Tính vậy, chắc là Phương Diễn đáp cùng chuyến bay với họ rồi.
Một ngày chỉ có hai chuyến bay đến nước M, Đông Phương Nhiêu chọn chuyến khuya hôm trước khởi hành trưa hôm sau đến, chuyến còn lại buổi trưa cất cánh nửa đêm đáp, hơn nữa dường như người ngồi chuyến bay đêm không ít, dõi mắt nhìn quanh rất nhiều người có tên trong danh sách khách mời.
Hình như chỉ vừa mới đến, khách sạn vẫn đang làm thủ tục nhận phòng cho mọi người, Nghi Hạo Đông cũng ở đây, nhưng Thi Lam Lam đã ngủ trước phòng tránh có quầng thâm mắt làm cô dâu không đẹp.
Thấy Đông Phương Nhiêu từ cửa khách sạn bước vào Ngô Minh Hạo và Ngô Hạ Ngự không khỏi kinh ngạc.
“Uy.. .. .. Cô không phải đang ở quán bar sao?” Ngô Hạ Ngự vừa chỉ chỏ vừa nói. Lâu rồi mà tật xấu này vẫn không sửa được hà.
“Tới quán bar rồi không được quay lại hả?” Đông Phương Nhiêu tức giận liếc một cái, hai người kia mắt giương to như Đà Linh, xem ra đã biết Phương Diễn đi tìm cô, giờ lại thấy cô một mình trở lại, đại khái không thấy dáng vẻ cô say như chết nên rất thất vọng đây mà.
“Phương Diễn đâu?” Ngô Minh Hạo cố gắng giữ cửa miệng, vẫn không thấy trừ Đông Phương Nhiêu còn có người thứ hai bước vào, hỏi.
“Không thấy.” Đông Phương Nhiêu thản nhiên đáp, nghe giọng nói cũng biết cô không muốn nhắc đến Phương Diễn, biết điều nên không dây dưa đề tài này nữa. Phương Diễn lớn người lớn xác, lại là đàn ông con trai, cũng không sợ gặp nguy hiểm gì.
Ngược lại Đông Phương Nhiêu bị hai người này đọc thần chú đến thối cả đầu, nói nào là hơn nửa đêm đất khách quê người blablabla.. .. .. cô nữ nhân một thân một mình blablabla.. .. .. Một chút ý thức an toàn cũng không có blablabla.. .. . .
Nhằn đến nỗi Đông Phương Nhiêu muốn bịt tai cho mỗi người một đạp, bởi vì quá thân thiết nên cuối cùng mới đến lượt làm thủ tục nhận phòng cho hai người họ, đều cùng một tầng lầu với Đông Phương Nhiêu, các phòng cách nhau cũng không quá xa. Ngô Minh Hạo người nầy lên máy bay là ngủ như chết dễ gì còn ngủ được nữa, lôi kéo Ngô Hạ Ngự rồi đến Đông Phương Nhiêu đòi uống rượu, không chịu liền la hét muốn đánh thức Thi Lam Lam dậy uống rượu cùng.
Người ta sắp làm cô dâu rồi mà vẫn không tha, Đông Phương Nhiêu khuyên nhủ Ngô Minh Hạo đừng có làm chuyện thất đức, nhưng Ngô Minh Hạo không chịu nhượng bộ cưỡng chế Đông Phương Nhiêu lựa chọn, hoặc là Thi Lam Lam, hoặc là bản thân cô.
Khiến cô nhức đầu không dứt, nãy giờ ở quán bar đã uống không ít, về khách sạn lại phải uống nữa. Ngô Minh Hạo uống rượu có thể để bạn nhậu nhấp môi một hai ly nhỏ là cho qua sao? Dĩ nhiên không thể nào.
Hết cách rồi, người nầy tính tình cương trực, nếu đã nói ra khẳng định sẽ làm được. Hôm nay say cùng lắm ngày mai nằm liệt giường một ngày, dù sao hôn lễ hai ngày nữa mới cử hành, sợ cái gì? Đông Phương Nhiêu chỉ đành liều mình bồi quân tử.
