"Lộ Chiêu." Một giọng nam khác trầm thấp hơn nói chặn lại.
"Băng Hạ, đúng là trước mạt thế Lục gia từng dùng tiền thuê ngươi bảo hộ Lục Quy Lan, nhưng hiện tại tiền đã thành thứ vô dụng nhất, ngươi căn bản không cần thiết tiếp tục thực hiện hiệp nghị. Ngươi đã quên lúc trước Lục Quy Lan đối với ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến rồi sao? Nàng không có tiến hóa dị năng, hiện tại cũng chỉ là người thường tứ chi vô dụng, nhất định sẽ liên lụy ngươi, ta biết trong lòng ngươi có đạo nghĩa, nhưng ngươi không thể vì ta từ bỏ một lần sao?"
Không khí ngắn ngủi trầm mặc qua đi, giọng nữ lãnh đạm nói: "Nam Cung Chương, xin lỗi."
Nam Cung Chương thất vọng thở dài, "Băng Hạ, ngươi quá cố chấp lại quá thiện lương, Lục Quy Lan biết rõ nhược điểm của ngươi, nàng nhất định sẽ hại ngươi."
"Ngươi...... tự mình bảo trọng. Lộ Chiêu, đi."
Lục Quy Lan xuyên tiến thân thể này không biết đã xảy ra cái gì, cực kỳ suy yếu mỏi mệt, nàng chịu đựng buồn ngủ nghe xong mấy câu, thực mau kiên trì không được, ý thức chìm sâu.
[ 666? ]
【 ký chủ, ta ở đây ~】
【 ký chủ, thế giới mà chúng ta xuyên tiến lần này thực đặc biệt. Một tuần trước, địa cầu bùng nổ virus không biết tên, virus nhanh chóng lan truyền, lây nhiễm 90% dân cư. Virus chỉ lây nhiễm giữa con người, người bị nhiễm da thịt hư thối trở thành cái xác không hồn không có ý nghĩ. Một khi để tang thi cào bị thương, 99% người sẽ nhiễm virus, bị đồng hóa thành tang thi. 】
【 dư lại 1% chính là người tuyệt đối may mắn, bọn họ sẽ tiến hóa ra các loại dị năng khác nhau, tỷ như dị năng hệ lực lượng, hệ không gian, hệ chữa lành......】
Hệ thống 666 phổ cập kiến thức mạt thế cho Lục Quy Lan, tiếp theo mới giới thiệu cốt truyện, 【 trước khi virus tang thi bùng nổ, Lục gia thuê nữ chủ Văn Băng Hạ th.ân là đỉnh cấp bảo tiêu, bảo hộ tiểu nữ nhi đang gặp rắc rối bị đuổi giết, cũng chính là Lục Quy Lan chủ nhân thân thể hiện tại của ký chủ. Lục Quy Lan xấu tính, thường xuyên ỷ vào thân phận cố chủ khi dễ nữ chủ, thậm chí ở trước mặt bạn bè trào phúng nữ chủ. Nam chủ Nam Cung Chương là bạn của anh trai Lục Quy Lan, trong một lần yến hội đã nhất kiến chung tình với Văn Băng Hạ đi theo bên người Lục Quy Lan, giúp nàng giải vây, lúc sau dần dần cùng nữ chủ hiểu nhau hơn. 】
【 có Nam Cung Chương giữ gìn, Lục Quy Lan bên ngoài không thể làm gì nữ chủ, bên trong lại ngầm lập kế hoạch dạy dỗ nữ chủ, nhưng mà Lục Quy Lan còn chưa kịp bắt đầu, virus tang thi đã bùng phát. 】
【 Văn Băng Hạ đầu óc thông tuệ, thân thủ lợi hại, virus tang thi bùng nổ ngày đầu tiên, nàng liền kích phát ra dị năng, trở thành người dị năng hai hệ lửa nước, mang theo người thường Lục Quy Lan ở biệt thự Lục gia sinh sống một tuần, bởi vì Lục Quy Lan mãnh liệt phản đối, Văn Băng Hạ không có gi.ết ch.ết Lục phụ Lục mẫu đã biến thành tang thi, mà là nhốt bọn họ vào phòng cho khách. 】
【 Lục Quy Lan không biết virus tang thi tàn nhẫn, hôm nay thừa lúc Văn Băng Hạ đi tìm đồ ăn, Lục Quy Lan lén đi thăm cha mẹ mình, nào biết không cẩn thận mở cửa làm hai tang thi phóng ra, đương lúc sắp ngủm tới nơi thì may thay Văn Băng Hạ về kịp dùng dị năng cứu nàng. Bất quá Lục phụ Lục mẫu cũng bởi vậy bị dị năng hệ hoả thiêu chết, chỉ để lại hai khối tinh thể trong suốt trong óc. 】
【 Văn Băng Hạ giao hai khối tinh thể cho Lục Quy Lan, làm nàng nén bi thương, Lục Quy Lan nắm tinh hạch sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nam Cung Chương chính là lúc này mang theo biểu đệ Lộ Chiêu lại đây tìm Văn Băng Hạ, muốn Văn Băng Hạ theo bọn họ rời đi. 】
[ Băng Hạ không có bỏ rơi ta, không hổ là lão bà thiện lương đáng yêu của ta ~ ] trải qua mấy cái thế giới ở chung trước đó, Lục Quy Lan chỉ cần nghe vài âm điệu nói chuyện phập phồng của Văn Băng Hạ liền nhận ra đó là người yêu nàng.
【 có chuyện này ta phải nói cho ngươi biết trước đã......】666 do do dự dự mở miệng.
Trong lòng Lục Quy Lan hơi hơi có dự cảm không tốt lắm.
[ chuyện gì? ]
【 đồ ăn trong biệt thự đã hoàn toàn hao hết, sau khi ký chủ tỉnh lại Văn Băng Hạ sẽ mang ngươi rời đi, mà trên đường tìm kiếm đồ ăn cùng vùng đất an toàn, nữ chủ cứu rất nhiều người, đội ngũ hai người của các ngươi càng ngày càng lớn mạnh. 】
Lục Quy Lan xã khủng nghe được lông tơ muốn dựng lên, bắt đầu thấp thỏm hỏi: [...... Lớn mạnh tới cỡ nào? ]
【 khụ, ban đầu cũng chỉ 80-100 người, sau đó Văn Băng Hạ tìm được một mảnh đất an toàn thích hợp cư trú có thể ngăn trở tang thi, thành lập toà thành đầu tiên an toàn có quy mô, mỗi ngày đều có người tới cậy nhờ, khi tiểu thuyết kết thúc, nhân số toà thành đã đạt tới mấy chục ngàn. 】
Lục Quy Lan trước mắt tối sầm.
Trường học ngàn người, đoàn phim cùng triều đình trăm người, nàng thật vất vả thích ứng, kết quả đổi sang thế giới mới, nhân số trực tiếp tăng cấp số nhân.
Hệ thống 666 không đành lòng tiếp tục đả kích Lục Quy Lan, không báo cáo tin tức xấu nữa, để nàng ngủ một giấc nghỉ ngơi, thân thể tốt mới có thể chống đỡ được áp lực.
Lục Quy Lan:....
Không biết qua bao lâu, Lục Quy Lan bị người đẩy tỉnh, mê mang mở mắt, thấy gương mặt quen thuộc, theo bản năng nói: "Lão bà, ngươi......"
"Cái gì lão bà?"
Nghe được thanh âm lạnh lẽo như nước của Văn Băng Hạ, đầu óc Lục Quy Lan lập tức tỉnh táo lại.
Văn Băng Hạ hiện tại còn không phải lão bà của nàng.
Lục Quy Lan lập tức chuyển mặt không cao hứng, nói: "Ta là nói ngươi cứ hay dùng cái tay dơ của ngươi đẩy ta làm gì, ta vừa mới ngủ." Câu từ tức giận, nhưng âm điệu mềm mại, càng như là làm nũng oán giận.
Văn Băng Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ đến ửng đỏ của nàng, dừng một chút, nói: "Ngươi đã ngủ một ngày một đêm, dậy rồi thì ta mang ngươi rời đi."
Lục Quy Lan cảm giác được thân thể khôi phục sức lực, đầu óc cũng không mơ màng, xem ra xác thật là nghỉ ngơi đủ rồi.
Nàng ngẩng đầu vươn tay ra với Văn Băng Hạ, "Kéo ta lên." Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, con ngươi đen, hiện lên xấc xược vô lễ.
