Sau khi được thông báo kết quả xét nghiệm di truyền, cô cùng Cao Nguyên đã chịu đả kích rất lớn, sau khi tự hỏi mới nói kết quả cho ba mẹ cùng ba mẹ chồng.
Ý kiến của bốn người đều khác nhau.
Lạc Minh Tùng kiến nghị bỏ đứa trẻ, là người tạo gene di truyền bệnh điếc trong gia đình, lại là một người cha già, ông thực sự không muốn đứa cháu chưa chào đời này phải chịu đựng những đau khổ mà mọi người đã phải gánh chịu.
Ông còn nhớ rõ lúc Lạc Tĩnh Ngữ sinh ra, mình đã bị ba đánh thế nào, ba đã mắng vì sao ông còn muốn sinh nữa chứ? Con gái đã bị điếc, vì sao còn muốn sinh tiếp? Là đánh cuộc một trận sao? Hại cả cuộc đời của đứa bé đấy!
Diêm Nhã Quyên cảm thấy nên sinh đứa nhỏ này, bà là mẹ, luôn cảm thấy con gái và con rể nên có một đứa con, như thế quan hệ vợ chồng mới có thể càng bền chặt, về già cũng có người chăm sóc.
Trẻ con tai điếc cũng không sao, hiện tại Lạc Hiểu Mai cùng Lạc Tĩnh Ngữ cũng sống khá tốt mà.
Hơn nữa, bản thân Diêm Nhã Quyên bị điếc do một căn bệnh, bà cho rằng một đứa trẻ khỏe mạnh trong quá trình trưởng thành cũng không tránh khỏi sinh bệnh, chẳng lẽ chúng phải bị bỏ rơi sao? Đứa nhỏ này chỉ là bị bệnh từ trong bụng mẹ, mọi người đều hiểu rõ, khi sinh nó ra phải chăm sóc và yêu thương, ngoại trừ không nghe thấy, nó có thể lớn lên hạnh phúc như những đứa trẻ khác.
Ba mẹ Cao Nguyên đều tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của con trai và con dâu.
Khi Cao Nguyên còn thiếu niên đột ngột bị viêm tuỷ sống, khiến ba mẹ buồn bã không thôi, lúc ấy chỉ nghĩ con trai có thể sống là được, không mong điều gì khác. Sau đó Cao Nguyên trăm cay ngàn đắng để thi đậu đại học, sau tốt nghiệp còn thi được vào Liên đoàn Người khuyết tật, yêu đương kết hôn cùng Lạc Hiểu Mai, mua nhà mua xe, hai người lớn tuổi không còn đòi hỏi gì nữa.
Bọn họ nói chỉ cần vợ chồng trẻ nghĩ kỹ, dù quyết định thế nào hai người đều ủng hộ, nếu muốn sinh đứa nhỏ này, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ.
Điếc...... Tai điếc vẫn còn tốt hơn so với hoàn cảnh của Cao Nguyên, hiện tại Cao Nguyên còn trẻ, còn có thể đi lại bằng nạng, về sau già rồi sẽ có vài bất tiện trong cuộc sống. Có con cái ít nhất là tay chân hoàn hảo cũng có thể giúp Lạc Hiểu Mai một chút.
Mỗi người đều có lập trường và cân nhắc của mình, thái độ của Lạc Minh Tùng cũng không quá kiên quyết, cuối cùng quyền quyết định vẫn giao cho Lạc Hiểu Mai cùng Cao Nguyên.
Cao Nguyên đã hỏi bác sĩ, sau này đứa trẻ có thể mang ốc tai điện tử hay không, bác sĩ nói sau khi sinh ra và kiểm tra mới biết được. Không phải đứa trẻ khiếm thính nào cũng thích hợp cấy ốc tai điện tử, nhưng dựa vào tình huống của Lạc Hiểu Mai, khi còn nhỏ thật ra cô có thể cấy vào, chỉ là khi đó ốc tai điện tử chưa thịnh hành, cô lớn lên thì điều kiện kinh tế trong nhà cũng không cho phép cho nên mới không làm.
Sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ, Lạc Hiểu Mai thương lượng với Cao Nguyên hai ngày mới ra quyết định cuối cùng sẽ sinh đứa trẻ này, cố gắng chăm sóc nó. Nếu có thể cấy ốc tai điện tử thì càng tốt, có thể nghe được âm thanh, học được cách nói chuyện, có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường
Lạc Hiểu Mai không ngờ rằng sự phản đối lớn nhất lại đến từ em cô, Lạc Tĩnh Ngữ.
