Người chèo thuyền là một lão chài quay nhìn đôi nam nữ nói :
− Đến nơi rồi. Nhưng chỉ sợ hai vị rất khó đi xa thêm nữa.
Quách Thái Linh định nói gì nhưng Khấu Anh Kiệt đưa mắt ra hiệu, trả tiền rồi cùng nàng nhảy lên bờ.
Lão chài vội vàng đẩy thuyền ra chèo đi, sợ dùng dằng ở đây rất dễ chuốc lấy tai bay vạ gió.
Quách Thái Linh nhíu mày nói :
− Sao lại dừng thuyền ở đây mà không chèo thẳng đến Phong Lôi bảo? Theo muội thì chỉ cần đi thêm vài dặm nữa là tới.
Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Nếu cập thẳng vào bảo thì chúng sẽ lập tức phát hiện được ngay. Hơn nữa chúng ta còn muốn điều tra xem việc phòng vệ xung quanh bảo ra sao, đi luồn rừng sẽ phát hiện chính xác hơn và cũng an toàn hơn.
Quách Thái Linh chịu rằng chàng có lý, im lặng không nói.
Gió đêm phơ phất. Vành trăng khuyết ngả về tây.
Đôi tình nhân sánh vai nhau tiến bước, đôi tim đập cùng một nhịp, lòng chứa chan niềm hạnh phúc được sát cánh chiến đấu cho nhau.
Hai người đi được chừng nửa dặm thì gặp một quan ải do Phong Lôi bảo kiến dựng lên.
Ải không hiểm trở nhưng rất khó vượt qua, có một bức tường cao tới hai trượng xây tiếp liền tới vách đá dựng đứng, bên dưới tiếp giáp bờ sông.
Trên ải treo hai ngọn đèn lồng, có vọng lâu. Dưới bến sông dốc đứng có một chiếc thuyền cắm neo đậu.
Muốn đi qua đây, hoặc phải đi thuyền, hoặc vượt qua quan ải, đều không thể lọt qua mắt bọn tuần canh.
Trăm dặm quanh khu vực này, dù không phải người trong giang hồ cũng đều biết đến uy danh của Phong Lôi bảo, không ai dám đắc tội với chúng.
Bởi thế cả khu vực quanh đây giống như là vương quốc của “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh”, chúng muốn cho ai qua thì qua, ngay cả đoạn sông ngang khu vực này thuyền bè muốn thông thương không dễ.
Bởi vì thế không ít tiều phu, thợ săn, ngư phủ sợ tai vạ nên phải bỏ kế sinh nhai hoặc tha phương sang xứ khác.
Sau quan ải này đã tính là trọng địa của Phong Lôi bảo, cấm triệt ngoại nhân không được xuất nhập.
Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh đứng trong một khóm trúc quan sát, nghĩ cách vượt qua quan ải này.
Sau một thời gian trinh sát, Quách Thái Linh biết rõ nếu trực nhập mặt sông tới “Bảo Lũy sảnh” thì chắc chắn bị phát hiện, còn đi vòng sau hậu bảo thì có thể giữ được bí mật hơn, nhưng nhất định phải đi xa hơn và vượt qua nhiều quan ải và trạm canh.
Từ sau ngày Quách Thái Linh và Chu Không Dực đại náo Phong Lôi bảo, việc canh phòng ở đây nghiêm mật hơn trước rất nhiều, cả hai mặt thủy lục, bất luận theo đường nào, muốn tiếp cận Phong Lôi bảo không phải là việc dễ dàng.
Muốn thâm nhập được vào đó, ngoài võ công rất cao cường, cần phải có thêm lòng can đảm và trí óc minh mẫn, tinh tế và linh hoạt.
Nhưng đối với đôi tình lữ này, ngoài có đủ ba yếu tố đó ra lại còn thêm lòng quyết tâm trả thù.
Đặc biệt là Khấu Anh Kiệt, sau hai năm khổ luyện thành công phu cái thế, nay chính là thời gian thử nghiệm bản lĩnh của mình.
Chàng nhảy lên một cây cao nhìn vào trong tường thành, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Quách Thái Linh.
Nàng lập tức thi triển khinh công như làn khói nhảy lên tường thành.
Tuy có khinh công thần diệu nhưng khi nàng vừa đặt chân lên tường thành, không ngờ chạm phải một sợi dây mảnh.
