Tây Liễu Nguyệt cười nhạt, sau đó lớn tiếng cười, âm thanh tràn đầy đớn đau cùng gì đó điên cuồng : “ yêu cầu…ngươi có thể làm được sao? vậy thì ngươi có thể yêu ta, ta chỉ cần như vậy, cần như vậy nha!!” Tây Liễu Nguyệt hai tay bấu chặt lấy vạc áo của Diễm Thiên Vân, hỏi : “ ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt, chỉ cần ngươi nói ta nhất định sửa… ngươi có thể liếc mắt đến ta nhiều hơn dù chỉ một chút, có thể ôn nhu cười một cách thật lòng với ta, Diễm Thiên Vân …có thể sao??”
“ Công chúa, cảm tình vốn không thể miễn cưỡng hơn ai hết nàng nhất định hiểu mà, đúng không?” Diễm Thiên Vân cười khổ
“ Không! Ta không hiểu cũng không muốn hiểu, Diễm Thiên Vân ngươi có biết cảm tình của ngươi một khi để người khác biết được không những ngươi không sống yên ổn mà ngay cả hoàng thượng cũng khó có thể yên dân phục chúng??”
“ Buông tay không tốt sao? ngươi là ngươi còn hoàng thượng mãi mãi là cửu ngũ chí tôn, chúng ta cứ như vậy bên nhau, ta tin có một ngày ngươi sẽ quên đi hoàng thượng thôi, Thiên Vân… buông tay đi…” Tây Liễu Nguyệt hầu như cầu xin nói
“ Công chúa! Từ lúc ba tuổi… ta đã thích hắn…” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười : “ nhìn thấy hắn nhỏ xíu mềm mềm nằm trong lòng ta từ khoảnh khắc đó ta tự hứa bản thân thương hiêu đệ đệ của mình một đời không ngờ lại trở thành hiện thực, tâm của ta lòng của ta, trí óc, mạch máu… từng chút trên con người ta không gì không khắc sâu hình ảnh của hắn” . Buông được sao?? ta buông không được…. nhiều năm như vậy cảm tình tựa như mạch nước ngầm ngày ngày tháng tháng năm năm âm ĩ trong lòng ta, dẫu chết, có bước qua cầu nại hà, uống chén mạnh mà thang… cũng quên không được đâu!
Tây Liễu Nguyệt sững người nhìn nam nhân của mình nói như vậy, ánh mắt là như vậy ôn nhu cùng quyến luyến khó buông, là kiên định chấp nhất đến điên cuồng, nàng lạnh lùng cười, khó có thể lãnh tỉnh giải quyết mọi chuyện, Tây Liễu Nguyệt lúc này đây để tình cảm điều khiển bản thân, hầu như có chút điên loạn : “ Diễm Thiên Vân, ngươi có biết nam nhân mà ngươi yêu không chỉ là đế vương, là đệ đệ của mình mà còn là kẻ thù sát mẫu…” nếu đã không chiếm được thà rằng hủy, nếu nàng đã đau đớn vậy thì tất cả cùng kéo nhau xuống địa ngục đi, Tây Liễu Nguyệt nàng không ôn nhu như vẻ bề ngoài cũng ích kỉ như nhau cả thôi…
Thấy Diễm Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, áp chế trong lòng khoái cảm, Tây Liễu Nguyệt cười lớn :” ngươi không biết, hay là không muốn biết, thì ra kẻ ngươi yêu nhiều năm như vậy lại giết hại mẹ ruột của mình. Diễm Thiên Vân… yêu kẻ thù.. ngươi cũng thật đủ bao dung”
“ Đủ rồi…” Diễm Thiên Vân gằn từng tiếng : “ đừng nói nữa”
“ Ngươi sợ… ha hả..ngươi cũng biết sợ sao??” Tây Liễu Nguyệt diên cuồng cười lớn
“ Công chúa, từ đâu mà nàng biết được chuyện này?” Diễm Thiên Vân ngưng mắt nhìn Tây Liễu Nguyệt
“ Ngươi không cần quan tâm từ đâu ta biết chuyện này…” Tây Liễu Nguyệt lớn tiếng quát, ta muốn ngươi trả lời ta
