• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn lão hòa thượng ở Phất Tháp Tự về xong, Khấu Anh Kiệt cảm thấy trong lòng yên tâm hơn.

Không biết lão hòa thượng dùng loại hương liệu và thảo vật gì tẩm vào tử thi, còn nói đó là thuốc phòng thối rữa. Sau đó là dùng vải trắng, khâm liệm lại, ngồi trước quan tài đọc mấy bài kinh.

Trước khi về tự, lão cam đoan với Khấu Anh Kiệt rằng có thể giữ thi thể ba tháng không thối rữa.

Khấu Anh Kiệt cúng mười lạng bạc, hết lòng tạ ơn rồi cung kính tiễn lão hòa thượng ra tận cửa khách điếm.

Nghỉ tại “Trường Hưng Khách Điếm” một ngày, chàng dự định sáng mai tiếp tục hành trình, như vậy là đã bước sang ngày thứ năm.

Phải chờ đến “Bạch Mã Sơn Trang”, đưa thi thể Quách Bạch Vân và di vật trao lại cho Quách Thái Linh và hai đệ tử của ông ta, lúc đó Khấu Anh Kiệt mới tính là làm xong nhiệm vụ. Còn việc sau này đi hay ở thì sẽ tính sau, tùy thuộc vào thái độ của ba người, nhất là Quách Thái Linh.

Hiện tại cứ tiến hành theo từng bước đã.

Ngồi đăm đăm nhìn cỗ quan tài, chàng nhớ lại thời gian ngắn ngủi sống với ân sư, nhớ lại từng lời dạy bảo và tấm lòng chí tình của lão nhân gia đối với mình mà lòng thổn thức không nguôi.

Chỉ mới qua năm ngày mà trông chàng hốc hác tiều tụy hẳn đi.

Đang trầm tư, chợt có tiếng gõ cửa.

Khấu Anh Kiệt tỏ vẻ khó chịu hỏi:

– Ai đấy?

– Khấu gia, xin mở cửa. Tiểu nhân đây!

Khấu Anh Kiệt nhận ra giọng Cái Tam.

Chàng bước ra mở cửa, thấy sau lưng Cái Tam còn có Chu Giang, chàng bực bội nghĩ thầm:

– Tại sao hắn còn đến quấy rầy mãi thế?

Chàng định đóng cửa thì Cái Tam chợt chạy tới giữ lấy cánh cửa, khẩn khoản nói:

– Xin Khấu gia khoan đóng cửa vội! Có người muốn gặp ngài!

Nói xong cúi rạp người thật thấp hành lễ.

Khấu Anh Kiệt xẵng giọng:

– Tại hạ đã nói là không bán, vì sao...

Chu Giang ngắt lời, cười nhã nhặn nói:

– Bán hay không là việc của Khấu gia. Nhưng đích thân người nhờ huynh đệ mua đã tới đây, chờ Khấu gia trước viện. Có gì xin Khấu gia nói với vị đó một tiếng để huynh đệ khỏi khó xử...

Khấu Anh Kiệt đáp:

– Chu huynh cứ đến bảo ông ta rằng tại hạ không muốn tiếp khách! Cho dù vị đó trả bao nhiêu, tại hạ cũng không bán đâu!

Nói xong lại chực đóng cửa.

Chu Giang cố sức giữ lại nói:

– Khấu gia chỉ nói vài câu để đuổi tôi đi cũng được, nhưng tôi biết làm thế nào để giải thích với người mua đây? Cắn rơm cắn cỏ lạy Khấu gia, xin hãy đi gặp cô ấy nói vài lời!

Khấu Anh Kiệt muốn cho hắn một chưởng, nhưng nghe nói thế cũng mủi lòng, đành thở dài đáp:

– Thôi được! Dẫn ta đi!

Cái Tam vội vàng khóa cửa lại.

Cái Tam khúm núm nói:

– Mời Khấu gia!

Khấu Anh Kiệt theo Chu Giang và Cái Tam xuyên qua hậu viện, theo hành lang dẫn tới khu cư phòng ở tiền viện thoáng đãng và rộng rãi hơn phía sau nhiều.

Tiền viện có rất đông người tập trung lố nhố, mắt lấm lét rỉ tai nhau thầm thì như chuẩn bị đón tiếp một vị đại nhân nào.

“Hỏa Nhãn” Chu Giang đi trước, vừa rẽ đám đông vừa nói oang oang:

– Tránh ra! Tránh ra! Chủ ngựa đến!

