Mục lục
Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701

“Cái đó… Cậu đừng khóc nữa.” Nếu không phải cảm giác đây là con gái, nhất định Trần Nam Phương sẽ đẩy người kia ra, mà bây giờ cô chỉ có thể khuyên: “Khóc sẽ sưng mắt lên đấy.”

“Thật là cậu ư, Nam Phương?” Đỗ Thanh Hoa buông cô ra, nước mắt giàn giụa nhìn cô nghẹn ngào nói: “Cậu về rồi à? Tớ biết cậu sẽ về mài”

Sau đó cô lại bị ôm lấy!

“Cậu là ai?” Trần Nam Phương kiên trì hỏi, cô không có bất kỳ ấn tượng nào đối với người hay sự vật ở Việt Nam hết.

Không có chút ký ức nào.

Đỗ Thanh Hoa vừa định ngừng khóc  xong, nghe lời này lại gào khóc tiếp: “Nam Phương không nhớ tớ nữa à? Sao cậu lại nỡ quên tớ vậy? Không phải đã nói làm bạn tốt với tớ cả đời à?”

“Cái này…” Trân Nam Phương cũng rất khó chịu, cô nghĩ không ai có thể trải nghiệm được cảm giác trống rồng trong đầu: “Xin lỗi.”

Đồ Thanh Hoa ra sức lắc đầu, đau lòng nhìn cô: “Sao tớ có thể trách Nam Phương được? Mấy năm nay cậu sống thế nào? Sao lại mất ký ức thế này?”

Cô cũng lắc đầu, cười khổ nói: “Tớ không nhớ gì nữa cả.”

Đỗ Thanh Hoa lại ngẩn ra, chỉ vào Hà Minh Viễn hỏi: “Đến cả anh ta cậu cũng không nhớ nữa?”

Trân Nam Phương nghi ngờ nhìn người nào đó, chẳng lẽ thật sự giữa anh và cô không hoàn toàn giống Trịnh Hoàng Phong nói?

“Tớ nghe nói anh ấy là chồng, chồng cũ của tớ.” Cô nhìn chằm chằm Đỗ Thanh Hoa: “Mà tình cảm giữa tớ với anh ấy không tốt lắm, anh ấy cưới tớ để báo thù cho bạn gái cũ, bây giờ đã ngả bài với người phụ nữ khác rồi.”

“Hả?” Đỗ Thanh Hoa trợn tròn mắt: “Sao lại như vậy, ai nói với cậu thế?”

“Không phải à?” Trân Nam Phương bông nhiên cảm thấy rất tin tưởng đối với cô gái tóc ngắn này, cho nên khi nghe cô trả lời, không khỏi đặt câu hỏi đối với thông tin nghe được từ quá khứ.

“Đương nhiên là không rồi!” Đỗ Thanh Hoa hừ hừ, còn chỉ chỉ Hà Minh Viên: “Anh ta không dám đâu!”

“.m “Mấy năm nay tớ đã trông chừng anh ta cho cậu rồi.” Cô thở dài, lại ôm lấy Trần Nam Phương, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Anh ấy nhớ cậu tới phát An”

điên.

Trân Nam Phương sửng sốt, không khỏi ngước mắt nhìn Hà Minh Viễn, đây là thật sao?

Đỗ Thanh Hoa không để cô nghi ngờ lâu, đánh giá cô một lượt: “Ngoại trừ việc cậu quên đi chuyện quá khứ thì còn bị thương ở đâu không?”

“Không có.” Trần Nam Phương lắc đầu: “Tớ không thấy khó chịu chỗ nào cả”

“Vậy mấy năm nay cậu ở đâu?”

“Hai năm trước tớ qua Hàn học.”

“Hàn Quốc? Hàn Quốc?” Đỗ Thanh Hoa quay đầu chất vấn Hà Minh Viễn: “Sao cái nơi đó mà còn không điều tra được?”

Anh sải bước đi tới, nắm lấy vai Trần Nam Phương, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh cũng muốn biết vì sao lại bỏ lỡ Trân Nam Phương đây!

“Nam Phương, cậu mau lại đây!” Đỗ Thanh Hoa làm bộ muốn kéo Trần Nam Phương: “Tớ bảo Trịnh Hoàng Bách kiểm tra cho cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK