Lạc Tĩnh Ngữ rất bình thản, cuối cùng cũng có cơ hội ngắm nơi Hoan Hoan sinh ra và lớn lên.
Bọn họ đi ngang qua trường tiểu học cùng sơ trung của Chiêm Hỉ, xe tiếp tục đi về phía trước, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn nhìn theo ngôi trường ngày càng xa dần, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới quay nói với Chiêm Hỉ: 【 Anh chưa từng thấy ảnh của em lúc còn nhỏ, không tưởng tượng ra được. 】
Chiêm Hỉ cười trả lời: 【 Nguyên Đán trở về, em sẽ cho anh xem, lúc còn nhỏ em cũng rất đáng yêu. 】
Cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ, cao trung cô thi vào Đồng Huyện cách nhà rất xa, học sinh đến tham dự kỳ thi đều ở lại trường, nhưng mẹ không cho phép, cô chỉ đành mỗi ngày dậy sớm về muộn lên bus trên trấn đi học.
Trong mắt Lạc Tĩnh Ngữ, một thị trấn xinh đẹp, đường phố sạch sẽ, nhà cửa khang trang, sau khi ra khỏi trung tâm thị trấn còn nhìn thấy rất nhiều nhà máy. Chiêm Hỉ nói với anh, vị thế kinh tế ở đây khá tốt, còn có không ít địa điểm du lịch, cuối tuần có rất nhiều người từ Tiền Đường sẽ đến đây chơi.
"Khi nào đến đây, em sẽ đưa anh đi thăm quan các danh lam thắng cảnh." Chiêm Hỉ tràn đầy khao khát, "Có một nơi nghe nói chơi rất vui, anh trai từng chơi ở đó nhưng em thì chưa, chúng ta sẽ cùng đi sau nhé!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười gật đầu, chỉ cần cùng với Hoan Hoan, đi nơi nào anh cũng đều nguyện ý.
Anh chưa bao giờ tới Đồng Huyện, đừng nói tới Trấn Phú Xuân. Trước kia, Đồng Huyện đối với anh chỉ là một nơi bình thường, là một huyện thuộc Tiền Đường, rất lạ lẫm, khoảng cách cũng rất xa.
Sau thì khác, có lẽ anh sẽ cưới được một cô gái Trấn Phú Xuân thì sao? Biến thành con rể của đất này? Ồ, còn phải bàn bạc với Hoan Hoan sẽ về nhà ai ăn Tết nữa sao?
Haiz, nếu như anh trải qua giao thừa cùng Hoan Hoan tới Trấn Phú Xuân, ba mẹ có buồn hay không?
Có thể thay phiên hay không? Mỗi bên một năm? May mà anh có chị gái, Hoan Hoan cũng có anh trai......
Đột nhiên cánh tay bị đánh một cái, Lạc Tĩnh Ngữ thoát khỏi trí tưởng tượng miên man, phát hiện Chiêm Hỉ đang híp mắt nhìn anh, hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mặt, anh đã nghĩ quá xa, nếu tiếp tục nghĩ nữa, anh sẽ phải nghĩ xem đứa trẻ sẽ học trường mẫu giáo nào
Ái chà, đứa trẻ......
Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.
Hoan Hoan đã nói với anh, đừng nói với ba mẹ cô về bệnh điếc có thể di truyền, cũng đừng nói đến tình hình sức khỏe của người nhà anh, hãy để ba mẹ cô chấp nhận tình yêu của họ trước, rồi hãy nói những chuyện khác sau.
Mặc dù Lạc Tĩnh Ngữ biết gạt người lớn là không đúng, nhưng đây là đề nghị của cả hai anh em Chiêm Kiệt và Chiêm Hỉ, anh cũng chỉ có thể đáp ứng.
——
Sau khi Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ trở lại Tiền Đường, lập tức đâm đầu vào công việc cực kỳ bận rộn.
Liên hoan phim quốc tế nước Y sắp khai mạc vào tháng 10, thời gian cũng không dư dả, Lạc Tĩnh Ngữ không thể trì hoãn Đỗ Hằng Tri, sau khi chỉnh sửa một chút bản thảo thiết kế lễ phục, Chiêm Hỉ chuyển phát nhanh cho Đỗ Hằng Tri.
Thực ra hoa Sương Mù rất nhỏ, chỉ nhìn một đóa hoa cũng không được thu hút, đặc điểm của nó là các cụm hoa mọc chen chúc nhau dày đặc mới có thể tạo nên nét riêng.
Trong bản thảo thiết kế ban đầu của Đỗ Hằng Tri, hoa sương mù trên làn váy dày đặc hơn chỗ khác, nghiêng lệch nhiều hướng, vị trí cũng cách nhau rất xa. Lạc Tĩnh Ngữ sửa đóa hoa một chút, đóa hoa trên làn váy phân bố cũng không theo quy tắc, có thưa có dày, trọng tâm là vào phần hông bên phải, càng hướng gần thì càng ngày càng ít, chỉ điểm một chút hoa nhỏ.
Anh bảo Chiêm Hỉ giải thích với Đỗ Hằng Tri, nếu hoa cài ở dưới chân váy, chắc chắn sẽ làm tăng trọng lượng của váy, khi đi lại rất khó tạo được hiệu ứng bay bổng. Mà vóc dáng của Vân Tịch rất cao, eo nhỏ, nếu hướng đóa hoa lên trên một chút sẽ không làm eo của cô mập hơn, trọn điểm sẽ tương đối tập trung. Thật sự anh cảm thấy nếu Vân Tịch mặc một bộ váy toàn hoa bước trên thảm đỏ sẽ rất cồng kềnh.