Khách sạn này xếp hạng nhất hạng nhì nước M, dưới tầng một đặc biệt có quầy bar phục vụ khách nhân, mấy người xuống phát hiện người còn rất nhiều, tìm chỗ ngồi bắt đầu cụng ly. Uống rượu với Ngô Minh Hạo và Ngô Hạ Ngự cũng không cần phải kiêng dè gì, cái gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể tán gẫu, vừa tán gẫu vừa uống, huống chi lâu rồi không gặp mặt, đề tài được tích lũy đầy ắp một sọt.
Uống đến quên giờ giấc, Đông Phương Nhiêu đã xỉn say sắp mất ý thức, đoán chừng uống thêm mấy ly nữa thì ngã xuống tại đây luôn. Điện thoại Ngô Minh Hạo rung chuông, bên trong quán bar quá ồn nên chạy ra ngoài nhận điện thoại xong rồi trở lại, lại bắt Đông Phương Nhiêu tiếp tục uống.
Vài ly vừa cạn, Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không được nữa rồi. Hơn nữa trước mắt lại xuất hiện ảo giác, cô thấy Phương Diễn!
Đây không phải là ảo giác thì là cái gì?
Phương Diễn hướng bàn ba người đang ngồi đi tới, đến bên cạnh Đông Phương Nhiêu, chân thật như vậy, y như thực, Đông Phương Nhiêu dang cánh tay phải ôm anh, khẽ gọi “Phương Diễn.. .. . .”
Phương Diễn.. .. . .
Rất nhớ anh, Phương Diễn.
Đông Phương Nhiêu không nhớ được cô trở về phòng bằng cách nào. Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tay đau, chân đau, thắt lưng đau, đầu đau .
Đông Phương Nhiêu rên rỉ một tiếng, đưa tay muốn xoa đầu lại bị cản trở bởi một vật thể mềm nhẵn ấm áp. Cô hết hồn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức mở to mắt, một hình ảnh vô cùng trần trụi đập vào mắt.
Tầm mắt chiếu ngay vị trí chính giữa lồng ngực nam nhân, làn da màu đồng, xích lõa trắng trợn, chăn bị kéo ngang ngực, từ vị trí thắt lưng trở xuống đã bị che lấp, nhưng Đông Phương Nhiêu lại cảm giác được da thịt không vướng một mảnh vải của hai người đang kề sát nhau, eo bị cánh tay của người đàn ông này quấn quanh, chân bị chân của người đàn ông này đè ép, phía dưới của cô, trời ạ, Đông Phương Nhiêu cảm nhận được cái đó của người đàn ông đang trở nên to lớn, cứng rắn trong cơ thể mình!
Cái người đàn ông này căn bản không có đem cái đó của anh rút ra khỏi cơ thể cô, cứ như vậy ngủ cả đêm!
Đông Phương Nhiêu cả kinh muốn thét chói tai, hai người đã làm cái gì vậy trời? Cả người trần trụi nằm trong ngực một người đàn ông xa lạ!
Trời ơi! Chuyện gì thế này? !
Tình hình này giống y như đúc cảnh tượng cô vừa đến thế giới này. Vài hình ảnh lẻ tẻ nối đuôi nhanh chóng chạy ngang qua trong đầu Đông Phương Nhiêu, sắc tình quấn quít, va chạm kịch liệt, rên rỉ phóng đãng cùng hơi thở dồn dập, đây không phải là mộng sao?
Đều là thật hả?
Trời đất quỷ thần ơi, cô đã làm gì.. .. . .
Trong mộng cô thấy mình và Phương Diễn quấn quít say mê, chẳng lẽ tất cả đều là thật? Nhưng người đàn ông này là ai?
Đông Phương Nhiêu khóc không ra nước mắt, bàng hoàng tới cực điểm, thế nhưng, thế nhưng cùng đàn ông khác làm chuyện như vậy, say rượu đến mất lý trí sao? Đúng là điên rồi, điên hết rồi.
