Mưa bão dừng chân ở thành phố Giang hai ngày.
Đối với Ninh Hảo mà nói đây là hai ngày vô cùng an nhàn, các trường học trên toàn thành phố nghỉ học, công việc ngoài trời ngừng thi công, công ty không có quá nhiều công việc phải xử lý, ba giờ chiều mỗi ngày tất cả cùng nhau tan làm. Sau khi tan làm, cô trở về Cẩm Hồ Uyển, Văn Tư Hoàn đang ở nhà đợi cô.
Vụ Tùng Viện bên kia im hơi lặng tiếng một cách bất thường, lịch sử trò chuyện cuối cùng với Lý Thừa Dật vẫn dừng lại ở lời dặn dò “chú ý an toàn” hai ngày trước. Không có sự quan tâm của Lý Thừa Dật, cô thực sự rất an toàn.
Điều này càng khiến cô chắc chắn với suy đoán ban đầu của Văn Tư Hoàn. Gia đình Uông Liễm ghé thăm, có lẽ do xuất hiện biến động lớn ở ngân hàng, hai ngày hôm nay Vụ Tùng Viện chắc là lo cho mình còn chưa xong.
Cô không tò mò, tình hình kinh tế toàn ngành năm nay không tốt, xu thế thay đổi, vốn của bên bất động sản bị eo hẹp là hiện tượng phổ biến. Hiện giờ hướng gió trong toàn thành phố đều tập trung ở chỗ Vân Thượng, nên mưa có đổ hết xuống Vân Thượng như vậy cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Trước khi vào cửa, cô ngửi thấy mùi thơm nức mũi, chỉ nghĩ là hàng xóm đối diện nấu đồ ăn ngon gì đó.
Văn Tư Hoàn đi ra mở cửa cho cô, anh mặc tạp dề họa tiết hoạt hình của cô, khiến cô vừa nhìn thấy liền bật cười.
“Hóa ra mùi thơm đến từ nhà chúng ta!”
Người đàn ông đi tới cầm lấy túi xách của cô: “Anh muốn nấu ít canh cho em, tìm công thức trên mạng vừa học vừa làm theo đó. Nếu em cảm thấy không ngon, vậy ngày mai anh bảo đầu bếp đến nhà.”
Ninh Hảo vừa thay dép lê vừa trêu anh: “À, hóa ra khiến đàn ông sung sướng trên giường rồi, anh ấy sẽ trở nên đảm đang như vậy!”
Trên gương mặt tươi cười của Văn Tư Hoàn hiện lên vẻ hơi thiếu tự nhiên: “Đâu có hiệu quả như thế. Do anh vẫn luôn rất đảm đang mà.”
Ninh Hảo đi tới nhà bếp, mở nắp nồi lên nhìn: “... Canh gà tiềm.”
Anh bỏ túi xách xuống, đi vào lấy một cái chén trong tủ ra: “Em rửa tay rồi qua bàn ăn ngồi đợi đi, gà tiềm một lúc nữa mới được, đến giờ cơm là có thể ăn được rồi. Uống canh trước đi, anh vớt ít dầu rồi đem ra cho em.”
Cô đã cầm đũa, mở nắp nồi ăn vụng: “Em nếm thử hàu trước. Ồ! Ngon quá! Nhưng đừng nấu quá lâu, sẽ bị khô đó.”
Văn Tư Hoàn cũng không có kinh nghiệm nấu nướng quá nhiều, anh ngơ ngác, chớp mắt nhìn cô: “Vậy phải làm sao?”
“Lấy chén vớt hàu ra trước đi, đợi gà tiềm xong thì đổ vào lại.”
“... Ừ.” Vốn dĩ anh định thể hiện tài nghệ tạo bất ngờ cho cô, nhưng cứ cảm thấy hơi thất bại thì phải.
Ninh Hảo bước ra khỏi nhà bếp, phát hiện bất ngờ khác trên sofa ở phòng khách: “Lego và bộ đồ chơi ma thuật này để làm gì thế? Muốn tặng con nít à?”