Đỗ Hằng Tri thương lượng cùng đoàn đội của Vân Tịch, bên đó chấp nhận đề nghị của Lạc Tĩnh Ngữ. Nhà thiết kế Đỗ nhanh chóng chỉnh sửa và vẽ lại bản thảo, sau nhiều lần chỉnh sửa, cuối cùng chiếc váy cũng được hoàn thiện và bước vào giai đoạn may đo.
Chiêm Hỉ cũng không rảnh rang, tất cả vật phẩm trang sức cho Lễ Hán Phục đã làm xong, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ ở nhà đóng gói thùng để giao hàng.
Căn phòng khách sạch sẽ ban đầu trở nên vừa bẩn vừa loạn, khắp nơi là thùng giấy, băng dán, giấy chuyển phát nhanh...... Chiêm Hỉ nghĩ đến quá trình kinh doanh của Tiểu Ngư sau này, cảm thấy thực sự rất cần một nơi dành riêng cho công việc, cứ ở nhà như vậy sẽ không thể chứa hết nổi, nhà cửa ấm áp sạch sẽ mới có thể khiến người ta thoải mái chứ.
Tiếp theo, Lạc Tĩnh Ngữ phải ở nhà làm đơn đặt hàng Hán Phục Họa Thường hằng ngày, thỉnh thoảng Chiêm Hỉ đến dạo Phố Văn Châu xem mấy cửa hàng đã khai trương, âm thầm quan sát tình huống, thuận tiện tìm thử một vị trí thích hợp.
Thật ra trước đây cô cũng đã từng xem qua một vài cửa hàng, nhưng vẫn luôn có khiếm khuyết, cửa hàng tốt về mọi mặt, giá thuê lại rất đắt nên cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Chiêm Hỉ không có nhiều tiền, phải dùng tiền tiết kiệm của Lạc Tĩnh Ngữ để mở cửa hàng, cho nên tiền thuê nhà phải nằm trong ngân sách dự toán của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư kiếm tiền rất vất vả, Chiêm Hỉ tuyệt đối sẽ không tiêu xài phung phí.
Từ đầu phố đến cuối phố dài vài trăm mét, Chiêm Hỉ ghi chép nội dung kinh doanh của từng cửa hàng hai bên đường rồi đếm, có rất nhiều tiệm cà phê, quán trà sữa, tiệm bánh ngọt, tuy rằng chủ đề sáng tạo đều khác nhau, nhưng trong thành phố rộng lớn này khó tránh khỏi lặp lại, điều này khiến cô hơi lo lắng.
Ở cuối con phố, Chiêm Hỉ thấy một cây to, tán cây cực kỳ lớn đến mức chắn ngang một nửa cửa hàng phía sau. Cửa hàng này vẫn còn trống, có ba mặt tiền, chia thành hai tầng, bên trong bị phá bỏ trống không, có khóa cửa, dán quảng cáo cho thuê trên mặt kính.
Chiêm Hỉ đứng trước cửa hàng nhìn xung quanh một lúc lâu, sau đó đi xa chút ngẩng đầu xem tầng hai, Từ cửa sổ tầng 2 hẳn có thể nhìn đến tán cây lớn kia.
Cô nghĩ ngợi, lưu số điện thoại cho thuê trên tờ quảng cáo.
——
Mấy ngày sau, Lễ Hán Phục Tây Trấn khai mạc vô cùng náo nhiệt.
Tây Trấn là một vùng sông nước Cổ Trấn, cách Tiền Đường một tiếng rưỡi đi xe, ngày thường là một điểm du lịch nổi tiếng. Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ gọi La Hân Nhiên cùng Bì Hà đi cùng, bốn người đi bằng xe của Bì Hà, đặt chỗ nghỉ một đêm ở thị trấn cổ.
Lần này, Chiêm Hỉ đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo hai bộ Hán Phục Họa Thường mùa thu mà Tô Tô đưa. Nhưng Tô Tô có đưa một yêu cầu nhỏ, hy vọng cô có thể mặc Hán Phục và chụp ảnh để cập nhật trên page và Weibo của Cá Mừng Vui, khuôn mặt có thể làm mờ, chủ yếu là nổi bật lên sản phẩm của Họa Thường.
"Em thật giống người phát ngôn đấy, ha ha." Chiêm Hỉ nhận quần áo vui vẻ nói với Lạc Tĩnh Ngữ, "Tiểu Ngư, giúp em làm hoa để kết hợp hai bộ này đi!"
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Chiêm Hỉ, thầy Lạc chính là nhà tạo hình riêng của cô, anh biết búi tóc, làm các loại trang sức trên tóc. Chiêm Hỉ cảm thấy nếu anh học được trang điểm thì càng hoàn mỹ, quả thực cô có thể ra ngoài mà không mang theo não.
Thế nên, khi đi dạo trên đường của Tây Trấn Cổ, Chiêm Hỉ mặc váy bồng bềnh, tóc dài xõa trên vai, trên búi tóc cài một đóa Thu Hải Đường mà Lạc Tĩnh Ngữ đã làm cho cô.