Đó chính là hệ thống báo động được thiết kế rất hiểm ác và tinh vi.
Sợi dây nối với những lá sắt mỏng làm phát ra những tiếng kêu leng keng, cách hàng chục trượng cũng nghe rõ.
Khấu Anh Kiệt đã nhảy qua tường sang bên kia, vội nói :
− Xuống nhanh.
Quách Thái Linh vội vàng làm theo, nhảy xuống bên cạnh chàng.
Vừa lúc đó chợt nghe một tiếng gầm ghê rợn, rồi một bóng đen to lớn giương đôi mắt xanh lè lao bổ tới hai người.
Xem dạng thì đó không phải người mà là dã thú.
Con vật lao tới nhe hai hàm răng trắng nhởn nhằm vào cổ họng Khấu Anh Kiệt.
Quách Thái Linh không biết đó là vật gì, chợt nghe tiếng gió rít lên sau lưng, chắc lại thêm một con khác tấn công.
Hai con vật trước sau lao ra nhằm hai người bổ tới, thế nhanh lực mạnh không sao tưởng tượng nổi.
Nhưng với bản lĩnh của Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh thì khó mà sát thương được họ.
Khi con vật đầu tiên lao tới, Khấu Anh Kiệt đã nhận ra đó là loại chó dữ có nguồn gốc ở Tây Tạng.
Loại chó này thân hình rất lớn, gấp đôi loại chó thường, đầu to, nanh sắc, hung dữ vô cùng.
Thông thường dân du mục huấn luyện loại chó này để chăn đuổi gia súc, chúng dữ đến nỗi nhiều khi hổ báo cũng không dám xâm phạm.
Hơn nữa loại này trong nước bọt có chất độc, khi bị cắn vết thương lập tức sưng tấy lên đau đớn vô cùng, nếu không được cứu chữa kịp thời có thể bị chết.
Khấu Anh Kiệt phát hiện được vật tấn công mình là loại chó độc, không dám khinh thị liền quát bảo Quách Thái Linh :
− Cẩn thận.
Đồng thời chàng cúi thấp xuống, vung chưởng đánh ngược lên.
Con chó bật lên cao tới ba trượng rơi bịch xuống đất, giãy mấy cái rồi nằm im không động cựa.
Cùng lúc ấy con thứ hai lao tới Quách Thái Linh, nhưng nàng né mình tránh được.
Nó vồ hụt nhưng vừa rơi xuống liền quay lại rất nhanh, chồm tới lần nữa nhưng Quách Thái Linh đã kịp thời rút kiếm.
Ánh kiếm lóe lên chém đứt đầu con thú, làm hai nửa bắn ra hai nơi, máu phun ra tung tóe.
Khấu Anh Kiệt giục :
− Đi nhanh thôi.
Nhưng chàng chưa kịp nói xong thì lại thêm hai con chó nữa lao tới.
Loại chó tuy hung dữ nhưng chỉ nhờ vào yếu tố bất ngờ, lúc này hai người đã đề phòng nên dễ đối phó.
Chỉ một chưởng, Khấu Anh Kiệt lại giết thêm một con, Quách Thái Linh dùng kiếm kết liễu con còn lại.
Giải quyết xong bốn con ác khuyển, hai người định đi tiếp thì chợt thấy từ trong xó tối có một ngọn “Khổng Minh đăng” quy tụ ánh sáng thành một luồng chiếu tới họ, đồng thời một giọng nói khàn khàn cất lên :
− Mật khẩu?
Khấu Anh Kiệt phản ứng rất nhanh, biết đối phương còn chưa rõ mình là ta hay địch, liền nói :
− Bằng hữu...
Vừa nói vừa chồm tới ngọn đèn.
Tên giữ đèn vừa nghe đối phương trả lời hơi ngẩn ra một lát thì Khấu Anh Kiệt đã lao tới.
Không kịp trở tay, hắn bị trúng ngay một chưởng bật ngược lại bảy tám thước, chưa giữ được thân trầm ổn thì lại một chưởng nữa đánh tới.
Người chẳng phải là chó dữ, giữa song phương vô cừu vô oán, hơn nữa Khấu Anh Kiệt không phải kẻ lạnh máu giết người nên chàng kịp thời thu lại ba thành công lực.
Mặc dù vậy tên hán tử cũng bị đánh bay xa tới cả trượng, lăn đi mấy vòng mãi hồi lâu còn chưa đứng dậy nổi.