Anh bưng canh ra: “Tặng em đó. Anh nhìn thấy lúc mua rau, cảm thấy chắc em sẽ thích chơi nên đã thêm vào giỏ.”
Anh vừa quay đầu lại, Ninh Hảo đã nhanh tay mở xong hộp ngoài của bộ đồ chơi ma thuật kia rồi.
“Em thấy anh muốn chơi thì có.” Cô còn mắng ngược lại.
Văn Tư Hoàn bất lực, chống tay lên bàn cười: “Em rửa tay chưa? Bỏ đồ chơi xuống đi, qua đây uống canh.”
“Anh đẹp trai, anh là ai thế? Nói chuyện như mẹ em vậy!”
Văn Tư Hoàn vừa học vừa thực hành, tài năng nấu ăn quả không tệ. Không giống Ninh Hảo, chỉ hâm nóng thức ăn nấu sẵn mà còn suýt nổ tung nhà bếp. Tối qua cô hâm thức ăn mười phút, anh chà nồi một tiếng, đáy nồi cháy đen luôn rồi. Ninh Hảo lại còn bướng, thấy anh chà nồi như vậy mà vẫn còn cố tranh luận: “Trên hướng dẫn viết hâm nóng mười phút, em đã đặt đồng hồ rồi, không phải vấn đề của em.”
Trên túi người ta viết là hâm nóng từ tám đến mười phút, vì lửa trên bếp của mỗi người không giống nhau. Văn Tư Hoàn cảm thấy cô thật sự không có tiền đồ phát triển gì ở phương diện nấu ăn nên lười phải chỉ trỏ, một mực gật đầu: “Ừ, đúng vậy, vấn đề nằm ở hướng dẫn, sau này không mua loại này nữa.”
Thừa dịp cô ăn uống ngon lành, Văn Tư Hoàn hỏi: “Ngày mai còn đi làm không? Thời tiết này làm gì chứ?”
“Còn quản lý nhà đất mà. Khoảng thời gian trước bị kẹt vốn nên có bảo quản lý nhà đất ra ngoài mở rộng nghiệp vụ kiếm chút tiền, bây giờ đang ngày mưa bão, nhiều thiết bị ở khu dân cư bị gió giật hỏng, dính nước hỏng, muốn sửa chữa thì phải xin công nợ. Bây giờ em nhìn thấy hai chữ “công nợ” trên hệ thống OA là thấy nhức đầu.”
“Hả, vậy chi bằng đừng đến công ty nữa, ở nhà “trốn nợ” đi.”
“... Sao được chứ? Trốn nợ thì có thể vượt qua cửa ải khó khăn à?” Ninh Hảo đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn nhắc nhở anh: “Dạo này anh đừng về Vụ Tùng Viện, Văn Gia Xương gọi điện tìm anh, anh cứ nói bận rồi cúp máy nhanh nhé.”
“Anh phải trốn cái gì?”
“Mất công bọn họ tìm anh mượn tiền. Lúc trước Lý Thừa Dật cũng mượn nợ ở ngoài rồi, phía nam Giang Lăng là cái động không đáy, một ít tiền không thể cứu được đâu, anh cẩn thận đừng để bọn họ trói buộc đạo đức.”
Văn Tư Hoàn như suy nghĩ gì đó: “Đến bước này rồi à?”
*
Không ngờ ngày hôm sau Văn Gia Xương lại đích thân gọi điện cho Ninh Hảo, bảo cô trở về Vụ Tùng Viện. Trong điện thoại không nói rõ ràng, nhưng giọng điệu nói chuyện của ông ta rất nghiêm túc.
Ninh Hảo biết Văn Tư Hoàn đang xin nghỉ ở nhà, một lòng chờ cô, nếu đột xuất thông báo tối nay không về sẽ khiến anh thất vọng, vậy nên buổi trưa cô cố ý mua sẵn đồ ăn, trở về Cẩm Hồ Uyển đút anh ăn no trước.