Lễ Hán Phục kéo dài một tuần, thực sự danh bất hư truyền, nơi nơi trong Cổ Trấn đều là nam thanh nữ tú mặc Hán Phục. Các cô gái trang điểm rất lộng lẫy, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ còn nhìn thấy vài cô nàng mặc Hán Phục đeo các vật trang sức của Cá Mừng Vui, hai người đi theo sau ngắm nhìn cô gái đó tựa như kẻ trộm, lén khoa tay múa chân nói lên cảm nhận.
Dọc theo đường đi, Chiêm Hỉ cảm thấy mình tựa như đã xuyên đến cổ đại, chỉ khi nhìn đến ba người bên cạnh mới biết bọn họ vẫn đang sống trong xã hội hiện đại.
Ba người kia từ chối mặc Hán Phục cùng cô, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn mặc trang phục đơn giản thoải mái, không chỉ như thế, anh còn đeo khẩu trang, treo máy ảnh SLR trên cổ, tận tâm chụp ảnh mọi người suốt chặng đường.
Sau khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn lồng đỏ trong Cổ Trấn đều được thắp sáng.
Trên bến tàu, một cô gái mặc đồ đỏ vén váy và bước lên chiếc thuyền có mái che với sự giúp đỡ của chàng trai mặc đồ trắng.
Trong con đường sâu, vài cô gái vui vẻ tụ tập chụp ảnh tự sướng.
Trong các quán ăn lớn nhỏ trên phố đều có nam nữ mặc các Hán Phục triều đại khác nhau, Bì Hà nhìn thật đã mắt, trong lòng bỗng ngứa ngáy, nói ngày hôm sau mình phải khoác một bộ giáp đại tướng quân mới được, chọc ba người còn lại cười không ngừng.
"Tiểu Ngư sẽ hợp với gì đây?" Bì Hà hỏi.
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi không chắc chắn lắm: "Thư sinh văn nhã sao?"
"Ninh Thái Thần* sao?" Bì Hà suy nghĩ một chút, "Không giống, thư sinh hơi đần độn, phải là loại thấy được cảm giác cao nhân ẩn sĩ."
(Ji: Ninh Thái Thần là một thư sinh hơi nhát gan nhưng tốt bụng trong phim Thiện nữ u hồn)
La Hân Nhiên đề nghị: "Vậy sư tôn bạch y trong tu tiên thì sao?"
Chiêm Hỉ vẫn cảm thấy không đúng: "Thật ra tớ cảm thấy anh mặc đồ đen toàn thân sẽ rất đẹp, tư thế hiên ngang, một hiệp khách thiếu niên mặt lạnh!"
"Ha ha, tớ có thể nhìn thấy được hình ảnh đó, giống như nam chính trong bộ phim võ hiệp." La Hân Nhiên cười lớn.
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu họ đang nói gì, chỉ biết cả ba người họ đều đang nhìn anh. Chiêm Hỉ phát hiện ánh mắt nghi hoặc của anh, cười nói: "Bọn em đang nói anh mặc Hán Phục gì thích hợp, khi nào anh mặc cùng em đây?"
Lạc Tĩnh Ngữ cau mày, xua tay liên tục, anh thật sự không mấy hứng thú với Hán Phục, cảm thấy quá phô trương, anh là người cứ ra cửa muốn tàng hình, sao có thể trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người chứ?
Tháng 10 đang bắt đầu sang thu, nhiệt độ giảm dần từng ngày, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn.
Bốn người du ngoạn ban ngày còn bị Mặt trời hun đến đổ đầy mồ hôi, ban đêm dạo bên bờ sông cổ trấn bị gió lạnh sượt ngang, đều cảm nhận được không khí mùa thu nồng đậm.
Chiêm Hỉ khoác áo của Lạc Tĩnh Ngữ trên vai, hai người tay trong tay chậm rãi đi trên con đường lát đá, cách đó không xa có người đang thả hoa đăng trên sông. Chiêm Hỉ thấy thế liền kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ: "Em cũng muốn thả!"
Cô gọi La Hân Nhiên ở phía sau, "Hân Nhiên, đến thả hoa đăng không?"
Hôm nay Chiêm Hỉ chơi rất vui, Lạc Tĩnh Ngữ cười, nắm tay cô qua đó mua một đèn hoa nhỏ.
La Hân Nhiên không muốn chơi, nhưng Bì Hà muốn thả, anh cũng theo mua một cái. Chiêm Hỉ ngồi xổm bên bờ sông, nhẹ nhàng thả xuống, đèn hoa nhỏ sáng màu ấm áp trôi theo dòng nước dần dần ra xa.
Cô đứng lên nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực ước nguyện, Lạc Tĩnh Ngữ đứng bên cạnh cô, quay sang lẳng lặng nhìn cô thật chăm chú.
Trên mặt nước đột nhiên tràn ra một làn khói trắng bồng bềnh, là hiệu ứng tiên cảnh được đặc biệt tạo nên. Các du khách sôi nổi reo hò, chạy đến chụp ảnh, nhưng sự ồn ào này không lọt vào tai Lạc Tĩnh Ngữ.
Trong mắt anh, mọi thứ đều tự nhiên, chỉ là sương mù nổi lên khắp bốn phía, anh trìu mến nhìn cô gái mình yêu bên cạnh vẫn đang nhắm mắt.