Hai tiếng “chủ ngựa” có uy lực giống như “Tổng đốc đại nhân” làm cho đám đông dồn lại dẹp thành lối đi cho ba người.

Hàng chục ánh mắt đổ dồn vào Khấu Anh Kiệt.

Chàng chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.

Nhưng chẳng bao lâu đã có lời giải đáp, khi thấy con “Hắc Thủy Tiên” bị nhốt trong tàu ngựa mới được dựng lên ngay giữa tiền viện.

Như vậy là người ta bị con thần mã hấp dẫn, đương nhiên niềm vinh quang trước hết là vị chủ nhân của nó.

Ngựa không ở trong chuồng mà đem nhốt ở đây, đó là điều làm cho Khấu Anh Kiệt không hài lòng.

Thực tình nó được chăm sóc rất tốt, rửa ráy sạch sẽ, lại có hàng rào bao quanh không cho người đến gần, lại còn có ai đó mang vào cổ nó một băng vải hồng rất đẹp!

Quả đúng là thượng đẳng mã vương!

Nhưng “Hắc Thủy Tiên” không quen với cảnh tưởng này, chạy lồng lên, miệng thở phì phì.

Thấy chủ nhân tới, nó dựng hai chân trước mừng rỡ hí vang.

Khấu Anh Kiệt tâm tính không vui, chẳng những không lấy đó làm tự hào mà mặt lại sa sầm xuống, chộp ngực áo Chu Giang hỏi:

– Tên họ Chu kia! Thế này là thế nào?

Trong cơn giận dữ, tay chàng chộp vào da thịt hắn đau nhói.

Chu Giang sợ hãi kêu lên:

– Ui chao! Đau quá! Khấu gia buông ra đi! Tôi... chết mất! Việc này... không liên quan gì đến... hạ nhân cả...

Khấu Anh Kiệt cười lạnh nói:

– Ta đã ba lần nói với người rằng không bán, vì sao cứ quấy rầy mãi, nay lại gây sự trêu ta? Có phải ngươi cậy thế người bản địa bức hiếp khách từ xa tới không?

Giận hết khôn, hỏa khí đã bốc lên đầu, Khấu Anh Kiệt nói xong tay phải giật một cái rồi tung ngược lên.

Thân ảnh Chu Giang bị bắn cao lên không tới hai trượng!

Mặt hắn tái mét lại không còn một chút huyết sắc, miệng gào lên như lợn bị chọc tiết:

– Ôi ôi! Rơi chết tôi rồi! Rơi chết tôi rồi! Ai cứu...

Quả thật với cú rơi từ độ cao như vậy, dù không chết chăng nữa thì tên lái ngựa cũng phải nằm liệt giường mấy tháng!

Chúng nhân đứng vây quanh cũng bật lên tiếng la kinh hãi.

Có lẽ số Chu Giang chưa chết, vì trong lúc rơi xuống, chợt có một nhân ảnh từ một gian phòng gần đó nhảy vút ra cửa sổ, thân ảnh như cánh én bay thẳng tới đỡ lấy tên lái ngựa trong khi hắn sắp ngã giập lưng xuống đất!

Mấy chục người đứng ở hiện trường, kể cả Khấu Anh Kiệt không kịp nhìn rõ người đó là ai thì y đã thi triển một chiêu “Phiếu Lạc Kinh Hồng” đảo mình đáp nhẹ xuống đất không làm bay một hạt bụi!

Thân pháp thật ảo diệu tuyệt luân!

Chu Giang đã sắp chết giấc đi, bấy giờ mới biết mình đã được cứu sống, buông tiếng thở phào nhẹ hẳn người ra!

Chúng nhân cùng ồ lên thán phục.

Mọi người nhìn lại, hóa ra đó là một vị cô nương!

Hơn nữa còn là cô nương rất đẹp, làn thu thủy nét xuân sơn, tóc mây da tuyết, mày liễu môi đào, xứng là trang giai nhân tuyệt sắc!

Diễm lệ như thế, nhưng vẻ mặt cô nương đó lại rất lạnh lùng.

Sau tiếng hò reo tán thưởng, đám đông bỗng lặng hẳn đi, không nghe một âm thanh.

Mọi người đều ngưng mục nhìn cô nương vừa xuất hiện, ánh mắt bộc lộ cả nỗi khâm phục lẫn lòng ngưỡng mộ, hình như còn có cả sợ hãi nữa...

