Dùng bữa xong hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV, Đông Phương Nhiêu gần đây tích cực tham dự sự kiện và nhận kịch bản phim điện ảnh, phim truyền hình nên trong khung giờ hoàng kim, tùy tùy tiện tiện đổi đài đều có thể bắt gặp bóng dáng sáng ngời của cô.
Nếu như chỉ có mình cô xem dĩ nhiên không cảm thấy có cái gì, nhưng vấn đề ở đây là bên cạnh cô còn có một Phương Diễn!
Phương Diễn cầm điều khiển tivi, chuyển tới kênh đang phát 《 tình yêu tới 》, anh hữu ý vô ý liếc Đông Phương Nhiêu bên cạnh một cái, chăm chú nhìn TV.
Nhưng trọng điểm không nằm ở đây, mấu chốt là Phương Diễn chuyển kênh đúng lúc chiếu cảnh hôn của Đông Phương Nhiêu trong vai nữ cường nhân và nam phụ, nam phụ cưỡng hôn, nữ cường nhân sau khi bị hôn trực tiếp cho hắn một cước.
Đông Phương Nhiêu xem thấy nóng mặt, nhớ lại cảnh tượng hồi trước so với cảnh trong tivi có khi còn kịch liệt hơn một chút, không khỏi liếc anh một cái, cũng không biết do ai mà ra.
Trùng hợp Phương Diễn quay đầu lại cười một tiếng, khoác vai cô, hôn một cái lên trán, “Nghĩ gì thế?” Biết mà còn hỏi.
Có lúc trông anh không khác gì một con hồ ly, tâm tư cô thiên biến vạn hóa thế nào cũng bị anh nhìn thấu.
Cô không nói lời nào, hừ một tiếng, tiếp tục xem ti vi.
Một tập đang chiếu này phần diễn của cô đặc biệt nhiều, lúc ẩn lúc hiện, lúc hiện lúc ẩn, không biết sao cô lại thấy chướng mắt cực kỳ. Rõ ràng lúc nhập vai cảm thấy rất tốt, bởi vì đây là phim mình chọn, nhân vật mình thích, cho nên diễn xong cũng không thèm xem lại máy quay, tràn đầy tự tin rất tốt rồi, sao hôm nay ngồi xem cùng anh lại thấy không được tự nhiên?
Với tay lấy điều khiển tivi từ khay trà, “Em không muốn xem cái này!” Đông Phương Nhiêu nói chém đao chặt sắt xen lẫn mùi vị cố tình gây sự.
Phương Diễn cũng không ngăn cản, “Thích xem gì tự mình chuyển kênh đi, dù sao anh cũng thấy rồi.” Lại trộm hương trên người Đông Phương Nhiêu, nhẹ nói bên tai cô.
Nằm quá sát, nhịp tim bị động tác thân cận của anh làm lỡ vài nhịp. Không khỏi thầm mắng bản thân, thiệt tình, cũng đâu phải chưa từng xem TV cùng nhau, tình huống thân mật hơn không biết đã thực hành bao nhiêu lần, tự dưng hôm nay lại như thiếu nữ ngây thơ thuần khiết? Đụng một tí, nhịp tim liền không khống chế được mà đập nhanh như trống đánh, dưới tình huống bị anh cố ý trêu ghẹo và quyến rũ, cô còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì..., những năm Phương Diễn phong lưu khoát hoạt với những nữ nhân khác quá uổng phí rồi!
Đông Phương Nhiêu tim đập không yên, đẩy Phương Diễn ra, “Đừng dựa gần như vậy, nóng.” Bấm phím chuyển kênh, kênh thứ nhất, đang phát một quảng cáo cô làm đại diện, kênh thứ hai, Đông Phương Nhiêu xuất tịch quảng bá phim, kênh thứ ba, một bộ phim cô đóng chính.. .. . .
Đông Phương Nhiêu câm lặng, ấn phím màu đỏ, “Bụp” một tiếng, tắt TV.