Văn Tư Hoàn tưởng cô trốn làm, không ngờ là cô đến tạm biệt, tâm trạng vẫn có chút sụp đổ.
Ninh Hảo đi lại trong phòng, thu dọn laptop và dây sạc, dặn dò anh: “Trước khi anh đi thì sấy cái ga giường treo ở ban công giúp em nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Tư Hoàn: “Tự sấy đi.”
Ninh Hảo: “...”
Cô không quan tâm anh, dù sao anh cũng nghe thấy rồi.
Anh đang ngồi trước cửa sổ hậm hực hút thuốc, nghe thấy thì liếc nhìn về phía cô, là một chiếc váy đen hở lưng. Hừ, bẫy sắc đẹp.
Anh còn lâu mới bị cám dỗ: “Tự kéo.”
Ninh Hảo đi vòng qua, nhất định phải quay lưng về phía mặt anh, anh đấu không lại, chỉ đành ngậm điếu thuốc, duỗi tay giúp cô kéo lên.
Sau khi kéo xong, cô quay đầu ngồi đối diện với anh: “Anh hờn dỗi cái gì? Người trưởng thành lúc nào chả có việc quan trọng phải làm, anh đâu thể nào suốt ngày ở trong nhà được, lúc anh bận rộn chẳng phải cũng đi làm tan làm, đi công tác khắp nơi sao?”
“Anh chỉ muốn được ở cùng em thôi. Vợ chồng người ta có bận rộn thế nào, ít nhất mỗi ngày tan làm có thể về chung một nhà, ngủ chung một giường. Hai chúng ta thì sao chứ, yêu xa chung thành phố, trốn trốn tránh tránh.”
Ninh Hảo rút điếu thuốc trong miệng anh ra, tự mình hút một hơi. Cô cười nói: “Chất lượng cuộc sống của vợ chồng chúng ta cao, một ngày anh có thể làm công việc một tuần của người khác, vậy một tuần gặp một lần…”
Anh nghiêm túc cắt ngang: “Em biết anh không chỉ vì chuyện này mà.”
“Muốn nhiều thật đấy…” Cô cười cong mắt, ung dung dỗ dành: “Mấy tháng gần đây quan trọng hơn, kế hoạch em chuẩn bị ở phía nam Giang Lăng lâu như vậy sắp được thu lưới rồi, anh có muốn ủng hộ em không?”
“Em nói vậy là trói buộc đạo đức.” Anh quay mặt đi, lời nói dịu dàng cũng có áp lực của nó, anh nghe không vào, trong tai sôi sục như bị nước sôi rót đầy.
“Kiên trì chút nữa đi mà, cuối năm em chắc chắn sẽ rảnh rỗi, khoảng tầm tháng mười hai, đến khi đó sẽ thoải mái ở bên anh, suốt ngày ở cạnh anh, được không?”
Anh không rung động: “Vậy cũng chỉ có thể ở bên mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống như gặp nhau trên cầu ô thước này rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?”
“Đến ngày Vân Thượng do em quyết định.” Làn khói trắng lướt ngang qua đôi mắt đen láy xinh đẹp của cô.
Ánh mắt của anh nhìn vào gương mặt dịu dàng của cô, sương khói tan đi, ngũ quan thanh tú giãn ra hệt như bầu trời tươi sáng lúc bình minh. Chỉ vài giây, đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Cô cúi đầu dập tắt điếu thuốc, rồi ngước mắt nhìn anh, cô hứa: “Sắp rồi.”
*
Dì Ngô mở cửa cho Ninh Hảo, trong khi dì đón cô từ bên ngoài vào, đồng thời lúc đó phòng khách đang xảy ra một cuộc chiến dữ dội.
Uông Liễm nước mắt nước mũi tèm nhem túm lấy áo sơ mi của Lý Thừa Dật: “... Anh không suy nghĩ cho em, cũng phải suy nghĩ cho con chúng ta chứ? Nếu như bố em vào tù, con chúng ta được lợi gì?”