Khấu Anh Kiệt tới điểm vào “Hôn huyệt” làm hắn ngất đi rồi đem giấu vào một bụi cây.
Chợt có tiếng tiêu vang lên, sau đó là hồi thứ hai, thứ ba...
Khấu Anh Kiệt kéo Quách Thái Linh chạy vào một khu rừng trúc, ẩn mình trong khóm trúc rậm.
Vừa lúc ấy một tốp người xách đèn lồng từ phía Phong Lôi bảo đi tới, vừa đi vừa soi đèn tìm kiếm.
Cả thảy có bốn tên, gồm một hán tử bận hồng y, râu lưa thưa, vóc người thấp đậm, lưng đeo kiếm.
Sau lưng hán tử còn hai người bận khinh trang, một người cầm cung tên, người thứ hai sử một đôi lưu tinh chùy.
Riêng tên đi đầu tiên đeo thanh đao to bản, tay xách “Khổng Minh đăng” soi đèn vào những xó tối.
Hán tử có đôi lưu tinh chùy tỏ vẻ ngạc nhiên nói :
− Làm sao không thấy ai cả? Cứ thế này thì nhất định do lão Thôi uống nhiều quá nên bỏ gác.
Tên hán tử thấp lùn đeo kiếm tiếp lời :
− Tổng tọa đã có nghiêm lệnh vào phiên trực không ai được uống rượu. Ai dám không tuân? Đây là trạm cạnh của ai vậy?
Tên sử đôi lưu tinh chùy đáp :
− Đây là tổ mật phục số bảy thuộc khu vực phụ trách của lão Thôi.
Hồng y hán tử thấp lùn dáng chừng là người chỉ huy, ra lệnh :
− Gọi hắn ra đây.
Tên kia “Dạ” một tiếng rút ra một chiếc tiêu thổi hai hồi dài, nhưng chờ một lúc không nghe hồi âm.
Hắn lại thổi hai hồi nữa.
Cũng không có phản ứng.
Hồng y hán tử thấp lùn nhíu mày nói :
− Sao lại thế này? Chẳng lẽ Thôi lão tam say rượu bỏ gác thật.
Tên cầm cung nói :
− Để thuộc hạ đi kiểm tra xem.
Hồng y hán tử gật đầu :
− Phải đấy. Lão Thái đi tìm xem hắn say rượu nằm ở đâu, bất luận sống chết gì cũng lôi cổ hắn tới đây.
Tên cầm cung “Dạ” một tiếng, bỏ đi ngay.
Khấu Anh Kiệt nấp trong bụi cây cách đó chỉ ba bốn trượng, dùng thủ pháp “Truyền âm nhập mật” nói với Quách Thái Linh :
− Muội hãy bám sát tên cầm cung họ Thái. Chúng ta không được để bốn tên này đi thoát khỏi đây.
Quách Thái Linh vốn cũng nghĩ như vậy, nghe nói liền gật đầu, thi triển khinh công “Đạp Tuyết Vô Ngân” nhẹ nhàng chạy lên đón đầu tên hán tử cầm cung.
Hắn vừa đi vừa gọi :
− Lão Thôi. Lão Thôi.
Nhưng trong rừng tối om chẳng nhìn thấy gì.
Tên họ Thái móc ống hỏa cụ đánh lên, đi được mấy bước chợt dừng lại cúi người xuống xem xét vật gì.
Quách Thái Linh đứng trước tên này chỉ vài trượng, nhìn lại xem, chợt thấy ống hỏa tập trong tay tên họ Thái soi vào hai con chó chết.
Tên này thất kinh biến sắc, định kêu lên thì chợt “Ối” lên một tiếng khuỵu người xuống.
Đó là do Quách Thái Linh dùng ám khí độc môn “Ngân đầu tiểu nỏ” bắn trúng yết hầu của hắn.
Nàng hạ sát xong địch thủ ngẩng lên nhìn xung quanh, hình như không ai nhận ra vừa xảy ra biến cố bất thường, liền đem tên họ Thái giấu vào trong bụi cây.
Vừa xong việc chợt nghe tiếng bước chân chạy tới.
Ba người còn lại trong nhóm bốn tên vừa rồi xách đèn chạy tới.
Vì bất ngờ nên Quách Thái Linh không tránh kịp bị chúng chiếu đèn trông thấy.