“Không xem nữa!” La ầm lên. Dù sao ở trước mặt Phương Diễn cũng không có mặt mũi gì, vò đã mẻ ai sợ sứt, nghĩ gì nói đó không cần thiết giả bộ. Ngẩng đầu liền thấy anh cười như không cười nhìn cô.
“Không xem TV, vậy chúng ta làm việc có ý nghĩa hơn có được không?” Phương Diễn nhoài thân tới tai cô nhẹ nhàng nói, luồng khí nóng phả vào vùng da nhạy cảm, Đông Phương Nhiêu co rúm lại.
Không đợi cô phản ứng, anh đã hôn lên vành tai cô, hai tay thon dài một tay cố định thắt lưng cô, một tay thò vào trong áo chạm vào làn da nhu nộn, không khí lạnh len vào, Đông Phương Nhiêu rùng mình một cái, tỉnh táo lại, khước từ Phương Diễn, “Đừng ở đây.”
Cô không muốn vào mùa đông giá rét ở trên sôpha làm chuyện người lớn đâu, mặc dù trong phòng có mở điều hòa nhưng vẫn lạnh tê tái. Hơn nữa tư tưởng cô bảo thủ, nếu ở đây, sau này ngồi xuống ghế sôpha khẳng định cả người mất tự nhiên.
Phương Diễn cũng không nghịch ý cô, trực tiếp bồng cô đi vào phòng ngủ chính. Dù chưa từng vào, nhưng trực giác rất chính xác, không có đi nhầm phòng. Cô chôn mặt trong ngực anh, bị anh ném lên giường hét lên một tiếng, anh rất nhanh liền cúi người xuống.
Kế tiếp blablabla, tỉnh lược năm nghìn chữ.. .. ..
Sau đó, Đông Phương Nhiêu mệt mỏi rã rời, nằm trên ngực Phương Diễn động cũng không muốn động, Phương Diễn này, vậy mà cho cô ngồi trên người anh, mệt chết cô.. .. . .
Hôm sau, quả nhiên việc Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn mua sắm trong siêu thị bị người hâm mộ chụp ảnh truyền ra ngoài. Ngoại giới oanh động, truyền thông rối rít tìm tung tích Đông Phương Nhiêu, hôm nay cô nghỉ phép, giờ này vẫn còn ngủ ngon lành trên giường cùng Phương Diễn.
Đến lúc rời giường lấy báo trong hòm thư mới phát hiện lại lên trang đầu, không khỏi nhức đầu một hồi. Phương Diễn vẫn còn gục trên giường, Đông Phương Nhiêu bò lên hung ác cắn anh một hớp cho hả giận, anh bị náo tỉnh, cho rằng cô chưa thỏa mãn dục vọng, lật người xuống, tiếp tục hầu hạ cô. Đông Phương Nhiêu khóc không ra nước mắt, kêu trời không thấu, gọi đất không thông, ngày làm bậy đêm khó ngủ, tự gây nghiệt không thể sống.
Chuyện tình hai người bị phanh phui nhấc lên một hồi phong ba, Đông Phương Nhiêu mỗi ngày đi đâu đều có ký giả theo vào cùng ra, Phương Diễn không những không ngăn cản, ngược lại rất thích thú thấy mọi người gắn tên anh bên cạnh tên cô, ngày ngày huýt sáo cầm báo quơ qua quơ lại trước mặt cô, đắc ý hơn gì.
Mãi cho đến khi Đông Phương Nhiêu xuống tối hậu thư, Phương Đại thiếu gia mới miễn cưỡng đứng ra cảnh cáo truyền thông đừng quấy rầy cuộc sống của anh và cô nữa, nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của anh, cô tức muốn trào máu, đây là lúc vận động cật lực trên giường mới cứng rắn cưỡng ép được Phương Diễn ra mặt a! Phương Diễn cường thế nhất quán, nhờ Đông Phương Nhiêu hung hăng dạy bảo, tính tình sửa lại đôi chút. Nhưng bản tính khắc sâu trong xương cốt sao có thể nói đổi liền đổi.
