Văn Tư Hoàn không hành động lỗ mãng, anh duy trì việc mỗi sáng soi đường cho Ninh Hảo dắt chó đi dạo, cũng để Ninh Hảo nuôi dưỡng thói quen không phản cảm với sự xuất hiện quanh quẩn của mình.
Vài ngày trôi qua, không ngờ lòng anh chợt cảm thấy hơi yên ổn, giống như quay trở lại cuộc sống luôn đi theo sau cô vậy, cảm giác rất quen thuộc.
Anh hiểu rằng Ninh Hảo không đuổi anh đi, mặc cho anh theo đuôi, nghĩa là cô vẫn quan tâm đến anh.
Nhưng hiện thực không cho phép anh tiến hành từ từ, mưa dầm thấm lâu nữa, bởi vì Tiểu Hồng sắp bị anh nuôi chết rồi.
Mấy hôm nay Tiểu Hồng bôn ba theo anh, phần lớn thời gian đều ở trong xe, mặc dù không bị Ninh Hảo đuổi đi, nhưng thường xuyên bị bảo vệ đuổi, ngoại trừ tinh thần hoảng sợ, vấn đề chướng ngại sinh lý cơ bản cũng rất đáng lo ngại.
Văn Tư Hoàn nhớ Ninh Hảo nuôi cá rất tỉ mỉ, nhiệt độ nước buổi trưa và tối sẽ khác nhau, lượng thức ăn trưa và tối cũng không giống, cứ cách bốn năm ngày còn phải thay nước một lần.
Nhưng không biết tại sao, sau khi thay một lần nước, tinh thần của Tiểu Hồng sa sút rõ ràng, nó không thích ăn nữa, bơi chậm chạp thiếu sức sống.
Anh sợ chăm sóc không chu đáo, khiến nó chết trên tay mình thì tội lỗi càng nặng hơn.
Anh mang nó đến cửa hàng bán cá cảnh để ông chủ chẩn đoán bệnh tình, ông chủ thay nước cho nó, rồi đổi sang một bể cá cao cấp hơn, thuyết phục anh mua thêm một con cá, gọi bằng cái tên mỹ miều là “bầu bạn”.
Thế là sáng sớm hôm sau, Ninh Hảo dắt chó đi dạo không thấy đèn sáng phía sau nữa, cho rằng sau khi anh kiên trì nhiều ngày như vậy cuối cùng đã bỏ cuộc rồi. Nhưng khi cô về đến trước cửa nhà, đứng từ xa đã nhìn thấy Văn Tư Hoàn khiêng hai bể cá lớn để dưới đất, tay trái còn xách một túi lớn màu đỏ không biết đựng gì bên trong, cứ như họp chợ dịp tết vậy.
Ninh Hảo bị Náo Náo kéo đến trước mặt anh, nhưng cô vẫn nghiêm mặt, không tươi cười với anh.
Văn Tư Hoàn cẩn thận dè dặt nói: “Anh mang Tiểu Hồng đến cho em, đổi sang một bể cá lớn hơn nên rất nặng, anh khiêng vào giúp em nhé.”
Ninh Hảo không lên tiếng, nhẹ nhàng ôm bể cá đựng Tiểu Hồng vào lòng, ý là không cần anh.
Anh vội vàng giới thiệu bể cá cùng kích thước bên dưới: “Vẫn còn cái này nữa, là chồng của nó.”
Ninh Hảo cụp mắt, trong bể có một con cá xanh dương màu sắc sặc sỡ, nhìn qua hai con cá này rất xứng đôi.
Cô dừng mắt khoảng hai giây, rồi ngước lên, lướt nhẹ qua mặt Văn Tư Hoàn. Cô nói với anh câu đầu tiên sau mấy ngày: “Không cần chồng, vứt đi.”
“...” Văn Tư Hoàn nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ vụn.
Ninh Hảo ôm lấy bể cá, kéo mạnh dây dắt chó, ngăn cản Náo Náo muốn gác móng vuốt lên người Văn Tư Hoàn, kéo nó vào cửa nhà.
