Mạt Viện cùng Lữ Định Ân thấy người run lên từng đợt, cả hai cúi mặt đợi trách phạt:
- Vương gia, thuộc hạ vô dụng!
Thịnh Vương đập mạnh bình sứ xuống thành hồ, mảnh sứ vỡ tung tóe, cắm cả vào lòng bàn tay hắn:
- Không tìm ra?
Lữ Định Ân rút khăn lụa:
- Vương gia, người cẩn thận!
Thịnh Vương lau vết máu, thu liễm nội tình:
- Ngươi là biểu ca của nàng, ngươi nghĩ đi, ngọc phù đang nằm ở đâu?
Lữ Định Ân lắc đầu, mấy năm nay hắn chưa bao giờ đoán được tâm tư nàng, nàng ngày một xa cách, ngày một lạnh nhạt, làm việc cũng quyết đoán hơn, tựa như thiếu nữ năm mười tuổi kia đi theo hắn hằng ngày không phải là nàng hiện tại vậy.
Mạt Viện chấp tay:
- Vương gia, chi bằng thuộc hạ bắt một hạ nhân Phùng phủ tra hỏi!
Thịnh Vương hừ nhẹ, tử y phiêu dật xoay người vào trong:
- Điều tra xem người của Phùng phủ gần đây có xuất thành không! Sợ rằng ngọc phù đang trên đường đến Mi Châu! Truy tận giết tuyệt! Chỉ cần lấy được ngọc phù, những chuyện khác không quan trọng!
Mạt Viện cùng Lữ Định Ân nhận mệnh, chuẩn bị thi hành thì nghe âm lãnh giọng nói chủ nhân tiếp tục:
- Điều động ám vệ giả trang thổ phỉ, chặn cướp tất cả các chuyến thảo dược từ kinh thành đưa đi, đoàn Ngự y cũng phải thủ tiêu sạch sẽ! Dù dân chúng cả Mi Châu vì nạn dịch mà chết sạch, Thành Hầu cũng không được hồi kinh!
Mạt Viện hít một hơi dài, chủ nhân đã thật sự nổi giận, cái gì là âm độc, đây chính là âm độc, tuyệt đường sống một thành, tàn nhẫn ra tay như vậy, chỉ có thể là Thịnh Vương. Hắn mím môi:
- Tuân mệnh!
Mi Châu.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi trong thư phòng, tóc đen như mực búi hờ bằng trâm ngọc, mày sắt hơn kiếm, thần thái tĩnh lặng chậm rãi đọc ba trang thư báo của Phùng Gia Hỷ, hắn cẩn trọng gấp thư đặt trong ngực áo.
Triệu Tử Đoạn đứng bên cạnh:
- Hầu gia! Chúng ta hiện tại phải làm gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo ánh mắt băng lãnh thường ngày lóe lên tia sáng nhu hòa hiếm hoi, hắn lấy cẩm bào khoác hờ lên người:
- Cận nữ Thục Trinh Huyện chúa đang hộ tống Tĩnh gia Ngọc phù đến đây, chúng ta phải đi đón người, càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng!
Triệu Tử Đoạn nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa. Tuyệt Tâm quyết định đem theo bốn thủ vệ nữa. Triệu Tử Đoạn bản thân có linh cảm không lành, nhưng Hầu gia luận võ công trong triều này không mấy người hơn được. Tuyệt Tâm cũng là tay kiếm thuần thục trung thành, hắn tạm yên tâm.
Hoàn Nhan Viên Hạo rút trường kiếm mang bên thắt lưng, hắn nhìn độ lấp lánh mũi kiếm khẽ hài lòng:
- Trong thư Huyện chúa có nói khuê phòng nàng vừa bị trộm tặc đột nhập, khả năng cao là muốn đoạt ngọc phù! Phải băng rừng đi đường tắt, tránh bị phục kích.
Xe vừa ra khỏi cổng trước đã thấy Linh Tê chân nhỏ chạy theo sau:
- Gia! Người cho nô tì theo với!
Thành Hầu nắm lấy tay nàng, dịu dàng:
- Chuyến này hung hiểm, nàng vẫn nên ở lại phủ!
Linh Tê quầy quậy lắc đầu:
- Gia, người đi để nô tì lại một mình sao! Phu nhân...
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, không phải hắn không biết, mẫu phi cùng thê tử vốn đã chẳng ưa gì Linh Tê, để nàng lại, hắn cũng không đành.
Linh Tê lay lay tay hắn, giọng nói mềm mại như nước:
- Gia, nô tì sẽ không cản trở người!