Cô nhiều việc, phần lớn thời gian đều ở phim trường, thỉnh thoảng năm ba ngày sẽ thấy Phương Diễn đưa đón Đông Phương Nhiêu. Hiện tại nghiệp giới trong ngoài đều biết, sau sự kiện chia tay kia, hai người càng như keo như sơn, tình cảm khắng khít hơn trước.
Sau khi tin tức lan truyền, người trong cuộc Đông Phương Nhiêu miệng đóng chặt chẽ, kế đến Phương Diễn ra mặt gật đầu thừa nhận, cấm đăng tin về việc này nữa, còn ai dám loạn viết? Giống hệt tình trạng lần đầu tiên anh mạnh mẽ trấn áp tin đồn tình cảm của hai người, làm cho bản tin đang sôi nổi với tiêu đề Hách Giai Giai và Phương Diễn tái hợp trong khoảnh khắc mai danh ẩn tích. Chỉ để lại lời chúc phúc tám phương tứ hướng từ quần chúng, còn có những tiếng than ngắn thở dài, đáng tiếc cái gì? Tiếc vì không có Bát Quái để nhiều chuyện đấy mà!
Ba bốn tháng sau, công việc trên tay Đông Phương Nhiêu mới dần dần ít xuống, ban đầu nhờ Vũ ca giảm bớt lượng công việc nên những chương trình, sự kiện, quảng cáo hay kịch bản phim điện ảnh, phim truyền hình đều tương đối ít đi, trước mắt thấy có hơn nửa tháng ngày nghỉ, Đông Phương Nhiêu thở phào một hơi.
Mấy tháng này Phương Diễn cơ hồ đối với yêu cầu của Đông Phương Nhiêu muốn gì được đó. Miễn là thứ cô muốn, anh căn bản đều không phản bác, liền đồng ý. Không chỉ một lần vì công tác mà để anh chịu ấm ức, ngay cả ngày sinh nhật trọng đại của anh cũng tổ chức ở studio, còn là tự anh chạy tới, cô mới ngay mặt nói sinh nhật vui vẻ.
Phương Diễn mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng Đông Phương Nhiêu không tự chủ được nghĩ đến quãng thời gian hẹn hò trước đây, nếu cô có nửa điểm lạnh nhạt anh sẽ gây hấn. Bây giờ nhìn lại trong cùng một sự việc nhưng thái độ mềm mỏng không ít, lại khiến cô sinh lòng áy náy.
Đông Phương Nhiêu quyết định dùng mấy ngày nghỉ này bù đắp, bồi bổ cho Phương Diễn, ngoan ngoãn ở nhà, giặt đồ lau nhà nấu cơm, kiêm luôn nhiệm vụ làm ấm giường.....
Cô lập kế hoạch những việc cần và phải làm trong nửa tháng tỉ mỉ đâu vào đó, nào biết ngay cả cơ hội này Phương Diễn cũng không cho cô, trực tiếp quăng một quả bom nặng ký xuống đập Đông Phương Nhiêu choáng váng, khiến cô ngay lập tức đặt vé máy bay bay ra nước ngoài, không muốn đối mặt với anh thêm nữa.
Nửa tháng ngày nghỉ, tốt lắm.. .. . .
Song phương cũng tĩnh táo một chút.
Phương Diễn cư nhiên nói với cô sắp tới ngày sinh nhật của cha anh, muốn dẫn cô về nhà!
Đông Phương Nhiêu đối với việc ra mắt trưởng bối đến giờ không có kinh nghiệm, huống chi Phương lão gia, nghe đồn là một người rất nghiêm khắc, tâm hồn non nớt của cô chưa chi đã bị dọa sợ rồi.
