Thẩm Cư Minh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, khẽ thở dài, không thể đưa đệ tử cốc chủ mong nhớ nhất trở lại, chắc hẳn người sẽ thất vọng lắm.
“Ngươi không ngủ còn đứng ở đây làm gì?” Vân Tô vừa đi nhà xí về, nhìn thấy người đứng trong sân, cau mày đi qua: “Không lạnh à?”
Thẩm Cư Minh lắc đầu, nói với y: “Tiểu Tô, lại ở thêm hai ngày chúng ta liền khởi hành trở về đi thôi”.
Vân Tô nghe vậy sửng sốt, sau đó hiểu ra, nhiều ngày nay y cũng là nhìn thấy trong mắt, hiện giờ sư huynh rất tốt, nếu hai người khăng khăng bắt người trở về, cũng chỉ khiến hắn thêm ưu phiền: “Ta đã biết”.
Thấy y hiểu được, Thẩm Cư Minh vươn tay xoa đầu y, tuy rằng tính tình đệ đệ không tốt, nhưng không phải người càn quấy, đứng trước việc quan trọng y vẫn luôn biết nghe lời.
Cảm giác được nhiệt độ trên đầu mặt Vân Tô đỏ lên, thầm cảm thấy may mắn lúc này đang là buổi tối, không bị phát hiện.
“Chỉ sợ rằng gia gia phải tiếp tục vất vả nắm giữ vị trí cốc chủ thêm vài năm nữa”.
Từ sau khi cha nương qua đời, sức khỏe gia gia ngày càng kém, dù cho trong cốc có vô số đệ tử tinh thông y lý, cũng không có cách nào chữa khỏi tang thương trong lòng ông. May mắn gia gia còn có y luôn bồi bên cạnh, giúp ông chống đỡ phần nào.
“Trong cốc có không ít đệ tử có năng lực xuất chúng, dù cho không so được với sư huynh, nhưng vẫn đủ khả năng đảm đương vị trí cốc chủ, ngươi không cần quá mức lo lắng”. Nói đến đây, hắn lại vỗ vỗ đầu y: “Cũng chắc chắn tìm được như ý lang quân thích hợp với ngươi”.
Vẻ mặt Vân Tô cứng đờ, đột nhiên hất tay hắn ra, cắn răng trừng mắt: “Ngươi là cha ta sao? Hôn nhân đại sự của ta không tới phiên ngươi nhọc lòng!”
Nhìn y thở phì phì tức giận bỏ đi, Thẩm Cư Minh nhìn bàn tay bị hất ra, trong lòng mạc danh có chút hụt hẫng, lại lập tức lắc đầu cười, rốt cục vẫn là tính tình tiểu hài tử, nói sinh khí liền sinh khí.
Từ trước tới giờ luôn là như vậy, Vân Tô luôn vô cớ phát giận với hắn, đối mặt với các sư huynh đệ khác lại rất bình thường, hắn còn từng nghĩ là do Vân Tô chán ghét hắn.
Sau này lớn lên, hắn chậm rãi hiểu được, là Vân Tô càng ỷ lại hắn, mới có thể ở trước mặt hắn phát giận, lúc ấy hắn liền thề sẽ xem đối phương như đệ đệ mà yêu thương.
Hiện giờ Vân Tô đã sắp tròn mười sáu, chờ đến lúc trở thành phu lang của người khác, y sẽ làm nũng phát giận với tướng công của y, chứ không còn là hắn nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Cư Minh thở dài, đột nhiên cảm thấy nội tâm phiền muộn, chắc có lẽ là do đệ đệ yêu thương nhiều năm bị người khác cướp đi, có chút chua.
Thẩm Cư Minh còn chưa nhắc đến việc rời đi với Kỳ Việt một con bồ câu trắng bay vào trong sân đậu xuống mặt đất, ngoãn ngoãn đứng im không nhúc nhích.
Nghe được động tĩnh, Thẩm Cư Minh vén rèm đi ra, nhìn thấy là bồ câu trắng thì nhíu mày. Đây là bồ câu đưa tin chuyên dụng của Kỳ Độc cốc, dùng để truyền tin tức quan trọng, rất hiếm khí dùng đến.
Thẩm Cư Minh đi qua nhặt nó lên, gỡ ống trúc cột trên bụng nó xuống, sau đó thả tay cho nó bay đi.
Rút tờ giấy nhỏ trong ống trúc ra, chữ trên mặt giấy khiến đồng tử Thẩm Cư Minh co lại, xác định mấy lần mình không có nhìn lầm, nhất thời vẻ mặt phức tạp.
“Sư huynh, là tin tức trong cốc gửi đến sao?” Vân Tô lớn lên trong cốc, mới vừa rồi y nghe tiếng bồ câu đập cánh, đó hẳn là bồ câu đưa tin của cốc.