Triệu Tử Đoạn nhếch môi thoáng nở một nụ cười giễu cợt, nhưng sắc trời vốn không sớm, hắn đành phải lên tiếng:
- Chủ nhân, cứ để Linh Tê cô nương theo, có người bên cạnh, không ai làm hại được cả!
Thành Hầu hơi do dự, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu:
- Lên xe đi!
Xe song mã phăng phăng tăng tốc, Triệu Tử Đoạn ngồi trước đầu xe cùng Tuyệt Tâm, bốn thủ vệ cưỡi ngựa chiến âm thầm theo sau.
Tuyệt Tâm giật giật cương ngựa nhìn Triệu Tử Đoạn:
- Tốt nhất ngươi nên vào trong đi. Tránh để bị rám nắng!
Triệu Tử Đoạt một thân áo đen thêu huyết liên nổi bật làn da trắng như tuyết, đuôi mắt viền đỏ yêu mị mê hoặc. Hắn nở nụ cười ngạo mạn:
- Hầu gia cùng mỹ nhân ở đó ta làm sao có thể phá vỡ lạc thú chủ nhân được!
Tuyệt Tâm lắc đầu thở dài:
- Hầu gia quá đa tình, nguy cấp thế này vẫn phải đưa theo một nữ tử phiền toái!
Triệu Tử Đoạn chậm rãi đeo mạng che mặt giấu đi dung mạo bán nam bán nữ. Thành Hầu trước giờ luôn coi trọng Linh Tê, bất chấp tất cả bảo vệ nàng ta, đời người ai cũng có duyên có nợ, cứ coi như kiếp trước Thành Hầu nợ Linh Tê vậy.
- Ngươi thì biết gì về ái tình nam nữ?
Tuyệt Tâm cả cười:
- Yêm nhân như ngươi chắc rõ hơn ta?
Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ không đáp, trên đời hắn ghét nhất bị người khác gọi là yêm nhân.
Càng về phía nam nắng càng chói chang hơn, không khí cũng oi nồng dần, bụi đất đỏ quạch bám lên thành xe ngựa, Vịnh Đan cùng đám người thủ vệ Bích Ba trang ngày đêm đều không nghỉ, chỉ trừ lúc đổi ngựa ở dịch trạm là tranh thủ dùng cơm qua loa. Cứu người như cứu hỏa, bọn họ nhất quyết không thể chậm trễ.
Mất bảy ngày không dừng, cuối cùng cả hai đoàn người gặp nhau giữa Nam Châu.
Vịnh Đan lấm lem bụi đất được Tuyệt Tâm chuyển lên xa mã Hầu phủ. Nàng hơi ngần ngại, bản thân đã đi đường nhiều ngày, cũng đã hai hôm chưa tắm rửa, đối diện với một nam nhân tôn quý như thế, nàng thật sự sợ thất lễ.
Vịnh Đan nhảy vội xuống xe chạy đến, Triệu Tử Đoạn mỉm cười đưa ra túi da đầy nước:
- Cô nương uống đi!
Vịnh Đan rụt rè tiếp nhận, một hơi cạn sạch, nước chảy giọt xuống cổ, thấm ướt một phần ngực áo của nàng, Triệu Tử Đoạn đưa ánh mắt hướng đi nơi khác.
Vịnh Đan thở phào nhẹ nhõm:
- Nô tì tạ ơn Thiếu giám đại nhân!
Hoàn Nhan Viên Hạo vén rèm xe, tóc hắn hơi rối qua loa búi lên một nửa. Ngũ quan vì đường xa có chút lười biếng, ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường ngày.
Vịnh Đan hành lễ, nàng liếc qua Linh Tê đang tựa vào Thành Hầu, lòng hơi khó chịu cho tiểu thư một chút:
- Hầu gia, tiểu thư có dặn phải trao tận tay người!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhận túi hương vội vàng mở, nhìn chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khiến tâm trí hắn có chút bấn loạn.
- Tiểu thư còn dặn dò gì nữa không?
Vịnh Đan lắc đầu, mắt vẫn hướng về Linh Tê thiếu thiện cảm. Tiểu thư nàng tốn công lo lắng tìm mọi cách bảo vệ ngọc phù đưa đi. Thành Hầu lại nhàn nhã ôm mỹ nhân đến nhận.
Gương mặt Linh Tê đen lại, gửi yếm, có phải cố tình câu dẫn Hầu gia, vạn thứ có thể giấu ngọc phù vào, sao nhất thiết phải là một chiếc yếm. Vịnh Đan thu vào tầm mắt biểu cảm nàng ta, hừ lạnh!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhét yếm lụa vào ngực áo, hắn thong thả phân phó:
- Triệu Tử Đoạn, ngươi cùng bản Hầu thuận đường này đến thủ phủ Nam Châu, đây là nơi phát sinh dịch bệnh đầu tiên, cũng là đi ngang Tĩnh gia. Người của Tứ Hoàng tử đã đợi ở đó tiếp ứng!
