• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi không cần nổi lên tâm tư không cần thiết với nàng, nàng là nữ nhi phụ hoàng yêu thương nhất, hắn sẽ không gả nàng đi Xích Viêm quốc cho ngươi đâu!”

Thượng Quan Phược Vân là hoàng tử được sủng ái nhất hoàng thất Xích Viêm, tuy rằng không phải hoàng tử do Hoàng hậu sở sinh nhưng mẫu phi hắn cũng giữ vị trí Quý phi đương triều, gần như là nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung nơi ấy. Nghe đồn,Xích Viêm hoàng đế tiếp theo rất có khả năng là vị hoàng tử mới mười sáu tuổi Thượng Quan Phược Vân này.

Long Hách Tường đối với chuyện này phi thường để ý, Thượng Quan Phược Vân là đối tượng trọng yếu hắn cần xây dựng mối quan hệ, nếu có hắn taduy trì sau lưng, nội tình tranh đấu vị trí kia sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Mẫu phi từng nói qua Thượng Quan Phược Vân chính là biểu đệ của hắn, là một người cực kì hiếu thuận, hơn nữa thông tình đạt lí hiếm ai sánh bằng.

Nhưng hiện tại vừa thấy mặt, Long Hách Tường cảm giác so với tin đồn có nhiều chỗ không thích hợp, nhìn Thượng Quan Phược Vân bên ngoài giống như hiền ngoan vô hại, nhưng đáy mắt ngoan độc âm hiểm kia, chính Long Hách Tường nhìn vào đều có cảm giác khiếp sợ.

Một nam tử mười sáu tuổi, làm sao có thể có ánh mắt như vậy.

Một Thượng Quan Phược Vân như thế này, làm cho trong đầu Long Hách Tường nghĩ đến một người khác, chính là Nhiếp Chính vương Lăng Triệt.

Nhất thời, tâm tư hắn càng thêm phức tạp.

Thượng Quan Phược Vân nào quan tâm Long Hách Tường nghĩ cái gì, ngược lại sau khi nghe những lời nhắc nhở của hắn thì tươi cười càng thêm thâm hiểm: “Nhị hoàng tử nói không sai, công chúa điện hạ Nam Hoàng quốc đích xác rất được sủng ái, ta cũng không nói muốn cưới nàng hay không, Nhị hoàng tử đâu cần phải sốt ruột.”

Dứt lời, không để ý đến sắc mặt ngày càng kém của Long Hách Tường, Thượng Quan Phược Vân liền hướng tới hành cung của mình mà đi. Trong đầu hắn lúc này không ngừng suy nghĩ, nếu hắn cứ theo đường này mà đi, không chừng có thể gặp được Long Vân Thấm trên đường, nữ tử kia càng nhìn càng có ý tứ.

Long Vân Thấm hiện tại một mình đi trên con đường mòn tĩnh mịch, con đường này càng đi thái giám cung nữ càng ít, Xuân Lan đã bị nàng đuổi về từ sớm, bản thân nàng lúc này chỉ muốn đi Lan Hương điện ngồi một chút.

Nghĩ đến Lăng Triệt, thực chất nàng rất muốn đi Vân Tiêu điện gặp hắn, nhưng cứ nghĩ rồi lại thôi. Thời gian này là thời gian mẫn cảm, chỉ cần đi sai một bước liền bị người nắm thóp gây khó dễ, nàng không nghĩ muốn gây thêm rắc rối cho mình.

Chẳng qua dù nàng có suy nghĩ cái gì chăng nữa thì nam tử trước mắt này đều đánh gãy tất cả kế hoạch của nàng.

Thượng Quan Phược Vân bình chân như vại tựa trên núi giả, cánh tay mở lớn trực tiếp chặn lại đường đi của nàng, một đôi con ngươi như thợ săn nhìn Long Vân Thấm chằm chằm nói: “Công chúa điện hạ thế nào lại đi đến nơi này, nơi này ít người qua lại như vậy, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào? Không bằng bổn hoàng tử đưa công chúa điện hạ trở về?”

Thượng Quan Phược Vân giương lên khóe miệng, chỉ vào cung điện cách đó không xa: “Bên kia chính là tẩm cung của công chúa điện hạ đi? Bổn hoàng tử tiễn ngươi một đoạn.”

Long Vân Thấm nghe vậy không khỏi nhướng mắt nhìn, nơi mà Thượng Quan Phược Vân chỉ chính là con đường lớn cạnh Ngự Hoa viên, nàng muốn cự tuyệt nhưng không tìm ra lí do a. Quan trọng hơn là, Thượng Quan Phược Vân giống như đã hạ quyết tâm phải đi cùng nàng, nàng căn bản không thể nào từ chối hắn.

Hai người một trước một sau quay lại đường lớn, Long Vân Thấm đi không chậm phía trước Thượng Quan Phược Vân. Trên thực tế nàng không thích nam tử đi phía sau chút nào, trong ánh mắt hắn mang theo một cỗ u ám, giống như bị bóng tối bao phủ, rõ ràng là sắc trời vẫn sớm vậy mà hắn làm cho nàng có cảm giác lạnh cả người.

Người ta đều nói ánh mắt không lừa được người, cảm xúc lộ ra từ ánh mắt có thể cho biết tâm tính của người đó, nàng nhìn ánh mắt của Thượng Quan Phược Vân, trong lòng tự nhiên nghĩ tới hai chữ: Rắn độc.

Không thể đụng vào, cũng đừng nghĩ sẽ đụng đến!



“Công chúa điện hạ trở về cẩn thận, tuy rằng đây là đường lớn, nhưng không thể không chú ý an toàn bản thân.”

“Cảm ơn.”

Long Vân Thấm cất bước trở về, ánh mắt phía sau vẫn nhìn nàng chăm chú như cũ. Đến khi nàng đi qua một ngã rẽ, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia hoàn toàn biến mất, Long Vân Thấm mới tựa vào vách tường lạnh lẽo, chậm rãi thở ra một hơi.

Nàng nghe nói Thượng Quan Phược Vân lớn hơn nàng một tuổi, nhưng tại sao ánh mắt hắn có thể thành thục đến vậy, đi chung với hắn một đoạn đường nàng đã cảm thấy tim gan đều nguội lạnh.

Hôm nay gặp Thượng Quan Phược Vân, tâm tình đi Lan Hương điện của Long Vân Thấm toàn bộ tan thành mây khói, vừa trở về Trọng Hoa cung liền tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngay cả nửa đêm Lăng Triệt đến, nàng cũng không một chút phát giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK