bà có cảm giác gì với anh ta?”
“Không có cảm giác.”
“Sao có thể không có cảm giác? Bà không xem phim truyền hình anh ấy đóng à, nhân vật đắp nặn trong phim truyền hình có sức hấp dẫn siêu lắm luôn, hôm nay gặp người thật cũng là dạng siêu soái, ngũ quan lập thể, cười lên thật mê người, tính tình khiêm tốn cũng có hàm dưỡng.”
Ninh Trí quay đầu, nhìn Vương Dao trả lời: “Trước nay tôi không quen biết anh ta, sự quan tâm mà anh ta dành cho tôi là đến từ vẻ bề ngoài, đàn ông như vậy chẳng phải quá nông cạn hay sao?”
Vương Dao sửng sốt, cảm thấy cô nói rất có lý, nhưng lại thấy vẫn có chỗ nào đó sai sai, “Chờ chút, bà không thể vịn cớ bà đẹp, là nói toạc người ta nông cạn. Bà mà xấu, thật tới cả dục vọng hỏi thăm bà là ai người ta cũng chả có.”
Ninh Trí hất mày, nghĩ tới tình trạng như hôm nay đều do anh ta gây ra, hừ lạnh một tiếng, “Tóm lại là để sau, anh ta thích tôi, thì tôi phải thích anh ta lại à, trong cuộc sống có tình yêu tất nhiên rất tốt, nhưng không có tình yêu tôi cũng có thể sống vui.”
Cô có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ khoẻ mạnh, không khí gia đình hòa hợp, cô cũng có sự nghiệp của chính mình, thu nhập từ việc chụp hình cho một thương hiệu có khi còn hơn tiền lương mấy năm của nhân viên hành chính, cô còn có rất nhiều bạn bè, phần lớn đều bạn bè thâm niên quen biết hơn tám năm, cô rất hài lòng với trạng thái cuộc sống trước mắt.
Quả nhiên là ảnh hưởng đến từ cuộc đời của kẻ thắng, Vương Dao lặng lẽ lắc đầu, cô đổi sang đề tài mới, vừa dùng cơm vừa trò chuyện cụ thể công việc lúc khởi chụp với Ninh Trí, nói trước một số chi tiết.
Chẳng mấy chốc đã tới tuần sau, địa điểm chụp hình trang bìa tạp chí được chọn ở studio ngoại ô thành phố, Ninh Trí tới studio rất sớm, cô chào hỏi nhân viên công tác xong, an vị để chuyên gia trang điểm hoá trang.
Không bao lâu sau, Thẩm An Chi cũng đến, anh vừa đến, không khí studio thoáng chốc trở nên thân thiện hơn rất nhiều, có nhiều thực tập sinh trẻ tuổi xin anh ký tên lên ảnh, anh cũng nhận lời hết. Thẩm An Chi được người người vây quanh đi đến khu vực trang điểm, khó khăn lắm mới ký tên xong, vị trí anh ngồi xuống bên cạnh Ninh Trí, chờ trang điểm.
Lão Triệu đứng ở bên cạnh anh, vênh váo tự đắc ngoảnh sang Ninh Trí hừ một tiếng, như đang nói nhìn độ hot lúc này của Thẩm An Chi, cô làm chảnh cái gì?
Ninh Trí không buồn nâng đầu, tập trung tinh thần lướt di động, dùng im lặng đánh vào thể diện lão Triệu, lão Triệu tức không chịu được, giơ tay định mở miệng.
Thẩm An Chi đành phải giữ lão Triệu lại, một bên chào hỏi với chuyên gia trang điểm, sau khi ngồi xuống, anh hơi nghiêng đầu, từ trong gương anh thấy dáng điệu Ninh Trí cúi đầu chơi đùa di động, nhìn cô bắt chuyện: “Chào buổi sáng, em đến lâu chưa?”
“Không bao lâu.” Ninh Trí trả lời qua loa.
Đối với thái độ lơ đểnh lạnh lùng của cô, Thẩm An Chi chỉ cười nói: “Tôi phát hiện em và hình ảnh trên banner quảng cáo y hệt nhau, rất lạnh nhạt, tôi còn tưởng rằng em trên ảnh chụp và đời tư là hoàn toàn khác biệt.”
Ninh Trí cất di động, nâng mắt, chuyên gia trang điểm vẽ mắt màu khói cho cô, làm đôi mắt cô có vẻ thâm thúy hữu thần, cô cũng nhìn Thẩm An Chi qua gương, thần thái có chút lạnh nhạt, “Sao tôi phải đối đãi nhiệt tình với anh? Là vì anh là sao nam hạng A trong nước, hay là vì anh là fans của tôi? Thành thật mà nói, lời này là thật hay giả tôi đều không rõ.”
Chuyên gia trang điểm đứng giữa hai người, lộ vẻ “Không ổn rồi”, anh dè dặt nhìn sang Thẩm An Chi, sợ anh bị chọc giận, bỏ đi luôn.