Thiếu nữ để Chu Giang đứng xuống đất rồi chậm rãi đi về phía Khấu Anh Kiệt.

Tên lái ngựa chừng như thấy có người bảo vệ mình nên can đảm lên một chút, rụt rè bước theo thiếu nữ.

Cũng như những người khác, Khấu Anh Kiệt sững người nhìn giai nhân, bắt gặp ánh mắt cô ta cũng nhìn mình, chàng đành nhìn sang chỗ khác.

Trong đám đông có ai đó thốt lên:

– “Ngọc Quan Âm”!

Tiếng xì xầm lại nổi lên.

Một người tiến lại gần thiếu nữ chắp tay cung kính vái chào.

Khấu Anh Kiệt nhận ra đó là lão chưởng quầy, quản lý “Trường Hưng Khách Điếm”.

Chỉ thấy thiếu nữ nói nhỏ với lão chưởng quầy mấy câu, sau đó lão ta hướng sang chúng nhân nói:

– Xin khách quan hãy trở về phòng mình đi! Ngọc tiểu thư có một chút việc muốn bàn với vị Khấu gia này, đông người không tiện. Cảm phiền chư vị khách quan...

Có sự can thiệp của lão quản lý, đám đông bắt đầu giải tán, nhưng ai cũng tỏ ra miễn cưỡng.

Phần đông đoán ra việc liên quan đến con tuấn mã, nhưng một số lại hy vọng rằng do hành động hơi quá khích của Khấu Anh Kiệt vừa rồi sẽ xảy ra một cuộc tranh chấp, như thế sẽ đáng xem hơn.

Tuy nhiên với uy lực của “Ngọc Quan Âm”, ai dám nấn ná ở lại?

Lát sau giữa viện chỉ còn lại mấy người là Khấu Anh Kiệt, “Hỏa Nhãn” Chu Giang, Cái Tam, Lưu chưởng quầy, “Ngọc Quan Âm” và tên gia nhân của cô ta là Mao Thất, tay bưng một cái tráp nhỏ bằng gỗ đàn hương.

Khấu Anh Kiệt nhìn sang “Ngọc Quan Âm” với cái nhìn không được tự nhiên, trong đó có chút hiếu kỳ, hiểu rằng nhân vật này không đơn giản.

Chàng chợt có cảm giác rằng thiếu nữ này trông quen quen như đã từng gặp ở đâu nhưng không sao nhớ ra được, ngạc nhiên thầm hỏi:

– Trong đời mình gặp gỡ nữ nhân không nhiều, lại càng ít tiếp xúc với người đẹp như thế, làm sao mà không nhớ ra được chứ? Có lẽ mình trông lầm...

“Ngọc Quan Âm” tiến lên một bước, lạnh lùng hỏi:

– Ngươi họ Khấu?

Khấu Anh Kiệt cũng trả lời trống không như thế:

– Không sai!

“Ngọc Quan Âm” “Hừ” một tiếng nói:

– Ta biết ngươi có biết chút ít võ công, nhưng chỉ với chừng đó...

Cô ta không nói hết câu, tới đó dừng lại, “Hừ” một tiếng nữa.

Đương nhiên Khấu Anh Kiệt quá hiểu đó là biểu hiện gì.

Nhưng chàng còn chưa phản ứng thì “Ngọc Quan Âm” đã nhìn sang “Hỏa Nhãn” Chu Giang nói:

– Chu Giang! Hãy nói cho hắn biết mục đích của ta!

Chu Giang bước lên đứng cách Khấu Anh Kiệt năm bước, chừng như còn sợ xảy ra sự cố như vừa rồi, chắp tay nói:

– Khấu gia! Ngọc tiểu thư muốn mua con ngựa của ngài. Nay có tiểu thư ở đây, ngài hãy ra giá đi!

Khấu Anh Kiệt càng lúc càng thấy ác cảm với Chu Giang, cũng không có thiện cảm gì với thiếu nữ tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng và kiêu ngạo kia, trong lòng càng bực bội!

Nhưng nghĩ rằng mình đang ở xứ người lại đang có tang nên tránh xung đột từng nào là đỡ phiền phức từng đó.

Nghĩ thế chàng nuốt cơn giận vào.

Nghe Chu Giang hỏi xong liền đáp:

– Con ngựa đó tại hạ phải bỏ rất nhiều công sức mới bắt và thuần phục được, nên không có ý bán đi! Xin Chu gia nói lại giùm với tiểu thư!