Làm sao Lạc Tĩnh Ngữ có thể chấp nhận chuyện phát sinh như vậy?
Những chuyện trải qua gần đây ám ảnh anh như một cơn ác mộng, suy cho cùng, còn không phải do anh là một người câm điếc?
Dù thế nào anh cũng không hiểu được vì sao chị gái ra quyết định như vậy mà anh rể cũng đồng ý?
Bản thân chị gái cũng là người khiếm thính! Cả đời không nghe được âm thanh, không học nói được, còn chưa đủ khổ hay sao? Sự suy sụp vẫn chưa đủ để cô thanh tỉnh sao? Từ nhỏ đến lớn bọn họ đã nhìn thấy sự xem thường cùng lạnh nhạt không đếm xuể, xin học, tìm việc làm, kết bản, tìm đối tượng...... Mặt nào cũng khó khăn, nơi nào cũng vấp phải trắc trở, sống trong thế giới này chẳng khác gì động vật cấp thấp.
Anh bị người ta mắng là tên điếc, người câm, tàn phế...... Bị người khác cười nhạo, bị Phương Húc áp bức bốn năm, hiện tại còn bị anh ta cố tình hãm hại. Các bạn học của anh, có bị người đánh, có bị người lừa, có người nghiêm túc học tập nhưng sau tốt nghiệp lại không tìm được việc làm. Còn có mấy đứa trẻ điếc càng đáng thương, ba mẹ bỏ mặc, bị người xấu lừa đi ăn trộm ăn xin bán thân, cả đời còn không bằng heo chó.
Bọn họ tìm đối tượng chỉ có thể tìm người khiếm thính hoặc người tàn tật khác, tựa như quy ước bất thành văn, bọn họ không tư cách để tìm người bình thường.
Anh tìm được một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp làm bạn gái, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng ngầm nói anh không xứng!
Bởi vì anh sinh ra đã có một loại gene thấp kém, trời sinh anh đã kém người một bậc, các cô gái bị điếc sau này đều chướng mắt anh! Dù có cố gắng thế nào cũng đều vô dụng, gene cũng không thể thay đổi, anh thật không xứng!
Lạc Tĩnh Ngữ vừa khóc vừa dùng thủ ngữ nói với chị gái, âm thanh trong miệng bật ra, cầu xin cô đừng sinh đứa nhỏ này liên tục, trên thế giới này nhiều con người như vậy, vì sao đã biết rõ đứa trẻ bị điếc còn muốn sinh chứ?
Không hiểu thuyết sinh tồn sao? Chưa từng học người khỏe mạnh nhất sẽ sống sót sao? Vì sao gene đã giống hại người nhà bọn họ còn muốn tiếp tục kéo dài? Đừng làm khổ người khác nữa! Đứa bé kia cũng sẽ không muốn được sinh ra, không muốn chút nào!
Nếu không nhờ Cao Nguyên kéo Lạc Tĩnh Ngữ, thiếu chút nữa anh đã quỳ xuống trước mặt chị gái, anh nghĩ mình nhất định phải thuyết phục bọn họ, không để đứa nhỏ này sinh ra! Cổ họng của anh phát ra từng tiếng gào rống, chỉ có Cao Nguyên mới nghe thấy, người đàn ông hiền hậu này không ngừng an ủi cậu em vợ còn trẻ, nhưng không có cách nào khiến anh bình tĩnh lại.
Lạc Tĩnh Ngữ suy sụp, toàn bộ bất lực oan ức cùng phẫn nộ tích tụ mấy ngày nay đều bộc phát trên người Lạc Hiểu Mai. Thuyết phục không được, thậm chí anh dùng thủ ngữ để mắng cô, mắng cô "Ích kỷ", mắng cô "Ác độc", mắng cô chỉ nghĩ đến việc làm mẹ mà không quan tâm đến suy nghĩ của đứa trẻ.
Anh còn mắng Cao Nguyên, gào lớn và dùng thủ ngữ hướng về anh, mắng anh không phải đàn ông, thế mà đồng ý con cái chịu khổ theo vợ của mình, con cái phải chịu kỳ thị, chịu khổ cả đời. Người bình thường như Cao Nguyên không thể cảm nhận được, bọn họ đều muốn anh hỏi một chút, rốt cuộc khổ bao nhiêu chứ!