Vật thể mà người đàn ông nào cũng có vẫn còn trong cơ thể Đông Phương Nhiêu dần trở nên cứng rắn lớn mạnh, tay cô dùng sức một cái đẩy người đàn ông y như con lười đang quấn quanh mình ra, ngẩng đầu lọt vào tròng mắt quen thuộc, vì vừa mới thức, bên trong đôi mắt ấy lộ ra một chút mông lung cùng một ít mơ màng.
“Giai Giai, ngoan, ngủ thêm một lát.. .. . .” Đàn ông này đối với động tác của Đông Phương Nhiêu không chút để ý, thoải mái đưa tay ôm eo cô, xoa xoa đi lên trên, phía dưới bị Đông Phương Nhiêu đẩy ra khỏi huyệt động, nhưng bây giờ lại chống đỡ lần nữa, không vào được cửa động, vì vậy liền chống đỡ ở đào nguyên bên cạnh, Đông Phương Nhiêu muốn tránh nhưng Phương Diễn cứ ôm chặc, dùng cả tay chân vẫn không thoát.
“Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu cắn răng nghiến lợi. Rốt cục là sao? Lại là Phương Diễn, say rượu vừa tỉnh lại, mới phát hiện cùng Phương Diễn dây dưa cả đêm! Còn có chuyện gì có thể khiến Đông Phương Nhiêu phát điên hơn nữa?
Cuối cùng Phương Diễn cũng tỉnh, Đông Phương Nhiêu náo loạn quá chừng, ở trong ngực anh mà cứ cựa quậy uốn éo, còn dùng móng tay cào lưng anh nữa chứ, buồn ngủ cỡ nào đi nữa cũng bị cô làm cho thức tỉnh.
Phương Diễn ôm chặt eo Đông Phương Nhiêu, dùng cái chân dài của mình chế trụ đôi chân thon thẳng tắp của cô, lật người một cái đè Đông Phương Nhiêu ở dưới. Đã bao lâu, nỗi khát vọng thân thể này rốt cuộc tích trữ bao lâu rồi?
Mỗi tối vì nhớ cô mà không ngủ được, nhớ đến thân thể mềm mại uyển chuyển dưới thân mình, mỗi lần khát khao cô tim lại bị đè nén đau nhói, buồn bực gần như không chịu nổi. Một năm trời không có những người phụ nữ khác, khao khát yêu đương tích lũy một năm đã không kìm chế thêm được nữa, cuối cùng bộc phát khi nhìn thấy bóng dáng Đông Phương Nhiêu.
Rõ ràng cô nhớ anh, say rượu vẫn gọi tên anh, rõ ràng người cô yêu là anh, lại gạt anh nói người trong lòng là người khác, có biết một năm này anh sống khổ sở như thế nào không hả?
Phải phạt, Phương Diễn dùng sức cắn một cái trên bả vai Đông Phương Nhiêu, cắn đau đến nỗi cô kêu đau thất thanh. Nước mắt cũng tràn mi.
“Phương Diễn, anh điên rồi!” Thân thể vẫn còn giãy giụa, nhưng cả người đều bị đè ở dưới anh, giãy giụa cũng vô ích? Bả vai đau muốn chết, lấy tay di di đẩy được đầu Phương Diễn ra, nhưng được cái này mất cái khác, Phương Diễn chưa bao giờ là nhân vật dễ dàng đuổi, đôi môi dời trận địa tìm đến môi Đông Phương Nhiêu, trực tiếp dùng miệng chặn họng cô, không để cô nói ra bất cứ lời nào làm tổn thương người nữa..., bàn tay di động trên thân thể cô, đến nơi mềm mại dùng sức bóp một cái, Đông Phương Nhiêu lại muốn la lên, gò bồng đào bị Phương Diễn nắn bóp thô lỗ rất đau, tuy nhiên một cảm giác nóng ấm khác thường từ phía dưới cơ thể truyền đến toàn thân, vậy mà lại có cảm giác với hành động thô lỗ này mới lạ chứ.
Phương Diễn cái người đàn ông mạnh bạo này, mỗi lần muốn trừng phạt người ta ở trên giường luôn bắt đầu như thế, Đông Phương Nhiêu cũng không biết trước giờ đã chịu đựng mấy lần chỉ nhớ mỗi lần đều phải mở miệng xin tha.
