“Ừm.” Kỳ Việt đáp lời, ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vén sợi tóc trước ngực ra sau lưng cho y: “Thắt lưng còn nhức mỏi không?”
“Không mỏi”. Hà Lăng lắc đầu, nghiêng người tựa vào vai Kỳ Việt: “Ngươi nói gì với y, sao ta lại nghe thấy tiếng khóc, đặc biệt thê thảm không phải là ngươi động thủ với y đi?”
“Nghĩ cái gì vậy!” Kì Việt bị suy đoán của người trước mặt chọc cười, cúi đầu hôn lên trán y: “Làm phiền đến ngươi nghỉ ngơi sao?”
” Không có, ta vốn không ngủ được!” Quay về phòng chỉ là muốn nằm nghỉ ngơi một chút, chứ không thật sự muốn ngủ giờ này: “Về sau y sẽ không đến nữa chứ?”
“Ta nghĩ hẳn là không dám đến nữa, phu lang tát người hung hăng như vậy, làm sao y còn có lá gan đến nữa chứ!” Hắn đứng ngoài thế nhưng thấy được rõ ràng, ba cái tát kia quất đến gọn gàng linh hoạt, khiến người không kịp thở.
Hà Lăng mặt đỏ lên, dấu mặt vào trong ngực Kỳ Việt, dáng vẻ không ôn nhu như thế lại bị tướng công thấy được: “Lúc đó ta quá tức giận, y thế mà lại cho người đi ức hiếp Tiểu Hổ!”
Kỳ Việt xoa nắn gương mặt của Hà Lăng, cảm xúc nhẵn nhụi mềm mại vô cùng tốt: “Cho dù A Lăng có treo người lên đánh, cũng là dáng vẻ xinh đẹp không gì sánh được”.
Hà Lăng bị hắn nói càng thêm thẹn thùng, tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Việt, ngay cả khóe mắt cũng nhiễm một tầng ửng đỏ.
Nhìn cặp mắt câu nhân kia, trong lòng Kỳ Việt nóng lên, ghé đến ôn nhu hôn lên môi y, hôn đến mức khiến y thở không nổi, mới luyến tiếc lui ra: “Nếu không phải trong bụng ngươi có vậy nhỏ này…”
Nghe hiểu ngụ ý của hắn, Hà Lằng cắn môi khẽ nói: “Ta dùng tay…”
Ánh mắt Kỳ Việt nhu hòa, lại hôn khóe môi y một chút, ôm người vào ngực: “Ta ghi nợ đợi ngày sau đòi lại”.
Hà Lăng tựa ở lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập bình ổn, mí mắt hơi nặng, vậy mà bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
“A Lăng, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta không giống như ngươi vẫn nghĩ, thì có còn nằm trong ngực ta như lúc này?”
Ngay lúc ý thức của y dần bay xa, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói không xác định của Kỳ Việt, hỏi ra một vấn đề mà y nghe không hiểu.
Ý thức của Hà Lăng đã dần mơ hồ, không nghĩ được vì sao hắn hỏi như vậy, chỉ vô thức mơ màng đáp: “Tướng công chính là tướng công, sao sẽ có thể khác…”
“Ừm, không sẽ khác”. Kỳ Việt nhẹ nhàng vuốt vai Hà Lăng, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đáng nghĩ gì: “Ngủ đi”.
Lúc này Hà Lăng mới yên lòng để bản thân tiến vào mộng đẹp, cánh tay đang ôm y dường như càng thêm siết chặt, giống như muốn khảm y vào trong thân thể.
Đợi đến khi mùa thu hoạch hoàn toàn qua đi, thân thể Hà Lăng bắt đầu xuất hiện những triệu chứng mạnh liệt, ăn thứ gì cũng nôn ra, cả người gầy guộc hốc hác, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã y.
Đừng nói là Kỳ Việt, bọn người Hứa Hoa đến thăm nhìn thấy còn đau lòng không chịu được, nhưng chuyện này bọn họ lại không thể giúp được gì.