“ Công chúa! Nàng mệt rồi… nên về phòng nghỉ ngơi đi…” Diễm Thiên Vân nhàn nhạt phân phó. Tây Liễu Nguyệt khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Diễm Thiên Vân, bàn tay run rẫy chỉ vào y : “ ngươi… ngươi biết.. biết hắn sát mẫu nhưng vẫn cố chấp yêu… là ngươi điều biết…”
Diễm Thiên Vân bỗng dưng cười nhẹ, thật đẹp thật mỹ lệ, giống như đóa tuyết liên nở rộ trong cái nền tuyết đông rét lạnh làm cho lòng người chùn lại nhưng cũng thật quá thê lương, cô độc, tịch mịch, thống khổ cùng bất đắc dĩ, nụ cười là mang bao nhiêu hàm nghĩa, bao nhiêu tang thương đớn đau trong nhiều năm qua thoáng chốc nở rộ, hốt nhiên Tây Liễu Nguyệt sững người chỉ còn biết ngây ngốc ngắm nhìn
Nếu như tình yêu kia ngọt một thì này đắng cay, đớn đau cùng nỗi dằn vặt thống khổ lại gấp mười lần, ấy vậy mà vẫn cố gắng chống đỡ, bởi lẽ tình đã quá sâu khó buông rồi chăng? Tây Liễu Nguyệt này một khắc nước mắt rơi như hai hàng thanh lệ cứ liên tục lăn dài trên má như những giọt pha lê trong suốt tuyệt đẹp, nước mắt liên lục chảy như là muốn cuốn trôi mọi đớn đau, mọi bi thương vậy, Tây Liễu Nguyệt khóc, khóc liên tục, nàng cũng rõ giờ khắc này nàng vì ai mà khóc nữa? là khóc cho chính bản thân nàng hay khóc cho nam nhân tao nhã như ngọc này
Tại sao y lại không biết được, mẫu phi của mình lại bị chính tay người mình yêu nhiều năm như vậy sát hại nhưng mà có thể trách được sao? là do mẫu phi năm lần bảy lượt sát hại đệ ấy, cũng là mẫu phi sát hại mẹ đẻ của đệ ấy….. nói rằng y hận người ấy nói đúng hơn thì người ấy nên hận y mới đúng!
Mẫu phi, nữ tử ôn nhu như nước lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng nhìn y, dẫu nàng ấy có biết bao ác độc sát hại biết bao nhiêu người nhưng chung quy lại đối y một mảnh thật tâm, yêu thương y thật lòng… y yêu kính người đó, người sát hại mẫu phi nếu là ai thì y dù liều mạng cũng sẽ ra tay báo thù nhưng trời đất chê cười, người khiến cho mẫu phi ra đi lại là đệ ấy, y cười cũng không được mà khóc cũng không xong
Lắm lần muốn từ bỏ, lắm lần muốn ra tay nhưng lại chưa bao giờ làm được, chỉ còn biết buông xuôi mặc cho cảm tình này đi đến cuối, dù là còn đường không lối thoát, nỗi thống khổ dày vò dằn dẵng nhiều năm khiến y cơ hồ cạn kiệt sức lực, nói hai tiếng yêu thương thì đúng hơn là điên cuồng, là si niệm đi… đã đến mức hết thuốc chữa rồi..
“ Công chúa, nàng đừng khóc…” Diễm Thiên Vân hai tay lau đi nước mắt của Tây Liễu Nguyệt, bỗng nhiên y cảm thấy một luồng khí nóng từ dưới cơ thể bốc lên, lấy tốc độ chóng mặt lan khắp toàn thân, cả người lạnh thấu xương, băng đến tận cốt, cảnh vật trước mặt mờ dần, nhạt nhòa, chỉ còn một màu đỏ như máu, đỏ đến chói mắt, điều cuối cùng còn lại trong ý thức là tiếng khóc nức nở của Tây Liễu Nguyệt
“ Thiên Vân.. Thiên Vân,. Huynh sao vậy??” Tây Liễu Nguyệt khóc hô, tay cứ liên tục lay cả thân hình Diễm Thiên Vân. Còn Diễm Thiên Vân im lặng nằm trên đất, máu từ miệng, từ tay, cứ liên tục chảy ra, tưởng chừng chỉ vài phút nam nhân tao nhã tuyệt trần này sẽ đổ hết máu mà chết vậy?