Hai người đứng cách nhau chỉ tám chín thước, nói ra câu nào đối phương cung nghe rõ, thế mà làm điệu khách sáo thông qua người thứ ba, quả là khách sáo đến khôi hài!

Khấu Anh Kiệt nói xong quay người đi về phía con ngựa Hắc Thủy Tiên!

Ngọc Quan Âm chợt quát lên:

– Khoan đã!

Khấu Anh Kiệt dừng bước quay người:

– Tiểu thư còn việc gì nữa?

Ngọc Quan Âm lạnh giọng:

– Rốt cuộc người đòi bao nhiêu tiền? Cứ nêu giá đi!

Khấu Anh Kiệt tỏ vẻ khó chịu:

– Nếu cô nương còn chưa nghe rõ thì tại hạ xin nhắc lại lần nữa, tôi không bán con ngựa này!

Ngọc Quan Âm vẫn kiên trì:

– Ta trả người hai vạn lạng, được không?

Khấu Anh Kiệt cười nói:

– Ngọc tiểu thư, xin lỗi...

Ngọc Quan Âm ngắt lời:

– Ngươi đừng nói nữa!

Rồi quay sang hỏi Mao Thất:

– Ngươi mang theo vật ta dặn chứ?

Mao Thất đưa trát lên nói:

– Dạ có!

Ngọc Quan Âm ra lệnh:

– Mở ra!

Mao Thất dạ một tiếng, mở tráp ra.

Trừ Khấu Anh Kiệt, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều dán mắt nhìn vào cái tráp!

Ngoài ra, có rất nhiều khách trọ tuy giải tán nhưng có người còn đứng túm tụm cách một quãng theo dõi, có người tuy về phòng nhưng vẫn nhìn ra cửa sổ, đều cố nhìn xem trong tráp đựng vật gì.

Nhưng ở xa chỉ thấy ánh hào quang phát ra từ trong tráp mà không thấy rõ vật gì cả!

Riêng bọn Chu Giang, Lưu chưởng quầy thì thấy rõ, mắt mở tròn xoe vì kinh ngạc.

Trong tráp đựng đầy đồ tế nhuyễn, toàn thứ đắt tiền, đủ loại châu ngọc, nhìn mà hoa cả mắt!

Chu Giang và Lưu chưởng quầy đã từng thấy nhiều thứ của cải, vàng bạc thu vào không ít, tính là phú hộ ở Tần Châu nhưng chưa từng thấy nhiều tài sản đắt tiền đến thế.

Tính sơ sơ, chừng này ít nhất cũng có giá tới cả mấy chục vạn lạng, cả đời hai người tích cóp cũng không bằng nổi một phần nhỏ trong số đó!

Ngọc Quan Âm đến gần trong tráp lấy ra một chuỗi minh châu, viên nào viên nấy to bằng mắt rồng, cười nói giọng đã dịu đi:

– Lần này ta tới đây, ta không mang theo nhiều tiền. Chuỗi minh châu này có giá trị ít ra là mười vạn lạng, người cứ tạm thời giữ lấy. Bất cứ lúc nào cũng có thể đến Bảo dương ngân lâu ở Cao Lan hoặc Cam Châu đổi nó lấy mười van lạng bằng bạc hoặc ngân phiếu tùy thích. Ta sẽ dặn trước việc này!

Hai mắt Lưu chưởng quầy nhìn dán vào chuỗi hạt, tròng mắt như muốn lồi ra, còn Hỏa nhãn Chu Giang thì há hốc mồm miệng, đôi mắt càng đỏ thêm!

Ai cũng biết rằng phụ thân của Ngọc Quan Âm là Kim đại vương có hai mỏ vàng hàng năm thu lợi hàng trăm vạn lạng, ngoài ra hai vị sư huynh làm ăn lớn, có tới năm sáu ngân hàng ở Cam Kinh, việc đổi lấy mười vạn lạng bạc chỉ là chuyện nhỏ!

Chỉ là việc bỏ ra mười vạn lạng để mua một con ngựa thì tự cổ chí kim chưa ai từng nghe thấy bao giờ.

Ngọc Quan Âm vung chuỗi hạt nói:

– Cầm lấy!

Chỉ thấy chuỗi minh châu biến thành một luồng sáng trắng bay tới trước mặt Khấu Anh Kiệt.

Chàng đưa tay tiếp lấy.