Vầng trăng khuyết trên bầu trời, cảnh đêm hai bên sông sáng rực, những chiếc thuyền có mái che chầm chậm lướt qua, thấp thoáng một vài chiếc đèn lồng nhỏ trôi trên mặt nước như ẩn như hiện.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ, cô đang mặc một bộ váy màu hồng nhạt, hơi cúi đầu, anh có thể nhìn thấy hàng mi dày, chiếc mũi thanh tú và đôi môi hồng hào của cô. Cô tựa như đang trong một bức tranh thủy mặc, thiếu nữ mỹ lệ đứng trên cây cầu nhỏ với dòng nước nhẹ nhàng chảy bên dưới, bức tường trắng ngói đỏ xung quanh, còn có sương trắng lượn lờ bên cạnh, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài cùng làn váy.
Đêm tối trở về khách sạn, Lạc Tĩnh Ngữ nóng lòng không kịp tắm rửa, chợt chặn ngang bế Chiêm Hỉ lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh không gỡ của búi tóc cô, cũng không cho cô cởi váy Hán Phục, cứ như vậy cúi người xuống hôn môi cùng vành tai của cô, rồi đến xương quai xanh, dần dần hơi thở trở nên nặng nè, hôn biến thành liếm, liếm lại biến thành cắn.
Chiêm Hỉ ngữa cổ, cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, một lần nữa nghe thấy âm thanh trầm thấp không thể kiềm chế từ anh, trong lòng thầm nghĩ, thì ra Tiểu Ngư của cô cũng không ngoan ngoãn như vẻ ngoài......
Hoan ái lăn lộn thật lâu mới kết thúc, bộ váy xinh xắn của Chiêm Hỉ bị nhăn dúm, cô và Lạc Tĩnh Ngữ cùng vào phòng vệ sinh tắm rửa xong, trở lại giường nghỉ ngơi.
Khách sạn này trang hoàng theo phong cách cổ xưa, mỗi một chi tiết đều lộ ra nét cổ kính, có thể thấy được ông chủ đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó.
Chiêm Hỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vật trang trí trên bàn, Lạc Tĩnh Ngữ chạm lên mặt cô, anh hỏi:【 Em đang suy nghĩ gì thế? 】
Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ trả lời: 【 Em đang suy nghĩ, chúng ta thực sự muốn mở một quán cà phê sao? 】
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Sao thế? Chẳng lẽ không mở cửa hàng? Đây là suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ biết anh đang hiểu sai, cô nói: "Ý của em là, chúng ta chỉ có thể mở quán cà phê và cửa hàng tráng miệng thôi sao? Còn có lựa chọn nào khác không? Em thấy đã có rất nhiều cửa hàng như thế trên con phố đó rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ hiểu được ý của cô, mấp máy môi, suy tư một lúc rồi nói: 【 Thật ra, việc mở cửa hàng, anh có chút ý tưởng. 】
"Ý tưởng gì?" Chiêm Hỉ tò mò hỏi.
Lạc Tĩnh Ngữ sợ ngôn ngữ của người câm điếc không thể diễn đạt tốt, vì thế anh đến lấy điện thoại đánh chữ cho cô xem: 【 Uống trà, nghệ thuật thưởng trà, dim sum, phong cách Trung Quốc, quán trà. 】
Ánh mắt Chiêm Hỉ sáng lên.
Cô đề xuất mở cửa hàng, Lạc Tĩnh Ngữ gần như không suy xét, vừa nghe đã đồng ý.
Cô quyết định vị trí của cửa hàng, cũng lựa chọn cửa hàng kinh doanh như thế nào, trong toàn bộ quá trình, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nói "Được được, em xem rồi làm đi", tựa như anh chỉ phụ trách đưa tiền.
Hóa ra trong lòng anh luôn có những suy nghĩ riêng, nhưng chưa bao giờ nói cho cô biết.
"Lúc trước vì sao anh không nói?" Chiêm Hỉ khó hiểu hỏi, "Ý kiến này rất tốt, em vẫn chưa nghĩ đến đấy!"
Lạc Tĩnh Ngữ ngượng ngùng, dùng thủ ngữ nói: 【 Anh không thông minh, trình độ học vấn không bằng em. Rất nhiều thứ không hiểu, anh sợ mình sẽ đưa ra ý kiến tồi khiến mọi thứ xấu đi. 】
"Sao mà ý kiến tồi được? Rất tốt mà!" Chiêm Hỉ ôm Lạc Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ nói, "Tiểu Ngư, sau này đừng như vậy, có có ý tưởng gì cứ nói với em, thật sự đừng nhịn trong lòng. Em không thông minh như anh nghĩ đâu, em hy vọng anh có thể cùng em bàn bạc mọi chuyện. Anh không biết sao? Thật ra em rất ngưỡng mộ anh, biết anh không thể diễn đạt được, nhưng trong lòng thật sự có rất nhiều ý kiến hay. Anh xem đi, nếu anh luôn không nói ra, em phải lo lắng việc này đến mức không ngủ được."
Cách nói của cô thật sự có thể nâng cao sự tự tin của Lạc Tĩnh Ngữ, cảm thấy mình cũng có thể giúp đỡ cô, anh cong mắt cười rộ lên, vung tay rất mạnh mẽ: 【 Không phải anh không nói, anh cho rằng em nghĩ rất tốt. Suy nghĩ của em chắc chắn tốt hơn anh, nếu em không hỏi, anh cũng sẽ không nói. 】
"Vậy là em không đúng rồi?" Chiêm Hỉ nhéo eo của anh, anh đau đến mức kêu lên một tiếng. Chiêm Hỉ phát hiện tiếng anh kêu lên rất hay, âm thanh trong trẻo rõ ràng, liền lại nhéo thêm một cái muốn nghe lại.
