Nhiếp ảnh gia đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm An Chi lên tiếng chào hỏi mà hồn treo ở đẩu đâu, ánh mắt anh bỏ quên trên lưng Ninh Trí, sợi tóc được xử lý tỉ mỉ thả nhẹ sau lưng, theo từng nhịp bước của cô, xuyên qua lớp voan mỏng xanh thẫm, có thể lờ mờ thấy được bên lưng trắng ngần và xương bướm* xinh đẹp của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
*Xương bướm: một phần xương trong hộp sọ của con người.
Studio dàn dựng bối cảnh màu trắng, trước phông màn đặt hai ghế dựa màu trắng có độ cao khác nhau, hai người căn cứ yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp một bộ ảnh bìa cảnh ngồi trên ghế trước.
Ninh Trí nghiêng người ngồi trên chiếc ghế cao hơn, cơ thể hơi nghiêng, dáng ngồi tự nhiên, đường cong xinh đẹp, cô nhìn thẳng ống kính, một khí chất chỉ của riêng Ninh Trí cứ thế hiển hiện khi máy chụp ảnh tới gần, tĩnh lặng mà mạnh mẽ.
Nhiếp ảnh gia liên tục ấn nút shutter, điều chỉnh từng góc chụp nhỏ, ảnh chụp được truyền tới một máy tính khác trên sân khấu, biên tập ngồi đó kiểm tra hiệu quả ảnh chụp.
Lão Triệu cũng qua đó xem, Ninh Trí trong tấm ảnh và trong hiện thực có rất nhiều điểm khác biệt, ảnh chụp chính diện ngũ quan của cô đầy vẻ trung tính, có một vẻ đẹp anh khí riêng biệt, anh ta nhìn mà gật đầu trong vô thức, hiệu quả chụp ảnh giữa người mẫu chuyên nghiệp và minh tinh thật sự có rất nhiều khác biệt, loại khí thế cao ngạo lạnh lùng tản mát từ trong ra ngoài này, cô thu phóng vô cùng tự nhiên.
Lão Triệu nhìn Thẩm An Chi nhiều năm như vậy, đương nhiên anh biết cậu ta đẹp, khi quay phim, cậu chàng sẽ biết thể hiện vẻ mặt mình thế nào với từng góc quay, nhưng đó là ở trạng thái động. Chụp ảnh trong trạng thái tĩnh, biểu hiện của Ninh Trí hệt như cô đang yêu đương với camera vậy, cô có một camera face trời sinh.
Lúc nghỉ giải lao, nhiếp ảnh gia mở ảnh chụp trong máy ảnh cho hai người nhìn, nhân viên công tác dời ghế dựa đi, tiến hành tạo bối cảnh cho cảnh chụp tiếp theo.
“Thẩm, trạng thái của cậu chưa ăn nhập, đừng phân tâm, ok? Tôi muốn tìm được chút gì đó từ anh mắt của cậu, lúc cậu đóng phim có thể nghĩ về nhân vật của cậu rồi mới nhập diễn, nhưng bây giờ là chụp hình tạp chí, cậu đang đi vào thế giới nội tâm của riêng cậu, chứ chưa tạo lập tương tác với ống kính của tôi.” Nhiếp ảnh gia mà tòa soạn mời đến là nhà nhiếp ảnh thời thượng ngoại quốc nổi danh, anh kiên nhẫn giảng giải với Thẩm An Chi.
Ninh Trí đứng một bên để chuyên gia trang điểm lại, cô liếc thấy vẻ mặt có phần xấu hổ của Thẩm An Chi, mới đầu cô tưởng rằng là do anh bị nhiếp ảnh gia chỉ bảo nên mới hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại cảm thấy hình như chuyện không phải vậy.
“Anh sao rồi?” Ninh Trí nghiêng đầu hỏi một câu.
Chỉ cần Thẩm An Chi hạ mi mắt là có thể thấy lông mi vừa dài vừa cong của cô hơi rung động, anh ngoảnh đầu nhìn nhiếp ảnh gia nở nụ cười khéo, cúi đầu nói: “Tôi có thể nói thật không?”