Ngọc Quan Âm nhìn sang Hỏa nhãn Chu Giang bảo:

– Dắt ngựa ra! Chúng ta về thôi!

Chu Giang dạ một tiếng đi về phía Hắc Thủy Tiên!

Khấu Anh Kiệt chợt nói:

– Khoan đã!

Nói xong bước lại gần Ngọc Quan Âm!

Cô ta nhíu mày hỏi:

– Còn gì nữa? Người vẫn chê ít sao?

Khấu Anh Kiệt chắp tay nói:

– Cô nương nặng lời! Tại hạ là kẻ nghèo hèn đâu dám nhận số tiền lớn như vậy? Hơn nữa con ngựa này rất khó trị, nó chỉ nghe theo một mình tại hạ thôi, chỉ sợ nó chưa thuần phục cô nương. Xin thứ lỗi cho tại hạ đành hoàn lại số bảo vật này!

Nói xong hai tay dâng trả chuỗi hạt châu – Người...

Ngọc Quan Âm trố mắt nhìn đối phương, chỉ thốt ra được một tiếng.

Mao Thất đứng cạnh không nén được quát lên:

– Tên họ Khấu kia! Người thật là không biết tốt xấu gì cả! Tiểu thư của chúng ta nể người nên phải...

Ngọc Quan Âm chặn lời hắn:

– Người đừng chõ miệng vào!

Dứt lời tung mình phi thân qua hàng rào tàu ngựa lướt tới bên con Hắc Thủy Tiên còn quay lại nhìn Khấu Anh Kiệt nhếch mép cười nhạt như muốn nói:

– Người bảo ta khó thuần phục được con súc sinh này thì hãy cứ mở to mắt mà xem đây!

Đã từng thuần dưỡng rất nhiều con ngựa bất kham, đương nhiên cô ta tự tin rằng lần này cũng không ngoại lệ!

Nào ngờ khi mới nhảy lên thì Hắc Thủy Tiên bỗng tung hai chân trước hý vang, đồng thời nhảy dựng lên, hai chân sau đá liên hồi!

Ngọc Quan Âm chưa kịp ngồi vững bị hất khỏi yên, thân ảnh tung lên cao tới hai trượng rơi xuống trước đầu ngựa.

Mọi người thấy vậy thất kinh cùng ồ lên một tiếng.

Nhưng Ngọc Quan Âm võ công cao cường, chỉ đảo người đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức.

Khấu Anh Kiệt nhảy tới cầm lấy dây cương, vỗ vào bờm Hắc Thủy Tiên mấy cái, mới làm giảm đi cơn cuồng nộ của con vật bất kham đó.

Ngọc Quan Âm đưa mắt liếc xéo Khấu Anh Kiệt rồi hậm hực nhảy ra khỏi tàu, đi thẳng về phía cửa điếm.

Mao Thất lật đật chạy theo gọi:

– Tiểu thư...

Hỏa nhãn Chu Giang lấm lét nhìn quanh rồi cũng chạy đi.

Giữa tiền viện phút chốc vắng hoe, chỉ còn lại hai người là Khấu Anh Kiệt và Lưu chưởng quầy.

Lão nói giọng trách móc:

– Vị Khấu gia này, Ngọc tiểu thư đã ưu ái xuất ra nhiều tiên như thế để mua con ngựa đó, sao lại...

Lão bỏ dở câu nói, lắc lắc đầu đầy vẻ tiếc rẻ.

Khấu Anh Kiệt đáp:

– Lão phản còn chưa biết, con ngựa này ngoài tôi ra người khác không ai cưỡi được đâu!

Lưu chưởng quầy tỏ vẻ thành thạo:

– Sao tôi không biết ngựa chứ? Tính nó hơi hoang dã một chút thôi! Ngọc tiểu thư lại rất thích cưỡi những con hoang dã như thế! Trong nhà vị đó thuần dưỡng rất nhiều ngực, có lý nào lại còn sợ một con ngựa hoang?

Khấu Anh Kiệt không đáp.

Lưu chưởng quầy lại lắc đầu nói thêm:

– Cô ấy bỏ đi vì không thèm quan hệ với hạng người như người mà thôi!

Khấu Anh Kiệt thấy mếch lòng nhưng cố nhịn!

Lưu chưởng quầy vẫn cứ lải nhải:

– Ui chao! Mười vạn lạng bạc đâu phải là ít? Hãy nghĩ xem từng ấy có thể mua được bao nhiêu cửu cửu bát nhất bát cửu thất nhị thất cửu lục tam...