"Này ......" Lạc Tĩnh Ngữ không nhịn nữa, xoay người đè lên người cô, dùng sức ôm chặt lấy cả người cô, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Chiêm Hỉ hoảng hốt, không ngừng xin tha: "Đừng đừng đừng đừng nóng giận, em sai rồi. Xin lỗi, nếu không anh cũng nhéo em đi."
Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không nỡ nhéo cô, rất đau, anh đưa tay phải lên không trung, nói ngắn gọn: 【 Gọi anh. 】
Chiêm Hỉ: "?"
Gọi anh? Gọi anh là gì? Thường ngày hai người bọn họ chơi đùa, đều là cô yêu cầu Tiểu Ngư gọi cô, Chiêm Hỉ không hiểu, dù có gọi anh...... Anh cũng đâu nghe thấy được.
Bỏ đi, cô thử thăm dò gọi: "Tiểu...... Ngư."
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đè lên người cô, ánh mắt giao nhau, lắc đầu.
Chiêm Hỉ: "Lạc Tĩnh Ngữ."
Người đàn ông lắc đầu.
Chiêm Hỉ: "Lạc?"
Người đàn ông lại lắc đầu.
Chiêm Hỉ: "......"
Bóng đèn trong đầu cô sáng lên, ngập ngừng mở miệng: "Thầy...... Lạc?"
Rốt cuộc ánh mắt lạnh lẽo của anh trở nên mềm mại, có vẻ rất hài lòng, khóe miệng cũng nhếch lên.
Chiêm Hỉ lại gọi một tiếng: "Thầy Lạc!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười càng lớn.
Chiêm Hỉ cũng cười ngọt ngào, liên tục gọi anh "thầy Lạc", nhưng nhanh chóng không cười nổi nữa, bởi vì cô phát hiện hình như mình lại châm lửa cho người nào đó.
......
Trò chơi tiếp tục hiệp 2, Chiêm Hỉ không nhịn được nữa, bịt miệng Lạc Tĩnh Ngữ lại.
Cô sắp khóc: "Anh nhỏ giọng một chút, đây không phải ở nhà. Trong nhà thì không sao, cách âm nơi này không tốt, Hân Nhiên đang ở cách vách đấy!"
Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt nhìn cô, ánh mắt có chút vô tội, sau đó gật đầu, anh cắn răng ngậm miệng, nhanh chóng lao tới ......
——
Bắt đầu vào giữa tháng 10, vài chuyện xảy ra đồng thời.
Chuyện đầu tiên, chính là thuê mặt bằng cửa hàng.
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã hẹn chủ nhà đến xem cửa hàng bên cạnh cây lớn kia. Bởi vì nó ở cuối phố Văn Châu, cách xa ga tàu điện ngầm trên phố, nhưng lại rất gần bãi đậu xe, giao thông có thể coi là vừa thuận lợi vừa khó khăn. Nhưng vì có cây to chắn ngang nên giá thuê của nó rẻ hơn các cửa hàng xung quanh.
"Cây này là cổ thụ, không thể di chuyển, tôi cảm thấy rất phiền phức." Chủ nhà bất lực nói, "Nhưng nó có một chỗ tốt, chính là mùa hè sẽ mát mẻ hơn một chút, cửa hàng này quay mặt về hướng tây, nắng chiều sẽ rất gắt."
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đứng trên tầng hai trống rỗng, nhìn tán cây tốt tươi ngoài cửa sổ, không cảm thấy đây là chướng ngại, màu xanh rất mát mắt, cũng khá tốt.
Bọn họ đã quyết định mở một phòng trà phong cách Trung Quốc, ngoại trừ uống trà, còn thức uống khác cùng dim sum và đồ ăn Trung Quốc cùng Phương Tây, thiên về Trung Quốc nhiều hơn.
Các yếu tố hoa vải dập nóng sẽ được kết hợp vào đó, Khóa Thể Nghiệm ở lầu hai, còn lại lầu một sẽ là nơi trưng bày và bán lẻ các tác phẩm hoa giả, thỉnh thoảng còn có thể tổ chức lớp handmade, không nhất thiết là làm hoa, thầy Lạc biết làm rất nhiều thứ, có vài thứ thích hợp với trẻ em, có thể làm các hoạt động cho nhóm gia đình.
Kiểu trang trí cổ kính rất thích hợp để chụp ảnh, Lạc Tĩnh Ngữ nói, trang trí nhất định phải có nét riêng, nói không chừng còn có thể khiến cửa hàng nổi tiếng.
Chiêm Hỉ cười hỏi: "Anh còn biết cửa hàng nổi tiếng sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Cứ như vậy, hai người bọn họ nhất trí quyết định thuê cửa hàng 3 mặt tiên bên cây cổ thụ, thời gian thuê bắt đầu từ ngày 1 tháng 11.
Chuyện thứ hai, là vụ kiện cùng Phương Húc, Quản Như Tiệp.
Cuối cùng đã mở phiên toà, Lạc Tĩnh Ngữ xuất hiện với tư cách là nguyên đơn, nhưng vì anh là người khiếm thính nên đã ủy thác một luật sư để nói chuyện giúp mình trong suốt quá trình.
Toàn bộ vụ kiện diễn ra suôn sẻ, Phương Húc cùng Quản Như Tiệp gần như từ bỏ chống cự, chỉ muốn có thể phán tội nhẹ hơn, sẵn sàng bồi thường nhiều hơn.
