Tuy rằng nàng rất muốn chữa khỏi bệnh biến chứng trong người, nhưng lại không thể…
“Lời nói kéo dài tuổi thọ có tin tưởng được bao nhiêu?”
Hỏa Hồ nghĩ nghĩ rồi nói: “Hẳn là do Cỏ Vô Cực có thể loại trừ mọi căn bệnh trong cơ thể nên làm người bệnh có thể sống càng lâu thêm. Công chúa không nên làm cho thứ này trở về, đây quả thực là đồ tốt!”
Nàng sẽ không làm vậy, cho dù nàng có thực là cháu gái của Tống Miễn, căn bản cũng không dám cầm đồ như này, huống chi, bọn họ không có chút quan hệ ruột thịt nào.
Nhìn thời gian không còn sớm, Long Vân Thấm cho Hỏa Hồ lui ra ngoài rồi trực tiếp đi vào trong nội điện. Đối với kế hoạch bản thân nàng đã tỉ mỉ bày ra mấy ngày trước, nàng luôn luôn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng.
Sản nghiệp của Đoan vương không thể không nói là cực khổng lồ, mà chuỗi cửa hàng của nàng lúc này chỉ là một tiêu điểm nhỏ nhoi không đáng chú ý.
Tuy rằng tích góp tiền từng chút một cũng là một cách, nhưng muốn đạt được một sản nghiệp cự phú thì con đường của nàng còn xa lắm.
Nàng cần một cơ hội?
Cơ hội của nàng rốt cuộc là khi nào mới có? Cả người Long Vân Thấm ghé vào trên bàn, suy nghĩ xem mình nên chọn con đường ra như thế nào là tốt nhất. Mà trong chốc lát thời gian qua đi đều không chút phát giác, đến khi Xuân Lan tiến vào phòng bắt gặp bộ dạng úp sấp của nàng.
Xuân Lan tiến lên đóng cửa sổ lại, cuối cùng phủ thêm một tấm áo choàng cho Long Vân Thấm mới nói: “Công chúa, nên dùng bữa tối!”
“Ai làm?”
Long Vân Thấm không nhịn được hỏi một câu theo bản năng, nàng thực sự không muốn ăn đồ ăn do Hỏa Hồ làm một lần nào nữa.
Xuân Lan nhịn không được cười cườ: “Tất nhiên là Hạ Vũ làm, Tiểu Hỏa gần đây không hay đi phòng bếp lắm, nàng ấy gần đây tựa hồ hứng thú với y thuật hơn, đã đi cùng với Đông Mai rồi.”
Nói đến Hỏa Hồ, đến cả Xuân Lan đều cảm thấy thật thần kì, nữ tử này thực sự vô cùng thú vị, dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể hòa mình một cách dễ dàng nhất, hơn nữa người gặp người thích, đối với sự tùy tiện chưa bao giơ so đo. Bản thân Xuân Lan cũng không ngờ được, nữ tử mà ngày đầu mình vẫn luôn lo lắng, hiện tại chính mình lại yêu thích như vậy.
Long Vân Thấm cũng nghe ra giọng điệu của Xuân Lan, cười nói: “nàng là người rất tốt để ở chung, hơn nữa tâm tư đơn giản.”
Hỏa Hồ trừ bỏ thủ pháp giết người có chút quá lưu loát ra thì căn bản cũng là một đứa nhỏ không hơn không kém, so với tâm tư của Hạ Vũ còn phải nói hồn nhiên hơn nhiều. Nhưng là chính vì thế mà thực thích Hỏa Hồ, thật sự nàng có thể đem cho người đối diện cảm giác thân thiết đơn thuần nhất.
Đây cũng là nguyên nhân ngày trước nàng để cho Hỏa Hồ hòa nhập với ba tỳ nữ còn lại, Hỏa Hồ cũng như Hắc Hổ, đều làm cho người ta tự muốn ở chung.
Vừa nghĩ như vậy, Long Vân Thấm lại nhớ đến một người khác, Lang, cái nam tử ít nói không biết ham muốn kia, từ lần cuối cùng gặp mặt tựa như đã biến mất vào hư không vậy, một chút tin tức đều không có.