Lão đọc cửu chương lẩm nhẩm một lúc rồi chừng như không đếm xuể nói đại:

– Từng ấy mua được cả mấy ngàn căn hộ chứ có phải chơi đâu! Ngay cả Trường Hưng khách điếm này có bán tất tần tật đến từng đôi đũa cũng chỉ được một hai vạn. Trời đất! Có bấy nhiêu tiền thì ăn tiêu cả đời cũng không hết!

Khấu Anh Kiệt chỉ cười mà không nói gì.

Lưu chưởng quầy tiếp:

– Con ngựa này ta xem Khấu gia nên đưa về phòng mà buộc giữ lấy thì hơn.

Để ở đây lỡ bị người ta dắt mất thì bán cả gia sản này cũng không đền nổi!

Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm:

– Lão này làm như Ngọc Quan Âm không mua được thì chính lão ta cũng có tội hay sao?

Mặc dù thế, trong lòng chàng cũng có phần ân hận, thông cảm cho nỗi thèm muốn của thiếu nữ kia...

Chàng nhớ lại lần đầu tiên sau khi bắt được Hắc Thủy Tiên gặp Quách lão nhân ở sa mạc, ông cũng có hành động tương tự thế này, dùng cả tráp vàng ròng để mua nó.

Không hiểu vì sao bây giờ chàng lại liên hệ Ngọc Quan Âm với Quách Bạch Vân!

o O o Trở về phòng, Khấu Anh Kiệt cứ nghĩ mãi về cuộc mua bán vừa rồi, nhất là hình ảnh Ngọc Quan Âm cứ hiện ra trong tâm tưởng chàng!

Chưa bao giờ một thiếu nữ chỉ mới gặp lần đầu đã để lại ấn tượng trong đầu chàng nhiều đến thế.

Ngọc Quan Âm, cái tên ấy quả là có ấn tượng.

Nhưng có đúng họ cô ta là Ngọc hay không?

Không thể phủ nhận rằng Ngọc Quan Âm là thiếu nữ rất đặc biệt, không phải bình thường, xinh đẹp nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo và võ công rất cao cường.

Mặc dù chưa động thủ nhưng Khấu Anh Kiệt tin rằng cô ta là một cao thủ kiệt xuất võ công cao hơn mình rất nhiều.

Đột nhiên chàng liên tưởng đến Thiết Tiểu Vi, ái nữ của Tổng lệnh chủ Vũ Nội Thập nhị lệnh và ái thiếp của hắn là Thẩm Tố Sương đều có võ công cao cường.

Nghĩ tới đó, trong lòng chàng chợt bùng lên quyết tâm là trong thời gian tới, những lúc rảnh rỗi sẽ chú tâm nghiên cứu và tập luyện võ học Ngư long bách biến trong tấm lụa của sư phụ để lại và mười một chữ khẩu quyết của võ học Quách gia!

Ngay tối hôm đó, Khấu Anh Kiệt bắt đầu nghiên cứu.

Mở tấm lụa ra, càng nghiền ngẫm, càng thêm hứng thú, khám phá ra đó là một loại khinh công vô cùng huyền ảo.

Bất giác đã hết canh hai.

Khấu Anh Kiệt cất tấm lục định đi ngủ thì chợt nghe có tiếng ngâm nga từ phòng bên vẳng tới.

Đời như giấc mộng Nước chảy chân cầu Ngày chỉ thoáng chốc Tìm lại được đâu?

Ngày buồn dằng dặc Với ngàn lo âu Đành dùng chén rượu Chuốc vơi nỗi sầu Lời ca và giọng ngâm thật não nề, lại vào lúc đêm khuya thanh vắng, khiến ai cũng phải động nỗi u hoài.

Khấu Anh Kiệt lắng tai nghe, chợt nghĩ về thân thế mình, bất giác đôi dòng lệ châu lã chã tuôn rơi!

Vốn là quý tử trong một thế gia ở Giang Nam nhưng từ nhỏ phụ thân đột ngột quy tiên, mẫu thân cải giá theo người khác.

Vì không ở nổi với dượng ghẻ nên Khấu Anh Kiệt bỏ nhà ra đi, thôi nghiệp văn chương chuyển sang học võ.

Lúc đầu chàng nhập vào làm đệ tử của Chung tiên sinh ở Hành Dịch môn, nhưng chỉ được hai năm ông cũng qua đời, một lần nữa chàng lại phiêu bạt tới Mã gia luyện đao pháp.