Tên hồng y hán tử thấp lùn đeo kiếm danh hiệu là “Oải Thái Tuế” Thượng Khôi, Đà chủ của đệ tam đà tuần bảo trong Tổng đàn “Vũ Nội nhị thập tứ lệnh”, đêm nay là phiên hắn đốc tuần.
Phát hiện thấy Quách Thái Linh, “Oải Thái Tuế” Thượng Khôi bị bất ngờ ngẩn ra chốc lát rồi quát lên :
− Mau bắt lấy.
Lời hắn chưa dứt thì chợt thấy một ánh ngân quang từ Quách Thái Linh bay tới như ánh chớp.
Thượng Khôi tránh khỏi bị mũi ngân tiễn cắm trúng yết hầu, nhưng không tránh được chỗ khác.
Chỉ nghe “Phập” một tiếng, mũi tên cắm ngay vào cằm với bộ râu lưa thưa của “Oải Thái Tuế” Thượng Khôi.
Tên đeo lưu tinh chùy thấy vậy liền rút đôi chùy ra lao tới, nhưng chưa kịp xuất thủ thì đứng sững lại buông rơi đôi chùy, miệng há hốc nhưng không kêu lên được tiếng nào, ngã sấp mặt xuống.
Tên cầm đèn còn chưa kịp hiểu nguyên do thì một nhân ảnh đã lướt tới bên cạnh, một chưởng đánh ra trúng ngay “Thận Du huyệt” làm hắn rú lên một tiếng, tuyệt khí đương trường. Cây đèn bắn xa mấy trượng tắt ngấm.
Người vừa xuất thủ chính là Khấu Anh Kiệt.
“Oải Thái Tuế” Thượng Khôi đã bị thương, tuy không đến nỗi mất mạng nhưng mặt đau nhói.
Thấy liên tiếp hai tên thuộc hạ bị giết, hắn chưa kịp phản ứng thì bị Quách Thái Linh lướt tới nhằm ngực đánh ra một chưởng làm cả người hắn bay xa mấy thước va vào một gốc cây bật ngược lại, không bò dậy nổi.
Quách Thái Linh lướt tới giẫm chân lên ngực hắn.
“Oải Thái Tuế” biết gặp phải sát tinh, mặt biến sắc, cất tiếng van xin :
− Xin nữ hiệp... đừng giết...
Quách Thái Linh “Hừ” một tiếng quay sang nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Nên xử trí hắn thế nào?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Đừng giết hắn. Ta muốn hỏi mấy câu.
Nói xong bước tới kéo xốc tên Đà chủ lên nhưng hắn chưa đứng được quỵ xuống.
Đèn đã tắt, nhưng nhờ có ánh trăng non nên không tối lắm, Thượng Khôi đủ nhận ra đối phương là một đôi nam thanh nữ tú, phong độ phi phàm.
Tính mạng bị đe dọa, thuộc hạ không còn một ai, hắn không dám nghĩ đến chuyện phản kháng, sẵn sàng làm theo lệnh.
Khấu Anh Kiệt chiếu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn nói :
− Ta có mấy câu cần hỏi ngươi. Hãy trả lời cho thật, ta có thể tha mạng cho.
Chỉ cần ngươi có nửa lời dối trá, ta sẽ giết lập tức.
Tên Đà chủ run giọng đáp :
− Xin... cứ hỏi... Tại hạ biết gì... xin nói thật.
Khấu Anh Kiệt bắt đầu hỏi :
− Ngươi tên gì? Có thân phận thế nào trong Phong Lôi bảo?
− Tại hạ họ Thượng tên Khôi, Đà chủ đệ tam đà tuần bảo. Hôm nay tới phiên tổng tuần.
Khấu Anh Kiệt gật đầu ra vẻ tin tưởng, hỏi tiếp :
− Thiết Hải Đường có trong Phong Lôi bảo không?
− Tổng lệnh chủ ư? Có có...
− Ngoài hắn ra còn ai nữa?
− Còn có... rất nhiều người.
Khấu Anh Kiệt nghiêm giọng :
− Hãy trả lời đầy đủ.
“Oải Thái Tuế” Thượng Khôi phát run, vội nói :
− Dạ có... vị quý khách là... Lê Thiết Hoằng Lê lão sư phụ...
Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi :
− Có phải tên người Miêu Cương vừa bị nội thương mấy ngày trước không?