Thẩm Cư Minh vội nhét mảnh giấy vào trong tay áo, xoay người làm như không có việc gì, cười nói: “Không có, không biết là chim tước ở đâu bay đến, thấy ta đi ra liền bị dọa bay đi rồi”.
Vân Tô không nghi ngờ, thấy vẻ mặt hắn khó coi, cho rằng hắn bị lạnh nên nói: “Vậy ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh vào đi”.
Thẩm Cư Minh theo Vân Tô vào phòng, trong lòng lại ngổn ngang suy nghĩ, không cách nào bình tĩnh được. Xảy ra việc này, bọn họ càng không thể ở lại đây lâu, trong cốc nhất định đã loạn thành một đoàn.
“Thẩm sư đệ, theo ta đi pha bình trà đi”. Kỳ Việt đột nhiên mở miệng gọi, không chờ Thẩm Cư Minh trả lời đã trực tiếp đứng lên đi ra cửa.
Thẩm Cư Minh biết sợ rằng việc này không dấu được Kỳ Việt, chỉ đành theo sát hắn đi xuống nhà bếp.
Vân Tô chỉ thoáng nhìn qua không quan tâm bọn họ lắm, ghé sát vào bên cạnh Hà Lăng nhìn y thêu hoa. Vân Tô làm thế nào cũng không thêu được, không phải thêu sai thì cũng là bị kim đâm vào tay.
“Là tin tức gì mà ngươi phải gạt Vân Tô?” Đến nhà bếp, Kỳ Việt lập tức mở miệng hỏi. Đối thoại của hai người hắn đều nghe được, nhìn Thẩm Cư Minh lúc này không giống không có việc gì.
Thẩm Cư Minh móc mảnh giấy từ tỏng tay áo ra đưa cho Kỳ Việt: “Nếu để Tiểu Tô biết sợ y sẽ lo lắng”.
Kỳ Việt trầm mặt xem hết nội dung bên trong, sau đó ném mảnh giấy vào bếp lửa, cười lạnh: “Xem ra là có kẻ không chờ nổi nữa, muốn đánh chủ ý lên vị trí cốc chủ!”
Hiểu Kỳ Việt có chung suy đoán với mình, Thẩm Cư Minh nói: “Tình huống hiện giờ đã như vậy, sư huynh thân là đệ tử thân truyền, Tiểu Tô là tôn tử đều không ở, vài vị sư huynh đệ có năng lực ra mặt quản lý cốc cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là ta không rõ, trong số bọn họ ai là người xuống tay, chọn thời điểm cũng thật khéo!”
“Chuyện các ngươi đến tìm ta hẳn là đã bị lộ, trong lòng đối phương tất nhiên sốt ruột!” Hắn là người kế vị cốc chủ xem trọng nhất, một khi trở về, những người khác đương nhiên không còn cơ hội, cho nên muốn nhanh chóc đoạt vị trí cốc chủ vào tay.
Thẩm Cư Minh cũng đoán là như vậy, lúc hắn báo chi cốc chủ biết muốn ra ngoài tìm người hoàn toàn không có phòng bị, cũng không cảm thấy chuyện này cơ mật đến mức không thể cho người khác biết, chỉ là không ngờ tới lại buộc kẻ có dã tâm chó cùng rứt giậu.
Kỳ Việt ngưng mi suy nghĩ hồi lâu, mới thần sắc không rõ nói: “Hôm nay thu thập hành lý, sáng mai chúng ta khởi hành hồi cốc”.
“Sư huynh?” Thẩm Cư Minh kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại ra quyết định như vậy: “Vậy huynh phu lang nên làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là đi cùng ta!” Kỳ Viền sao có thể để một mình y ở lại đây. Chuyến đi này không ngắn, sao hắn có thể yên tâm.
“Nhưng chúng ta nột đường mệt nhọc, huynh phu lang có thai, sợ là không ổn”. Từ nơi này đến Kỳ Độc Cốc đường sá xa xôi, nhồi xe ngựa phải mất gần một tháng, phải lặn lội đường xa như vậy, nhất định không dễ chịu.
Việc này tất nhiên Kỳ Việt đã nghĩ đến, nhưng chỉ cần cẩn thận chăm sóc là không có vấn đề gì lớn: “Ngươi là không tin tưởng y thuật của ta hay là không tín tưởng y thuật của chính mình?”
Thẩm Cư Minh sửng sốt, đúng vậy, ở đây có tới hai đại phu, không lẽ không chăm sóc nổi một người mang thai, huống hồ họ còn không phải đại phu bình thường.
Thẩm Cư Minh lập tức cảm thấy bình thường trở lại: “Sư huynh nói phải!”