Hai người đứng giữa phòng khách, Ninh Hảo đi ngang qua thì không phải, mà đứng im ở đó cũng không xong.
Lý Thừa Dật thiếu kiên nhẫn: “Em có thể đừng khóc nữa được không, khóc có thể giải quyết được vấn đề à? Anh chỉ khuyên em đừng ngây thơ nữa, bố em bị điều tra không liên quan gì đến việc mượn nợ cả, hoàn toàn là do ông ấy đứng nhầm phe, giờ bên trên sụp đổ rồi mới thế, em nói xem, liên quan gì đến chuyện mượn nợ chứ? Lúc đầu chúng ta vay mượn đều vui vẻ, có chỗ nào không hợp pháp?”
Văn Gia Xương ngồi ngay ngắn ở sofa bên cạnh, chau mày. Ông ta liếc thấy Ninh Hảo bước vào thì lên tiếng bảo cô và hai người kia ngồi xuống: “Đất trơn, Tiểu Uông, con đừng kích động, mà cũng đừng khóc nữa, khóc không tốt cho đứa nhỏ. Có gì ngồi xuống rồi nói.”
Ninh Hảo suy nghĩ, đây là diễn cảnh đấu đá xong rồi, chuyển sang diễn lâm li bi đát sao?
Lý Thừa Dật nhìn thấy Ninh Hảo, thật sự đã tìm được tri kỷ có thể hiểu mình, anh ta than phiền ngắn gọn súc tích: “Bố Uông Liễm đang bị kiểm tra kỷ luật, gia đình cô ấy loạn lên rồi, kẻ thù phải đối mặt cũng rất đáng gờm. Cô ấy nói số tiền Vân Thượng vay để cầm cố mảnh đất phía nam Giang Lăng phải mau trả, em nói xem, có kỳ lạ không cơ chứ!”
Uông Liễm nước mắt lưng tròng nói: “Bắt đầu từ năm ngoái, việc cầm cố đất đai đã thắt chặt hơn, điều kiện hạn chế rất nhiều, nếu không phải chúng ta kết hôn, khoản vay mượn này không thể nào…”
“Về lý thuyết, chúng ta đăng ký kết hôn xong mới cho mượn nợ.” Lý Thừa Dật cắt ngang: “Hơn nữa, em nói đạo lý chút đi, khi đó giấy tờ bọn anh đầy đủ, cho dù ngân hàng không cho bọn anh mượn thì cũng có rất nhiều đơn vị chịu đứng ra, có hiểu không vậy?”
“Vậy tại sao không tìm đơn vị đó mà làm? Bây giờ anh suốt ngày kêu thiếu tiền, sao không tìm người ta vay đi? Giấy tờ đầy đủ thì nhất định có thể nhận được khoản vay à? Khoản nợ phê duyệt cho Vân Thượng, chỉ nhìn mỗi lãi suất đã thấy không hợp quy tắc rồi, anh gọi đó là “hợp pháp”?”
Uông Liễm chất vấn một loạt khiến anh ta không thể nào phản bác.
Lý Thừa Dật yên lặng vài giây rồi thở dài: “Chuyện đã đến nước này, em cho rằng trả nợ trước thời hạn là sẽ không có chuyện gì xảy ra à?”
“Trong ngành đã từng có tiền lệ rồi, nếu thái độ tốt, cứu vãn kịp thời, không gây nên tổn thất thì chỉ bị xử phạt nhẹ thôi.”
“Em chỉ biết ép chết anh mà! Không chịu thả khoản vay cho mảnh đất ở Tứ Thành đã khiến anh xoay sở không nổi rồi, bây giờ phải ngừng xây dựng khắp nơi, thị trường thì đi xuống, những căn nhà xây xong ở Minh Châu, Ký Thành và cả khu ngoại ô thành phố Giang đều không bán được. Cho dù em có ép chết anh, anh cũng không trả nổi mười ba tỷ. Uông Liễm, em thật sự vừa tùy hứng vừa ích kỷ!”