Cũng là Ngô Ngọc Lan đem vài thứ trước đây lúc nàng nôn nghén thích ăn mang đến cho Hà Lăng, nhưng tác dụng không lớn, chủ cần ăn chút cơm canh lại sẽ nôn hết ra.
Bởi thế, mỗi ngày Kỳ Việt đều biến đổi rất nhiều loại đồ ăn vặt cho y, đáng tiếc hao hết tâm tư vẫn không thể tìm ra thứ gì có thể lưu lại trong bụng y không bị nôn ra. Sắc mặt Kỳ Việt càng ngày càng khó coi, lông mày nhíu chặt không giãn ra.
Hà Lăng mỗi ngày đều xoa lông mày hắn, nói hắn đừng lo lắng, chờ qua đoạn thời gian này sẽ tốt lên. Nhưng làm sao Kỳ Việt có thể không lo lắng, bây giờ hắn ôm người vào ngực còn có thể sờ đến xương cốt y đây.
Nhưng dù y thuật của hắn có cao minh đến đâu, đối với phản ứng của người mang thai hắn chẳng có lấy nửa điểm biện pháp, đây đều là quá trình cần trải qua, không phải cứ dùng thuốc là có thể ức chế được.
Cuối cùng người giải quyết được chuyện này lại là người không ai ngờ tới, đó chính là Trịnh Việt Phong. Ngày ấy gã đến thăm nhà, có xách theo một rổ quýt, nói là mua được từ tay một thương buôn bên ngoài, chỗ này của bọn họ không có, nên mang cho mọi người nếm thử.
Ai ngờ Hà Lăng lại rất thích, liên tục ăn liền mấy trái, trưa hôm đó còn ăn nhiều hơn mọi ngày nửa chén cơm, cũng không nôn ra.
Rốt cục trên mặt Kỳ Việt xuất hiện ý cười, trực tiếp đưa cho Trịnh Việt Phong tấm chi phiếu một trăm lượng, nói trong tay thương nhân kia có bao nhiêu quýt hắn liền mua hết bấy nhiêu.
Trịnh Việt Phong kéo tấm ngân phiếu bị dán trên mặt xuống, không biết phải nói gì, gã đường đường là đại thiếu gia Trịnh gia, luôn là gã vung ngân phiếu cho người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác vung ngân phiếu, tâm tình hơi phức tạp.
“Khẩu vị của ca nhi mang thai thật sự làm cho người ta không tưởng tượng nổi!” Nhìn Hà Lăng lại nhét một trái quýt vài miệng, Trịnh Việt Phong chỉ cảm thấy răng đều mềm đi, cái đồ chơi này dù có ăn ngon đến đâu ăn nhiều cũng sẽ ngán a!
“Lăng ca nhi còn đỡ đó, trước kia ta có gặp qua một ca nhi mang thai, cứ trực tiếp đổ dấm vào miệng mà ăn kìa!” Hứa Hoa cảm thấy HÀ Lăng như vậy còn tốt, ít nhất y còn ăn những thứ bình thường.
Trịnh Việt Phong tưởng tượng ra hình ảnh kia đã cảm thấy miệng chua, vội vàng mắc đầu dừng lại suy nghĩ, sau đó nhìn đến người bên cạnh, cười hì hì nói: “Không biết sau này ngươi thích ăn cái gì, để ta sớm chuẩn bị!”
Hứa Hoa nghe vậy đỏ mặt, giơ tay vỗ đầu gã: “Nói lung tung cái gì!”
Trịnh Việt Phong nhe răng nhếch miệng che đầu, người làm việc đồng áng quanh năm đúng là khác, lực tay thật lớn, đau cực kỳ!
Thấy gã đau Hứa Hoa lại không đành lòng, đưa tay giúp gã xoa xoa, chậm rãi nói: “Về sau đừng nói những lời không biết xấu hổ như vậy ở bên ngoài”.
