Sau khi Hạ Triêm hỏi thăm, Lam Mao thật sự đang nghiêm túc chiến tranh lạnh với Triển Lâm, không hề giống lần cãi nhau trước đó của cậu và Từ Vi Trần, bọn họ cùng lắm chỉ là đùa giỡn tán tỉnh, còn hai người này là không chịu nhượng bộ, ai cũng cảm thấy là lỗi của đối phương.
Triển Lâm là kiểu người rất nghiêm túc, đôi khi sẽ nghiêm túc và khắt khe đến mức hơi quá đáng, Lam Mao trông thì nhẹ dạ nhưng thực chất lại rất bướng bỉnh, theo lời cậu ta nói, bọn họ đã năm ngày không nói chuyện với nhau kể từ khi bị bắt quả tang lần trước.
Một ngày nữa là cuộc thi street dance, Triển Lâm là người địa phương, Trần Phương Thu Dương giống như Hạ Triêm từ nơi khác đến học, sau cuộc thi sẽ về nhà nghỉ ngơi, hai người không gặp được nhau nên mâu thuẫn lại càng không nói rõ được.
Hạ Triêm khuyên cậu ta: "Anh đây là người từng trải, đàn ông ấy mà, phải dỗ dành, mày dỗ anh ta vui thì sẽ hết chuyện thôi."
Nhưng mà nếu người trong cơn giận thật sự dễ nghĩ thông như thế thì ban đầu đã không cãi nhau, Trần Phương Thu Dương thấy bực mình, bảo Hạ Triêm cứ kệ nó đi.
Buổi tối, trên đường trở về, Hạ Triêm không khỏi liên tục cảm thán: "Từ Vi Trần, anh thật tốt."
Từ Vi Trần bị cậu chọc cho bật cười, "Sao đột nhiên lại nói vậy?"
"Em chỉ nghĩ là, anh cứ nhường em như vậy thực sự rất tốt, nếu anh cũng là kiểu người so đo từng tý thì tụi mình sẽ cãi vã bao nhiêu lần đây."
Từ Vi Trần nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trả lời Hạ Triêm: "Bao dung là lẫn nhau, bao dung đơn phương không thể giải quyết mọi vấn đề, lý do lớn nhất khiến chúng ta ít cãi nhau là về cơ bản chúng ta nhất trí những chuyện nhỏ và sẵn lòng cùng nhau thảo luận những việc lớn."
Hạ Triêm suy nghĩ, hắn tổng kết tương đương đúng, nhưng cậu cũng biết trong rất nhiều thời điểm Từ Vi Trần đã nhượng bộ nhiều hơn, hắn suy nghĩ chín chắn hơn và lý trí hơn khi gặp mâu thuẫn, đây có lẽ là chỗ tốt khi yêu một người đàn ông trưởng thành và lớn hơn mình nhiều tuổi.
Mặc dù Triển Lâm lớn hơn Trần Phương Thu Dương một tuổi nhưng đến cùng vẫn là người trẻ tuổi bồng bột, hai người không ai chịu nhường ai nên mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt.
Xe chạy vào hầm đỗ xe, Từ Vi Trần hỏi Hạ Triêm: "Cuộc thi của tụi em là vào ngày mai?"
"Anh đừng nhắc, hễ nhắc là em lại căng thẳng, đây là lần đầu tiên em tham gia cuộc thi nặng ký vậy đó."
Từ Vi Trần hôn lên trán cậu, "Hạ Triêm Triêm, chúc em mọi việc thuận lợi."
Cậu không biết Từ Vi Trần lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, thế mà có thể giành được vé vào sân của cuộc thi street dance, nghe nói là nhận được một ít trợ giúp từ hàng xóm.
Màn trình diễn hâm nóng sân khấu trước khi cuộc thi đấu bắt đầu đã mời được ban nhạc Thất Nguyệt Thanh Thành nổi tiếng trong giới nhạc rock, đốt cháy bầu không khí lên đỉnh điểm, sau đó các nhóm tuyển thủ sẽ lần lượt ra sân.
Dancing Machine của nhóm Hạ Triêm do chủ nhiệm bốc thăm, tay của chủ nhiệm thúi cực kỳ, bốc được đứng thứ hai trên sân khấu, khiến cả vũ đoàn hơn 20 người đều muốn tẫn anh ta.
Hạ Triêm lại không hề gì, cậu thích ở phía trước, khán giả ở phía trước càng nhiệt tình, Hạ Triêm sẽ nhảy càng hăng.
Từ Vi Trần ngồi dưới ghế khán giả, chắc là hắn đã qua cái tuổi nhiệt huyết dâng trào, cũng không có cảm giác gì đặc biệt với street dance, chỉ vì có Hạ Triêm nên hắn mới nhất định phải đến xem.
Tiết mục đầu tiên được khán giả hưởng ứng rất nhiệt liệt, nhưng Từ Vi Trần lại thấy cũng thường thường, vũ công chính không đẹp bằng Hạ Triêm, dáng người cũng không bằng cậu, với kiến thức âm nhạc ít ỏi của mình, hắn đã nhìn ra vũ công chính bị sai hai nhịp.