“Em ích kỷ?” Uông Liễm dừng khoảng mười mấy giây, cô ta lau nước mắt phì cười: “Em còn chưa nói anh ích kỷ đó! Lúc cần tiền thì tìm bố em, lúc trả tiền thì trở mặt không nhận!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Lộ Vân tận tình khuyên bảo: “Tiểu Uông à, không thể nói như vậy được, bây giờ vốn dĩ chưa đến lúc trả toàn bộ khoản vay mà, Vân Thượng của chúng ta cũng gặp khó khăn, con ở nhà có thể nghe thấy, nhìn thấy được mà. Nếu con đã gả vào nhà chúng ta thì cũng nên suy nghĩ cho gia đình mình chứ, không thể một lòng chỉ nghĩ đến bố mẹ con được, con là con dâu nhà chúng ta mà.”
Uông Liễm lạnh lùng nói: “Lẽ nào con gả vào nhà mẹ thì phải ngoảnh mặt làm ngơ, thấy bố mẹ mình chết không cứu như mấy người sao?”
Rất lâu sau, trong nhà không còn ai lên tiếng nữa.
Mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng đã tỏ rõ họ nghĩ như vậy đấy.
Thậm chí, Lý Thừa Dật còn cảm thấy mình rất tủi thân, vậy là khoản vay ở Tứ Thành hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi, chuyện này đối với anh ta không khác gì trời đất sụp đổ vậy.
Đừng nói hiện giờ không thể trả nợ, cho dù có thể, anh ta cũng không trả. Giám đốc ngân hàng Uông trải qua chuyện này cho dù chỉ bị xử phạt thì sau này cũng không dám giúp đỡ nhà họ Văn nữa, cho nên đã mất đi giá trị lợi dụng. Khi không lại đi giúp đỡ người không có giá trị lợi dụng, hoàn toàn trái với bản tính thương nhân của anh ta.
Uông Liễm rất xinh đẹp, nhiệt tình, hoạt bát, nhưng anh ta cưới cô ta vì cô ta là con gái của giám đốc ngân hàng Uông. Ông ta không còn giá trị lợi dụng nữa, vậy thì giá trị của cô ta cũng trở nên vô cùng thấp kém. Bây giờ anh ta sẽ không làm quyết tuyệt, lập tức ly hôn với cô ta, nhưng không dám chắc sau này được, biết đâu anh ta còn phải cưới con gái của giám đốc ngân hàng Triệu, giám đốc ngân hàng Tiền nữa thì sao.
Biểu cảm trên mặt Uông Liễm hơi ngơ ngác, không còn đối xử lịch sự với trưởng bối như thường ngày, cô ta khinh bỉ cười khẩy, đứng dậy đi lên lầu.
Thực ra rất thực tế, “người nhà” kia căn bản không có ai còn quan tâm đến bố cô ta vào lúc này.
Sau khi cô ta về phòng, những người còn lại mới có thể bước vào chủ đề chính mà mình quan tâm. Vân Thượng nên làm sao?
Bầu không khí nặng nề trước nay chưa từng có.
Những thứ nên thảo luận bọn họ đã thảo luận ba ngày rồi, vì vậy Văn Gia Xương nhìn sang Ninh Hảo: “Đừng quan tâm hai vợ chồng nó cãi nhau. Hảo Hảo về nhà rồi, con nói xem, con suy nghĩ sao về chuyện này?”
Ninh Hảo tránh khỏi chuyện ngân hàng, tiêu điểm của cuộc mâu thuẫn kia: “Bố, con đang nghĩ cuối cùng ngày này cũng đến rồi. Doanh nghiệp tư nhân như chúng ta trước giờ luôn là yếu ớt nhất, các doanh nghiệp gặp phải tình hình tương tự như vậy không biết năm nay đã phá sản bao nhiêu rồi. Từ xưa đến nay, thời kỳ khủng hoảng kinh tế, kiếp nạn “cướp của giàu chia cho người nghèo” là dùng để nói chúng ta bây giờ, không có chỗ dựa nhưng lại giàu đến mức khiến người ta đỏ mắt.