Cảm giác được tay của y ôn nhu xoa trên gáy mình, Trịnh Việt Phong nào còn cảm thấy đau, nhếch miệng cười đến vui vẻ.
Kỳ Việt quay mặt đi không nỡ nhìn bộ dạng ngu ngốc kia của gã, đặt trái quýt đã lột vỏ vào tay tiểu phu lang nhà mình, nói: “Đây là trái cuối cùng, không thể tiếp tục ăn nữa”.
Động tác nhai nuốt của Hà Lăng khựng lại, mở to mắt nhìn hắn, rõ ràng còn muốn ăn.
“Không được.” Kỳ Việt kiên quyết lắc đầu từ chối, sờ sờ đầu y: “Ăn nhiều sẽ đau bụng, cũng không tốt cho ngươi và hài tử, nghe lời”.
Nghe thấy hắn nói sẽ ảnh hưởng không tốt đến hài tử, Hà Lăng liền ngoan ngoãn gật đầu, nhét trái quýt cuối cùng vào miệng, số còn lại để Kỳ Việt mang đi, nhắm mắt xem như không thấy.
Nhìn y nỗ lực không nhìn đến rổ quýt vàng óng, Kỳ Việt buồn cười, nhéo nhéo mặt y, rồi đem hết quýt vài trong phòng.
“Cũng không biết ngươi mang thai là tiểu tử, ca nhi hay là nữ nhi nữa?” Hứa Hoa nhìn phần bụng chưa nhô lên của Hà Lăng, chống cằm phỏng đoán.
“Nữ nhi hoặc ca nhi rất tốt!” Trinh Việt Phong nghe vậy hai mắt sáng lên, nói: “Lớn lên sẽ giống Lăng ca nhi!”
Hứa Hoa nghiêng đầu liếc gã, kích động như vậy, ai không biết còn tưởng gã mới là cha hài tử đó!
Đối diện với tầm mắt của Hứa Hoa, Trịnh Việt Phong cười nịnh một ôm lấy vai y lấy lòng: “Đương nhiên, trong lòng ta Hoa ca nhi vẫn là người đẹp nhất!”
Hứa Hoa trợn trắng mắt, cảm thấy gã ngu đến đòi mạng: “Được rồi, không cần nịnh, ta không để ý cái này, tuy nhiên, nếu thật sự là ca nhi hoặc nữ nhi giống Lăng ca nhi, nhất định sẽ rất đáng yêu!”
Trịnh Việt Phong tỏ vẻ tán đồng, đến lúc đó một cục nho nhỏ mềm mại, đáng yêu biết bao!
Hà Lăng sờ bụng, mặt mày nhu hòa, giống như vuốt ve trân bảo: “Thế nhưng ta cảm thấy sinh một tiểu tử giống như tướng công cũng rất tốt”.
“Nếu là hán tử giống như Kỳ đại phu, vậy hẳn sẽ đưa tới nhiều cô nương ca nhi yêu thích!” Hứa Hoa nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Mà cho dù sinh cái nào, cánh cửa nhà ngươi đều sẽ bị đạp hỏng đi!” ( Ý nói nhiều người tới cửa cầu thân)
Tướng mạo phu phu hai người xuất chúng, giống ai hình như cũng không quan trọng, tất nhiên đều là hài tử xinh đẹp chọc người yêu thích.
Trịnh Việt Phong lại là vẻ mặt suy sụp, hiện tại gã ngày ngày bị Kỳ Việt áp bức khi dễ, không muốn nhìn thấy thêm một tiểu tử giống như Kỳ Việt, với gã mà nói chính là tai nạn!
“Còn lâu hài tử mới ra đời, có phải các ngươi nghĩ đến sớm quá hay không!” Kỳ Việt từ nhà bếp đi ra, trong tay bưng chén canh trứng gà để xuống trước mặt Hà Lăng, thật vất vả y mới ăn được vài thứ, nên muốn chi y ăn nhiều hơi mấy ngụm.