"Chát".
Diêm Nhã Quyên tát một bạt tai trên mặt Lạc Tĩnh Ngữ, cuối cùng mới khiến anh bình tĩnh lại.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn mẹ của mình, Diêm Nhã Quyên cũng đang khóc, hai nước mắt tuôn rơi, bà run rẩy dùng thủ ngữ hỏi con trai: 【 Đến bây giờ con còn hận chúng ta sinh con ra sao? Đến bây giờ còn đang trách chúng ta sao? Ba mẹ yêu con như vậy, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con, thì ra con luôn cho rằng như vậy sao? Là ba mẹ ích kỷ, ác độc? Sinh con ra để con chịu khổ, con vẫn luôn nghĩ thế này sao? 】
Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời được.
Anh nhìn về phía ba mình, Lạc Minh Tùng buồn bã nhìn anh, ánh mắt tràn ngập áy náy cùng thất vọng.
Cao Nguyên chống nạng kéo Lạc Tĩnh Ngữ ra, khuyên anh: 【 Tiểu Ngư, cậu bình tĩnh một chút. 】
Anh lại khuyên mẹ vợ: 【 Mẹ à, mẹ cũng bình tĩnh một chút, con hiểu suy nghĩ của Tiểu Ngư. Mẹ đừng mắng nó, cũng là vì suy nghĩ cho đứa trẻ. 】
Diêm Nhã Quyên trả lời: 【 Con cái là của các con, sinh hay không sinh đều do các con quyết định, sau này đứa trẻ có trách hay không cũng là chuyện của các con. Chúng ta không can thiệp nữa, Tiểu Ngư càng không tư cách can thiệp. Nó không đồng ý, sau này có thể không cần phải sinh con, sao có thể nói Hiểu Mai ích kỷ độc ác chứ? Đó là chị gái ruột đấy! 】
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Lạc Hiểu Mai, cô đang khóc, bị em trai chỉ trích như vậy, ai mà không đau lòng chứ?
Đây quả thực là một tình huống khó xử, Lạc Hiểu Mai đã mang thai mười chín tuần, có thể cảm nhận được cử động của thai nhi. Mỗi lần khám thai, bác sĩ đều nói đứa trẻ lớn lên rất tốt, là một đứa bé khỏe mạnh hoạt bát. Chỉ là từ "Khỏe mạnh" này không bao gồm lỗ tai, nếu không kiểm tra gene, căn bản không ai biết đứa trẻ bị điếc.
Bé cưng hấp thu dinh dưỡng trong bụng cô, lúc xoay người sẽ động đây, là đứa trẻ của cô cùng Cao Nguyên, là kết tinh tình yêu. Nó đã lớn như vậy sao cô có thể xoá sạch, cô thật sự không thể ra quyết định.
Cô đưa tay trái sờ bụng, tay phải lau nước mắt, hỏi bản thân có phải mình thật sự ích kỷ lại ác độc hay không, có phải thật sự sẽ hại đứa nhỏ này hay không?
Từ nhỏ cô luôn rất hiền hòa, chưa bao giờ oán hận ba mẹ, đã sớm chấp nhận sự thật bản thân luôn thiệt thòi này. Tư tưởng phóng khoáng, thích mở mang đối ngoại, bạn bè là người bình thường rất nhiều, đa phần đều không cảm thấy mình không khác mấy với bọn họ.
Nhưng tính cách của em trai rất khác cô, tâm tư Tiểu Ngư rất nhạy cảm, học tập không tốt, bạn bè cũng ít, cô cũng không biết em trai luôn cho rằng cuộc sống này thật cay đắng. Lạc Hiểu Mai cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ, chỉ là không nghe thấy mà thôi, cô vẫn có thể tận hưởng cuộc sống, trải qua tình yêu, khiến cuộc sống muôn màu muôn vẻ!
Vấn đề hiện tại chính là đứa nhỏ trong bụng cô này, có suy nghĩ giống cô hay giống với Tiểu Ngư, không biết được?
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Lạc Hiểu Mai một lúc, lại nhìn về phía những người khác trong phòng khách, ba mẹ, anh rể. Bọn họ cũng đều đang nhìn anh với vẻ mặt rất phức tạp.
Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt, một giọt nước mắt lại chảy xuống, tầm mắt anh lại hướng lên người chị gái, dùng thủ ngữ nói: 【 Chị, em xin lỗi. 】
Bỏ tay xuống, anh xoay người rời khỏi nhà ba mẹ.
Chuyến tàu điện ngầm này về nhà tuy ngắn mà dài.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trong xe suy nghĩ rất nhiều.
Có mấy nam sinh, nữ sinh mang cặp sách và mặc đồng phục ngắn tay khoảng 15, 16 tuổi ngồi cùng anh, hẳn là mới đến trường khai giảng nhận sách vở hoặc vệ sinh mùa tựu trường.
Bọn họ đang đùa giỡn, một nam sinh đang đeo tai nghe, một cô gái khác nghiêng đầu nói vài câu với cậu ta, nam sinh hơi xấu hổ, lấy một bên tai nghe nhét vào một bên tai của nữ sinh, tiếp theo hai người chạm đầu vào nhau cùng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bọn họ, nghĩ đến một câu chuyện hồi cao trung của mình. Lúc ấy, trong lớp có bạn học nói ra ngoài có thể đeo tai nghe để giả vờ đang nghe nhạc, như thế người khác sẽ không phát hiện bọn họ không nghe thấy, còn có thể chặn những người phát tờ rơi quảng cáo.
Lạc Tĩnh Ngữ đã thử, thật sự khi đeo tai nghe ra ngoài, khi thấy một tấm gương trên đường, anh còn dừng lại quan sát bản thân. Dây tai nghe màu trắng lộ ra khỏi túi và tai nghe cắm vào hai bên tai, đôi tay anh đút vào túi đi dạo, ban đầu anh cảm thấy dáng vẻ của mình thật soái, không khác gì nam sinh cao trung bình thường.
Kết quả, trong vòng vài ngày sau khi đi ra ngoài với tai nghe, anh đã bị một chiếc xe đạp điện đâm vào từ phía sau.
Anh ngã xuống đất, xây xát một mảng da lớn ở khuỷu tay, người đàn ông đi xe đạp điện nói chuyện với anh, nhưng anh chỉ đọc hiểu vài từ qua khẩu hình miệng. Nói chung đang mắng anh đi đường nghe nhạc gì chứ, không nghe được tiếng bóp kèn sao?
Sợ người bên kia phát hiện không nghe thấy gì, anh vội lấy tai nghe, khập khiễng bỏ chạy, không dám hỏi tiền thuốc men của đối phương.
Có lẽ anh là người khiếm thính khổ sở nhất trên thế giới, tuân thủ luật giao thông cực kỳ nghiêm khắc, đừng nói là xe đạp điện, ngay cả xe đạp cũng không dám đi, chỉ sợ xảy ra sự cố giao thông, dù đụng phải người ta hay bị đụng phải, trách nhiệm đều thuộc về anh.
Cuộc sống của anh thật sự rất khác người thường.
Khi Lạc Tĩnh Ngữ về nhà, Chiêm Hỉ đang ăn mì sợi, cô nhìn thấy anh vào cửa, buồn bực dùng thủ ngữ hỏi: 【 Anh không ăn cơm chiều ở nhà ba mẹ sao? 】
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, đổi xong dép lê rồi vào phòng vệ sinh rửa tay, Chiêm Hỉ ăn một sợi mì, phát hiện cảm xúc Tiểu Ngư không tốt lắm, không biết anh đã gặp phải chuyện gì ở nhà ba mẹ.
Cô chạy tới cửa phòng vệ sinh hỏi anh:【 Có đói không? Muốn em nấu một bát mì hay không? 】
Lạc Tĩnh Ngữ lau khô tay, lắc đầu, giơ tay trả lời:【 Không cần, anh không đói bụng. 】
Chiêm Hỉ trở lại bàn ăn mì sợi, Lạc Tĩnh Ngữ đến sofa ngồi xuống, Quà Tặng chạy tới nhảy lên đùi của anh. Lạc Tĩnh Ngữ vuốt lông trên lưng mèo, Quà Tặng cảm thấy thoải mái, lười biếng nằm xuống.
Chiêm Hỉ ăn xong, cô rửa chén đũa cùng nồi sạch sẽ, rồi đến bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống, kéo tay phải anh xem rất tự nhiên.