Thượng Khôi gật đầu :
− Chính là vị đó. Sao... cô nương biết...
Khấu Anh Kiệt nghiêm giọng :
− Đó không phải việc của ngươi. Hãy trả lời những câu hỏi của ta. Lê Thiết Hoằng hiện trú ở đâu?
Thượng Khôi sợ hãi đáp :
− Dạ ở... dãy phòng khách trong nam viện.
− Còn ai nữa?
− Còn có một vị quý khách vừa đến hôm nay. Tổng lệnh chủ đang tổ chức đại yến chiêu đãi.
− Quý khách đó là ai?
Thượng Khôi lắc đầu đáp :
− Tại hạ không biết.
Khấu Anh Kiệt đe dọa :
− Ngươi không biết thật ư?
Thượng Khôi tỏ ra thành khẩn :
− Dạ... không biết thật. Người đó rất bí mật, đến bằng xe kiệu bịt kín, đi thẳng vào dãy nhà khách, không hề lộ diện gặp ai. Tổng lệnh chủ cũng không thông báo.
Quách Thái Linh chen lời hỏi :
− Thẩm Ngạo Sương có trong bảo không?
− Không có. Phu nhân có việc rời khỏi bảo hôm trước, nay vẫn chưa về.
− Mụ ta đi đâu?
− Cái đó... tôi không biết.
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Thôi được. Ngươi hãy đứng dậy mà trả lời.
Thượng Khôi khó nhọc đứng lên, tuy đầu gối còn run nhưng vẫn đứng được.
Khấu Anh Kiệt hỏi tiếp :
− Từ đây tới Phong Lôi bảo còn bao xa?
− Không xa. Chỉ hơn một dặm nữa là tới.
Quách Thái Linh hỏi :
− Dọc đường còn mấy trạm canh nữa?
Thượng Khôi nghĩ ngợi một lúc mới trả lời :
− Cả thảy có... mười hai trạm canh công khai và ba mươi hai trạm bí mật.
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Rất tốt. Bây giờ phiền ngươi dẫn đường đưa giúp chúng ta đến Phong Lôi bảo.
Thượng Khôi chấp thuận ngay :
− Xin vâng.
Khấu Anh Kiệt nghiêm giọng nói :
− Việc này ngươi đừng tưởng dễ dàng. Ta muốn ngươi làm thế nào mà đưa chúng ta đi nhưng không để bất cứ trạm cảnh giới nào phát hiện. Chỉ cần dọc đường gặp bất cứ trở ngại nào, chúng ta sẽ giết ngươi ngay. Hiểu chưa?
Thượng Khôi tái mặt đi, nhưng đành gật đầu :
− Dạ hiểu...
− Vậy chúng ta đi.
Thượng Khôi vừa nghe Khấu Anh Kiệt bảo mình dẫn đường, bụng mừng rơn, định bụng dẫn đối phương vào trạm phục kích rồi tìm cơ hội tẩu thoát nhưng không ngờ Khấu Anh Kiệt đọc được tâm ý hắn.
Bây giờ thì còn biết làm thế nào được nữa?
Hắn đang do dự thì chợt cảm thấy kiếm khí lạnh toát sau lưng.
Quách Thái Linh đã chỉ kiếm vào hậu tâm hắn.
Tuy võ công hắn không kém, cũng học được kiếm pháp thượng thừa nhưng trong trường hợp bị hai cao thủ khống chế, hắn biết rằng chỉ cần phản kháng hay xảy ra chuyện bất thường tất sẽ bị giết ngay.
Nghĩ thế, hắn chỉ đành buông tiếng thở dài rồi quay người bước đi.
Bỗng Khấu Anh Kiệt gọi giật lại :
− Khoan đã.
Thượng Khôi dừng bước hỏi :
− Các hạ còn gì nữa?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Ta nghe có tiếng bước chân cách đây chừng ba mươi trượng. Ngươi hãy lấy tiêu thổi hiệu lệnh bình thường để chúng quay lại, được chứ?
Thượng Khôi chú ý lắng nghe nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, ngạc nhiên tự hỏi :
− Sao mình không nghe gì cả?
Nhưng lát sau quả có tiếng bước chân.
Thượng Khôi chợt thấy rúng động cả người, bụng bảo dạ :
− “Không ngờ tiểu tử này võ công lợi hại như thế, thật hơn ta nhiều”.