Anh phản ứng lại, bước nhanh đuổi tới trước mặt cô, giơ một túi lớn màu đỏ lên: “Còn cái này nữa, là đồ chơi mới mua cho Náo Náo…”
Ninh Hảo đứng lại, hít sâu một hơi: “Lại là chiêu này? Ngay cả chiêu mới anh cũng lười nghĩ rồi à?”
Văn Tư Hoàn luống cuống bỏ tay xuống.
“Đừng mua đồ chơi cho chó của em để dỗ dành em, con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông được, hiểu không?”
Văn Tư Hoàn giải thích: “Anh không có ý gì khác, không cãi nhau với em thì anh cũng muốn ít đồ chơi cho Náo Náo.”
Cô cười khẩy: “Anh không tặng đồ chơi còn đỡ, tặng rồi thì càng nhắc nhở em, lần trước lúc anh tặng đồ chơi đã lừa gạt em như thế nào.”
“Lừa em?”
“Không nhớ mình lừa thế nào à? Anh nói kỳ thi đại học anh thi không tốt, phải đi học ở miền nam.” Ninh Hảo nhướn mày, từng bước ép sát anh: “Miền nam nào? Hóa ra là đại học Bắc Kinh à! “Miền nam” thật đấy!”
Văn Tư Hoàn bị sự tức giận của cô ép lùi về sau theo bản năng, anh đỡ bể cá trong tay giúp cô rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận bể cá.”
“Không phải nên “cẩn thận đàn ông tồi” à?” Ninh Hảo dừng bước: “Có phải anh suốt ngày nói xuất thân của mình không tốt, gia đình bất hạnh, lừa gạt sự đồng cảm của con gái thành thói quen rồi không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không, không, không có chuyện đó. Anh chỉ có mình em thôi.” Anh rút tay ra trước, vứt đống đồ chơi xuống trước mặt Náo Náo, tay không giữ cánh tay cô lại: “Hảo Hảo…”
Ninh Hảo muốn hất tay ra nhưng không thành công: “Chỉ nhắm mỗi em để lừa thôi chứ gì?”
“... Cũng không phải.”
“Vậy anh nói rõ xem nào, anh lừa em nói kỳ thi đại học thi không tốt là có ý đồ gì? Lúc anh lừa em có biết em sẽ lo lắng, đồng cảm cho anh không? Hơn nữa, đến tháng mười một anh mới liên lạc lại với em là sao? Do đại học Bắc Kinh không có cô gái nào khác khiến anh nhìn trúng muốn lừa gạt à?”
“Không phải đâu Hảo Hảo, trước kia anh chưa từng đi Bắc Kinh, chỉ cho rằng lên đại học sẽ rất dễ tìm được cơ hội ở bên cạnh em, anh nói mình đi miền nam là vì muốn bỏ số điện thoại kia.” Anh thành thật, nghiêm túc giải thích, khi nói đến cuối cùng, anh có hơi ấm ức bất lực: “Sau này em cũng biết rồi đó, không dễ dàng như thế.”
“Khó khăn như thế nào? Đi đến trước mặt em nói anh là “Quạ” chẳng phải thành quen biết rồi sao?”
“Đầu tiên, anh không biết mình còn có một biệt danh như vậy. Thứ hai, Hảo Hảo, anh thật sự không biết số điện thoại này và người phía sau nó có ý nghĩa như vậy với em…”
“Ha ha! Em hiểu rồi!” Ninh Hảo lại khôi phục nụ cười châm biếm, mang theo sự thù địch.
Anh có linh cảm xấu “lại nói sai” rồi.
Quả nhiên…
Ninh Hảo ôm bể cá, dắt Náo Náo quay đầu bước vào cửa, nhấn điều khiển bluetooth đóng cửa sân lại trước mặt anh.
Văn Tư Hoàn bất lực, chỉ đành ném túi đồ chơi mua cho Náo Náo vào trong sân như trước.
Tiếp sau đó, anh buồn rầu nhìn bể cá còn lại trên đất, ngồi xổm xuống nói với cá xanh dương: “Làm sao đây? Không cần mày nữa. Chỉ có thể đi theo tao thôi.”
Bể cá bị anh khiêng trở về xe, để ở ghế lái phụ.
Đề phòng nó bị trượt đi khi phanh xe, Văn Tư Hoàn còn thắt dây an toàn cho nó.