Đã qua một tuần, anh đến bệnh viện đổi thuốc, tay phải không còn quấn băng gạc thật dày mà chỉ dán một băng to trên đó, tiện làm việc hơn nhiều.
Anh nói không đau, Chiêm Hỉ biết anh đang nói dối, vết cắt kia dài đến bốn cm, sao có thể không đau? Về sau còn để lại vết sẹo khó coi.
Hai người kề sát bên nhau, Quà Tặng lại bị ép nhảy xuống sofa, nó bất mãn mà kêu một tiếng, rồi đi đến nhà cây cho mèo.
Chiêm Hỉ sờ băng gạc trên tay Lạc Tĩnh Ngữ, lẩm bẩm nói: "Sau này quay video thế nào chứ? Lúc làm hoa phải quay từ trên xuống, nhất định mu bàn tay sẽ phải lọt vào ống kính."
Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình miệng của cô, anh buồn rầu thu tay rồi trả lời:【Sau này không làm hoa. 】
Mắt Chiêm Hỉ bỗng trợn lên: "Anh đừng nói bậy! Sao có thể không làm hoa? Chuyện tới bước đường cùng mà!"
Lạc Tĩnh Ngữ hỏi:【 Em cảm thấy anh còn có thể làm tiếp sao? Bọn họ đều không tin anh. 】
Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ trả lời anh:【 Rất nhiều người đều tin tưởng anh, chị Thiệu, chị Chu, chị Đinh, anh trai của em, La, Bì, còn có rất nhiều khách hàng trước kia của anh. Mọi người đều tin tưởng! 】
Lạc Tĩnh Ngữ tái nhợt khuôn mặt:【 Nhưng chúng ta không có chứng cứ. 】
Chiêm Hỉ trầm mặc, một lát sau cô hỏi:【 Anh đã gặp phải chuyện gì sao? Không vui à? Nói với em đi, đừng để trong lòng. 】
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ dần dịu dàng, thế nhưng sau đó lại trở nên đau thương, anh nhìn vào mắt Chiêm Hỉ, vươn tay xoa gương mặt cô, lòng bàn tay cảm nhận làn da mịn màng của cô. Chiêm Hỉ vẫn không hé răng, chờ anh "Nói chuyện". Cũng không biết trải qua bao lâu, Lạc Tĩnh Ngữ thu tay về, chậm rãi dùng thủ ngữ nói một câu thật dài.
【 Hoan Hoan, chúng ta chia tay đi. 】
Chiêm Hỉ nhìn anh đầy khó tin, Lạc Tĩnh Ngữ biết cô đã xem hiểu, nhưng anh thật sự không can đảm để nói lần thứ hai. Anh run rẩy, đôi tay chậm rãi dùng động tác để nói thay lời trong lòng:
【 Đây là chuyện giữa anh và Phương, anh không thể tiếp tục liên lụy em. Em đừng quan tâm anh nữa, tự anh sẽ giải quyết. Nếu giải quyết không được, anh sẽ không bao giờ làm hoa nữa, sẽ đi tìm chuyện khác để làm. Em thì khác, em có bằng cấp có thể tìm việc mà em thích, em sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn. Anh không phải đâu, anh rất kém cỏi, không thể làm em hạnh phúc. Em là người con gái tốt nhất, đừng tìm người như anh. Chúng ta chia tay đi, anh sẽ trả tiền lương hai tháng cho em. Cảm ơn em vẫn luôn giúp đỡ anh, làm bạn cùng anh. Rất xin lỗi, anh không thể tiếp tục đồng hành cùng em được nữa, chuyện này không liên quan đến em, rời đi sớm một chút, đừng trễ nãi tương lai của mình. 】
Thủ ngữ của anh chậm như vậy, tiêu chuẩn rõ ràng như vậy, Chiêm Hỉ đều xem hiểu tất cả.