“ Ô..ô.. ta không phải cố ý… hoàng huynh nói.. thuốc này chỉ khiến cho huynh quên hết.. chuyện trước kia mà thôi.. sao lại.. sao lại như vậy nha..” Tây Liễu Nguyệt hoảng sợ nhìn Diễm Thiên Vân, nức nở khóc
Đợi cho đến khi Diễm Thiên Vũ đến là tình cảnh người mình yêu nằm trên vũng máu còn nữ tử bên cạnh tóc tai bù xù cố chấp ôm chặt lấy người này.. Diễm Thiên Vũ cảm thấy đầu óc choáng vác, cả cơ thể như bị ai đó rút hết sức lực, bước một bước đi cũng sao quá đớn đau, quá khó khăn? Diễm Thiên Vũ bàn tay run bần bật ôm lấy Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi tràn đầy sát khí nhìn Tây Liễu Nguyệt, gằn từng tiếng : “ Tây Liễu Nguyệt.. ngươi đã làm gì hắn…”
Tây Liễu Nguyệt nghe thấy thanh âm của Diễm Thiên Vũ, điên cuồng cười lớn, chỉ vào Diễm Thiên Vũ, quát lớn : “ là do ngươi.. là vì ngươi… ngươi này tên cẩu hoàng đế lại đi câu dẫn ca ca của mình, loạn luân… Diễm Thiên Vũ ta nguyền rủa ngươi một đời một thế vĩnh viễn cô độc…” sau đó rút ra đoản đao vẫn mang theo mình đâm vào tâm, máu liên tục chảy ra, Tây Liễu Nguyệt ánh mắt oán hận nhìn Diễm Thiên Vũ, thở dốc nói : “ ..ta..chết…có hắn đi cùng ta.. ngươi vĩnh viễn.. không có hắn.. vĩnh viễn cô độc…”
Diễm Thiên Vũ cười lạnh, ôm lấy Diễm Thiên Vân đặt lên giường nhanh chóng cho gọi thái y, sau đó gọi người đem xác của Tây Liễu Nguyệt xuống, Diễm Thiên Vũ lạnh lùng cười : “ ngươi tưởng ngươi chết là có thể giải quyết hết mọi chuyện sao? nếu như Thiên Vân có chuyện gì xảy ra, Hàn Dã bộ tộc trẫm sẽ khiến cho mọi người chết theo chôn cùng”
“ Bệ hạ… thứ lỗi cho hạ thần ngu dốt, này độc là thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy!” lão thái y lắc đầu thở dài nhìn vị hoàng đế mặt mày âm trầm sát khí, lãnh khí tỏa khắp căn phòng hoa quý, áp thấp trong phòng giảm xuống một cách đột ngột a. Các vị thái y vây quanh bên Diễm Thiên Vân lòng ai nẫy điều run cầm cập, khó có thể giữ được bình tĩnh
“ Lão thái y, ngay đến cả ngài cũng không biết là độc gì sao?” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc vấn, lão thái y xưa nay là đệ nhất y sư trong cung, ấy vậy mà lại không giải được? vậy thì thiên hạ này… có ai có thể chữa khỏi đây, hốt nhiên Diễm Thiên Vũ cảm thấy đầu óc tối xầm lại, âm thanh bên tai cứ xoắn xít, ồ ồ… y cũng không còn nghe rõ âm thanh lúc này là gì nữa
“ Bệ hạ.. bệ hạ…” lão thái y khẽ gọi
“ Ân…” Diễm Thiên Vũ trầm mặc đáp, cả người thâm trầm không chút dao động như là hình ảnh điên cuồng lúc nãy vốn chưa tồn tại vậy!