Lúc trước Hà Lăng ngửi thấy mùi tanh muốn nôn, căn bản không ăn vô, lúc này lại muốn ăn, canh trứng lúc này cho vào miệng lại xảm thấy rất thơm.
“Chính là muốn ở đây đoán một chút cho có không khí” Trịnh Việt Phong nhìn Hà Lăng từng muỗng ăn đến vui vẻ, lại một lần nữa cảm thán khẩu vị của người có thai thay đổi thất thường, lúc trước còn thấy y ngửi thấy mùi canh trứng thôn đã nôn cả buổi, lúc này lại ăn đến ngon lành.
Về sau Hoa ca nhi nhà gã có phải cũng sẽ như vậy hay không? Trịnh Việt Phong không nhịn được tưởng tượng trong lòng, bộ dạng Hứa Hoa nâng bụng to đến trước mặt gã làm nũng đòi ăn, đáng yêu muốn chết, nếu hôn sự của hai người có thể đến sớm một chút thì tốt rồi, gã còn phải đợi thật lâu đâu!
Người bên cạnh nâng cằm ánh mắt phiêu đãng, lúc thì cười ngây ngô lúc thì phiền muốn, khiến Hứa Hoa vô lực thở dài, so với lúc mới quen biết, người này càng lúc càng ngu ngốc.
Hà Lăng uống muỗng canh cuối cùng vào miệng, nhận lấy khăn lau miệng Kỳ Việt đưa tới, nói: “Nếu sau này Hứa Hoa sinh một cái tiểu tử giống như Trịnh công tử thì hẳn sẽ rất thú vị”.
Hứa Hoa xấu hổ đỏ mặt, buồn bực nói: “Ngươi nghĩ xa quá đấy, bát tự còn chưa xem đâu!”
Hiên tại hai người còn chưa thành thân, đã thảo luận đến chuyện sinh hài tử là cái dạng gì cũng quá lo xa rồi, huống hồ y mới không muốn sinh cái tiểu tử giống đối phương, nhất định là ngu ngốc muốn chết!
Kỳ Việt dường như cũng nghĩ giống Hứa Hoa, nhướn mày nói: “Nếu sinh hài tử giống gã, đầu óc tất nhiên không quá linh hoạt, ta nghĩ vẫn là thôi đi”.
“Sao lại không linh hoạt? Ta đường đường là Trịnh đại thiếu gia, học vấn ngũ xa, trong tay quản lý biết bao nhiêu cửa hiệu!” Trịnh Việt Phong không phục, không phải gã không thông minh, là Kỳ Việt lòng dạ quá sâu, mới thấy gã như ngu ngốc, tốt xấu gì gã cũng là công tử khiến bao cô nương ca nhi ái mộ!
“Dáng vẻ tranh luận lúc này của ngươi, thoạt nhìn không được thông minh”. Hứa Hoa chọc vào gương mặt tức giận của gã, trong lòng buồn cười, cũng không biết Trịnh gia dưỡng người như thế nào, trên phương diện buôn bán gã quả thật khôn khéo, ngày thường tính tình lại giống như tiểu hài tử. Bất quá gã như vậy cũng tốt, không có kiêu ngạo của thiếu gia, rất dễ ở chung.
Trịnh Việt Phong lập tức ủ rũ, Hoa ca nhi nhà gã cùng hùa theo người khác khi dễ gã, không bênh vực gã!
“Ngươi không cần luôn khi dễ gã!” Vẫn là Hà Lăng không nhìn được, nhẹ nhàng vỗ vai Kỳ Việt: “Tốt xấu gì hôm nay gã cũng mang quýt cho ta mà”.
“Đúng nha, vậy xem như nể mặt quýt, không khi dễ gã!” Kỳ Việt ôm vai Hà Lăng, ánh mắt lại tràn đầy cười cợt như cũ.
Trịnh Việt Phong nghe được lời này cũng không cảm thấy vui vẻ, người sống như gã lại chả bằng mấy trái quýt, gã xem như hiểu, căn bản bọn họ lấy chuyện khi dễ mình làm vui, học hư hết rồi!