Bởi vì cái người này thủ đoạn đích thực quá cao siêu, Đông Phương Nhiêu đơn thuần kém cỏi không biết bao nhiêu lần, trên giường mà muốn chiếm tiện nghi với anh, căn bản là nằm mơ cũng không thể!
“Phương Diễn.. .. . .”
“Phương Diễn.. .. . .”
Một lát sau, Đông Phương Nhiêu chỉ có thể thầm thì gọi tên anh. Người đàn ông này thật sự quá xấu xa mà, lại giở thủ đoạn ở trên giường! Hết lần này tới lần khác Đông Phương Nhiêu đều vô phương chống đỡ anh. Nhiều lần như một đều binh bại núi đổ, trong lòng rõ ràng tức giận, rõ ràng vẫn còn cố kỵ, rồi lại không thể không đắm chìm.
Cảm giác phía dưới có một vật thể cứng rắn nóng bỏng xông mạnh vào, Đông Phương Nhiêu “A.. .. . .” một tiếng hét to. Ôm trọn, nhiệt trướng. Nhưng không chỉ đơn giản như thế, Phương Diễn rất nhanh rút ra, chen vào, hung mãnh và có lực, giống như là muốn trút hết toàn bộ năng lượng dự trữ hơn một năm phát tiết ra hết một lần. Trực tiếp khiến Đông Phương Nhiêu la hét chói tai, luôn miệng xin tha.
Lúc này cái gì cũng không muốn, suy nghĩ gì cũng không có, chỉ đắm chìm vào cuộc yêu điên cuồng, chợt chìm chợt nổi, quên hết tất cả.
Tiếng thét, tiếng thở dốc, mồ hôi đầm đìa hòa lẫn vào nhau, hai chân Đông Phương Nhiêu quấn chặt thắt lưng Phương Diễn, thân thể hòa nhịp theo từng đợt đẩy vào, rút ra mãnh liệt của Phương diễn, động tác phập phồng không ngừng. Tóc dài tán lạc xõa trên giường, gối đầu kê ở thắt lưng Đông Phương Nhiêu, cô đã không thể suy tư, âm thanh tự nhiên phát ra từ đôi môi mười phần hấp dẫn.
Thân thể bị lộn lại, Phương Diễn từ phía sau chợt thẳng tiến, Đông Phương Nhiêu đã không thể tiếp nhận thêm nữa, khoái cảm tích lũy một chỗ đã không cách nào chịu đựng tiếp. Hạ thể va chạm vào nhau phát ra thanh âm khiến người nghe đỏ mặt, Đông Phương Nhiêu níu chặt ga giường, chôn mặt trong tấm nệm êm.
“Phương Diễn.. .. . .”
“Ừm.. .. .. Phương Diễn.. .. . .”
Thân thể lại bị Phương Diễn lật nằm ngang, anh lại nằm lên .
Tiếp tục tiến vào trong cơ thể Đông Phương Nhiêu, công thành đoạt đất.
Đông Phương Nhiêu ôm cổ anh, chân đã không có khí lực treo ngang hông anh nữa, chỉ đành để mặc nó bị Phương Diễn đẩy thành góc độ lớn nhất, danh ra hai bên chịu đựng từng đợt công kích hung hăng, táo bạo.
“Nói, em yêu anh. .. .. .”
Đến địa đạo sâu nhất, Phương Diễn không thể không nói ra lời nói ức chế bấy lâu, ở dưới vẫn cuồng mãnh bãi động.
Đông Phương Nhiêu không nói lời nào, chỉ có thể hơi ngẩng đầu, giờ phút này chỉ có cắn lên cánh tay Phương Diễn mới có thể không thét chói tai.
“Nói đi, em có yêu anh không, rốt cuộc em có yêu anh không?. .. .. .”
Phương Diễn không thuận theo không buông tha hỏi, thân thể thẳng tiến mấy cái.
“Giai Giai, em là yêu anh.” Đến cao triều, song song với tiếng thở dài, Phương Diễn khẳng định nói.