Chuyên gia này vội vã ngoảnh sang nhân viên công tác bên cạnh nháy mắt, nhân viên cũng phát hiện không khí quỷ dị ở bên này, cô vội vã dẫn Ninh Trí đi phòng thử đồ đổi đồ.
Chờ Ninh Trí đi, chuyên gia trang điểm mới chậm rãi thở nhẹ, cúi đầu nhìn sang Thẩm An Chi, “Thẩm nam thần anh đừng giận, tính tình Ninh Trí vốn là vậy, người từng hợp tác với cô ấy đều biết, tính tình cổ không tốt là không tốt, nhưng chuyên nghiệp thì vẫn rất chuyên nghiệp, lúc chụp ảnh khó chịu mấy cũng chụp tốt cả.”
“Tôi không giận, tính tình cô ấy không tốt sao?”
“Cũng không thể nói là không tốt, chính là nói đi thì phải nói lại, cô ấy không phải người mới, là người mẫu lão làng, siêu mẫu xếp hạng tiền 50 thế giới, không cần phải lấy lòng người khác, đối xử với mọi người đều luôn có khoảng cách mang vẻ khách sáo, rất khó nhiệt tình, bản thân cô ấy vốn không thích nói chuyện, muốn làm quen với cổ ít nhất phải tốn thời gian mấy năm.”
Chuyên gia trang điểm chậm rãi nói, anh cầm hộp phấn, vừa đánh phấn tạo hình khuôn mặt cho Thẩm An Chi vừa nói: “Nhưng nhiếp ảnh gia và biên tập từng hợp tác với cổ chưa có ai nói cổ không tốt cả, anh xem như hôm nay, cô ấy đến studio sớm nhất, không mang theo trợ lý, cũng không vênh mặt hất hàm sai khiến thực tập sinh làm này làm nọ, cũng không làm bộ ta đây sao lớn... Ôi chao, kem che khuyết điểm tôi tính dùng mà quên lấy tới, tôi lại chỗ hộp trang điểm tìm cái đã, Thẩm nam thần anh đợi tí nhé.”
Thẩm An Chi hạ mi suy tư, thì ra là phạm sai lầm ngay bước kia, mức độ khó khăn để được tán gẫu với Ninh Trí quả thực còn khó hơn lúc nghiên cứu nhân vật trong kịch bản.
Anh đang nghĩ say sưa, lão Triệu cầm túi coffee đi tới, bày một ly cà phê kiểu cách rất đẹp lên bàn trang điểm, lại lấy một miếng sandwich ra, “Đây là bữa sáng tòa soạn đặt, bọn họ suy nghĩ rất chu đáo, không hổ là tạp chí lớn.”
Thẩm An Chi lấy cà phê uống một ngụm, liền nghe lão Triệu hỏi: “Cốc này là của ai ta? Cái cốc lớn trông thật đẹp, trên cốc có ghi tên Tĩnh Tĩnh nữa này, ai là Tĩnh Tĩnh vậy?”
Anh để cốc trong tay xuống, thuận tay nhận tách cà phê trong tay lão Triệu, nhìn tên, cười nói: “Tôi biết là ai.”
Thẩm An Chi đặt ly coffee vào trước bàn trang điểm Ninh Trí.
“Là Ninh Trí à, vậy thì viết tên cô ta đi, mắc gì viết Tĩnh Tĩnh.” Lão Triệu oán giận nói. Nói xong anh kỳ quái nhìn Thẩm An Chi, “Tôi nói, sao chú lại biết được?”
Thẩm An Chi đang suy nghĩ làm sao lừa lão Triệu được, anh nhìn thấy một biên tập đi tới, “Không phải anh cần đàm phán chi phí biểu diễn với biên tập tòa soạn sao? Chẳng phải người ta tới rồi đấy ư, anh mau đi đi.”
Sau khi gặp mặt biên tập, lão Triệu lập tức vứt chuyện “Tĩnh Tĩnh” ra sau, Thẩm An Chi nhìn bóng lưng anh, nở nụ cười tươi tắn.
Nick name Ma Đậu Phấn trong nước đặt cho Ninh Trí là Tĩnh Tĩnh, sở dĩ lấy nick name này, là vì hai nguyên nhân, một là lấy trong tên cô ninh tĩnh trí viễn, fans lấy trong này một chữ “Tĩnh”, còn có một là lấy từ chữ “kinh” trong thần kinh, hài âm với chữ “Tĩnh”, muốn hỏi sao lại nói cô thần kinh ư, cụ thể còn phải xem ảnh chụp hậu trường trình diễn của cô.
*Kinh và tĩnh có phát âm gần giống nhau, “Tĩnh” đọc là [jìng], còn kinh đọc là [jīng].