Tòa án cho rằng vụ án không gây thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng về người và tài sản đối với Lạc Tĩnh Ngữ, ảnh hưởng xã hội cũng nhỏ, thời gian chỉ rất ngắn, toàn bộ hành vi phạm tội của bị cáo đã rõ ràng, vì thế đã phán quản chế Phương Húc cùng Quản Như Tiệp sáu tháng, tức là không bị phạt tù, nhưng hạn chế một số quyền tự do, đồng thời kết án mỗi người phải bồi thường cho Lạc Tĩnh Ngữ một khoản tiền lớn.
Phương Húc cùng Quản Như Tiệp chấp nhận phán quyết trước tòa, tỏ vẻ không kháng cáo.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã công nhận kết quả này.
Chuyện này đến đây xem như toàn bộ kết thúc.
Chuyện thứ ba, chính là chế tác lễ phục của Vân Tịch.
Lạc Tĩnh Ngữ kéo vali mang theo công cụ làm hoa, ở cả tuần trong phòng làm việc của Đỗ Hằng Tri, đến tối thì cùng Chiêm Hỉ ngủ trong khách sạn gần đó.
Lần đầu tiên làm đơn như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ không thể làm một lần đã thành công, anh phải làm thí nghiệm một lần để xem hiệu quả, Đỗ Hằng Tri đồng ý, hai người bọn họ chính thức khởi công bộ lễ phục này.
Nhựa thông không thấm nước cũng đã được thử nghiệm trên sản phẩm, hiệu quả cũng không tệ lắm, Lạc Tĩnh Ngữ không dám xem nhẹ, sau khi kết thúc công việc còn thử nghiệm trên các tác phẩm khác.
Những người trong công ty Đỗ Hằng Tri đều nói thầy Lạc sắp biến thành nhân viên ưu tú của bọn họ rồi, mỗi ngày ba bữa đều ăn ở đó, đi sớm về trễ, uống cà phê như nước, tựa như chiến sĩ thi đua.
Chiêm Hỉ lại biết thái độ làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ luôn như thế, hoặc là không làm, nếu không phải làm tốt nhất. Mỗi ngày đều tiết kiệm thời gian qua lại Thanh Tước Giai Uyển, mèo Quà Tặng cũng đưa đến cửa hàng thú cưng gửi nuôi, dành hết tâm huyết để làm ra bộ váy này.
Cuối cùng, dưới sự đồng cố gắng của Lạc Tĩnh Ngữ và Đỗ Hằng Tri, lễ phục đã hoàn thành và giao cho đoàn đội Vân Tịch mang đến nước Y.
Sau khi trở lại Thanh Tước Giai Uyển, Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhõm ngủ một ngày một đêm, nhưng anh vẫn không thể nghỉ ngơi, vài đơn đặt hàng Họa Thường vẫn chưa xong, anh phải tiếp tục khởi công, tính toán tới kỳ hạn còn cần phải thức đêm.
Cuối tháng mười, cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã đã hoàn thành xong toàn bộ trang sức "Cá lượn Hoa Sen", sau khi giao hàng, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một ngày đầu tháng 11, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đến phòng làm việc của Đỗ Hằng Tri, ba người cùng xem chương trình truyền hình trực tiếp lễ bế mạc của Liên hoan phim quốc tế nước Y trên màn hình trong văn phòng.
Vốn dĩ Vân Tịch muốn mặc bộ váy Hoa Sương Mù vào lễ khai mạc, sau đó không biết đoàn đội nghĩ như thế nào, đổi thành vào lễ bế mạc, nghĩa là cô sẽ mặc bộ lễ phục này để tham gia lễ trao giải.
Đỗ Hằng Tri cảm thấy cũng không sao, chỉ có một khuyết điểm là thời tiết không đẹp, lễ khai mạc trời nắng chói chang, nhưng lễ bế mạc lại gặp mưa, may mà không phải cơn mưa tầm tã, chỉ là mưa nhỏ nhẹ phớt.
Múi giờ ở nước Y đi sau Trung Quốc, thảm đỏ bên kia đang là buổi chiều, trong nước đã là đêm khuya.
Lạc Tĩnh Ngữ lần đầu em một chương trình thảm đỏ từ đầu đến cuối, những nghệ sĩ, đạo diễn, đoàn phim đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ loại màu da, anh đều không biết lấy một cái.
Bởi vì là phát sóng trực tiếp, phụ đề cũng rất đơn giản, Chiêm Hỉ cùng Đỗ Hằng Tri đều đang nghe bình luận, Lạc Tĩnh Ngữ tựa như kẻ cô đơn.
Nhưng đôi lúc Chiêm Hỉ giúp anh phiên dịch một số tin tức trọng điểm bằng thủ ngữ, như nói với anh, nữ minh tinh này cũng là ứng cử viên cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, là đối thủ cạnh tranh của Vân Tịch, vì thế Lạc Tĩnh Ngữ càng chú ý tới tạo hình của nữ minh tinh đó.
Anh bảo Chiêm Hỉ hỏi Đỗ Hằng Tri một chút, xác suất Vân Tịch đoạt giải có cao không?
Sau khi nghe xong Đỗ Hằng Tri cười rộ lên: "Nói thật, tôi cảm thấy sẽ không, không phải nói kỹ thuật diễn của cô không tốt, là do liên hoan phim quốc tế ...... Nói thế nào nhỉ, có lẽ là sự khác biệt văn hóa. Có lẽ cho đến nay người nước ngoài vẫn không chấp nhận nước chúng ta đã không còn nghèo nàn như vậy. Hai người đều hiểu mà, bộ phim Vân Tịch được đề cử không thuộc bi kịch, chỉ là một bộ phim văn hóa, cô ấy diễn rất tốt, nhưng tôi cảm thấy cơ hội đoạt giải không lớn."