Văn Băng Hạ nhìn đối phương, nhận thấy được sự khác biệt rất nhỏ của người này so với trước đó, ánh mắt rũ xuống, dừng ở đôi tay Lục Quy Lan, hỏi: "Di vật của Lục tiên sinh cùng Lục thái thái đâu?"
Lục Quy Lan đã được hệ thống 666 nhắc nhở, theo bản năng nghĩ Văn Băng Hạ đang hỏi về hai khối tinh hạch mà Lục phụ Lục mẫu lưu lại, nàng cau mày che lại túi mình, cánh môi hồng nhuận mấp máy, cảnh giác nói: "Làm gì? Ngươi muốn cướp đi sao? Ta cảnh cáo ngươi đừng có mà dòm ngó đến di vật của cha mẹ ta......"
Nói nói, Lục Quy Lan xúc động, dường như mới ý thức được cha mẹ của mình đã chết đi, trong túi chỉ là hai khối đá lạnh băng, người yêu thương nàng nhất trên thế giới này đã không còn.
Nước mắt trong suốt như ngập lấy con ngươi đen như diệu thạch của nàng, lông mi rung động cũng bị dính ướt.
"Văn Băng Hạ, ta không có cha mẹ." Lục Quy Lan đáng thương mà vươn hai tay.
Văn Băng Hạ đắm chìm trong đôi mắt xinh đẹp của Lục Quy Lan, nhất thời có chút hoảng hốt, quên mất phản ứng, tiếp theo bị Lục Quy Lan gắt gao ôm eo.
Nước mắt nóng bỏng xuyên qua vải dệt khắc ở làn da Văn Băng Hạ, nàng rũ mắt nhìn thân ảnh run rẩy trước mặt, hoài nghi trong lòng tạm thời tan đi, giơ tay chần chờ mà vỗ vỗ bả vai Lục Quy Lan, "Nén bi thương."
Lục Quy Lan "khóc" trong chốc lát, rốt cuộc khụt khịt buông tay ra, được Văn Băng Hạ trợ giúp đứng lên.
Chỉ là nàng vừa rồi khóc quá mãnh liệt, thân thể vô lực, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Văn Băng Hạ mới có thể đứng vững.
Văn Băng Hạ hỏi: "Có thể đi được chưa?" Ngữ khí lạnh băng, như là không kiên nhẫn thúc giục.
Văn Băng Hạ không biết nói chuyện, rất nhiều thời điểm từ không diễn ý, về sau đều dựa vào bản thảo diễn thuyết của nam chủ Nam Cung Chương mới có thể thuận lợi biểu đạt ý tứ của mình cho người trong thành.
Lục Quy Lan ngẩng đầu không dám tin tưởng nói: "Ngươi hung dữ với ta?" Nước mắt lần thứ hai ngấm đầy con ngươi.
Đối diện cặp mắt kia, Văn Băng Hạ lần đầu cảm thấy khó giải quyết.
Trước kia vô luận đối mặt Lục Quy Lan như thế nào trêu cợt, nàng đều có thể nội tâm không hề gợn sóng, hiện tại lại có chút khó có thể miêu tả, không biết làm sao.
"Không có." Văn Băng Hạ thấy nước mắt trong suốt kia như muốn tràn ra tới, thử giải thích, "Không có hung dữ với ngươi, ta chỉ là dò hỏi."
"Thật sự?" Lục Quy Lan nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà hỏi, giống như chỉ cần nàng có phần nào trốn tránh liền sẽ lập tức khóc ra tới.
"Thật sự." Văn Băng Hạ lấy tốc độ nhanh nhất trả lời, ngữ khí khẳng định.
Lục Quy Lan lúc này mới thu nước mắt.
Văn Băng Hạ chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm Lục Quy Lan hiện tại đối lập trước kia thật sự là khó xử.
Nước mắt nói đến là đến, cố tình không biết sao mà nàng lại không thể chịu nổi cặp mắt ngập nước kia.
"Đã chuẩn bị nước ở phòng tắm cho ngươi, chờ ngươi rửa mặt xong ta mang ngươi rời đi."
Lục Quy Lan há miệng muốn nói gì.
Văn Băng Hạ nói tiếp: "Ta biết ngươi không muốn đi, nhưng không có đồ ăn sẽ đói chết."