Thật ra thì với tính tình của cô, gặp mặt thì thấy mặt, cũng không có gì. Nhưng Đông Phương Nhiêu đã từng vài lần cùng Phương Diễn gây ra xì căng đan, huống chi lúc này mới hợp lại mấy tháng, ra mắt người lớn.. .. . .
Có phải hơi sớm không?
Tóm lại cô không muốn, cảm thấy chờ tình cảm song phương ổn định rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
Nhưng có một số việc không phải cô nghĩ thế nào nó liền như thế nào, đôi lúc có những sự vật sự việc xảy ra đột xuất làm cho người ta trở tay không kịp.
Đông Phương Nhiêu một mình ra nước ngoài nghỉ phép, dĩ nhiên, mục đích chính là trốn Phương Diễn. Nhưng vừa tới khách sạn nghỉ ngơi một đêm đã bị tiếng chuông ngoài cửa gõ tỉnh, Phương Diễn đứng trước cửa, mặt đen như mực.
“Hách Giai Giai, em có đầu óc hay không!” Phương Diễn vừa mở miệng là âm thanh giận dữ lớn tiếng. Đông Phương Nhiêu mở cửa thấy anh cũng giật mình, bị mắng như vậy, suy nghĩ dang dở gì toàn bộ biến mất sạch sẽ.
“.. .. .. Phương Diễn?” Cô tự biết đuối lý, có chút lắp bắp .
“Hách Giai Giai, em nhìn cũng không nhìn một cái xem ai rồi hãy mở cửa chứ, em ngủ ngốc luôn rồi hả?” Há liệu Phương Diễn hẳn là nói cái này. Tức giận ôm eo cô đẩy cửa bước vào, đóng cửa lại. Tiểu nữ nhân trong ngực thật khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, bất quá chỉ muốn cô gặp mặt người trong nhà, lại bị dọa sợ đến nỗi một câu cũng không để lại, cứ như một làn khói bỏ chạy ra tận nước ngoài, điện thoại cũng không mở máy. Nếu không gọi cho Vũ ca, anh bây giờ còn đang gấp gáp lo lắng trong nhà. Quả muốn khiến người ta đè cô xuống tét mông mấy cái, xem cô còn dám để anh lo lắng như vậy không.
“.. .. . .” Đông Phương Nhiêu được Phương Diễn ôm đến ghế sôpha, không nói lời nào. Vùi đầu vào ngực Phương Diễn, thật ra lúc vừa lên máy bay cô đã thấy hối hận, đã bắt đầu nhớ người này rồi. Vốn định đặt vé máy bay chuyến gần nhất trở về nước, gặp người lớn thì gặp người lớn, dù gì cũng đã tính chuyện lâu dài với anh, chắc chắn sẽ đi đến bước này, sớm một chút chậm một chút cũng không khác biệt mấy, cô dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, không phải sao?
Không ngờ tới mình chân trước mới vừa đi, chân sau Phương Diễn đã đuổi tới. Không phải không cảm động, hốc mắt đều đỏ lên. Gần đây không biết thế nào, tâm tình nói đến là đến, dây thần kinh xúc động đặc biệt nhạy.
“Hách Giai Giai, em suy nghĩ cho kỹ, kỳ kinh nguyệt của em mấy tháng rồi không tới?” Lại nghe Phương Diễn nói.
Đông Phương Nhiêu suy nghĩ tính toán, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, mấy tháng.. .. . .
Bận rộn đến mức không chú ý, một, hai, thế nhưng gần ba tháng rồi!
Mãnh liệt ngẩng đầu, lọt vào con ngươi thâm thúy ẩn giận của Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không tìm được ngôn ngữ .
Tay chậm rãi vuốt ve bụng.
Ba tháng nay lại vất vả như vậy, Phương Diễn khuyên nhủ không nghe lọt tai, còn ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ , anh muốn cô gặp người nhà, có phải đã sớm có tính toán? Anh không phải đã sớm biết? Loại chuyện như vậy, lại cần anh nhắc nhở, cô quá mất chức rồi?
Không thể nào?
.. .. .. Mang thai?