Lạc Tĩnh Ngữ đã biết, thất vọng một lúc.
Sau một thời gian dài chờ đợi, nửa sau của chương trình thảm đỏ, cuối cùng Vân Tịch cũng xuất hiện trên sân khấu.
Cô bước trên thảm đỏ cùng đạo diễn Trung Quốc, Đỗ Hằng Tri, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đều đứng lên, nhìn chằm chằm sân khấu trên màn hình không chớp mắt.
Mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, nam đạo diễn cầm một chiếc dù trong suốt, lịch thiệp che trên đầu Vân Tịch bảo vệ kiểu tóc cùng lớp trang điểm của cô.
Nhưng chiếc váy của cô quá lớn, không thể che hết bằng một chiếc ô nhỏ. Chiêm Hỉ giống như người đàn ông bên cạnh, đều không để ý đến việc Vân Tịch đẹp hay không, chỉ lo lắng cầu nguyện những bông hoa sương mù trên váy sẽ không phai.
May mắn thay, đường đi có mưa không dài, phía sau có bạt che, nam đạo diễn cất dù vào, cuối cùng Vân Tịch cũng dừng lại trước nhiều nhiếp ảnh gia để khoe dáng vẻ thướt tha yêu kiều.
Cô ấy thật sự rất đẹp!
Tóc dài không quấn lên hoàn toàn, được tỉ mỉ tạo hình, phần tóc bên trái được uốn xoa trên vai, phần tóc bên phải được kẹp phía sau đầu, để lộ một chiếc khuyên tai màu tím sáng lấp lánh.
Trang điểm của cô không còn trang nhã và thanh lịch như trước, trông ngọt ngào và dịu dàng hơn rất nhiều, khí chất của cô thực sự thay đổi từ vẻ ngoài lạnh lùng biến thành một thiếu nữ lãng mạn.
Làn da của cô trắng sáng cùng cổ thiên nga, bờ vai và vòng một hoàn hảo, không có bắp tay hay vòng eo ngấn mỡ, chiếc váy màu tím trên người được thiết kế rất vừa vặn, chất liệu nhẹ nhàng, váy lụa bồng bềnh lúc cô đi trên đường, nhẹ nhàng lay động khi xoay người, Hoa Sương Mù dễ thấy nhưng không hề chướng mắt. Đôi mắt tinh nghịch như một yêu tinh Hoa Sương rơi xuống phàm trần, nụ cười của cô khiến trái tim bao người rung động.
Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đều ngây người nhìn, cảm khái diễn viên vẫn là diễn viên, lúc Lễ khai mạc Vân Tịch còn mặc lễ phục phong thái lạnh lùng, lúc này thay đổi lễ phục thành phong cách khác hoàn toàn, khí chất tương xứng cũng thay đổi, thật lợi hại!
Mãi cho đến Vân Tịch đi xong thảm đỏ, nhận phỏng vấn và ký tên, ba người trong văn phòng mới sống lại.
Trên thảm đỏ, hầu như không có sao nữ nào diện gam màu tím. Trong một loạt nữ minh tinh da trắng mũi cao ngoại quốc, gương mặt phương đông của Vân Tịch rất xuất chúng, dáng vẻ tuyệt đẹp đủ đầy.
Đỗ Hằng Tri cùng Lạc Tĩnh Ngữ vỗ tay rồi ôm chặt nhau, bọn họ đều biết tạo hình này đã thành công. Vân Tịch khống chế rất tốt lễ phục thuần tím này, cũng biết được nếu những bông hoa Sương Mù xử lý không tốt sẽ có vẻ trói buộc, xử lý tốt lại có thể biến thành tiêu điểm.
Khi kết thúc thảm đỏ, Đỗ Hằng Tri không quá quan tâm lễ trao giải, anh gọi một đống thịt nướng BBQ mang về, ba người trong văn phòng vừa ăn vừa nói chuyện.
Chiêm Hỉ lướt Weibo, Vân Tịch có hơn 30 triệu fans, phòng làm việc cùng người đại diện đã đăng các tấm hình của cô ấy ở nước Y, thậm chí cảm giác thần tiên hơn cả, nhưng trang cá nhân của cô vẫn chưa đăng gì.
Các bình luận khen ngợi hết lời, Vân Tịch thay đổi phong cách không bị lật xe, fans nói Tịch Tịch hoàn toàn có thể đi theo hướng tiểu tiên nữ, ngọt ngào lãng mạn, thanh thoát phiêu dật!
Còn có người hỏi, lần này lại là Đỗ Hằng Tri vung kiếm nữa sao? Thiết kế Đỗ thật tài giỏi! có thể không ngừng khám phá vẻ đẹp của Tịch Tịch.
Chiêm Hỉ gặm cánh gà, trong lòng hò hét: Tịch Tịch nhà mọi người đẹp cũng có một phần công lao thầy Lạc nhà tôi đấy!
Nhưng chuyện này chưa được sự đồng ý của đoàn đội Vân Tịch cùng Đỗ Hằng Tri, tạm thời không thể công khai, Chiêm Hỉ cũng không biết khi nào mới có thể công khai. Nói trắng ra là nếu Đỗ Hằng Tri ôm hết công lao về mình, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ cũng không thể xen vào.