Văn Gia Xương cam chịu, thở dài, đạo lý này không phải ông ta không hiểu.
“Song song với đó, chuyện này cũng chỉ có hai cách giải quyết. Hoặc là tìm chỗ dựa, hoặc là giữ lại giang sơn. Bố, chắc chắn bố không cam lòng nhường công ty cho người khác, để từ nay về sau Vân Thượng sẽ đổi thành họ mới, còn bố chỉ là người làm công bình thường.”
Văn Gia Xương: “Nếu như bố cam lòng, vậy không bằng làm một con mèo, đi theo Hải Nguyên làm việc còn hơn.”
Ninh Hảo: “Cho nên chỉ còn lại một cách, chúng ta phải bán tài sản, nhanh chóng mua chuộc người công tác, cố gắng giữ được dự án quan trọng, giữ được giang sơn.”
Văn Gia Xương không trả lời cô, chỉ hỏi: “Hiện giờ tình hình ở phía nam Giang Lăng như thế nào?”
“Nếu không tiếp tục có tiền vào, tháng chín sẽ phải đối diện với việc ngừng xây dựng.”
Thực ra Ninh Hảo đang nói quá, nếu cắn răng có thể chống đỡ đến tháng mười cũng không thành vấn đề, nhưng không cần thiết phải chống đỡ, bây giờ tất cả bên B đều là người của cô, cô không muốn những nhà thầu tin cô, phục cô bị tổn thất nặng nề.
“Không! Bố! Con còn cách! Là con đường thứ ba!” Lý Thừa Dật bỗng nhiên chen vào: “Con tìm được một đơn vị trung gian làm sổ sách giả với mức lãi suất hàng năm là 16%. Bọn họ thông qua hình thức kết hợp, có thể “tiêu hóa” mười tám tỷ này, thậm chí chúng ta còn có cơ hội mở rộng, làm một trận nữa…”
Ninh Hảo cắt ngang: “Lãi suất hàng năm 16% khác gì làm công cho người khác?”
Văn Gia Xương cũng không kìm được mà nhíu mày: “Phải trả thế nào?”
“Không trả.” Anh ta nói chắc chắn: “Bố để con làm “tường chống lửa” không phải đợi ngày hôm nay sao? Vân Thượng phá sản, chúng ta vẫn là chủ nợ lớn nhất, xếp ở đầu tiên.”
Ninh Hảo: “Thừa Dật, anh đừng trẻ con như thế…”
“Không phải anh trẻ con, mà là em. Em chỉ biết làm những chuyện ở công trường, không hiểu gì về đầu ngành, đây là chơi với tư bản, với tài chính!” Lý Thừa Dật nói năng hùng hồn.
“Bố! Bây giờ bố đừng nghĩ thành lập “đế quốc xây dựng” gì cả, chủ nghĩa lý tưởng quá rồi! Đời đời nhà chúng ta lẽ nào chỉ làm công việc bùn đất này thôi sao? Đã đến lúc phải cắt đứt để sống sót rồi, nên cắt thì phải cắt, có tiền muốn làm gì cũng được, cách này của con mới gọi là “giữ lại giang sơn”!”
Trong phòng bỗng chốc có mùi thuốc súng, nhưng rồi lập tức biến mất.
Lý Thừa Dật cho rằng Ninh Hảo còn muốn phản bác anh ta mấy lần, nhưng Ninh Hảo chỉ ngồi im ở đó, cảm xúc ổn định như nhân viên chăm sóc khách hàng, không hề có ý định phát ngôn nữa.
Ngược lại, Văn Gia Xương vỗ đùi như nhận được cổ vũ, nói với Lý Thừa Dật: “Được, con đi liên lạc, chúng ta tạo ra chút danh tiếng cho phía nam Giang Lăng, sau đó “cắt đứt để sống sót”!”