Ninh Trí giương mắt nhìn anh, góc độ này, động tác này lập tức bắn trúng tim Thẩm An Chi.
“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, cảm giác của tôi bây giờ như thể tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng trong sách giáo khoa vậy.” Thẩm An Chi nhìn studio đã sửa sang xong, “Mà ngay sau đó tôi phải vào thi luôn, tôi nên làm gì giờ?”
“Hẳn anh còn nhớ những gì tôi vừa nói với anh, chụp ảnh tạp chí chính là phải cố ý làm nhưng không được lộ vẻ mình đang cố tình, anh rất tuấn tú nhưng điều đó hoàn toàn vô dụng, anh phải đẩy mạnh tiêu thụ của mình trước ống kính, phải cho mọi người thấy sức hấp dẫn của mình, và giây sát bọn họ.”
Thẩm An Chi im lặng lắng nghe, anh để ý tới đôi môi đỏ mọng của cô khi đóng khi mở, lại chợt cảm thấy cô rất quá đáng, cô hoàn toàn không bị anh ảnh hưởng, nhanh chóng tiến vào trạng thái nghề nghiệp, tâm tình của anh lại vì cô mà chao đảo ngả ngiêng.
“Em có cảm thấy tôi đẹp trai không?”
Ninh Trí sửng sốt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, anh mặc bộ trang phục màu đen hợp dáng người, tóc chải ra sau, lộ rõ ngũ quan, đường nét khuôn mặt rõ ràng có phần mạnh mẽ, lúc không cười thiếu chút hiền hoà, thêm phần nghiêm túc và lạnh lùng.
Cô hoài nghi nhìn anh, “Anh đang đùa tôi à? Không phải anh là nam diễn viên nổi tiếng nhất nước sao, anh đang nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân đấy ư?”
“Em nói rất đúng.” Thẩm An Chi nghe được câu trả lời của Ninh Trí, anh cong môi cười, làm Ninh Trí chẳng hiểu ra sao.
Nhân viên công tác dời ghế dựa đi, biên tập tiến lên giải thích tư thế chụp ảnh với hai người, “Trước đó là tư thế đưa lưng về nhau, giờ chúng ta chụp thử vài tấm ở góc nghiêng xem thế nào, sau đó hai người lại thân mật thêm một chút, động tác có thể thay đổi tùy ý, ok chứ?”
Thẩm An Chi và Ninh Trí lại tiến vào bầu không khí chụp hình, lần này biểu hiện của anh nhận được sự tán thành của nhiếp ảnh gia, lúc chụp chính diện anh nghe theo ý của Ninh Trí, chú trọng trao đổi ánh mắt, tương tác với ống kính nhiều hơn.
“Good!” Nhiếp ảnh gia chụp được hình ảnh mình muốn, anh hài lòng hô một câu, “Thẩm, biểu hiện vừa rồi của cậu có phần mơ hồ bất định, giờ tốt hơn nhiều rồi, thể hiện thoải mái nào.”
Buối chụp tiến vào giai đoạn tốt, động tác của họ cũng thân mật hơn chút, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người có chút tiếp xúc cơ thể, Ninh Trí phối hợp vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai anh, quay mặt về phía ống kính, hơi hơi cúi đầu, như đang thì thầm với Thẩm An Chi, vô hình trung đưa cả hai vào bầu không khí thân mật mà những người khác không thể chạm vào.
“Ánh mắt giao nhau, Thẩm, cúi đầu nhìn cô ấy.” Nhiếp ảnh gia chỉ dẫn động tác cho Thẩm An Chi.
Thẩm An Chi cúi đầu, tầm mắt đưa xuống, anh cảm thấy mình nên giành quyền chủ đạo, anh vươn tay ôm lấy bờ vai cô.
Khi bàn tay ấm áp chạm vào da thịt hơi lạnh, như có dòng điện chạy xuyên qua lòng bàn bay, tim Thẩm An Chi đột nhiên đập mạnh, Ninh Trí thấy anh thay đổi tư thế, thuận thế thả tay xuống, đổi một tư thế mới, khuôn mặt poker đối diện ống kính vẫn không chút thay đổi.