Ảnh nói nàng đã mất đi liên lạc với Lang, Long Vấn Thấm biết nếu nàng muốn biết rõ ràng tình huống thì có thể trực tiếp phái người đi tìm hiểu.
Nhưng là nàng cũng không đồng ý làm vậy, nàng tin tưởng Thanh Y vệ, cũng như tín nhiệm Lăng Triệt cùng Long Thanh Dương vậy.
Mấy ngày say, đại tế mười năm của Nam Hoàng quốc cuối cùng cũng bắt đầu.
Đại tế năm nay là một đại lễ quan trọng của cả Nam Hoàng từ trên xuống dưới, hơn nữa hai sứ giả hai nước lân bang đều đến tham sự, sự kiện càng thêm được chú trọng.
Vừa mới sáng sớm, Long Vân Thấm cùng Long Hách Tường, Long Thanh Dương bị tuyên đến Ngọc Quỳnh điện.
Ba người bọn họ khó có được thời điểm gặp mặt nhau như vậy, nhưng đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tào công công ở ngoài điện Ngọc Quỳnh điện chờ đợi, quay đầu hành lễ đối với ba người, thanh âm không nóng không vội nói: “Ba vị điện hạ, Hoàng thượng còn đang thương lượng sự tình cùng quốc sư đại nhân, kính xin ba vị điện hạ chờ một lát nữa.”
Nghe nói quốc sư Dịch Tương còn đang ở trong, sắc mặt ba người đều có một chút biến hóa.
Long Hách Tường có chút ngạc nhiên, hắn không tiếp xúc nhiều lắm với quốc sư, nhưng cũng biết nam tử kia rất được phụ hoàng coi trọng, hắn từng vài lần thăm dò để mở ra quan hệ nhưng đều bị Dịch Tương nhàn nhạt cự tuyệt.
Long Thanh Dương cũng không khỏi đề phòng, nam tử kia đã có vài lần đi tìm Lục muội gây ra những chú ý cực lớn trong cung, hiện tại lại muốn làm chuyện gì? Hắn tìm phụ hoàng, chẳng lẽ sự tình có liên quan gì đến Lục muội?
Long Vân Thấm lại càng trực tiếp suy nghĩ, nàng đối với Dịch Tương không có một chút hảo cảm nào, đằng sau vị thần côn như hắn dường như còn che giấu chuyện gì đó mà nàng không biết được, khẳng định lần này chuyện có liên quan đến ba người bọn họ, nói không chừng còn trực tiếp phải làm gì đó trên đại tế!
Hiển nhiên, Long Vân Thấm đoán đúng rồi!
Dịch Tương đẩy cửa điện đi ra ngoài, vừa nhìn thấy ba người chờ ở ngoài thì mím môi cười khẽ: “Ba vị điện hạ tới rất sớm, bình thường giờ này có lẽ ta còn đang ngủ.”
Long Vân Thấm một mặt ác hàn, chuyện này có gì buồn cười sao?
Long Hách Tường cùng Long Thanh Dương đồng dạng một mặt xấu hổ, lại vẫn đáp lại hắn: “Quốc sư cũng thực sớm.”
Thằng nhãi Dịch Tương cư nhiên còn tìm lời đáp lại, hắn vuốt vuốt chòn râu không tồn tại một phen, sau đó chỉ vào cằm bản thân không ngừng gật đầu: “Quả thực là thực sớm, bất quá đại tế đã đến rồi ta nào dám tham ngủ chứ!”
Vì thế ngay dưới ánh mắt vô hạn bóng đếm của mọi người, thần côn Dịch Tương kéo bóng dáng thon dài của mình rời đi.
Đợi một lát, Tào công công đi vào trong điện thông báo, lúc này thanh âm của Long Hạo Thiên mới ở bên trong truyền ra: “Đều vào đi.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái liền đẩy cửa đi vào.
Long Hạo Thiên một thân long bào ngồi trên long ỷ, nhan sắc có vẻ không được tốt tắm.