Triệu Tử Đoạn hơi cau mày:
- Chuyến này hồi kinh nương nương mới là trọng yếu, người có hay không đã vội vàng?
Thành Hầu nhàn nhạt cảm nhận vật trong ngực mát lạnh:
- Mẫu phi không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta phải trấn áp dịch bệnh trước mới để người đến đó!
Hắn nhìn bụi đường nhuộm đỏ rèm xe, gió cát mới tháng ba đã thốc lên mù mịt:
- Tuyệt Tâm, đưa Linh Tê cùng Vịnh Đan quay về, Liên Thành hiện tại bế quan tỏa cảng, tạm thời cứ đến dịch trạm gần nhất nghỉ ngơi!
Xa mã Hầu phủ cùng thủ vệ nhanh chóng lẩn khuất sau tầng tầng lớp lớp bụi hồng. Tuyệt Tâm cũng thắng cương ngựa một đường quay về.
Tuyệt Tâm nhìn trời, ánh nắng đã nhạt dần, không khí cũng dịu đi, sợ rằng không kịp ra khỏi hẻm núi trước khi trời tối. Hắn cố sức thúc ngựa chạy thật nhanh, nỗi bất an trong tim cứ lớn dần. Xe ngựa vào đoạn khấp khểnh nhất, một bên là con sông đục ngầu chảy siết vì vừa qua lũ quét, một bên vách núi dựng đứng hiên ngang, đường đi đầy đá tảng chắn ngang.
Vịnh Đan hơi bĩu môi ngồi cùng Linh Tê, nàng có chút khó chịu. Một nô tì thì có tư cách gì bày tỏ thái độ với chủ tử nàng. Linh Tê cau mày nhìn y phục lem luốc của Vịnh Đan, tự so với xiêm áo sạch sẽ ngát hương bản thân liền nở nụ cười khinh khỉnh. Không khí trong xe vì thế mà ngột ngạt vô cùng.
Linh Tê lấy quạt lụa phất phơ xung quanh:
- Thật bẩn thỉu!
Vịnh Đan híp mắt, bao uất ức dồn nén lại:
- Cô nói ai?
Linh Tê cười mỉa mai:
- Trong xe chỉ có hai người, ai bẩn thỉu thì tự biết!
Vịnh Đan nghẹn giọng:
- Cô?
- Ta thì làm sao? Không những cô bẩn thỉu, chủ tử của cô cũng vậy! Tưởng rằng một chiếc yếm có thể bắt được tâm Hầu gia?
Vịnh Đan cười nhạt:
- Suy bụng ta ra bụng người? Cô nghĩ ai cũng đê tiện như cô?
Linh Tê trừng mắt lại, cả hai không ai chịu nhường nhịn ai.
Mạt Viện đứng trên đỉnh vách đá, nơi này dễ dàng phục kích nhất, muốn đến Mi Châu nhanh nhất buộc phải qua đây. Ám vệ đã kín đáo mai phục. Vừa thấy xe ngựa có gia huy Phùng phủ phía trên, trước sau đường đi nhanh chóng bị ám vệ chặn lại.
Mạt Viện kéo khăn che mặt, hạ lệnh ám vệ đồng loạt tung ám khí một đường xuống xe ngựa, một mảnh găm vào giữa trán ngựa kéo, ngựa hí mấy hồi đau đớn, đầu ngựa nứt đôi, ngựa ngã, xe đổ, cỗ xe gãy ngang gãy dọc lộn nhào mấy vòng.
Tuyệt Tâm rút trường kiếm phòng thủ, chớp mắt né tránh loạt ám khí thứ hai, nhìn lại, xe ngựa đã chòng chành muốn rơi xuống lòng sông đang chảy cuồn cuộn. Hắn liền tìm cách cứu người.
Vịnh Đan níu lấy chân Tuyệt Tâm lồm cồm thoát khỏi đống hỗn loạn của cỗ xe gãy, khi nàng đứng dậy mới phát hiện chỉ cần bản thân rời khỏi, chiếc xe đang chênh vênh bên bờ sông sụt lở sẽ mất thăng bằng mà rơi xuống, ác ý xoẹt ngang, Vịnh Đan liền đưa tay ra:
- Bám lấy ta!
Linh Tê chật vật kẹt trong xe ngựa, nàng trán nàng ta đã rướm máu. Nhận ra cánh tay Vịnh Đan liền muốn bám vào, nhưng khi vừa giơ tay lên thì đã thấy Vịnh Đan âm độc mỉm cười, cố tình ngã vào Tuyệt Tâm, lại hạ một cước nghiến lấy bàn tay nàng ta.