May rằng chàng được cả hai vị sư phụ ưu ái, nhưng có lẽ số chàng lận đận nên chẳng được bao lâu, cả hai đều lần lượt lìa đời.

Bây giờ giọng ngâm như lưỡi đao cứa sâu vào trái tim chàng làm sống lại thân thế bi thương.

Rồi giọng ngâm cũng tắt.

Khấu Anh Kiệt đăm đăm nhìn vào màn đêm, dĩ vãng đau buồn hiện lên, vừa sống đông, vừa nhạt nhòa trước mắt.

Cuối cùng chàng trở về thực tại, cũng chẳng ngọt ngào gì với cỗ quan tài và thi thể ân sư mới gần gụi chưa được bao lâu đã phải ly biệt.

Đúng là Đời như giấc mộng!

Không biết qua bao lâu, chàng mới trấn tĩnh lại tự nhủ:

– Đi ngủ thôi!

Khi cởi y phục bất chợt chàng sờ phải chiếc bình ngọc trong có tượng Quách Thái Linh mà chàng nhặt được trên sa mạc, sau đó Quách Bạch Vân tặng lại cho chàng!

Không hiểu vì sao Khấu Anh Kiệt lấy ra ghé vào đèn xem!

Đột nhiên chàng giật mình chấn động!

Rõ ràng người trong bức tượng giống hệt Ngọc Quan Âm không sai một li!

Khấu Anh Kiệt cho rằng mình hoang tưởng, dụi mắt nhìn kỹ lại mấy lần.

Không sai! Từ đôi mắt, sống mũi, đặc biệt là nét môi tương thắm nhưng kiêu sa, không sao lẫn lộn được!

Như vậy là pho tượng và Ngọc Quan Âm chỉ là một, hay nói cách khác, bức tượng tạc Ngọc Quan Âm!

Khấu Anh Kiệt thốt lên:

– Có lẽ nào lại như thế được? Nhưng Ngọc tiểu thư họ Ngọc kia mà? Còn pho tượng lại tạc hình Quách Thái Linh!

Chàng tự nhủ:

– Đây là việc cực kỳ hệ trọng. Nhất định mình phải tra rõ!

Nghĩ là làm, chàng vội mặc y phục vào rồi vội vã bước ra khỏi phòng.

Xung quanh không một âm thanh, đèn đuốc đã tắt hết, hiển nhiên mọi người đều chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Khấu Anh Kiệt không nao nhúng, cứ đi thẳng tới tiền viện!

Phòng lão chưởng quầy còn sáng đèn.

Khấu Anh Kiệt đi thẳng vào, thấy bên quầy hàng có hai người gồm một tên quản sự đang loay hoay bên bàn tính và một tên tiểu nhị ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế gần đó.

Khấu Anh Kiệt nhận ra tên tiểu nhị này là Cái Tam.

Mặc dù ngủ gà ngủ gật nhưng Cái Tam rất thính, vừa nghe tiếng chân bước vào đã tỉnh lại ngay quay ra nhìn.

Nhận ra Khấu Anh Kiệt, hắn đứng lên hỏi:

– Khấu gia! Làm sao đến giờ này mà còn chưa ngủ? Không có việc gì chứ?

Viên quản lý cũng ngừng gõ con tính ngẩng lên nhìn với anh mắt ngạc nhiên.

Khấu Anh Kiệt đến gần Cái Tam, cười nói:

– Huynh đệ có một chuyện nhỏ muốn hỏi người.

– Chuyện gì?

Khấu Anh Kiệt có phần lúng túng:

– Chuyện này... quan hệ đến vị Ngọc tiểu thư lúc chiều...

– À...

Cái Tam thốt ra một tiếng, chừng như đoán ra nguyên nhân vì sao, cười hỏi:

– Khấu gia nghĩ lại rồi chứ gì? Tiểu nhân biết thế nào ngài cũng hiểu ra điều hơn lẽ thiệt mà! Thế mới phải chư! Mười vạn lượng bạc đâu phải ít?

Khấu Anh Kiệt cười nói:

– Người nghĩ thế sai rồi.

Cái Tam sửng sốt đứng ngây ra.

Khấu Anh Kiệt nói tiếp:

– Ta tìm người không phải là để bán ngựa mà chỉ hỏi một vấn đề.