Cô hỏi:【 Anh nghiêm túc à? 】
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, tựa hồ cảm thấy những lý do đó còn chưa đủ, tiếp tục bổ sung:【 Mẹ của em sẽ không đồng ý, anh trai của em nói nếu chuyện giữa anh và Phương không giải quyết được, cả nhà em sẽ không đồng ý. 】
Ánh mắt Chiêm Hỉ thoáng lạnh lẽo, lại hỏi:【 Còn gì nữa? Còn lý do khác không? 】
Đến bước này, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không muốn gạt cô, đôi tay bất lực nói:【 Còn chuyện chị của anh mang thai, đã làm kiểm tra, đứa nhỏ trong bụng bị điếc. Gia đình của anh có gene di truyền từng đời một, anh không muốn có con, chúng ta bên nhau em sẽ không thể làm mẹ. Điều này không công bằng với em, cũng không công bằng với bất kỳ người phụ nữ nào, cho nên anh sẽ không kết hôn, anh sẽ sống một mình. Hoan Hoan, chúng ta chia tay đi, anh không thể kéo theo em, anh không phải là người đàn ông tốt. Em rời đi anh cũng sẽ sống thật tốt, anh rất hy vọng cuộc sống của em sẽ tốt đẹp, hạnh phúc vui vẻ. Anh......】
Cuối cùng anh không thể khoa tay múa chân được nữa, nước mắt đã trào ra, cả người run không ngừng. Anh cắn chặt môi, không thể kiểm soát bản thân phát ra tiếng.
Anh mơ hồ họi tên cô, lắc đầu, khóc không thành tiếng, đôi tay run rẩy: 【 Anh không sao chép, nhưng anh không thể làm hoa nữa, anh thật sự không sao chép. Anh không biết mình có thể làm gì khác, anh không thể liên lụy em. Em đã giúp ta rất nhiều rất nhiều, anh là đàn ông nhưng lại không thể cho em hạnh phúc, anh......】
Khi anh dùng tay biểu đạt, rất nhiều động tác đều cần chạm vào nhau, ngày thường thì nhẹ nhàng, nhưng hiện tại lại có âm thanh vang dội. Anh cũng không khống chế lực đạo chút nào, tay phải dán băng gạc bất tiện, nhưng dùng sức thật mạnh, đến mức Chiêm Hỉ nhìn đến cũng cảm thấy đau.
Chiêm Hỉ cũng khóc, cô đau lòng vì Tiểu Ngư từ bỏ quá sớm, nhưng rất cảm động với sự thẳng thắn chân thành của Tiểu Ngư. Anh không dùng những lý do linh tinh cho có lệ với cô, ví dụ như nói "Không thích cô", "Ba mẹ không đồng ý", "Cảm thấy chán ghét"...
Mỗi lời anh nói đều xuất phát từ sự chân thành, chỉ muốn tốt cho cô, cảm thấy sự nghiệp của mình hết cứu chữa, tương lai của hai người bọn họ cũng trở nên khó lường. Chi bằng để cô kịp thời ngăn tổn thất, nhân lúc còn sớm thoát ra, đừng cùng anh lún sâu vào đầm lầy u tối, càng dài càng chậm trễ sự phát triển của cô.
Chiêm Hỉ hiểu được suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ, nhưng cô không làm được chuyện như vậy.
Người ta nói "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến từng người bay", cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ không có danh nghĩa vợ chồng, cũng không phải vợ chồng thật sự. Nhưng Chiêm Hỉ cảm nhận được tình cảm của mình đối với Tiểu Ngư cũng như Tiểu Ngư đối với cô rất rõ ràng.
Thích là thật, còn yêu thì sao? Không ai trong bọn họ nhắc đến.
Cô chỉ biết, anh đã sớm hòa nhập những điều rất nhỏ trong cuộc sống của cô, không có tình tiết oanh oanh liệt liệt chia chia hợp hợp, cũng không có ngày kỷ niệm bên nhau. Bọn họ tựa như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, mỗi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau làm việc, cùng nhau sinh hoạt, cũng không cãi nhau, mỗi ngày đều rất ngọt ngào vui sướng.
Tiểu Ngư nhớ rõ khẩu vị của cô, vì cô làm ba bữa một ngày, mua trái cây đồ ăn vặt đều là thứ cô thích ăn.
Khi cô tới kỳ kinh nguyệt, anh sẽ vì cô nấu nước đường đỏ và giúp cô massage hai bàn chân lạnh lẽo.
Anh cũng không sẽ chỉ đạo cô làm việc, thuận tay làm mọi thứ trong khả năng của mình. Anh biết cô ngại mùi thối của chậu cát mèo, bèn bảo cô không cần lo lắng, chuyện của Quà Tặng để anh phụ trách, cô chỉ cần chơi đùa cùng mèo con là được.