Có một lần, ở hậu trường buổi diễn, có phóng viên phỏng vấn Du Hạ, hỏi cô trong giới người mẫu người bạn tốt nhất của cô là ai? Cô ấy trả lời là Ninh Trí.
Sau đó Ninh Trí kích động nhảy ra, hôn hai má Du Hạ, mà Du Hạ đương nhiên là bị hành động của Ninh Trí dọa sợ, liền bày vẻ mặt ghét bỏ cộng thêm kinh hãi, tấm hình này được re-up điên cuồng trong Ma Đậu Phấn, fans đùa giỡn nói Ninh Trí đã ngồi vào đỉnh cao của một fans, chính là cùng đi trên một sàn catwork với thần tượng.
Thẩm An Chi nghĩ vậy, vui vẻ cong môi cười, fans như anh cũng làm đến mức tận cùng đấy, có thể cùng lên trang bìa Vogue với thần tượng đây này.
Chuyên gia trang điểm lấy kem che khuyết điểm tới, nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm An Chi, lại cảm thấy trên mặt anh không có tì vết nào, anh ta chỉ cần làm đường nét khuôn mặt trở nên sâu sắc hơn, xong để anh đi thay đồ.
Ninh Trí ra phòng thử đồ, trình độ khó mặc của trang phục cao cấp có quan hệ trực tiếp tới giá cả của nó, lần chụp hình tạp chí này nhà tạo hình mượn lễ phục xuân hạ cao cấp của Givenchy, lễ phục dạ hội ren xuyên thấu, thiết kế dài chấm đất, sắc thái tổng thể màu xanh thẫm hoa lệ mông lung, như che một tầng sương mù dày đặc trên cơ thể trắng nõn.
Chuyên gia trang điểm thấy cô ra, vội vã sang tô thêm môi dưới, nhà tạo mẫu tóc theo kịp, xử lý sợi tóc của cô, cố gắng đạt tới hiệu quả phiêu dật tự nhiên.
Ninh Trí không ngồi xuống, cô chú ý tới đằng trước trang điểm có đặt một ly coffee, trên mặt cốc viết nick name của cô.
“Tên nhóc Thẩm An Chi kia còn chưa nói cho mình biết, sao Ninh Trí lại có biệt danh Tĩnh Tĩnh mà.” Lão Triệu về không thấy bóng dáng Thẩm An Chi đâu, cứ thế mà oán giận một tiếng, xoay người rời đi.
Trong lúc lơ đãng Ninh Trí nghe được lời này của anh, nét mặt sửng sốt, hoá ra người đàn ông kia không nói đùa, cũng không phải dạng miệng lưỡi trơn tru tán gái, anh là fans của cô thật.
Sắp tới giờ chụp, trong studio trở nên náo nhiệt, bên trong mở âm nhạc nhẹ nhàng, nhân viên công tác làm việc đâu vào đấy.
Trước lúc chụp hình, hai người đứng ngoài studio để chuyên gia trang điểm lại, Thẩm An Chi nhân lúc nhàn rỗi nói với Ninh Trí, “Ninh Trí, em có thể truyền thụ chút kinh nghiệm chụp ảnh cho tôi không? Công việc chính của em là chụp ảnh, em là người chuyên nghiệp, mà tôi chỉ là nghiệp dư.”
“Một câu, dùng hết tâm lực làm việc lại không làm quá lố.” Ninh Trí lạnh nhạt trả lời.
Tôi còn có một vấn đề, tôi đã làm sai chuyện gì sao? Thái độ mà em dành cho tôi luôn mang vẻ xa cách, có đôi khi trong lời nói của em còn mang ý đâm chọc.”
Không biết chuyên gia trang điểm rời đi từ lúc nào, nhân viên công tác thì đang điều chỉnh ánh đèn lần cuối, Thẩm An Chi đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu nói nhỏ một câu, thậm chí trong giọng nói còn mang chút uất ức và khó hiểu.
“Bởi vì hiện tại đây, ngay lúc này, cảm giác mọi người tạo cho tôi chính là —— anh thích tôi, đó là vinh hạnh của tôi. Fans, công ty đại diện, nhân viên công tác, tất cả đều nghĩ như vậy, cũng bởi vì anh nổi tiếng hơn tôi. Chẳng lẽ anh thích tôi thì tôi phải mang ơn anh, nhất định phải bày ra nét mặt tươi vui dễ gần với anh sao? Tôi ghét loại cảm giác này, đó là lí do mà tôi ghét luôn cả anh, tôi chính là người cảm xúc hóa như vậy, tôi không phải kiểu người trong suy nghĩ của anh.”
“Khuyên anh một câu, hãy thoát fans của tôi khi còn chưa muộn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẩm An Chi: Tôi muốn yên tĩnh (yên tĩnh=Tĩnh Tĩnh => anh muốn chị)
Ninh Trí:...
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Chúc mừng nam chính dấn thân vào tình yêu mù mịt → yêu đơn phương (bung lụa)