Cái Tam tỏ vẻ thất vọng, buông mình ngồi phịch xuống ghế, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

– Khấu gia... hỏi vấn đề gì?

– Vị Ngọc tiểu thư đó từ đâu tới?

Cái Tam trố mắt nhìn Khấu Anh Kiệt như mới gặp lần đầu hỏi lại:

– Ngọc tiểu thư từ đâu tới ư? Chẳng lẽ Khấu gia còn chưa biết? Hắc hắc! Ở đây có ai là không biết vị nữ hiệp này! Đây là lần đầu tiên tiểu nhân nghe có người hỏi về Ngọc tiểu thư đấy...

Khấu Anh Kiệt ngắt lời:

– Vì chưa biết nên mới phải hỏi người! Cô ấy đúng là họ Ngọc hay sao?

– Không phải đâu! Đó là chúng tôi gọi thế! Tiểu thư họ Quách!

Khấu Anh Kiệt giật nảy mình!

Cái Tam hỏi:

– Khấu gia làm sao thế?

Khấu Anh Kiệt trấn tĩnh lại, xua tay nói:

– Không sao! Người nói tiếp đi!

– Nhà của Ngọc tiểu thư ở Cao Lan, là một đại phú hào ở đó. Lão đại gia của Ngọc tiểu thư là Quách lão tài chủ Kim đại vương nổi tiếng khắp Trung quốc mà Khấu gia cũng không biết hay sao?

Khấu Anh Kiệt gật đầu.

– Ta cũng... có nghe!

Cái Tam nói tiếp:

– Bởi vì Quách tiểu thư có ngoại hiệu là Ngọc Quan Âm nên người ta mới gọi thế thành quen, không mấy ai nhắc đến tên họ nữa!

Khấu Anh Kiệt lại hỏi:

– Chắc rằng Ngọc tiểu thư tới Tần Châu để đua ngựa, đúng không?

Cái Tam nhanh nhảu đáp:

– Đương nhiên! Năm nay đến tham gia đua ngực có rất nhiều nhân vật quan trọng như Trác tiểu thái tuế, Cù cửu gia, cả nữ nhi của Quân vương Mông cổ là Đan Lỗ Tư cũng tới!

Hắn cười hắc hắc nói thêm:

– Trường đấu năm nay sẽ náo nhiệt phải biết!

– Người nghĩ rằng năm nay vì có nhiều tài tử tham gia như vậy nên Ngọc tiểu thư mới sợ không chiếm được giải nhất, đúng không?

Cái Tam tỏ vẻ hiểu biết:

– Đương nhiên là thế rồi! Những người mà tiểu nhân nói đến đều mang theo những con ngựa nổi tiếng, phải gọi là thần mã mới đúng! Con Hỏa lôi hồng của Ngọc tiểu thư cũng là hạng nhất, nhưng nếu đem so với những con ngựa kia thì chưa chắc đã thắng nổi đâu! Vì thế tiểu thư mới nhờ Chu Giang kiếm cho một con tốt hơn, từ đó Chu Giang mới đến hỏi mua con Hắc Thủy Tiên của Khấu gia đó!

Khấu Anh Kiệt gật đầu nói:

– Thì ra là thế! Nhưng vị Ngọc tiểu thư đó tới Tần Châu trú ở đâu người có biết không?

Cái Tam gãi gãi đầu nói:

– Không biết. Chỉ e ngoài Chu Giang ra không ai biết Ngọc tiểu thư trú ở khách điếm nào đâu!

Khấu Anh Kiệt vội hỏi:

– Vậy Chu Giang ở đâu?

– Cái đó tiểu nhân cũng không rõ!

Hắn chợt nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi:

– Khấu gia tìm Ngọc tiểu thư có việc gì?

Khấu Anh Kiệt lúng túng đáp:

– À... tất nhiên là có việc!

Cái Tam nói:

– Bây giờ đã khuya rồi, lại không biết Ngọc tiểu thư trú ở đâu, làm sao mà tìm được? Tôi thấy ngày mai Khấu gia hãy đến trường đua sơm sớm một chút đợi, nhất định sẽ gặp Ngọc tiểu thư!

– Trường đua ở đâu?

– Ở phía nam thành! Mấy hôm nay ở đó người ta chăng lều dựng đài nhộn nhịp lắm. Nhưng tốt nhất ngày mai hãy đến thì hơn!

Khấu Anh Kiệt nói mấy lời cảm ơn rồi trở về phòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK