Hà Tuế Đường lạnh lùng nói: "Thái Hậu hảo hảo suy nghĩ một chút."
Thái Hậu chỉ phải làm ra vẻ trầm tư, hồi tưởng một lần, run rẩy nói: "Nhiếp Chính Vương, Hoàng Thượng xác thật không có chỗ nào không đúng."
"Hoàng Thượng đã hai ngày không có hướng Thái Hậu thỉnh an." Hà Tuế Đường nhàn nhạt nhắc nhở.
Thái Hậu nói: "Là ai gia không cho nàng tới, hoàng đế thực nghe ai gia nói."
Hà Tuế Đường xem thần sắc Thái Hậu, xác định nàng thật không có nhìn ra cái gì, rốt cuộc xoay người rời đi, không chờ Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước cửa Hà Tuế Đường đột nhiên xoay người lại, nói: "Hiện nay đã qua trăm ngày áo đại tang, Thái Hậu mau chóng dưỡng hảo thân thể, lo liệu việc thành hôn cho bệ hạ."
Hà Tuế Đường nâng bước đi ra Vạn Thọ cung, Trương ma ma khởi động thân thể xụi lơ tiến vào xem Thái Hậu.
"Thái Hậu, ngài không có việc gì đi?" Trương ma ma lo lắng mà nhìn tinh thần không tập trung Thái Hậu hỏi.
Thái Hậu làm trong điện cung nữ bọn thái giám đi ra ngoài, nằm ở trên giường cả người rét run, nói: "Hoàng đế tuổi không nhỏ, Nhiếp Chính Vương muốn ta lo liệu việc hôn nhân cho hoàng đế."
Hoàng đế thành hôn rồi không có khả năng không vào động phòng, nhưng nhập động phòng thì chuyện hoàng đế là nữ nhi thân liền sẽ bại lộ, không vào động phòng bị Nhiếp Chính Vương phát hiện không đúng cũng sẽ bại lộ.
Sau khi bại lộ, hoàng đế là huyết mạch tiên hoàng, cho dù là nữ nhi thân cũng sẽ không có nguy hiểm, nhiều lắm không làm hoàng đế, nhưng nàng cái này người khởi xướng, hoàng đế bị đổi sau nàng liền không hề là Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương muốn đánh muốn giết đều là một câu nói......
Luyện võ trường, Lục Quy Lan buông Thanh Vũ cung, cao hứng nói: "Giang lão tướng quân, ta hôm nay trúng một mũi tên!"
Giang Vận Khải: "......" Luyện tập ba ngày mới trúng một mũi tên, làm hắn như thế nào khen?
Đối với ánh mắt chờ mong của hoàng đế, Giang Vận Khải thế nhưng hiếm thấy mà nổi lên lòng áy náy, vi phạm lương tâm nói: "Bệ hạ vũ dũng."
Giang Quyết Hành lập tức nói tiếp: "Bệ hạ tiến bộ thần tốc, thật là mẫu mực cho chúng ta!"
Giang Vận Khải không cho hắn "miệng lưỡi trơn tru", hắn đã hai ngày không có khen bệ hạ, chỉ có thể nhìn ba người kia đại hiến ân cần.
Hôm nay hắn chính là nói theo Giang Vận Khải, không tính vi phạm phụ mệnh.
Quả nhiên, Giang Vận Khải chỉ là nhìn hắn một cái, không có nổi giận.
Mạnh Hành Phi ba người cũng không cam lòng yếu thế.
Mạnh Hành Phi nói: "Bệ hạ lúc bắn tên phấn chấn oai hùng!"
Tiền Nỗ Quân: "Chúng ta cũng nên hướng bệ hạ học tập tinh thần kiên trì bền bỉ!"
Tôn Mộng Đường nói: "Nhiếp Chính Vương trở về nhìn đến bệ hạ tiến bộ nhất định cũng sẽ khích lệ bệ hạ!"