Đỗ Hằng Tri cùng Lạc Tĩnh Ngữ chạm bia vào nhau, câu được câu không theo dõi lễ trao giải.
Đã 2, 3h sáng, Lạc Tĩnh Ngữ buồn ngủ muốn chết, ngáp liên tục, chỉ muốn ngủ, dù ai đoạt giải cũng không liên quan đến anh, dù sao Đỗ Hằng Tri đã nói, Vân Tịch sẽ không đoạt giải......
Cũng không biết mấy giờ, khi Lạc Tĩnh Ngữ dựa vào trên sofa mơ màng sắp ngủ, cánh tay đột nhiên bị người ta đánh, anh giật mình mở to mắt mới phát hiện người đánh anh là Chiêm Hỉ.
Anh mơ hồ nhìn mặt cô, Chiêm Hỉ vẫn mở to mắt, không giống dáng vẻ thức suốt đêm một chút nào. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô nói gấp gáp, nhất thời không biết cô đang nói gì.
Chiêm Hỉ nhanh chóng nói bằng thủ ngữ: 【 Vân Tịch đoạt giải, Vân Tịch đoạt giải, Vân Tịch đoạt giải! 】
Lạc Tĩnh Ngữ: "!!!"
Đỗ Hằng Tri cũng ngẩn người, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn về phía màn hình, giải thưởng đã công bố, Vân Tịch đang chậm rãi đi lên sân khấu.
Cô rất kích động, chắc chắn không phải giả vờ, dù sao cô cũng là một diễn viên trẻ chưa đầy 30, Sau khi giành được giải Ảnh hậu tại Liên hoan phim Quốc tế Nước Y, cô chắc chắn sẽ là một ngôi sao sáng trong lịch sử điện ảnh nước nhà.
Vân Tịch rơm rớm nước mắt đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trên tay và phát biểu cảm nghĩ.
Cơn buồn ngủ của ba người trong văn phòng đều biến mất, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nữ minh tinh thu hút ống kính trên màn hình ——cô đang mặc lễ phục màu tím xinh đẹp, từng cụm hoa, từng đóa Hoa Sương Mù trên chiếc váy đó đều là anh tự tay làm nên!
Trước đó không lâu chúng còn nằm rải rác trên bàn làm việc của Đỗ Hằng Tri, hai người bàn bạc xem đính lên lễ phục thế nào sẽ trông đẹp hơn hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ uống mấy lon bia, cảm thấy mình đã say mất rồi, trời ạ! Thật sự quá hạnh phúc!
Những đóa hoa anh được người trên toàn thế giới thấy được! Châu Á, Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Đại Dương, còn có Châu Nam Cực...... Khoan, không đúng, Châu Nam Cực không có người, chỉ có gấu Bắc Cực. Ồ, cũng không đúng, gấu Bắc Cực phải ở Bắc Cực chứ, Nam Cực thì có rất nhiều chim cánh cụt......
Hạnh phúc thật lớn qua đi, Lạc Tĩnh Ngữ vừa mệt vừa say, sau đó ngủ trên sofa của Đỗ Hằng Tri. Sau khi Đỗ Hằng Tri nói chuyện với Chiêm Hỉ, nhìn trời sắp hừng đông nên không đánh thức anh, lấy thêm một tấm chăn mỏng đắp lên người anh.
Đỗ Hằng Tri vào phòng ngủ biệt thự chợp mắt, Chiêm Hỉ pha thêm một tách cà phê, ngồi bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ.
Sáng sớm, Chiêm Hỉ đang nằm ngủ say trên một chiếc sofa khác, Đỗ Hằng Tri chạy vào, hét lên: "Everybody! Vân Tịch đăng Weibo!"
Chiêm Hỉ dậy ngay lập tức, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy vẫn ôm chăn ngủ say sưa. Chiêm Hỉ mở Weibo, liền thấy Vân Tịch đăng hai bài Weibo, bài thứ hai là một bài phát biểu nhận giải dài với bức ảnh cô đang cầm một chiếc cúp.
Còn bức đầu tiên, nội dung là nói chuyên về lễ phục hôm đó:
【 Vân Tịch 】: Màu tím là màu may mắn của tôi, cảm ơn @ Đỗ Hằng Tri Lucien_Du, cảm ơn @ Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui, đã khiến giấc mơ công chúa của tôi được hoàn mỹ.
Fans trên Weibo của "Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui" tăng chóng mặt, trong một đêm từ vài nghìn tăng tới mấy vạn, có nhiều bình luận đến mức Chiêm Hỉ không thể xem hết.
Trong tấm hình Lạc Tĩnh Ngữ ôm con mèo trắng thừa nhận là vị một người khiếm thính, Chiêm Hỉ thấy được một bình luận của một tài khoản.
【 Netizen 】: Thầy Lạc thật sự là một thiên thần, cảm ơn ngài đã khiến Tịch Tịch xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên tôi nghe nói đến hoa vải, thật sự rất đẹp! Chúc công việc tương lai của ngài luôn thuận lợi, vạn sự như ý, cố lên!
Một bình luận bình thường lại khiến Chiêm Hỉ xúc động rơi nước mắt.
Cô quay lại nhìn về phía người đàn ông trên sofa, thiên thần của cô đang nằm nghiêng người, cong đôi chân dài, tóc mái che mất đôi mắt, khẽ ngáy nhẹ nhàng, ngủ thật ngọt ngào.