Sau đó là nhóm Dancing Machine của Hạ Triêm ra sân, trên sân khấu thổi qua một làn khói xanh, sau khi khói bay đi, hắn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Triêm đứng chính giữa sân khấu.
Tự tin và kiên cường, như thể không có gì đáng để cậu e sợ.
Đây là lần đầu tiên Từ Vi Trần nhìn thấy Hạ Triêm hoàn thành trọn vẹn một bài nhảy, từ đầu hắn đã biết cơ thể Hạ Triêm hấp dẫn như thế nào, cũng biết khi chuyển động theo âm nhạc nụ cười trên khuôn mặt cậu chói mắt ra sao, nhưng hôm nay, sau khi thật sự ngắm nhìn trên sân khấu, hắn mới biết rằng hóa ra thật sự có người có thể tỏa sáng khắp cơ thể.
Hạ Triêm Triêm của hắn đang rực sáng trên sân khấu.
Khi âm nhạc kết thúc, Hạ Triêm tạo dáng Ending Pose, Từ Vi Trần cuối cùng cũng hiểu được tại sao Hạ Triêm lại thích street dance đến vậy.
Cậu đứng dưới ánh đèn, rõ ràng là mùa đông nhưng toàn thân lại lấm tấm mồ hôi lấp lánh, nụ cười tự tin và không sợ hãi.
Tất nhiên Từ Vi Trần không thể xem tiếp phần sau của chương trình, hắn chỉ lặng lẽ tính điểm thay Hạ Triêm, khoảnh khắc số điểm của tiết mục cuối cùng được tuyên bố, hắn cảm thấy hạnh phúc thay cho cậu.
Quả nhiên là số một, Hạ Triêm của hắn.
Tiệc ăn mừng sau đạt giải quán quân vốn dĩ rất náo nhiệt, nhưng vì sự có mặt của Từ Vi Trần mà mọi người ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
Hạ Triêm cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giới thiệu chị dâu cho mấy anh em, vì vậy đứng dậy gào to với bọn họ: "Mọi người đừng coi mình là người ngoài, bây giờ Từ Vi Trần là chị dâu của mọi người, không phải giáo sư Từ."
Một số người đang ngồi ở đây vẫn còn bài thi sống chết chưa biết trong tay Từ Vi Trần, chỉ có thể cưỡng ép nịnh nọt: "Chào... chị dâu."
Từ Vi Trần nhìn vẻ mặt đau khổ của mấy đứa nhỏ là thấy buồn cười, nói khẽ với Hạ Triêm: "Tôi ở đây tụi em không thoải mái, đi trước đây."
Hạ Triêm: "Hả? Anh muốn đi à?"
"Trở về sẽ ăn mừng với một mình em."
"Vậy được rồi, lát nữa đến đón em nhé."
Từ Vi Trần "ừm" một tiếng, đứng dậy với những người khác: "Tôi còn có chút việc cần xử lý, cáo từ trước."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vừa ước gì Từ Vi Trần rời đi lại cảm thấy ép đối tượng của bạn tốt đi cũng không hay, Từ Vi Trần lịch sự nở nụ cười, "Hôm nay là buổi biểu diễn riêng của mọi người, tôi sẽ không xen vào, hôm khác nếu thuận tiện sẽ mời riêng mọi người đến thăm nhà của chúng tôi."
"Vậy thì tạm biệt giáo sư."
"Tạm biệt giáo sư Từ."
Từ Vi Trần dặn Hạ Triêm "uống ít thôi" rồi rút khỏi buổi tiệc ăn mừng, bầu không khí trên bàn bỗng sôi trào hẳn lên.
Cậu nhìn bóng lưng Từ Vi Trần rời đi, không biết tại sao càng nghĩ lại càng khó chịu, luôn cảm thấy hắn rời đi với vẻ cô đơn.
Không thể hòa nhập vào vòng giao thiệp của mình chắc hẳn đã khiến hắn không vui.
Cậu không thể vực dậy tinh thần, vì vậy dứt khoát tạm biệt những người bạn trên bàn, sau đó đi ra ngoài tìm Từ Vi Trần.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa phòng, vừa rẽ ngoặt đã bị một đôi tay kéo vào nhà vệ sinh.
"Từ Vi Trần, anh chưa đi à?" Hạ Triêm ngạc nhiên nói.
Hắn kéo Hạ Triêm vào phòng vệ sinh, không nói một lời đã kéo quần cậu xuống, hôn lên dương v*t của cậu, "Lừa em đi ra vụng trộm."
Hạ Triêm không nhịn được cười, "Từ Vi Trần, anh đúng là lợn nái mặc xu chiêng, hết bộ này đến bộ khác*."
*老母猪戴胸罩,一套又一: Bởi vì lợn nái có nhiều dú cho nên nếu mặc áo dú cho nó thì cần rất nhiều cái, hết bộ này đến bộ khác, ý chỉ người giảo biện lấy cớ cho hành động sai trái của mình mà còn rất logic, ăn khớp, tràn ngập lý lẽ.
"Tôi đã cương từ khi nhìn thấy dáng vẻ em trên sân khấu rồi..." Từ Vi Trần chậm rãi liếm dương v*t của Hạ Triêm, "Cứng cho đến giờ."