Sau đó nên làm gì, anh nghĩ mãi không ra.
Anh ngồi vất vả suy nghĩ một lúc trên xe.
Anh quyết định tìm cứu viện bên ngoài, nếu Lục Chiêu Chiêu giúp anh khuyên nhủ cô, nói không chừng Ninh Hảo sẽ có thể nghe vào tai. Nếu thực sự không được, anh tặng cá xanh dương cho Lục Chiêu Chiêu vậy. Để con gái nuôi dù thế nào tỷ lệ sống sót cũng cao hơn, Văn Tư Hoàn không muốn biến thành sát thủ cá vàng.
Để tỏ lòng thành, trước khi đi tìm Lục Chiêu Chiêu, anh đã gọi điện thoại, cố ý về nhà thay bộ quần áo, lái xe đến đón cô ấy, rồi đi đến quán nướng cô ấy thích ăn ở khu Pháp Hoa kia.
Lục Chiêu Chiêu mở ghế lái phụ, phát hiện đã có một bể cá thì đóng lại, đi vòng ra ghế sau, ngồi lên xe.
Văn Tư Hoàn nhân cơ hội giới thiệu cho cô ấy: “Đây là cá tôi tặng cho cậu…”
“Hả? Quán ăn kia còn có thể tự mang theo nguyên liệu à?”
Văn Tư Hoàn sửng sốt: “Đây không phải nguyên liệu, là cá cảnh.”
“Ồ…” Lục Chiêu Chiêu hơi thắc mắc, sao đột nhiên lại tặng cá cảnh. Cô ấy khó hiểu chồm người về trước nhìn con cá kia, cá và bể cá đều rất mới, trông không giống vì chủ nhân không muốn nuôi nên mới mang tặng cho người khác.
Sau khi đến quán ăn, Văn Tư Hoàn đỗ xe, chuyển bể cá ra cốp sau.
Lục Chiêu Chiêu nhìn anh đi qua đi lại, khoanh tay làm ngơ, hai tay nhét vào trong túi áo phao, nói ra suy đoán của mình: “Cậu và Ninh Hảo cãi nhau rồi chứ gì?”
Anh đóng cốp sau lại, chợt có cái nhìn khác về cô ấy. Anh thầm cảm thán trong lòng, cô ấy cũng nhạy bén lắm.
Lục Chiêu Chiêu biết biểu cảm muốn nói lại thôi kia của anh là ý gì, bèn cười ha ha: “Tôi nói mà, mời ăn cơm mà cậu ấy không tới, vậy con cá kia cũng là tặng cô ấy bị từ chối phải không?”
Văn Tư Hoàn ra hiệu mời cô ấy bước lên bậc thang, vừa đi vừa giải thích đơn giản ngọn nguồn câu chuyện cho cô ấy nghe.
“Hả? “Quạ” là cậu à!” Lục Chiêu Chiêu hoảng hốt: “Khi đó bọn tôi thảo luận suốt một tháng xem “Quạ” là ai đó!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Tư Hoàn ngơ ngác: “Ai thảo luận? Cậu và Ninh Hảo?”
“Ừ. Tôi đoán là Lý Thừa Dật…”
Văn Tư Hoàn xụ mặt: “Tôi cảm ơn cậu.”
Lục Chiêu Chiêu cười hì hì nói: “Không có manh mối mà. Có điều, không bao lâu sau cậu ấy đã biết không phải Lý Thừa Dật rồi, không có râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhận bừa công lao đâu.”
Văn Tư Hoàn khẽ gật đầu, chắc hẳn “không bao lâu sau” kia là vì Ninh Hảo thông qua “thông báo tìm người” tìm ra anh rồi.
Bữa ăn này chỉ một mình Lục Chiêu Chiêu ăn, cô ấy há miệng mắc quai, lúc về đành vỗ ngực nói chuyện khuyên nhủ này cứ để cô ấy lo, khiến Văn Tư Hoàn bùng cháy lên hy vọng.
Sau khi đưa Lục Chiêu Chiêu và cá xanh dương về nhà, Văn Tư Hoàn lại về Thúy Trúc Uyển, chờ bên ngoài cửa sổ phòng của Ninh Hảo.