*Mặt poker: khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì.
“Tính dùng tấm nào làm trang bìa đây?” Vương Dao phụ trách lựa chọn trang bìa, sau khi lựa ảnh xong sẽ báo cáo cho tổng biên tập tiến hành lựa chọn, có đôi khi gặp phải tình huống tổng biên tập không hài lòng, thì các cô ấy sẽ đi chụp lại, nghiêm khắc và soi mói luôn là tiêu chuẩn của công việc này, chưa từng có chuyện cho “qua, qua, qua” lấy lệ trong nghề này.
Vương Dao và nhiếp ảnh gia thương lượng, cô cho rằng tấm này khá ok, “Tấm chụp quay lưng về nhau này, rất đơn giản và mà lại phong cách.”
“Nhưng tôi lại cho rằng khuôn mặt của bọn họ rất đẹp, không nên lựa chọn ảnh chụp nửa mặt, ảnh như này có thể cho vào trang trong.”
Vương Dao để trợ lý P lên dòng chữ logo vogue, xem hiệu quả trước, cô vẫn chưa chắn chắn cái nào, “In ra xem hiệu quả trước đã.”
Cô ngẩng đầu nhìn, Thẩm An Chi và Ninh Trí lại đổi một bộ quần áo khác, vẫn là trang phục xuân hạ của Givenchy, Thẩm An Chi mặc áo sơmi trắng thiết kế cắt khối tạo nổi, quần tây màu xám bạc, phối hợp với giày da đồng thương hiệu, Ninh Trí lại đổi bộ lễ phục dài màu xám bạc, được cắt may tinh tế, thiết kế trễ vai hở eo, buông nhẹ rất gợi cảm.
Thẩm An Chi rất tán thành trang phục này của Ninh Trí, đại khái đây là điều thần kỳ của Ninh Trí, cho dù là màu trầm, không tôn màu da nhưng mặc lên người cô, làn da cô nhìn vào vẫn trắng nõn như cũ, khí chất cao ngạo lạnh lùng mà thần bí.
“Chúng ta sẽ quay một đoạn ngắn, yêu cầu rất đơn giản, tôi tin tưởng với Thẩm nam thần mà nói đây chỉ là một bữa ăn sáng.” Vương Dao cười cười nhìn Thẩm An Chi, phát hiện ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên người Ninh Trí, cô tiếp tục nói: “1 phút chụp ảnh thời thượng ở trạng thái động.”
Ninh Trí nghiêng đầu nhìn vào mắt Thẩm An Chi, trong giọng nói của cô mang chút giễu cợt, “Anh chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Nếu muốn tôi chấm điểm cho bức ảnh vừa rồi, đại khái nó chỉ đạt mức hợp lệ.”
“Em cho là tôi làm liên lụy tới em.” Giọng Thẩm An Chi trầm xuống.
“Tuỳ anh nghĩ sao, nhưng tôi muốn nói, giới thời thượng không thích quy củ cứng ngắc, bọn họ —— ” Ninh Trí đảo mắt qua những nhân viên công tác phía trước, ánh mắt Thẩm An Chi đi theo tầm mắt cô, lướt qua nhiếp ảnh gia đang chạy thử máy ảnh, biên tập đương kiểm tra ảnh chụp kia, “Bọn họ muốn cảm giác tươi mới, nếu anh có 100 điểm, thì cái họ muốn là 101 điểm.”
“Anh không làm được, cho dù anh chụp ảnh không tốt, thì cũng mong anh sử dụng kỹ thuật diễn của mình.”
Yết hầu Thẩm An Chi giật giật, anh nhìn cô nhập thần, từ khi bắt đầu chụp tới giờ, anh luôn cố định mình trong một kiểu người, như thể đang đóng phim vậy, cố định bản thân thành nhân vật trong phim. Lúc không đóng phim, công ty yêu cầu anh trưng kiểu người ôn nhuận như ngọc ra, luôn luôn mỉm cười, là một người đàn ông khiêm tốn hữu lễ và ấm áp.