“ Thần nghe đồn có một thần y vân du tứ hải, cách đây vài hôm mở y quán tại đế đô, hoàng thượng có thể thử…” lão thái y đưa ra đề nghị, lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ tuy cả người tràn đầy sát khí nhưng chưa đe doạn muốn chém đầu bọn họ xem ra không đến nỗi nguy nan tính mạng nha, haiz! Chức nghiệp thái y thật là khó kiếm sống mà
Diễm Thiên Vũ nghe vậy, đôi con ngươi đang ảm đạm giây lát lóe sáng, ngay lập tức y gọi người cho mời vị thái y này đồng thời viết một bức thư thả bồ câu bay về phía Giang Nam
Dạ vũ quốc từ lúc khai quốc đến nay đã hơn năm năm, đế vương giảm thuế cần cù xử lí triều chính, khiến cho đất nước một ngày phát triển, người dân cơm no áo ấm, nơi nơi phồn hoa tấp nập… có thể nói cuộc sống yên bình rất ít khi gợn sóng ấy vậy mà dạo gần đây có một tin đồn với tốc độ mạnh mẽ nhanh chóng lan vào dân chúng, khắp Đế đô rồi bắt đầu truyền khắp đại lục, khiến cho mọi người sôi trào bàn tán, người lo lắng bất an, kẻ run sợ khó có thể tin, mỗi người một cảm xúc gây nên từng đợt sóng bất an trong lòng dân chúng
Việc đế vương đã hai mươi hai tuổi mà hậu cung không có một vị phi tần nào, thì ra hoàng đế lại yêu thương huynh ruột của mình, đại thân vương… hai người lưỡng tình tương duyệt… chuyện như vậy khó có thể không gây sự chấn động mạnh trong lòng dân chúng. Người cho rằng đó là tin đồn nhảm, người thở dài, người mắng chửi, người chê bai …., cũng có người khen ngợi.. nói chung là mọi thái độ
Kim loan điện
Đế vương ngồi trên cao, khí thế bức người, chỉ cần ngồi đó, không một câu nói, một cử động nhưng chí chất quân lâm thiên hạ kia không ai dám xâm phạm
“ Bệ hạ… thiên hạ lời đồn đãi tuy không phải là sự thật nhưng cũng gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bệ hạ cùng hoàng tộc cho nên bệ hạ xin ngài hãy lập hậu để khẳng định lời đồn đãi kia là sai lệch….”
“ Trẫm cũng chưa nói lời đồn đãi kia là sai..” Diễm Thiên Vũ đạm cười, một câu nói khiến cho quan lại lặng ngắt, chỉ còn biết trân trối đứng nhìn vị đế vương cao cao tại thượng kia, không khí kim loan điện lúc này im lặng đến kì lạ, ai nấy điều lặng ngắt không dám rục rịch. Diễm Thiên Vũ liếc mắt khắp quan lại, rồi dừng lại nơi vị thừa tướng hồ li Ân Thiên Lễ, một thoáng hài lòng. Người này dường như đã biết lâu rồi nhưng lại cố ý không biết.
“ Các ái khanh…. Có gì muốn nói không?” Diễm Thiên Vũ khuyến khích, y cười nhẹ, vân đạm phong khinh khiến cho người ta như cảm thấy y cùng bá quan chẳng qua đang nói chuyện tầm phào, không lắm nghiêm trọng vậy
“ Bệ hạ.. chuyện này… là sai lầm.. sai lầm nha..!!” một lão thần lớn tiếng khuyên ngăn : “ bệ hạ, người từ nhỏ quyết đoán hơn người, thần luôn tin người làm gì điều có lí do của người cho nên dù bệ hạ làm bất cứ chuyện gì thần điều ủng hộ riêng chuyện này…. bệ hạ kính xin người hãy nghĩ lại…”
“ Ái khanh…sai lầm sao? vậy sai chỗ nào?” Diễm Thiên Vũ như có như không vấn
“ Bệ hạ…cái này..từ xưa nam nữ vốn định là một chỗ, nam nam.. là trái với lẽ thường lẽ nào không phải là sai lầm…” lão thần lắc đầu than thở
Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cũng không tức giận, y lặng yên một lúc, ngưng mắt nhìn các quan lại dưới điện rồi đứng dậy, ôn hòa nhưng cũng tràn đầy quyết tuyệt, y nói như vầy : “ trẫm xưa nay một khi nhận định dù không lối thoát cũng sẽ cố chấp đến cuối cùng. Cảm tình giữa trẫm và huynh ấy…. trẫm chưa từng một giây hối hận!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, không quá lớn tiếng, ôn hòa như đang nói chuyện phiếm nhưng khí thế bá đạo, đế vương sát phạt quyết đoán nói một là một hai là hai khiến cho bá quan dù nhiều lắm lới muốn nói nhưng khó có thể lên tiếng, nói gì đây? bệ hạ đã nói tuyệt không hối hận thì bọn còn gì để nói mà lại lấy tư cách gì để nói?!