Lục Quy Lan bị mấy người khích lệ làm cho gương mặt đỏ bừng, tuy rằng làn da trắng bị tô đen một tầng, đôi mắt lại càng thêm tươi sáng bắt mắt, nhảy lên quang huy động lòng người.
Hà Tuế Đường đứng ở cách đó không xa quan khán hồi lâu, đem luyện võ trường mấy người thần sắc xem đến rõ ràng, lời nói nghe được rõ ràng.
Trong lòng xác nhận hoàng đế xác thật có vấn đề.
【 ký chủ, Hà Tuế Đường tới. 】 hệ thống 666 nhắc nhở.
[ ở đâu? ] Lục Quy Lan đôi mắt bắt đầu hướng nhìn bốn phía.
【 liền ở ngươi phía trước góc phải vị trí, dưới cây liễu. 】
Gió mát phất phơ, cành liễu phiêu đãng, Hà Tuế Đường thấy trong luyện võ trường hoàng đế bỗng nhiên ánh mắt khắp nơi di động, dường như đang tìm kiếm cái gì, ngay sau đó, nàng đối thượng đôi mắt xinh đẹp kia, hai người đồng tử đều là chấn động.
"Thịch! Thịch! Thịch!" Hà Tuế Đường bên tai truyền đến thanh âm trái tim nhảy lên rõ ràng.
Lục Quy Lan trong mắt hiện lên kinh hỉ, chỉ vào Hà Tuế Đường phương hướng hỏi: "Giang lão tướng quân, bên kia đứng một người, ta nhìn như là Nhiếp Chính Vương."
Giang Vận Khải cùng Mạnh Hành Phi bốn người nghe vậy lập tức hướng nàng ngón tay phương hướng xem qua đi, lại thấy Hà Tuế Đường một bộ quần áo huyền sắc, đón hoàng hôn đi tới.
Thân hình thon dài, khuôn mặt lãnh diễm, một đôi mắt sâu không thấy đáy khảm ở phía trên gò má như ngọc, bởi vì mông một tầng ánh hoàng hôn, làm nhạt đi hơi thở lãnh đạm quanh thân, cũng làm nhạt đi hoàng đế nội tâm đối với nàng sợ hãi.
Lục Quy Lan đi tới trước vài bước đón Hà Tuế Đường, trong ánh mắt thanh triệt thuần nhiên hàm chứa ngưỡng mộ cùng không muốn xa rời, ngữ khí nho nhỏ lộ ra vui sướng: "Tuế Đường, ngươi rốt cuộc đã trở lại!"
Hà Tuế Đường trái tim phảng phất bị nhẹ nhàng đụng phải một chút, lại bắt đầu ở bên tai nhảy lên.
"Diện kiến bệ hạ."
"Tuế Đường không cần đa lễ." Lục Quy Lan duỗi tay ngăn lại nàng, thuận thế cầm tay nàng.
Lục Quy Lan tay thực mềm, đầu ngón tay trong lúc vô ý đụng tới lòng bàn tay Hà Tuế Đường, làm nàng trong lòng thật mạnh nhảy dựng.
Hà Tuế Đường xác nhận chính mình phản ứng không thích hợp, buông tay lui về phía sau một bước, đem Lục Quy Lan từ đầu đến chân cẩn thận quan sát một lần.
Không có bất luận vấn đề gì.
Trừ bỏ mặt nhan sắc đen một tầng.
"Bệ hạ mặt phơi đen." Hà Tuế Đường lãnh đạm nói.
Lục Quy Lan có chút thẹn thùng mà rũ xuống con ngươi: "Không phải phơi. Mẫu hậu nói ta mặt như xoa phấn, không có nam tử khí khái, cho nên làm cung nữ giúp ta bôi đen một chút."
Lục Quy Lan bỗng nhiên xốc lên con ngươi, cong vút lông mi tựa cánh bướm nhanh nhẹn rung động, Lục Quy Lan nhìn mặt Hà Tuế Đường, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy mẫu hậu nói không đúng. Tuế Đường thực trắng, cũng rất có khí thế, ta thực thích."
Nói xong ngượng ngùng mà nghiêng mặt đi, lộ ra vành tai đỏ bừng.
Hà Tuế Đường tùy ý trái tim một lần so một lần kịch liệt nhảy lên, nhìn chằm chằm vành tai Lục Quy Lan hơi hơi xuất thần.
Bề ngoài không có bất luận cái gì biến hóa, lại đột nhiên thay đổi tính tình.
Từ trước hoàng đế chưa bao giờ dám cùng nàng đối diện, càng không nói đến khích lệ nàng.
Giang Vận Khải mấy người đứng ở vài bước bên ngoài nhìn hai người nói chuyện, Mạnh Hành Phi bốn người nguyên bản đối Hà Tuế Đường phi thường hâm mộ, hiện giờ thấy dáng vẻ Lục Quy Lan ở trước mặt Hà Tuế Đường, trong lòng không biết vì sao có chút hụt hẫng.
Hoàng đế nhìn như tính tình mềm mại dễ nói chuyện, nhưng thực chú ý khoảng cách, ở trước mặt bọn họ chưa bao giờ thân cận như thế.
Vừa rồi bọn họ rành mạch nhìn thấy Lục Quy Lan cầm tay Hà Tuế Đường.
Nhưng Hà Tuế Đường lại chủ động buông lỏng ra.
Qua hai mươi năm, bốn vị thiên chi kiêu tử lần đầu tiên minh bạch như thế nào là ghen ghét.
Bọn họ ao ước vừa rồi người được hoàng đế nắm lấy đôi tay là chính mình.
Nhiếp Chính Vương thật là quá không biết phúc.
Mấy người đáng tiếc mà nghĩ.
Hà Tuế Đường hơi có chút gian nan mà dời đi ánh mắt, nhìn về phía Giang Vận Khải, Giang Vận Khải lập tức mang theo bốn vị thư đồng của hoàng đế đi tới.
"Lão thần bái kiến Nhiếp Chính Vương."
"Vi thần bái kiến Nhiếp Chính Vương."
Năm người hành lễ, Hà Tuế Đường nói: "Giang lão tướng quân, thời gian bổn vương không ở đây, bệ hạ luyện tập bắn tên như thế nào?"
Giang Vận Khải ôm quyền: "Hồi Nhiếp Chính Vương, bệ hạ...... bệ hạ......"
Nếu là trước đây, Giang Vận Khải tuyệt đối có chuyện nói thẳng. Nhưng mà thông qua ba ngày ở chung này, Giang Vận Khải sớm bị Lục Quy Lan thuần triệt tự nhiên tính tình bắt được, đối đãi nàng giống như con cháu, lúc này thế nhưng không đành lòng làm nàng mất mặt trước Nhiếp Chính Vương.
Giang Vận Khải cắn răng nói: "Bệ hạ mỗi ngày luyện tập thập phần nỗ lực, tiến bộ thần tốc, bốn vị thư đồng có thể làm chứng."
Hà Tuế Đường nhìn ra Giang Vận Khải chột dạ, thần sắc nhàn nhạt, dò hỏi bốn thư đồng: "Thật sự?"
"Hồi Nhiếp Chính Vương, Giang lão tướng quân nói đều là thật sự." Mạnh Hành Phi lập tức nói.
"Bệ hạ mỗi ngày đều dùng Thanh Vũ cung của Nhiếp Chính Vương luyện tập, vẫn luôn luyện đến cổ tay phát đau."
"Bệ hạ chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt."
Lục Quy Lan bị bọn họ khen choáng váng, tầm mắt quay lại, nghiêm túc mà khoe khoang nói: "Tuế Đường, ta luyện tập ba ngày, liền ở vừa rồi mới bắn trúng một mũi tên!"
Hà Tuế Đường: "......" Trước khi nàng rời đi, Lục Quy Lan chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra Thanh Vũ cung, hiện giờ có thể bắn trúng bia ngắm, xác thật là tiến bộ thần tốc.