Đúng vậy, anh nghĩ sai rồi, thời thượng đòi hỏi một con người đầy cá tính, bọn họ thích phá vỡ lệ thường, thích thắng lợi một cách khác biệt.
Trong quá trình trò chuyện với cô, anh cũng thiếu đi tính cách riêng của mình, anh nỗ lực muốn thể hiện một khía cạnh của mình, kết quả lại thành tầm thường.
Studio nối đường ray máy chụp ảnh xong, đối diện với ống kính quen thuộc, Thẩm An Chi trở lại là chính mình, ống kính quét qua khuôn mặt anh, quay cận cảnh, nhiếp ảnh gia cảm giác được anh ở trước màn ảnh dường như có chút khác biệt.
“Ống kính đuổi theo! Đuổi theo!” Nhiếp ảnh gia vội vã chỉ huy.
Vào thời điểm này kịch bản là thứ hoàn toàn vô nghĩa, Thẩm An Chi hướng về phía Ninh Trí, Ninh Trí cũng nghiêng về phía anh, anh vươn tay, mười ngón tay giao triền cùng cô, một cánh tay kia vuốt ve cổ cô, ánh mắt anh và cô quấn lấy nhau, đầu lại gần nhau, anh có thể cảm nhận được nhịp thở của cô, bàn tay tiến lên vuốt ve gò má cô, vẻ mặt anh mê muội, dường như muốn hôn lên môi cô, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hôn xuống.
Trao đổi ánh mắt, trò chơi giữa nam nữ, hấp dẫn lẫn nhau, những điều này được hai người thể hiện ra ngoài trong vô hình.
Thực tập sinh trẻ trong studio đều nén hơi thật mạnh, nhiếp ảnh gia thì kích động mà hô, “Tia lửa! Cuối cùng giữa hai người đó cũng xuất hiện tia lửa rồi!”
Trong đôi mắt Ninh Trí có vẻ kinh ngạc chợt lóe, nhưng ngay sau đó cô liền hiểu được mình nên làm gì, cô ôm eo anh, đầu hơi nghiêng đi, ánh mắt hạ xuống, tạo nên cảm giác quyến luyến.
“Perfect!” Đúng thời điểm này, rốt cục cảm xúc của nhiếp ảnh gia cũng bùng lên, linh cảm liên tục tuôn ra trong đầu anh, chỉ huy hai người chụp bổ sung mấy cảnh nữa, “Tôi nghĩ tôi đã chụp được tấm ảnh tôi muốn rồi! Kết thúc công việc!”
Cùng với những lời này của anh, nhân viên công tác vỗ tay, Thẩm An Chi và Ninh Trí đến chỗ máy tính kiểm tra ảnh chụp, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Giờ tôi có thể làm tốt hơn một chút, điểm số của em có thể kéo lên chưa?”
Ninh Trí hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lại khẽ cong, cô duỗi tay về phía anh, “Hợp tác vui vẻ.”
Thẩm An Chi có chút kinh ngạc, anh vươn tay, Ninh Trí vỗ tay anh, xoay người đang định rời khỏi, anh lại gọi cô.
“Ninh Trí, tôi sẽ không thoát fans, tôi là fans trung thành của em.”
Cô thật sự không phải kiểu người trong tưởng tượng của anh, nhưng lại có sức hấp dẫn hơn người trong tâm trí anh gấp nhiều lần, biết được có scandal với anh, cô không nịnh nọt, lại có thái độ chỉ mong tránh ra thật xa. Hôm nay trước lúc hợp tác, lời của cô giúp anh hiểu được, phong thái xử sự của cô không giống người thường biết bao nhiêu.
Ninh Trí nghe được lời anh, bước chân hơi ngừng, nhún vai tỏ ý không sao cả.
“Tuỳ anh.”
Linh: tôi chỉ muốn nói là mấy ngày nay tôi bị đau răng, có vẻ là sắp mọc răng khôn và ko ăn được gì. Thế nên, tôi không có sức ngồi edit, thông cảm nhé. Khi nào khỏe sẽ 1c/ngày.