Hai người quay lại nhà chính, đem quyết định này báo cho hai người còn lại. Vân Tô mở to mắt: “Sao sư huynh lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”
Kỳ Việt vén vạt áo ngồi xuống, nói: “Đã lâu chưa gặp sư phụ, trong lòng nhớ mong, lần này trở về cũng chỉ là thăm người, chứ không lưu lại lâu”.
Trong lòng Vân Tô cảm thấy kỳ quái, lúc trước thái độ của hắn kiên quyết như vậy nói sao cũng không quay về, giờ lại bỗng nhiên nói muốn về thăm gia gia, y luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Được rồi, về phòng thu thập đồ đạc đi đừng có hỏi nhiều!” Mặc kệ Vân Tô bất mãn hay là nghi ngờ, Kỳ Việt dứt khoát vẫy tay đuổi người ra ngoài, quyết định của hắn không cần phải giải thích nhiều.
Thẩm Cư Minh rất có nhãn lực dùng sức lôi người đi, tuy nói việc này sớm muộn gì Vân Tô cũng sẽ biết, nhưng giấu được bao lâu hay bấy lâu, tránh cho y lo lắng cả đường đi.
Hai người vừa đi, nhà chính liền trở nên yên tĩnh, Kỳ Việt ôm lấy Hà Lăng vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn, nói: “Ngươi có trách ta chưa bàn bạc ùng ngươi đã ra quyết định này hay không?”
Người trong lòng ngực lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên tay hắn: “Tướng công đột nhiên như thế nhất định là có lý do. Ngươi nguyện ý để ta đi cùng ngươi, như vậy đã đủ rồi”.
“Ngươi cứ nuông chiều ta như vậy, sẽ làm hư ta”. Kỳ Việt nhẹ nhàng hôn lướt qua môi y, ôm người càng thêm chặt.
“Chiều hư rất tốt!” Hà Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, cười giảo hoạt: “Đem tướng công chiều hư đến không ai chịu nổi, trừ một mình ta!”
Kỳ Việt xoa gương mặt y, hôn lên mi tâm y: “Cho dù phu lang không chiều hư vi phu, vi phu cũng chỉ có một mình ngươi, ai cũng không thể đoạt đi được”.
“Thật sự?” Hà Lăng đảo mắt, đột nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, nói: “Ta nghe Vân Tô sư đệ nói qua, lúc trước có rất nhiều người luyến mộ ngươi, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có từng động tâm qua?”
Nhìn y giả vờ hung ác trừng mắt với mình, hồn nhiên không biết bản thân làm như vậy có bao nhiêu hấp dẫn. Kỳ Việt nắm lấy tay y, đặt lên ngực mình, nói: “Quả tim này từ trước đến nay đều chỉ vì một mình phu lang mà nhảy lên, nếu không tin, ta có thể móc ra cho ngươi xem”.
“Đừng nói lời này!” Hà Lăng ôm lấy cổ hắn, vốn chỉ là nói đùa, y không muốn nghe hắn nói như vậy: “Ta không thích nghe!”
Hai tay Kỳ Việt dùng sức, ôm cả người y đặt lên đùi mình, vỗ nhẹ lên lưng y: “Được, ta không nói, đều là vi phu nói lung tung”.
Cho dù chỉ là lời nói, tiểu phu lang của hắn cũng không muốn nghe hắn bị thương tổn, hắn hiểu, nhưng lời hắn nói cũng là thật, tràn đầy trong tim hắn, chỉ có duy nhất mình y.
“Lần này hồi cốc đường xá xa xôi, sợ rằng A Lăng phải vất vả”. Nếu không phải xảy ra chuyện, Kỳ Việt sao có thể để y chịu loại khổ cực này.
“Sư phụ bị người mưu hại hôn mê bất tỉnh, nếu ta không quay về trong lòng khó mà yên tâm được”.
Hà Lăng khựng người, buông hắn ra, đau lòng nhìn hắn nói: “Cát nhân tự có thiên tướng, người nhất định không có việc gì!”
Khó trách tướng công lại vội vã trở về, cốc chủ là người dạy dỗ hắn từ nhỏ, nuôi hắn lớn lên, đối hắn ân trọng như núi, nếu đối phương xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn tất nhiên thống khổ.
“Chuyện này chúng ta đều tạm thời gạt Vân Tô, ngươi đừng nói gì trước mặt y, cứ nói lần này chúng ta đi du ngoạn là được”. Kỳ Việt không quên dặn dò.
Hà Lăng gật đầu, nhớ lại Vân Tô tuy rằng tính tình táo bạo nhưng là người tâm tư đơn thuần, nếu biết gia gia của mình xảy ra chuyện, e rằng y sẽ lo lắng muốn chết.