Ra ngoài, anh luôn nắm tay cô thật chặt, luôn để cô phía trong lối đi bộ, mỗi lần đều hỏi cô muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì. Nếu cô hỏi lại anh, anh cũng sẽ không nói "Tùy tiện" mà nghiêm túc mà nói những đề nghị của mình.
Khi cô bị bệnh, anh sẽ chăm sóc cô tỉ mỉ, nhớ những điều kiêng cữ của bác sĩ, nhớ thời gian cô uống thuốc, anh chưa bao giờ phàn nàn với cô, dù cho lúc đó bản thân cũng bị thương.
Chỉ cần là bạn bè và người thân của cô, anh đều đối xử nhiệt tình, trước mặt bạn bè luôn để mặt mũi cho cô, đôi lúc cũng có thể vui đùa, không khiến bạn bè của cô cảm thấy anh khó ở chung.
Cô sẽ không bao giờ quên được cái ngày mà cô chuyển bộ phận thất bại kia, anh từ Thượng Hải trở về tìm cô, khoảnh khắc nhìn thấy anh trong phòng tập múa, cô cảm thấy đời này có thể tìm được một người như vậy, cuộc sống của cô đều viên mãn.
Anh tôn trọng cô, chăm chú lắng nghe mỗi một câu nói của cô, vụng về đưa ý kiến bản thân.
Anh cũng không xét nét suy nghĩ của cô, để cô tự do biểu đạt, có một số việc trong sự nghiệp phải bỏ tiền nhưng không biết hiệu quả thế nào, chỉ cần cô muốn thử, anh đều ủng hộ, phụ trách xuất tiền túi của mình.
Anh thường khen cô tự tận đáy lòng, tựa như đời trước mình đã tu bao nhiêu phúc, đời này mới có thể tìm được cô làm bạn gái.
Đó là Lạc Tĩnh Ngữ, Tiểu Ngư của cô, giờ phút này lại nói chia tay với cô, muốn kết thúc tình yêu mới tròn nửa năm của bọn họ.
Chỉ có nửa năm sao? Chiêm Hỉ nghĩ thầm lặng lẽ rơi nước mắt, sao mới chỉ có nửa năm? Rõ ràng cô cảm thấy mình và Tiểu Ngư đã quen nhau rất lâu rồi.
Bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hầu hết đều rất vui vẻ và khó quên, chuyện tình yêu như thế nói bỏ cuộc là có thể bỏ cuộc sao?
Chiêm Hỉ đè đôi tay Lạc Tĩnh Ngữ, không cho anh tiếp tục "Nói", cô mở miệng: "Em hiểu ý của anh. Tiểu Ngư, anh nghe em nói trước."
Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ bị nước mắt nhòe đi, chóp mũi ửng hồng, đôi môi run rẩy phát ra từng tiếng nức nở.
"Em sẽ không chia tay với anh." Chiêm Hỉ nói rất chậm, "Điều duy nhất khiến anh chia tay với em là anh không còn thích em nữa. Nhưng hiện tại, anh vẫn rất thích em và anh biết em cũng rất thích anh."
Đôi tay Lạc Tĩnh Ngữ bị cô nắm lấy, không có sức để tránh đi, chỉ có thể lắc đầu không ngừng.
Chiêm Hỉ sụt sịt mũi, cô nói: "Đây chỉ là một chuyện nhỏ chúng ta gặp phải lúc bên nhau, rồi sẽ qua đi, sẽ tốt lên. Có lẽ anh cảm thấy em rất mơ mộng, đó là do em vẫn còn trẻ, tuổi này của em nếu không mơ mộng thì thế giới này không phải tiêu rồi sao? Em sẽ không bao giờ trở thành người như Phương Húc, anh cũng giống thế. Mấy hôm trước anh còn đồng ý với em sẽ không từ bỏ, nhanh như vậy đã không giữ lời rồi?"
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn cố chấp lắc đầu, anh thở một hơi thật dài, mặc cho âm thanh phát ra thế nào, nước mắt rơi xuống không ngừng mà còn phải cố gắng đọc khẩu hình môi của Chiêm Hỉ. Thực sự rất phiền, bây giờ đầu óc của anh đều loạn lên, nhưng luyến tiếc nên đọc lấy, sợ đọc thiếu sót chỗ nào đó, sợ sẽ không còn được gặp lại cô nữa.
***
Ji: Chương này khá dài nên mình chia làm hai nhé!