Nhìn thấy ba nhi thần của mình bước vào, hắn lập tức che giấu cảm xúc của bản thân, nói: “Đều đến đây đi.”
“Nhi thần gặp qua phụ hoàng.” Ba người hành lễ, sau đó đều bảo trì trầm mặc, ăn ý mười phần.
Long Hạo Thiên đảo mắt một cái, ánh mắt cuối cùng lại dừng trên người Long Vân Thấm: “Hách Tường cùng Thanh Dương không có gì biến hóa, vậy mà Thấm Nhi dường như gầy không ít, ngươi ở phủ Công chúa sống tốt chứ?”
Long Vân Thấm cúi đầu không giương mắt, chỉ gật gật đầu: “Hết thảy đều tốt lắm, làm phiền phụ hoàng quan tâm nhi thần.”
“Vậy là tốt rồi, sáng sớm hôm nay tuyên các ngươi đến đây là vì trẫm có chuyện muốn nói với các ngươi.” Long Hạo Thiên dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Hôm nay là đại tế của Nam Hoàng quốc ta, chờ thời điểm vừa tới, văn võ bá quan đều sẽ từ chính điện xuất phát, cùng nhau hướng tới Bắc Minh điện, nơi cửa hành đại điển. Đại tế mười năm mới tổ chức một lần, hơn nữa hai sứ giá hai nước kia đều có mặt ở đây, chúng ta không làm ra một hành động sai lầm nào.”
“Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo.”
Long Vân Thấm lại nghĩ đến những lời của Dịch Tương, hôm nay là ngày vận mệnh của nàng lần đầu tiên biến chuyển, từ lúc mở mắt nàng đã cảm giác có gì đó bất an trong lòng rồi, đối với những sự tình không lường trước được phía trước càng cảm thấy lo lắng…
“Nhiếp chính vương đã đến Bắc Minh điện trước, sau khi gặp trẫm đoàn người sẽ hộ tống quốc sư cử hành đại tế. Ba người các ngươi, đều đi ngay ở phía sau.”
Lời nói này vừa ra Long Vân Thấm không có phản ứng, nhưng là hai nam tử kia đều khiếp sợ ngẩng đầu.
Đi ngay phía sau?
“Phụ hoàng, chuyện này?”
Long Hạo Thiên nhìn Long Hách Tường vừa mở miệng nói chuyện, không biểu cảm gật đầu, “Lúc cử hành hiến tế, ba người các người đều sẽ thực hiện cúng bái cùng với quốc sư.”
Lúc này, Long Thanh Dương cũng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu, đây là, làm sao có thể!
Đại tế mười năm, bọn họ thân là hoàng tử hoàng nữ không thể tham dự, ngoại trừ người tôn quý nhất là đương kim hoàng thượng, cũng chỉ có Nhiếp Chính vương mới có thể tiếp cận nơi này.
Cho dù xảy ra sự cố gì, thì cũng chỉ có đại tế lần thứ hai, Hoàng thượng khi ấy không được khỏe, Thái tử mới có cơ hội ra mặt, bất quá cũng không thể làm ra bất cứ nghi thức chính quy nào.
Nghe nói đại tế mười năm một lần của Nam Hoàng quốc, quốc sư sẽ bói toán thiên tượng, thậm chí còn trắc quẻ cầu phúc cho toàn thể con dân Nam Hoàng quốc, bọn họ không được phép ở cùng.
Mà hiện tại, phụ hoàng lại nói như thế, đã hoàn toàn phá vỡ luật lệ bình thường từ trước đến giờ, thậm trí làm cho bọn họ đoán nát đầu đều không ra chủ ý.
Long Vân Thấm nhìn vẻ mặt quái dị của hai người còn lại, cũng có cảm giác có gì đó không đúng, nàng không biết những tục lệ bình thường ở đất nước này, nhưng là nàng luôn cảm thấy không quá đỗi.
Chính là tất cả những suy nghĩ đều bị một câu nói của Long Hạo Thiên định đoạt: “Sự tình này trẫm đã cùng quốc sư thương lượng qua, các ngươi trở về chuẩn bị đi, sau đó quay lại chờ trẫm ở ngoài chính điện đúng giờ.”