Thêm một ngày từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn đều cắm cọc ở bên này, khi anh cầm điện thoại thì nhìn thấy một đống tin nhắn Tống Vân Khai gửi tới:
[Đi đâu rồi?]
[Du lịch nghỉ ngơi rồi à?]
[Email ít ra cũng phải trả lời chứ.]
[Đúng rồi, tết này cậu và Ninh Hảo có ở thành phố Giang không?]
Ồ, tôi cũng không biết tết này trải qua thế nào nữa.
Văn Tư Hoàn ủ rũ nghĩ, tắt khung trò chuyện với Tống Vấn Khai, mở khung trò chuyện với Ninh Hảo ra thử vận may, anh gửi qua một tin nhắn: [Vân Khai hỏi tết này chúng ta đón ở đâu.]
Không ngờ tin nhắn này không bị chặn!!!
Đã được bỏ ra khỏi danh sách đen rồi!
Quả nhiên Lục Chiêu Chiêu là Quan Thế Âm Bồ Tát mà!
Nhưng anh còn chưa vui mừng được một phút, Ninh Hảo đã trả lời, dội một gáo nước lạnh lên đầu anh: [Anh thích đi miền nam thì tới đó đón tết đi, không liên quan đến em. Anh cũng đừng tìm cứu viện khắp nơi nữa, dây dưa như vậy chỉ khiến người ta càng buồn nôn hơn thôi!]
… Buồn nôn?
Tình hình rất nghiêm trọng!
[Hảo Hảo, em đừng giận, anh sẽ không tìm cứu viện nữa!]
Văn Tư Hoàn nhận lỗi xong thì khóc không ra nước mắt, lập tức trốn vào trong xe gọi điện cho Lục Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, cậu khuyên kiểu gì thế? Hình như cô ấy tức giận hơn rồi.”
“Tôi liệt kê ra những ưu điểm của cậu đó. Cậu tin tưởng tài văn chương của tôi đi, phải nói là khen như bắn pháo bông, sau đó nói lúc trước cậu còn trẻ không biết theo đuổi con gái như thế nào, chuyện trôi qua đã lâu rồi, bảo cậu ấy đừng truy cứu nữa, thời kỳ truy tố án hình sự còn có hạn nữa kìa, có phải không.”
“Ừ, đúng, cô ấy nghe không vào à?”
Lục Chiêu Chiêu cũng vô cùng ấm ức: “Cậu ấy nói, nếu tôi cảm thấy cậu tốt như vậy, đúng lúc cậu ấy muốn ly hôn với cậu rồi, để hai chúng ta quen nhau.”
Văn Tư Hoàn: “... Cô ấy ghen rồi sao?”
“Cậu nằm mơ đi, nghe trọng điểm đi anh hai. Cậu ấy kiên trì muốn ly hôn với cậu đó.”
Văn Tư Hoàn thở dài, không muốn nghe hai chữ kia.
Trước khi tắt điện thoại, Lục Chiêu Chiêu còn an ủi anh, nếu tuần sau vẫn chưa làm lành, có thể giúp anh khuyên nhủ một lần nữa. Văn Tư Hoàn cảm ơn cô ấy, đoán khả năng thành công cũng rất nhỏ bé.
Khi anh đang nằm trên vô lăng thất vọng, bỗng nhiên trục đường chính có một chiếc xe lái tới, đèn xe chói mắt nên anh quay mặt đi, chờ nó nhanh chóng lướt qua, nhưng không ngờ chiếc xe kia lại dừng lại trước mắt anh.
Là xe Bentley của Văn Gia Xương!
Quả nhiên, tài xế quen thuộc chạy xuống xe nhấn chuông cửa nhà Ninh Hảo.
Phản ứng đầu tiên của Văn Tư Hoàn là: Tiêu rồi! Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!!!
Anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ninh Hảo: [Hảo Hảo, Văn Gia Xương đến rồi, nhưng không phải anh gọi tới! Anh thề không phải anh!]
Văn Tư Hoàn xuống xe, bước về trước.
Vừa hay đụng trúng Văn Gia Xương đang bước xuống xe, phía sau ông ta còn có Lý Lộ Vân.
Văn Gia Xương thấy anh thì nhướn mày: “Con ở bên ngoài làm gì?”