Bởi vì trời rất tối, sự việc xảy ra quá nhanh, Tuyệt Tâm hiển nhiên không nhận thấy, cỗ xe ngựa cùng Linh Tê tuyệt vọng rơi vào lòng sông cuồn cuộn sóng dữ.
Tuyệt Tâm hét lên:
- Linh Tê cô nương!
Hắn với theo nhưng không kịp, nhìn gương mặt Vịnh Đan hoảng hốt không nói nên lời. Hắn cau mày, bốn bề bây giờ đã bị hắc y nhân bao vây, Tuyệt Tâm rút kiếm khỏi vỏ, tìm cách bảo vệ Vịnh Đan.
Hắn thì thầm:
- Chạy thẳng rẽ trái là cánh rừng, chỉ cần vào đó, chúng ta có cơ hội thoát thân!
Tẩu vi thượng sách, ba mươi ám vệ cùng một tên thống lĩnh đứng trên vách núi kia, dù muốn hay không cũng chẳng thể nào đánh thắng. Tuyệt Tâm nắm lấy tay Vịnh Đan vung kiếm tìm đường thoát thân.
Mạt Viện nhàn nhạt nhìn, hắn thật sự đã đánh giá thấp người của Thành Hầu, nghĩ rằng chỉ một tên thủ vệ nhỏ nhoi, nào đâu lại là một cao thủ kiếm pháp. Thoáng thấy đôi nam nữ đã chạm chân đến bìa rừng, Mạt Viện nghiến răng:
- Vô dụng!
Tuyệt Tâm hết sức bình sinh cùng Vịnh Đan chạy, trong rừng càng tối, mắt người không thấy rõ đường đi. Ám vệ phía sau không đốt đuốc, chậm rãi thăm dò.
Vịnh Đan thì thầm:
- Nô tì không đi nổi nữa!
Tuyệt Tâm dìu nàng dựa vào một tảng đá, hắn nhận thấy bên cạnh là khúc gỗ mục rỗng ruột, nhưng vỏ ngoài lại rất cứng:
- Cô nương, nghe theo ta, chắc chắn qua mắt được bọn chúng!
Vịnh Đan trét bùn đất lên mặt, vội vội vàng vàng theo lời Tuyệt Tâm chui vào trong khúc gỗ. Nàng nín thở cầu nguyện.
Tuyệt Tâm đổi trường kiếm thành đoản đao, chân bước đi trong bóng đêm không một tiếng động. Hắn lẻn phía sau đám ám vệ, chọn ra kẻ mất tập trung nhất. Một tay bịt kín miệng, tay kia Tuyệt Tâm cứa đoản đao ngang cổ họng. Tên ám vệ chưa kịp kêu lên đã thấy máu phụt như suối, chết tức tưởi.
Mùi máu tanh lan tràn không khí, Mạt Viện bắt đầu thấy lo lắng, giọng hắn trầm đục nhắc nhở:
- Cẩn trọng!
Bằng phương thức này, Tuyệt Tâm hạ tên ám vệ thứ hai ngã xuống, đến tên thứ ba, Mạt Viện ngờ ngợ đoán ra.
Mạt Viện lẳng lặng nắm ám khí trong lòng bàn tay rồi đột ngột hét lớn:
- Tọa!
Ám khí phóng ra tứ bề, đám ám vệ nghe lệnh thống lĩnh liền ngồi thụp xuống, người duy nhất không phản ứng kịp chính là Tuyệt Tâm, hắn phải lùi ra sau để tránh ám khí. Cũng vì vậy mà bị lộ hành tung.
Mạt Viện cười gằn:
- Truy!
Vịnh Đan nghe được động tĩnh, nàng biết đám hắc y nhân này đã đuổi theo Tuyệt Tâm, liền vội vã chui ra khỏi khúc gỗ, dùng hết sức bình sinh ra bìa rừng, nàng nhìn theo sao Bắc Đẩu, hướng về phía Nam mà chạy.
Trời sáng, Vịnh Đan cũng đến được dịch trạm. Nàng đập cửa, vừa thấy thị vệ mang áo Thành Hầu phủ liền gấp rút:
- Cứu người, Tuyệt Tâm đang bị truy sát ở hẻm núi giáp ranh Nam Châu!
Mấy tên thị vệ hơi ngẩng người:
- Tuyệt Tâm?
Một vị phó tướng vội khoác trường bào lên:
- Là Nguyên thủ vệ! Nhanh!
Vịnh Đan biết được mình đã đến đúng nơi, sức lực nàng như bị rút kiệt. Đột ngột ngã xuống không biết gì nữa.